Quân Hôn Nịch Sủng

Chương 17: Kiều Quân Chó Điên


Đọc truyện Quân Hôn Nịch Sủng – Chương 17: Kiều Quân Chó Điên


Editor: Bánh Tai Heo
Bị Phong Thần thúc giục, sáng sớm hôm sau Tư Dao liền rời khỏi căn cứ, được Diêm Tử Ký đưa đến nhà ga.

Bắt xe trở về thành phố, vừa hơn 10 giờ, Tư Dao cùng Tào Nguyên Huy liền có mặt ở công ty Tinh Thế.

Phong Thần đem sữa đậu nành nóng hổi đưa cho Tư Dao, sau đó liền tìm kịch bản, trực tiếp giảng giải cho Tư Dao.

“Kiều Quân có một bộ phim, còn cần tuyển vai nữ phụ, anh nói để em thử.”
“Là phim điện ảnh đề tài tiên hiệp, nhân vật của em là sư muội quá cố của nam chính, cảnh diễn tuy ít nhưng hay ở chỗ, đây là người nam chính khắc cốt ghi tâm không thể nào quên, nếu diễn tốt chắc chắn sẽ được nhiều người biết tới.”
Tư Dao hút sữa đậu nành biểu tình ngây thơ, Tào Nguyên Huy tới gần bên tai cô giải thích “Chính là đóng vai người chết.”
Phong Thần trừng mắt nhìn Tào Nguyên Huy, rất muốn đem kịch bản ném vào mặt anh ta.

“Nhân vật tên là Khinh Âm, toàn bộ cảnh quay đều xuất hiện trong hồi ức của ở nam chính.”
Phong Thần cầm kịch bản đưa cho Tư Dao “Tuy rằng Kiều Quân và anh là bạn bè tốt, tất cả vai diễn đều chọn ra từ nội bộ, nhưng anh vẫn hi vọng em có thể làm tốt.”
“Tôi biết rồi.” Tư Dao nhận lấy kịch bản “Tôi sẽ diễn thật tốt.”
Phong Thần mắt lộ vẻ vui mừng, càng nhìn Tư Dao càng thấy ưng cái bụng.

“Trong phim này em chỉ có 6 cảnh, anh có thể giúp em tìm thêm tài nguyên, nhưng nếu muốn diễn vai chính, vẫn cần em phải tự đi giành lấy.”
Tư Dao uống xong sữa đậu nành đứng dậy, Phong Thần nhìn thời gian nói “Chiều nay 2 giờ có buổi diễn thử, em cùng Tào Nguyên Huy qua đó đi.”
Tư Dao cầm kịch bản ra khỏi Tinh Thế, lên xe đi đến trường quay, Tư Dao đọc xong kịch bản, cô chắc chắn muốn diễn vai này.

Bộ phim tên 《 Tiên Đạo 》, cốt truyện chính là nam chính mồ côi, khi còn bé đã bái sư tu hành, sư phụ lại bị kẻ thần bí ám sát, nam chính mang theo sư muội lưu lạc giang hồ, ngẫu nhiên nhìn thấy yêu ma giết hại dân lành liền cứu giúp, sư muội vì cứu hắn mà hồn phi phách tán.

Nam chủ được môn phái tu tiên cứu, sau đó bái chưởng môn làm sư, liền cùng các tiên nữ ma nữ yêu hận dây dưa, quyết tâm điều tra vụ án năm đó, hòng vì sư phụ cùng sư muội báo thù.

Tư Dao nhắm mắt vơ vét dữ liệu trong não, tìm kiếm biểu cảm cho nhân vật này, trong lòng lại âm thầm mắng cốt truyện bậy bạ, gì mà tu tiên tu ma, nếu mà có phép thần thông như vậy, tương lai cần gì dùng đến khoa học chứ.

Tư Dao cùng Tào Nguyên Huy đến nơi, đưa thẻ chứng minh thân phận rồi vào trường quay, xa xa liền nghe được tiếng răn dạy.

Nhìn đến người mặc áo ngắn tay, kịch bản cuộn lại gõ bạch bạch, chỉ vào diễn viên mắng.


“Người đang nổi điên ở đó chính là đạo diễn.” Trợ lý dẫn đường cười khổ nói.

Xác nhận vị trí mục tiêu, Tư Dao đi thẳng đến chỗ Kiều Quân.

