Quân Hôn: Chọc Lửa Thiêu Thân

Chương 153: Ngoại truyện 2: Chú ơi, em yêu anh: ngoại truyện Lạc Phong hoàn thành (1)


Đọc truyện Quân Hôn: Chọc Lửa Thiêu Thân – Chương 153: Ngoại truyện 2: Chú ơi, em yêu anh: ngoại truyện Lạc Phong hoàn thành (1)

“Hắc, Lưu Tuyết, đang làm gì thế?” Giọng oang oang của bạn cùng phòng
đột nhiên xuất hiện bên tai Thân Lưu Tuyết đang cúi đầu làm bài tập kịch liệt, Thân Lưu Tuyết không khỏi giật mình, bút máy vẽ dấu thật dài trên giấy. Từ từ lan ra.

“Oh my God, Tiểu Mai, cậu không thể nhỏ tiếng một chút sao, làm mình sợ đấy.”

“Nửa đêm không làm việc trái với lương tâm, có thể hù được gì.” Từ trước đến giờ Tiểu Mai luôn dửng dưng, lúc nói như vậy còn vỗ vỗ vai Thân Lưu Tuyết, làm cho thân thể Thân Lưu Tuyết run lên một cái.

Đầu Thân Lưu Tuyết đầy vạch đen đông thời không khỏi đẩy tay Tiểu Mai
ra, “Chỉ cần âm thanh của cậu thôi thì Chung Quỳ cũng sẽ bị cậu hù dọa.”

Tiểu Mai cười, không để tâm, sau đó cúi đầu nhìn tờ giấy trên tay Thân
Lưu Tuyết, khi đọc còn nói thầm ra ngoài: “Thông tin tuyển dụng cố vấn
luật sư của công ty bất động sản Doãn thị. Ồ, Lưu Tuyết, cậu hứng thú
đối với cái này có sao.”

“Tất nhiên.”

Tiểu Mai nghi ngờ, “Không phải cậu thích làm công chức luật sư sao? Sao
lại chạy tới công ty làm luật sư rồi hả ?” Tuy nói tiền lương luật sư
công ty cao hơn tiền lương luật sư công chức không ít, nhưng mà trong
lòng sinh viên trường luật bọn họ, địa vị luật sư công ty kém hơn luật
sư công chức, hơn nữa từ trước đến giờ Lưu Tuyết thích bênh vực kẻ yếu,
không ưa nhất chính là giai cấp tư sản, làm sao lại chạy đi làm luật sư
công ty đây?

“Trước khác nay khác.” Lưu Tuyết cúi đầu, tiếp tục việc trên tay mà tính toán.

Từ trước đến nay Lưu Tuyết nói chuyện tiểu Mai, còn lại là bỏ lỡ Lưu Tuyết trong mắt, một lóe mà mất cô đơn.

Ban đêm, tầng tầng mây xám trên trời ép lại với nhau, không nhìn thấy
một ánh sao nào. Một ít nhựa trên đường, hai bên đèn đường tản ra ánh
sáng yếu ớt, chỉ có người đi đường là vội vàng đi qua.

Lưu Tuyết xách theo túi, từng bước từng bước từ từ đi, ánh sáng đèn đường kéo dài thật dài bóng lưng của cô. . . . . .

“A —— đừng —— đừng mà —— hu hu —— đừng mà ——”

Lưu Tuyết đang ngẩn người, một tiếng cầu cứu yếu ớt vang dội đến đầu Lưu Tuyết. Lưu Tuyết ngạc nhiên ngẩng đầu lên, phát hiện phía trước đúng là có một cửa ra ngõ cụt bị bức tường chận lại!

Lúc này, một người đàn ông có dáng vẻ lưu manh đang đè một cô gái mặc hơi hở ở dưới thân.

“Ơ, cô mặc phong phanh như vậy, không phải là thiếu đàn ông sao, còn phải ‘lạt mềm buộc chặt’. Không tốt đâu.”

“Đừng mà ——” Cô gái kia khóc đến mưa rơi như hoa lê, “Đừng mà ——” lúc cô ấy tuyệt vọng thì tầm mắt mơ hồ đột nhiên đối mặt ánh mặt kinh ngạc của Lưu Tuyết.

Trong nháy mắt cô dâng lên một ánh sáng chờ mong, “Tiểu thư, cứu tôi!”


Người đàn ông đè ở trên người cô gái cũng ngẩng đầu lên, đáy mắt lộ ra
một tia ác độc, sau đó đứng dậy, một bước giẫm trên chân cô gái kia.

