Quân Hôn Cũng Có Ái

Chương 67: Sau Kết Hôn Pn1


Đọc truyện Quân Hôn Cũng Có Ái FULL – Chương 67: Sau Kết Hôn Pn1


Giờ đây, Lâm Hạ đã tốt nghiệp đại học Quân Y, bởi vì thành tích khi còn ở trường quá ưu tú, mỗi lần đến kỳ nghỉ hè hay nghỉ đông cô lại thực tập tại bệnh viện Quân Khu, cho nên được bệnh viện Quân Khu mời làm việc với mức lương cao.

Mà Tiêu Nguyệt Nhi bởi vì quan hệ bối cảnh gia đình, cũng đảm đương chức vụ y tá.
Nhưng Tiêu Nguyệt Nhi và Lâm Hạ không giống nhau, Lâm Hạ học tận 7 năm, còn Tiêu Nguyệt Nhi chỉ học có 4 năm.

Bởi vì vừa tốt nghiệp, Tiêu Nguyệt Nhi đã mang thai, đợi đến khi Lâm Hạ tốt nghiệp, đứa nhỏ cũng đã 2 tuổi rồi.
Về điểm này đã khiến Từ Hiểu người đang mong ngóng được ôm cháu nội sốt ruột không thôi, tuy nói con của Tiêu Nguyệt Nhi là cháu ngoại của bà, nhưng dù sao thì cũng không giống với cháu nội có thể ở bên cạnh bà thời thời khắc khắc.

Nhưng có sốt ruột cũng không được việc gì, Lâm Hạ còn đang đi học, cũng không thể bắt cô dắt theo một quả bóng chạy tới chạy lui được! Cho dù cô có chịu, thì đứa con trai yêu vợ như mạng của bà cũng không đồng ý đâu.

Chính vì thế, thời điểm một tháng trước khi Lâm Hạ tốt nghiệp, Từ Hiểu hưng phấn không thôi.

Trong những năm nay, bà chạy khắp nơi thu thập các loại thuốc Đông y có tác dụng trợ giúp hoài thai, tuy nói Lâm Hạ không mang thai là bởi vì bọn họ làm quá tốt các biện pháp an toàn, không phải thân thể cô có vấn đề, nhưng uống chút thuốc chung quy vẫn không sao đâu nhỉ?
Lâm Hạ trước giờ đều rất vâng lời, càng huống hồ đối tượng là mẹ chồng luôn luôn khoan dung đối với bản thân cô, vì thế không nói hai lời cô liền uống sạch hết chỗ thuốc đó.

Trái lại là Tiêu Thần, nhìn thấy Lâm Hạ một hơi uống cạn hết chén thuốc đen kịt kia đến cả nhíu mày cũng không thèm nhíu, anh có chút đau lòng.

Là thuốc thì luôn có ba phần độc, cho dù là thuốc Đông y cũng không ngoại lệ.

Ba Lâm mẹ Lâm bên kia cũng như thế.
Bởi vì gần đây xem truyền hình quá nhiều, cho nên mẹ Lâm bị đầu độc bởi vô số tình tiết nội dung hào môn, cho rằng chỉ có sinh một đứa cháu trai mới có thể củng cố địa vị của bản thân.

Chính vì thế vừa đến cuối tuần, Lâm Hạ đã bị mẹ Lâm gọi về nhà, đốc thúc đủ các loại thuốc Đông y, sau cùng lại khiến cho tất cả mọi người đều cho rằng sở dĩ Lâm Hạ chưa sinh con, là bởi vì cô không thể sinh được.

Thậm chí có một thời gian, bản thân Lâm Hạ cũng cho là như thế.
Nhưng, từ trước đến giờ, cả hai người luôn làm biện pháp an toàn tốt đến như thế, thì bảo cô mang thai kiểu gì?
Dù rằng Tiêu Thần không muốn để người thứ ba đến quấy rầy thế giới hai người của bọn họ, cũng không thể không bắt đầu cân nhắc về kế hoạch tạo người, nếu không, Lâm Hạ chắc thành cái cái siêu đựng thuốc mất.

Buổi tối hôm đó vào giây phút cuối cùng, Tiêu Thần âm thầm lột bỏ bao đi, bắn thẳng vào trong cơ thể của Lâm Hạ.