Kiều Quân miệng đang tiếp tục chửi người liền bị Tư Dao tới làm cho ngơ ngác, hàng lông mày đẹp nhăn lại “Cô là ai?”
“Tôi là Tư Dao, thủ vai Khinh Âm.” Tư Dao đưa kịch bản đến.

Kiều Quân nhẹ hô, đôi mắt ngó Tư Dao như đang định giá thịt heo.

“A, ra là nghệ sĩ mới của tên mặt thối.”
Tư Dao không nói gì nhìn Kiều Quân, Kiều Quân chỉnh lại mũ, ôm cánh tay cười lạnh “Tuy rằng là người Phong Thần nhét vào, nhưng chỗ này của tôi không phải địa điểm làm từ thiện, tuy rằng gương mặt này đúng là không tồi.”
“Câm miệng.” Tào Nguyên Huy đem Tư Dao kéo đến phía sau, nhíu mày nhìn Kiều Quân.

Kiều Quân nhìn đến Tào Nguyên Huy, kiêu ngạo trong ánh mắt hiện lên kinh ngạc “Tào Nguyên Huy?”
Tào Nguyên Huy hơi đình trệ, nhìn chằm chằm Kiều Quân nửa ngày không nhớ ra “Chúng ta có quen biết sao?”
Kiều Quân thu lại cảm xúc, xoay người kiêu căng ngạo mạn rời đi, nhân tiện phân phó trợ lý “Đưa cô ấy đi thay trang phục.”
Tư Dao đi theo trợ lý đến phòng hóa trang, Tào Nguyên Huy nhìn bóng dáng của Kiều Quân cũng không nghĩ nhiều, có lẽ Phong Thần đã từng nhắc tới anh trước mặt Kiều Quân với tư cách là trợ lý của Tư Dao.

Cùng trợ lý đi vào phòng hóa trang, Tư Dao mang tiếng là đi cửa sau nên tự nhiên mang lại nghị luận, khinh bỉ có, lạnh nhạt có, còn có chút mịt mờ ghen ghét.

Tư Dao đối với những người này làm như không thấy, trong khi hoá trang lấy di động tìm tòi tư liệu về Kiều Quân.

Kiều Quân, tư liệu mơ hồ, bốn năm trước gia nhập giới nghệ sĩ, thành danh từ bộ phim 《 Tiềm tàng 》, như con ngựa đen lội ngược dòng trong giới đạo diễn.

Kiều Quân tính tình táo bạo độc đoán, nếu làm anh ta ghét, đến cả ảnh đế cũng bị mắng, bởi vậy trong giới đắc tội rất nhiều người.

Mọi người đều nói anh ta là chó điên, gặp ai cũng cắn.

Tư Dao an ổn hoá trang, chó điên Kiều Quân đến WC, móc di động ra bấm gọi dãy số.

Bên kia mới vừa nhận điện thoại, Kiều Quân liền oanh tạc “Sự việc là thế nào, Tào Nguyên Huy sao lại chạy vào giới giải trí.”
Nghe người trong điện thoại giải thích, Kiều Quân trợn mắt há hốc mồm, chân mềm thẳng run run, ngập ngừng nửa ngày mới dám nói “Tôi không có khi dễ cô ấy.”

“Tôi tuyệt đối không khi dễ cô ấy.” Kiều Quân liều mạng lắc đầu.

“Cậu đừng đánh ta.”
“Biết rồi biết rồi, bộ tôi là người không đáng tin cậy sao?”
Tư Dao thay xong trang phục đi tới, tức khắc khiến con mắt mọi người đều như muốn đui mù.

Cô mặc chiếc váy lụa màu phấn hồng, tóc đen búi cao, da trắng mịn như mỡ đông, môi nhỏ, mắt tựa nước hồ thu, Tư Dao đứng tựa vào cửa sổ, đẹp mờ ảo như bước ra từ trong tranh.

“Không được!” Trợ lý đạo diễn hoàn hồn đầu tiên, buồn rầu lắc đầu.

“Trang phục này của vai phụ, sao lại còn đẹp hơn vai chính thế.”
“Cứ mặc như vậy đi.” Kiều Quân đi tới, nhanh chóng quyết định.

“Nhưng mà……” Trợ lý đạo diễn vẫn không đồng ý.

Kiều Quân ngồi trở lại ghế đạo diễn, cầm lấy kịch bản che kín miệng trợ lý “Nhân vật của cô ấy là tim là phổi của nam chính, phải nên xinh đẹp như thế.