“A ——” Lại một tiếng kêu thảm thiết chói tai.

Người đàn ông từng bước từng bước đi tới Lưu Tuyết, trong nháy mắt Lưu
Tuyết phản ứng kịp, sắc mặt trắng bệch, không chút do dự quay đầu ——

“Tiểu thư, báo cảnh sát cứu tôi!” Bên tai không ngờ truyền đến một câu như vậy.

Lưu Tuyết nắm chặt quả đấm, thân là một nhân viên làm công việc pháp
luật sau này, nhìn thấy tình cảnh như thế lại đảo mắt bỏ chạy, như vậy
sứ mạng sau này cô ở nơi nào? Nhưng cô lại rõ ràng, lấy thân thể cô thì
muốn đánh thắng người đàn ông to con, khả năng là số không, hơn nữa có
thể biến khéo thành vụng, làm cho cô và cô gái kia cùng chịu thủ đoạn
độc ác của thợ săn cơ giáp như hắn.

Cân nhắc hai chuyện, cô cắn răng một cái, quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn gã đàn ông.

Gã đàn ông vô cùng bỉ ổi dùng một tay sờ cằm của hắn, trong miệng khạc: ra “Ơ, ông đây rất ưa thích chơi cả hai.”

“Tôi báo cảnh sát cho cô!” Phía bên kia, cô gái nằm dưới đất dùng hết
khí lực cuối cùng, giùng giằng đứng dậy, rống to với Lưu Tuyết.

Gã đàn ông kia xoay người thấy cô gái giùng giằng đứng dậy, một đạp đá
bay cô gái, trong miệng khạc ra “Con đàn bà lắm mồm!” Lại nghiêng người
sang dùng ánh mắt rắn nhìn chằm chằm Lưu Tuyết, từng bước một đi tới Lưu Tuyết.

Vốn là ‘trận địa sẵn sàng đón quân địch’ nên trong lúc cô gái rống to ở
đó thì trong nháy mắt Lưu Tuyết lấy lại tinh thần, trong giây lát vừa
mắng mình ngốc vừa muốn chống chọi! Cho nên không chút nghĩ ngợi, Lưu
Tuyết nhấc chân chạy ra bên ngoài. Tốc độ kia tuyệt đối phá kỷ lục trăm
mét đã từng của Lưu Tuyết.

Mà người nọ cũng là lập tức tiến lên đuổi theo Lưu Tuyết, trong miệng
không ngừng khạc ra lời thô tục. Mà rốt cuộc là đàn ông nên tốc độ tương đối nhanh, một lúc sau liền đuổi kịp Lưu Tuyết, kéo tay áo Lưu Tuyết
lại.

Lưu Tuyết theo bản năng, hung hăng dùng tay cầm túi đập một cái vào trán gã đàn ông.

Gã đàn ông bị đau, trong nháy mắt bỏ tay áo Lưu Tuyết để che trán của
hắn, Lưu Tuyết không muốn thừa thắng xông lên, càng thêm sử dụng toàn bộ sức mạnh mà chạy thật nhanh về phía trước.

Phía trước chính là đường lớn xe cộ đông nghẹt, Lưu Tuyết biết hi vọng của mình tới.


Gã đàn ông ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng biết nếu hắn lại đuổi theo Lưu Tuyết thì chuyện phiền phức sẽ nhiều hơn, dù sao phía sau còn có một cô gái còn sống.

Vì vậy quay trở lại, chỉ thấy cô gái mới vừa bị hắn đánh cho mặt múi
sưng phù đang từ từ đứng dậy. Hắn căm tức nhìn chằm chằm cô gái kia,
hung hăng đá cô ấy một đá lần nữa:”Mất tri giác, coi như vận khí cô
tốt!” Nói xong, chạy ra bên ngoài đi.

Cô ấy trượt ngồi dưới đất, không ngừng thở.

Lưu Tuyết chạy đến lối đi bộ, quay đầu nhìn, thấy gã đàn ông kia không
có đuổi theo, lập tức lấy điện thoại di động ra, bấm mã số cảnh sát, nói rõ tình huống liền cúp điện thoại, sau đó ánh mắt lại nhìn đường lớn,
hi vọng có một người đàn ông có thể đi cùng cô quay trở lại ngõ cụt bên
kia xem tình huống một chút. Dù sao tốc độ xe cảnh sát cũng không có
nhanh như vậy.

Chỉ là khoảng thời gian trước mắt, xe không có rảnh mà chạy qua đây như
vậy, thời gian thật dài. Hẳn là một chiếc xe con cũng không nhìn thấy,
sắc mặt của Lưu Tuyết không khỏi có chút gấp gáp.