Lâm Hạ bị cỗ dịch thể nóng hổi kích thích làm cho toàn thân run rẩy, lại lần nữa đạt đến cao trào.

Sau khi xong chuyện, Tiêu Thần ôm Lâm Hạ vào lòng, bàn tay mát xa eo giúp cô, nương theo tuổi tác ngày càng tăng, tinh lực của anh cũng ngày càng dồi dào, mỗi lần nhìn thấy Lâm Hạ xinh đẹp quyến rũ như hiện tại anh luôn muốn hung hăng đè cô dưới thân, dần dần anh không còn kiểm soát được lực đạo, thậm chí có vài lần còn làm cô bị thương nữa.

“Lâm Hạ, chúng ta sinh một đứa nhóc đi.

” Tay của Tiêu Thần bắt đầu làm loạn, vật nào đó ở thân dưới cũng bắt đầu sống lại, cứng rắn chọc vào phần mông của Lâm Hạ.

Thân thể của Lâm Hạ vốn dĩ đang cứng nhắc, sau khi nghe thấy lời của anh, toàn thân đều mềm nhũn trở lại.
“Được.



Sau khi nhìn thấy bảo bảo nhà Tiêu Nguyệt Nhi, cô vẫn luôn muốn có một đứa trẻ của riêng mình, nhưng biện pháp an toàn lại làm tốt đến không chê vào đâu được, cô cũng không thể nói thêm gì.

Hiện tại Tiêu Thần tự mình nói muốn một đứa nhóc, cô sao có thể không vui cho được.

Hơn nữa, Từ Hiểu tuy rằng ngoài miệng không nói gì, nhưng bởi vì bụng của Lâm Hạ vẫn luôn không có phản ứng, thực ra bà đối với cô vẫn là khá thất vọng.
Tiêu Thần duỗi tay ra, xoa xoa vùng bụng của Lâm Hạ, vừa động đậy, thì ọt một tiếng, nhờ cỗ ẩm ướt vừa nãy, cả hai người hoàn mỹ dán chặt vào nhau không chút kẽ hở.
………….
Năm đó khi Tiêu Thần mang theo vinh quang đến với Quân Khu, tuy rằng chỉ là đoàn trưởng, nhưng bởi vì bối cảnh cường mạnh, có những người vì muốn lấy lòng anh, đã khơi gợi lên lại chuyện cũ của Lưu Trượng Nghĩa và Triệu Ngưng Ngọc.
Tuy rằng việc bạn gái cùng người khác lên giường đúng thật là chuyện khá mất mặt, cho dù là bạn gái cũ đi nữa, nhưng đối với Tiêu Thần mà nói, Lưu Trượng Nghĩa chẳng qua chỉ là một tiểu lâu la có quân hàm tương đối cao mà thôi, anh chưa từng đem hắn đặt ở trong lòng.

Cho nên khi Lưu Trượng Nghĩa bởi vì chuyện này mà bị giáng chức, biểu hiện của anh tương đối điềm tĩnh.

Trái lại là Lưu Trượng Nghĩa, biểu hiện tương đối không điềm tĩnh.

Dù rằng hắn không có tài năng, nhưng dù gì cũng làm lính nhiều năm thế rồi, cũng trải qua một số khổ cực nhất định, hiện tại đột nhiên quay trở về trước khi giải phóng, hắn làm sao có thể nuốt trôi cơn tức này.

“Tiêu Thần, Triệu Ngưng Ngọc đang ở đâu?” Lưu Trượng Nghĩa tức giận trừng anh.
Tiêu Thần khẽ nở nụ cười, anh không ngờ đến, chuyện đến nước này, Lưu Trượng Nghĩa vẫn còn nhung nhớ đến người phụ nữ kia, đúng thật nằm ngoài dự đoán của anh.” Thật ngại quá, tôi cũng không rõ.


“Hơ, mày không rõ, đừng tưởng rằng tao không biết gì, cô ấy mất tích, cũng có một phần công sức của mày.

” Năm đó lúc hắn đi điều tra, Triệu Ngưng Ngọc giống như người bốc hơi khỏi nhân gian vậy, hơn nữa suy cho cùng có người đang ngăn cản hắn tìm Triệu Ngưng Ngọc, mỗi lần rất cố gắng mới có được một chút tin tức, giây kế tiếp những tin tức này lại không hề có chút tác dụng nào.