Chứ nếu lấy mặt cậu gắn vào, có thể khiến nam chính nhớ mãi không quên sao?”
Nghe rất có đạo lý, tôi cũng xin thua.

Trợ lý đạo diễn xụ mặt.

Tư Dao nhìn về phía Kiều Quân, Kiều Quân nhìn lại cười ôn nhu, Tư Dao run run, tốc độ thay đổi sắc thật đáng nể, bộ có chuyện gì vừa xảy ra à?
“Mọi người chú ý, chuẩn bị quay thử cảnh của Khinh Âm.” Kiều Quân cầm loa hét lớn.

Kiều Quân quay phim rất cổ quái, thích dùng người mới, theo cách nói của Kiều Quân thì chính là trong giới giải trí, sẽ có những cây hoa quý lẫn trong đám cỏ ngày nào cũng gặp này.

Nam chính của《 Tiên Đạo 》tên Lâm Kỳ là sinh viên xuất sắc của học viện điện ảnh, bộ dáng tuấn lãng, đáy mắt mang theo chút ngạo khí.

Tư Dao lại là diễn viên không qua tuyển chọn, hắn tự nhiên là chướng mắt không thèm nhìn tới.


“Lần này chỉ là diễn thử, đừng khẩn trương quá.” Kiều Quân an ủi Tư Dao.

Nhân viên ở khu ghi hình nhìn Kiều Quân như quái vật, theo lý thuyết, Kiều Quân không la không mắng chính là phước đức ba đời, này lại còn đưa ra vẻ mặt lấy lòng là chuyện lạ gì đây? Bị ma nhập hả?
Nội dung của cảnh này chính là, nam chính oán hận bản thân vô dụng, không thể báo thù cho sư phụ, Khinh Âm nhu tình làm bạn bên cạnh nam chính, hóa giải tâm ma của anh.

Tại hậu viện rách nát hẻo lánh, nam chính nện từng quyền trên tường đá, biểu tình dữ tợn ánh mắt phẫn hận, như con thú sa vào bẫy.

Khinh Âm đứng ở khúc ngoặt, nhìn nhìn nam chính mất kiểm soát, ôn nhu trong mắt mang theo sự đau buồn.

Khinh Âm đi đến bên cạnh sư huynh, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn huyết nhục mơ hồ, ôn nhu kêu “Sư huynh.”
Ngẩng đầu lên liền thấy Khinh Âm mắt đầy thâm tình, Lâm Kỳ đột nhiên bị đình trệ.

Kiều Quân lập tức hô ngưng, căm giận ném kịch bản ra ngoài “Cậu là đầu heo à, biểu cảm biểu cảm, biểu cảm đi đâu cmnr!!”
“Thực xin lỗi đạo diễn.” Lâm Kỳ nhanh chóng rút tay về, xoay người xấu hổ xin lỗi.

Tư Dao mặt không cảm xúc lau khô tay, lau thuốc màu bị dính, giống như sốt cà chua cô từng ăn.

Kiều Quân vừa lòng nhìn Tư Dao, bộ dáng thật xinh đẹp, kỹ thuật diễn cũng là đỉnh của đỉnh, căn bản không cần dùng quan hệ để lấy được vai.

Diễn lại một lần nữa, đúng là sinh viên xuất sắc của học viện điện ảnh, Lâm Kỳ chỉnh đốn lại tâm trạng phối hợp cùng Tư Dao, cảnh này liền thuận lợi quay xong.

Tư Dao rất ít đất diễn, 8 cảnh trong phim thì hết 6 cảnh đều không có đoạn thoại nào, chỉ cần đứng cười là xong, phỏng chừng ba bốn tiếng là có thể kết thúc ghi hình.

Trời đã gần tối, Tư Dao mặc trang phục diễn ngồi quỳ ở dưới cây hoa đào, lật xem sách cổ, tóc đen buông xuống trước ngực bay bay trước mặt, váy lụa phấp phới nhẹ bay, ánh cam của mặt trời buông xuống rọi vào, phác hoạ ra một đệ nhất mỹ nhân đẹp đến chim sa cá lặn.

Cảm giác được có người nhìn trộm, Tư Dao ngẩng đầu nhìn thấy một cô gái đang chụp ảnh mình.

Bị phát hiện chụp lén, cô gái đỏ mặt thu hồi di động, Tư Dao không để ý tới tiếp tục vùi đầu đọc sách.