“Tham mưu trưởng, anh là quân nhân, nói chuyện phải có chứng cứ mới được.

” Tiêu Thần lười biếng nói, trong mắt xuất hiện vẻ trào phúng, Triệu Ngưng Ngọc là đúng người đúng tội, Lâm Hạ là người anh vẫn luôn đặt trong lòng bàn tay lại bị cô ta hại thảm đến như thế, thật sự cho rằng anh là quân nhân nên không có cách nào đối phó cô ta sao, thật là nực cười!
Nhìn thấy vẻ trào phúng ở khóe mắt của anh, Lưu Trượng Nghĩa lập tức phẫn nộ, nghĩ cũng không thèm nghĩ liền vung nắm đấm qua đó, Tiêu Thần nhẹ nhàng đón lấy, anh nghiêng người qua, đạp ngã Lưu Trượng Nghĩa xuống nền đất.
“Lưu Trượng Nghĩa, vốn nghĩ rằng anh thân là Tham mưu trưởng, võ công chắc hẳn không tệ, không ngờ rằng anh thế mà lại…….oắt con, thật là khiến tôi mở rộng tầm mắt.

” Tiêu Thần lạnh nhạt cúi đầu nhìn hắn ta, tiếp tục trào phúng châm biếm.
Lưu Trượng Nghĩa nhếch nhác từ dưới đất bò dậy, hắn ta cũng đã từng giống như Tiêu Thần bọn họ, là một quân nhân ưu tú, nếu không cũng không thể nào ngồi lên được vị trí này.

Nhưng càng đến sau này, hắn càng bị những quyền lợi này che mù mắt, dần dần, hắn chỉ biết ngày ngày uống rượu, lấy lòng đủ các loại người.

Cho nên hắn đã từng rất ngưỡng mộ ba người Tiêu Thần, Lục Chi Hàng, Cố Quảng Tuyên, bởi vì bọn họ còn trẻ đến như thế, lại khiến người khác đố kỵ đến thế này.
Khi đó, nội tâm của hắn dâng lên một mong muốn phá hoại mãnh liệt.


Mà đúng lúc, Triệu Ngưng Ngọc tự dâng bản thân mình đến bên miệng hắn.

…………….
“Tiêu Thần, hôm qua tôi nghe người ta nói cậu đập Lưu Trượng Nghĩa à.

” Lục Chi Hàng chọc chọc vào cánh tay của anh, trong mắt thấp thoáng xuất hiện ý cười, mà Cố Quảng Tuyên nghe thấy lời của anh ấy cũng xoay đầu nhìn về phía Tiêu Thần.
Tiêu Thần ghét bỏ nhìn anh ta một cái,” Tham mưu trưởng, cậu có thể đừng nhiều chuyện như vậy không?”
Lục Chi Hàng trả lời:” Tôi chỉ là giúp Sở Sở hỏi cậu, cô ấy cảm thấy rất lạ lùng, cậu còn trẻ như thế vậy mà lại giống những người trẻ thời nay, một lời không hợp thì dùng nắm đấm giải quyết vấn đề, cho nên cô ấy muốn biết có phải cậu đang giả vờ trẻ trung hay không, hơn nữa cô ấy vẫn luôn rất muốn biết, cậu làm thế nào mà gặm được nhúm cỏ non như phu nhân nhà cậu vậy.


Tiêu Thần giật giật khóe miệng, hận không thể lập tức tẫn cho Tống Sở Sở một trận, những năm nay cô ấy chưa từng buông tha cho cái vấn đề này, thường xuyên lấy vấn đề này ra để ứng phó anh, thật khiến người khác rất……..bực dọc.
“Thay tôi cảm ơn cô ấy quan tâm nhân sinh đại sự của tôi, ngoài ra giúp tôi chuyển lời cho cô ấy, không cần đố kỵ vợ tôi còn nhỏ như thế đã được người khác giành trước, cô ấy cũng không tệ mà, tuy rằng 26 tuổi mới có người chịu thu nhận cô ấy, nhưng có rất nhiều người đến 38 tuổi thực ra vẫn chưa có người muốn nữa đấy.