Lâm Kỳ do dự tới gần Tư Dao, cứng nhắc tìm đề tài nói chuyện “Đây là tập thơ của Lý Thanh Chiếu, được đoàn phim mượn làm đạo cụ.”
Tư Dao mắt nhìn sách cổ, ngửa đầu nhìn phía Lâm Kỳ, Lâm Kỳ cong gối nửa ngồi nừa quỳ “Tôi tên Lâm Kỳ.”
“Tôi tên Tư Dao.” Tư Dao không nhìn thấy ác ý trong mắt Lâm Kỳ, chỉ cần không có địch ý đối với cô, cô đều sẽ không bài xích.

“Kỹ thuật diễn của cô thật tốt, cô tốt nghiệp diễn xuất ở đâu vậy?.” Thấy Tư Dao đồng ý nói chuyện với mình, khiến Lâm Kỳ thật cao hứng.

Tư Dao phân tích ý trong câu hỏi của Lâm Kỳ, thản nhiên lắc đầu “Tôi không có đi học.” Liên Bang không có học viện để học tập.


Lâm Kỳ nghẹn lại, biểu tình cũng có chút xấu hổ “Tôi không có ý gì khác đâu.”
Tư Dao xoa đôi mắt không trả lời, nhìn ra Tư Dao không thoải mái, Lâm Kỳ cúi đầu dò hỏi “Làm sao vậy?”
“Đôi mắt có chút khó chịu.”
“Chắc do mang kính sát tròng lâu quá rồi.” Lâm Kỳ lấy đi tập thư trong tay Tư Dao, tựa vui đùa nói “Khinh Âm không phải con lai, nên cô phải giấu đôi mắt xanh nhỉ.”
“Tư Dao, phải đi rồi.” Tào Nguyên Huy đứng xa xa vẫy tay.

Tư Dao tạm biệt Lâm Kỳ, xoay người hướng Tào Nguyên Huy bước đến.

Nữ chính của《 Tiên Đạo 》 nữ chủ đi tới, liếc mắt nhìn Lâm Kỳ nói “Không phải anh ghét nhất loại diễn viên đi cửa sau này sao?”
“Miễn là thật sự có thực lực, tôi đều tôn trọng.” Lâm Kỳ nói.

Nữ sinh hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn bóng dáng Tư Dao mang theo oán giận.

Cô chỉ là một trong rất nhiều diễn viên bình thường, sau khi nhận được nhân vật này, cô nghĩ rằng mình có thể một lần là nổi tiếng, nhưng ở đâu lại nhảy ra một Tư Dao, chỉ là vai phụ nhưng so với cô còn xinh đẹp hơn.

Nhưng cô cho dù phẫn nộ cũng không dám động đến Tư Dao, cô chỉ là hạt cát trong giới giải trí, Tư Dao có bối cảnh có chỗ dựa, nàng đắc tội không nổi.

Kiều Quân cắn hạt dưa nhìn Tư Dao rời đi, làm mặt quỷ hỏi trợ lý bên cạnh “Cô ấy xinh đẹp nhỉ?”
Trợ lý mặt ngốc ra nhìn Kiều Quân, miệng muốn nói lại thôi.

“Đạo diễn, không được dùng quy tắc ngầm đâu.”
“Quy tắc ngầm cái đầu cậu.” Kiều Quân ném đống vỏ hạt dưa đầy mặt trợ lý.

“Tiểu tổ tông này tôi dám chơi quy tắc ngầm chắc?”
Trợ lý trước mắt sáng ngời, tức khắc hừng hực tám chuyện “Sao thế đạo diễn, cô diễn viên đó có bối cảnh gì lớn lắm hả?”
“Ừ, có bối cảnh.” Kiều Quân nhếch miệng cười khổ.

“Chính là người đàn ông đứng sau cô ấy.”
Trợ lý nghe được nhưng không hiểu lắm, Kiều Quân đỡ trán thở dài “Nếu bà cô kia mà biết, sợ là có chuyện a.”
“Đạo diễn, anh không sao chứ.” Trợ lý do dự sờ trán Kiều Quân.

Kiều Quân đứng dậy xách ghế lên “Cút đi, đi chỗ khác cho tôi làm việc!”
Bị Kiều Quân đuổi theo đánh, trợ lý lòng bàn chân gắn hoả tiễn chạy thục mạng, đối với cảnh tượng này đoàn phim đều nhìn đến quen, mặt không đổi sắc tiếp tục công tác.

Kiều Quân ngẩng đầu 45° bi thương nhìn lên trời “Chiến tranh thực khủng bố, mình phải bo bo giữ mạng a.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.