Thời điểm Lục Chi Hàng bê nguyên xi câu nói chuyển lại cho Tống Sở Sở, cô ấy phẫn nộ không thôi, viền mắt đỏ ửng chạy đến bệnh viện Quân Khu, kéo theo Lâm Hạ đi Vân Nam du lịch.
Tối hôm đó Tiêu Thần bật khóc.
Quả nhiên, anh không nên đắc tội yêu tinh Tống Sở Sở kia, Tống Sở Sở đối với chuyện này một mực rất hiếu kỳ, mỗi lần nhắc đến đều có thể khiến người bị nhắc nửa sống nửa chết.

Hiện tại, đổi lại người bị nhắc đến chính là anh đây.
Thật ra chuyện này chịu đựng như bình thường thì cũng thôi đi, điều quan trọng nhất chính là, những ngày đó vừa hay anh được nghỉ phép, vốn dĩ dự định nhân mấy ngày này sẽ cùng Lâm Hạ tạo người, kết quả, bị Tống Sở Sở kéo đi Vân Nam mất rồi.

Cuộc đời khốn nạn.
Càng khốn nạn hơn là, mỗi buổi tối anh phải cắn chặt chăn đi ngủ!
CHƯƠNG 68: SAU KẾT HÔN (PN2).
Rốt cuộc, dưới sự nỗ lực không ngừng của Tiêu Thần, Lâm Hạ cuối cùng, không phụ lòng mong đợi của mọi người, đã mang thai!
Câu chuyện quay về đến thời điểm Lâm Hạ bị Tống Sở Sở kéo theo đi du dịch, bởi vì đủ các loại nguyên nhân, cả hai người khi còn học đại học đều rất ít đi du lịch, mỗi lần chỉ có thể ngồi trước máy tính chảy nước miếng xem hình của người ra chụp.

Vì thế Tống Sở Sở vỗ đùi đánh nhịp nói: Chúng ta đi Lệ Giang đi.
Lâm Hạ vui mừng, trước kia cô vẫn luôn rất muốn đến tiểu trấn xinh đẹp nhất của Trung Quốc, nhưng lúc học đại học thì bận bịu học hành, khi đi làm thì lại bận làm việc, thời gian rảnh rỗi quả thực không nhiều.

Hiện tại bị Tống Sở Sở kéo ra ngoài, cô không muốn suy nghĩ xem sau khi quay về nên ăn nói thế nào với thầy chủ nhiệm, cô chỉ muốn hưởng thụ thật tốt khoảng thời gian hiếm có này.

Hiện tại không phải mùa du lịch, Giang Lệ không đông người, cho nên hai người là đến Giang Lệ rồi mới đi đặt khách sạn.

Lúc đến nơi đã là buổi tối rồi, hai người đều mệt đến nỗi nằm bò trên giường không muốn động đậy.

Đột nhiên, Lâm Hạ cảm thấy nơi cổ họng có một cỗ vị chua, cô bịt chặt miệng rồi điên cuồng chạy vào nhà vệ sinh.
Tống Sở Sở tưởng rằng cô say máy bay, cô ấy rót cho cô một ly nước đưa qua đó,” Lâm Hạ, em vẫn ổn chứ?”

Đây là lần đầu tiên Lâm Hạ ngồi máy bay, cho nên cô cũng tưởng rằng bản thân mình bị say máy bay thật, cũng không đặt nặng trong lòng.
Ngày hôm sau hai người ăn cơm tại nhà dân bản xứ, dì chủ nhà có làm món bánh quẩy, Lâm Hạ ăn một ngụm, cỗ vị chua ở nơi cổ họng giống hôm qua lại dâng lên, cô dứt khoát chạy về phía nhà vệ sinh nôn vài ngụm nước chua.

Dì chủ nhà là một người có kinh nghiệm phong phú, thấy tình hình này, thì vội vã hỏi:” Cô gái, có phải con mang thai rồi không?”
Lâm Hạ ngây người, cô cùng Tống Sở Sở nhìn nhau một cái, hai người ăn ý đứng bật dậy, đi đến bệnh viện ở gần đó, kết quả sau cùng là Lâm Hạ đã mang thai hơn một tháng rồi.
Lâm Hạ nhớ đến lần trước vào thời khắc cuối cùng Tiêu Thần đã bắn vào trong cơ thể của cô, lẽ nào, chỉ có một lần, đã trúng thưởng rồi?
Chỉ là như thế cũng tốt, Tiêu Thần tuổi không còn nhỏ nữa, trước kia anh vẫn luôn đau lòng cô vẫn còn nhỏ tuổi, cho nên một mực không để cô mang thai, cô biết anh khẳng định bị Từ Hiểu càm ràm không ít, nhưng anh chưa từng nói một câu nào.

Hiện tại có con rồi, cuộc sống của cô và Tiêu Thần cũng xem như viên mãn.
Nghĩ đến đây, Lâm Hạ lập tức cầm điện thoại lên, tìm số điện thoại của Tiêu Thần gọi qua cho anh.
Tống Sở Sở ngơ ngẩn, nhanh chóng giật lấy điện thoại của cô cúp máy đi, nhưng đã muộn rồi, bởi vì điện thoại đã được nghe máy, tuy rằng hai người vẫn chưa nói chuyện, nhưng với năng lực của Tiêu Thần, Tống Sở Sở tuyệt đối có thể chắc chắn Tiêu Thần nhất định có thể tìm thấy bọn họ.

“Chị Sở Sở, chị sao thế?”
Tống Sở Sở khóc không ra nước mắt, thật không dễ gì cô mới bỏ nhà ra đi được một lần, hiện tại bởi vì Lâm Hạ, haiz, quả nhiên, cuộc sống khốn nạn không cần giải thích.
Tiêu Thần và Lục Chi Hàng nhà cô đồng lòng, bọn họ khẳng định đã chạy đến đây rồi.

Vốn dĩ muốn kéo theo Lâm Hạ chạy trốn lần nữa, nhưng không ngờ rằng Lâm Hạ vừa mang thai, không thể bôn ba khắp nơi, vẫn là đợi Tiêu Thần đến đón cô về nhà vậy.

Vào buổi chiều, hai người đàn ông quả nhiên liền đến nơi, ai nấy đều tức giận bừng bừng, đặc biệt là Tiêu Thần, thật không dễ gì mới có một kỳ nghỉ lại bị yêu tinh Tống Sở Sở kia xáo trộn.

Lâm Hạ có chút không kịp chờ đợi, Tiêu Thần vừa đến, cô lập tức ôm lấy cánh tay của anh nói:”Tiêu Thần, em có thai rồi.


“Hả?” Mới đầu anh vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, nhưng sau khi tiêu hóa được câu nói của cô, nội tâm dâng lên một nỗi vui sướng,” Lâm Hạ, em, em mới nói, anh sắp làm ba rồi à?”
Người đàn ông trên chiến trường luôn đánh đâu thắng đó này, hiếm khi có một lần, lắp bắp…
Trên đường quay trở về, Tiêu Thần một mực duy trì biểu cảm vừa ngốc lại vừa vui mừng, mà Lâm Hạ cũng không khác gì anh, Tống Sở Sở và Lục Chi Hàng ngồi ở đối diện nhìn thấy kiểu biểu cảm đần độn của cả hai người, thì lần lượt di chuyển ra xa hai người họ, trong miệng lẩm bầm mặc niệm: Tôi không quen biết hai tên ngốc này, tôi không quen biết hai tên ngốc này…
Khi cái tin tức này truyền đến Tiêu gia, tất cả mọi người đều nhốn nháo!
Đặc biệt là Từ Hiểu, vừa nghe thấy tin tức này, bà vui mừng đến độ nấc cụt, sau đó lặng lẽ lau nước mắt, ở trước mặt Tống Tử Quan Âm trong phòng khách bà dập đầu ba cái, trong miệng thì thầm tổ tông hiển linh, Tiêu gia có người kế thừa rồi.
Một loạt động tác này của bả khiến tất cả mọi người đồng loạt chấn kinh, xém chút nữa bị ông nội Tiêu dùng cây gậy đập vào sau gáy, ngày vui mừng, phát điên cái gì vậy chứ!
“Mẹ, con rất mệt, con đi ngủ trước đây.

” Tiêu Thần cái người sắp làm ba này sống chết không cho cô ngồi máy bay, nói là không tốt cho thai phụ, cô thật muốn hỏi xem anh nghe cái này từ đâu ra, rõ ràng mấy tháng trước trước khi mang thai cô ngồi máy bay vẫn an toàn ra đó có được không, cứ một hai bắt cô ngồi xe lửa mười mấy tiếng đồng hồ, hơn nữa còn là tàu chậm! Mệt chết cô rồi.
Từ Hiểu lập tức tiến lên đỡ cánh tay cô dìu cô lên lầu, vừa đi còn vừa nói:” Tiểu Hạ vừa mới mang thai, tốt nhất là nên cẩn thận chút, để mẹ dìu con đi nhé.


Mọi người yên lặng.
Lâm Hạ ngại ngùng giật giật khóe miệng khẽ cười, cô đã từng nghe mẹ cô than phiền qua, nói lúc bà mang thai cô vẫn lội xuống ruộng đi làm nông, cho đến khi bảy tháng mới bắt đầu ở nhà đợi sinh.

Cô vuốt vuốt cái bụng của mình, chưa lộ chút nào cả, sao lại được đối đãi như đang đợi sinh vậy nè.
“Đúng rồi, Lâm Hạ, mẹ đã xin nghỉ phép cho con ở bệnh viện rồi, thời kỳ mang thai thì đừng đi làm nữa.

” Từ Hiểu nói.
Thân thể Lâm Hạ thoáng cứng nhắc,” Mẹ ơi, không ổn đâu, con mới mang thai có hơn một tháng.

” Cô vừa mới làm quen với lưu trình làm việc, hiện tại lại rời đi, thế chín tháng sau chẳng phải cô phải học lại từ đầu hả?
“Sao lại không ổn? Đây là đứa cháu trai đầu tiên của nhà ta, nhất định phải chăm sóc cho tốt.



Tiêu Thần cũng đến đáp lời,” Mẹ, cứ để Lâm Hạ làm thêm vài tháng nữa đi rồi hãy quay về đợi sinh, mẹ làm quá lên như thế, chừng đó người trong bệnh viện sẽ có ý kiến với cô ấy.


Từ Hiểu nghĩ lại, cũng đúng thật, nếu như người trong bệnh viện nhìn thấy Lâm Hạ xem thường mối công việc tốt như thế này, khẳng định sẽ không đối xử đàng hoàng với cô, tuy rằng nói cháu trai của bản thân rất quan trọng, nhưng cũng không thể để con dâu của mình lâm vào hoàn cảnh như thế được có đúng không, thế chẳng phải bà sẽ giống như những người mẹ chồng ác độc như trong phim ảnh đó sao?
“Thế cũng được, nhưng mà mẹ phải thường xuyên đến bệnh viện trông chừng con bé.


Lâm Hạ nhìn Từ Hiểu, trong lòng cảm động, cô biết đây là nhượng bộ lớn nhất của mẹ chồng mình.

………….
Thời điểm mang thai được sáu tháng, Từ Hiểu một khóc hai náo ba treo cổ bắt Lâm Hạ quay về đợi sinh, bởi vì bụng đã lộ rất rõ rồi, cháu trai của bà sớm thành hình rồi, hơn nữa cháu trai của bà mẫn cảm đối với nước khử trùng, không thể ở lại bệnh viện trong thời gian dài.

Tất cả mọi người đều không lay chuyển được bà, Lâm Hạ chỉ đành về nhà.
Mấy tháng tiếp theo, Từ Hiểu hoàn toàn xem Lâm Hạ thành Thái Hậu mà hầu hạ cô, Tiêu Thần sớm đã bị bà đuổi ra khỏi phòng ngủ của Lâm Hạ, mà phòng ngủ mới của Từ Hiểu nằm ngay bên cạnh phòng Lâm Hạ, cô nấc cụt Từ Hiểu cũng có thể nghe thấy.
Những ngày tháng được người khác hầu hạ như thế này cuối cùng cũng kết thúc sau bốn tháng trời, bởi vì, Lâm Hạ sắp sinh rồi!
Khi thời gian đợi sinh vẫn còn một tuần lễ, Lâm Hạ được đưa đến bệnh viện, Tiêu Thần xin nghỉ phép ở bệnh viện cùng cô, Từ Hiểu cũng thế, lại cộng thêm thỉnh thoảng nhóm bạn kia cũng thường đến thăm cô, kết quả sau cùng là, vừa đến ban ngày, phòng bệnh của Lâm Hạ liền đầy ắp bóng người, có đuổi cũng đuổi không đi.
Đột nhiên, Lâm Hạ nhíu mày, tay đỡ bụng đau đớn rên rỉ.

Người đầu tiên phát hiện Lâm Hạ có điều khác thường chính là Tiêu Thần, đôi mắt của anh một khắc cũng không rời cô.

Tiêu Thần không nói một lời anh vén chăn ra ôm Lâm Hạ lên chạy vọt ra ngoài, vẫn không quên hét lớn với những người ở sau lưng:” Mau gọi 120!”
Mọi người yên lặng, đây chính là bệnh viện đấy có được không đại ca!
Lâm Hạ đau đến nỗi toàn thân đều là mồ hôi, nhưng nhìn thấy Tiêu Thần sốt sắng của lúc này, trong lòng cô rất cảm động, cô mím mím môi, nói:” Tiêu Thần, đây là bệnh viện mà, anh bỏ em xuống trước đã, sau đó mau đi nói với bác sĩ, em sắp sinh rồi.


Lúc này Từ Hiểu đang cầm một bình giữ nhiệt đi về phía phòng bệnh, nhìn thấy Lâm Hạ mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt trắng bệch, bình giữ nhiệt ‘lộp bộp’ rơi xuống nền đất, bà quay đầu chạy về phía văn phòng làm việc của bác sĩ, vừa chạy vừa hét lớn:” Bác sĩ, mau đến đây! Con dâu tôi sắp sinh rồi!”
………………
Rất nhiều năm về sau, Tiêu Bảo Bảo mỗi lần nghe thấy các mẹ nuôi nói đến một màn này đều cười đến lăn lộn trên nền đất, người ba uy nghiêm của cậu, người ba không lúc nào không nghiêm mặt của cậu, người ba cao đoan đại khí đẳng cấp của cậu, người ba thường xuyên giành mẹ với cậu, thế mà lại có một màn chấn động đến như thế, thực sự là……quá buồn cười rồi!
Ha ha ha!
“Tiêu, Bảo, Bảo!” Tiêu Thần nhìn vào khối bánh bao lớn đang lăn lộn trước ngực của vợ mình, anh tức đến nghiến răng cắn lợi, tiến lên trước xách cậu lên ném lên giường của gian phòng kế bên,” Không có việc gì thì đừng đến làm phiền mẹ con, mau đi về phòng ngủ!”
“Con không chịu con không chịu!” Tiêu Bảo Bảo ở trên giường lăn lộn vài vòng, cậu nhìn vào người cha già thông thái rởm, thời thời khắc khắc luôn muốn chiếm mẹ làm của riêng hét lớn:” Hôm nay con muốn ngủ cùng mẹ!”
“Con đã năm tuổi rồi, tự mình đi ngủ cho ba!”
“Đóa Đóa nhà kế bên được ngủ cùng với mẹ cậu ấy, tại sao con lại không được! Con mặc kệ, con cũng muốn ngủ cùng mẹ!” Tiêu Bảo Bảo ‘vèo’ một phát đem cái gối ôm ở đầu giường ném ra ngoài, vừa hay xoẹt qua cái đầu đinh của người cha già của cậu,” Hôm nay nếu như ba không cho con ngủ cùng mẹ, con sẽ cạo sạch lông của ba!”
Tiêu Thần giật giật khóe miệng, nhéo nhéo huyệt thái dương, anh phát hiện từ sau khi sinh đứa con trai này ra, cuộc sống của anh thật sự càng lúc càng không yên ổn!
Cuối cùng cũng uy hiếp được con trai đi ngủ, Tiêu Thần cũng có thể quay trở về ôm bà xã nhà mình đi ngủ rồi.
Thật không dễ gì mới được quay về một chuyến, con trai lại cứ luôn dính lấy vợ yêu, anh tức đến mức xém chút nữa đem con trai ném xuống từ ô cửa sổ rồi, may mắn dưới sự uy hiếp dụ dỗ của anh, con trai cũng thành thật hơn được chút.
“Bảo bảo ngủ rồi à?” Lâm Hạ trải khăn trải giường, quay đầu hỏi anh.
“Ừm.

” Tiêu Thần đi qua đó, từ phía sau ôm lấy cô, mặt chôn vào giữa đầu vai cô, hít hít mùi thơm của sữa tắm ở trên người cô, cảm thấy năm tháng yên bình, đời này, như thế là tốt nhất.
“Lâm Hạ, chúng ta sinh thêm đứa nữa đi!”
Nói xong, anh đem vợ yêu đẩy lên giường, bản thân mình lập tức đè lên.
TOÀN VĂN HOÀN


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.