Ánh đèn chói mắt từ đằng xa chiếu đến.

Lưu Tuyết không chút nghĩ ngợi, trực tiếp chạy lên trước mở hai cánh tay, không ngừng quơ múa:”Dừng xe…”

“Kít…”

Một tiếng thắng xe chói tai vang dội trong đêm tối yên tĩnh, Lưu Tuyết
chợt ngồi trên mặt đất, một giọt, hai giọt mồ hôi trên trán không ngừng
rơi xuống.

Thời gian giống như ngưng trệ, ngay tiép theo không khí cũng chuyển động chậm rãi chậm rãi.

Vị trí cách chóp mũi Lưu Tuyết một cm chính là sườn chiếc xe này. Lưu
Tuyết chỉ cảm thấy bên tai an tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng hô hấp của mình cùng tiếng tim đập liên hồi.

“Két… binh…”

Âm thanh cửa xe được đóng mở hai cái truyền vào tai Lưu Tuyết.

“Cộc cộc…”

Tiếng bước chân truyền tới tai Lưu Tuyết.

Lúc này Lưu Tuyết mới phục hồi tinh thần lại. Cô mới vừa làm một việc
ngôc nghếch như thế sao? Ngẩng đầu lên, phát hiện rõ ràng vợ chồng chạy

tới bên cạnh mình thành một đoàn người.

Không biết khi nào, may đen đè ép trên bầu trời đã tản đi, lộ ra một ánh trăng sáng, trắng bạc trắng bạc giắt ở phía chân trời.

Anh đứng khuất sáng, ánh trăng nhàn nhạt bao phủ trên người anh, mơ hồ,
ẩn hiện. Khuôn mặt của anh bị giấu đi làm người ta nhìn không rõ. Trong
lúc nhất thời, Lưu Tuyết cảm thấy mắt mình có chút đau xót, miệng há to, nhưng nửa câu cũng nói không ra.

“Cô muốn chết?”

Giọng nói của anh mang theo một ít lạnh lùng nhàn nhạt, không mang theo
chút tình cảm hỏi cô. Nhưng cô rõ ràng nghe được trong giọng nói của anh có tức giận.

Lưu Tuyết theo bản năng lắc đầu một cái, hai mắt mở thật to, cực kỳ giống cún con vô tội.

Anh nhìn cô hồi lâu, kéo cô lên, lại không chút nể mặt hỏi cô:”Như vậy phải bao nhiêu tiền?”

Lưu Tuyết nhìn gương mặt tuấn tú mơ hồ của anh, theo bản năng nói một câu:”Năm mươi vạn.”

“Ha ha”

Một tiếng này “ha ha” trong nháy mắt làm cho Lưu Tuyết phản ứng kịp rốt
cuộc cô nói gì. Trong nháy mắt, nụ cười sung huyết đỏ bừng, trong lòng
biết nhất định anh cho là cô là những tên lường gạt giả bị đụng ngã trên đường, lập tức khoát tay :”Anh hiểu lầm.” Cô không phải người giả bị
đụng, thật không phải là người giả bị đụng.

Thật ra thì điều này không thể trách cô. Bởi vì mấy ngày qua trong đầu
cô nghĩ nhiều nhất chính là làm thế nào mau sớm có năm mươi vạn, chữa
bệnh cho bố cô, mà mơ màng đi trên đường. Trong đầu của cô nghĩ nhiều
nhất cũng là năm mươi vạn là năm mươi van, cho nên anh vừa hỏi cô thì
theo bản năng cô lại trả lời:”Năm mươi vạn.”

Người đàn ông nhìn cô từ trên xuống dưới vài lần, từ mũi phát ra một
tiếng “hừm” nhỏ nhẹ rồi liền lấy từ trong túi ra một ví tiền, xoạt xoạt
lấy ra năm tờ một trăm, thở dai. Trong âm thanh lúc này mới mang theo
một ít nhiệt độ:”Cầm đi đi, về sau đừng làm chuyện này nữa, rất nguy
hiểm.” Thật đụng phải, không chết cũng tàn phế, không đụng vào mà đưa
vào Cục cảnh sát, cái nào cũng không phải là chuyện tốt.

Anh nói xong liền nhét tiền vào trong tay Lưu Tuyết.

Nhiệt độ man mát lành lạnh từ trên tay nhàn nhạt truyền đến người cô,
giống như là lửa, lập tức nóng vào nội tâm cô. Lưu Tuyết cảm thấy giống
như là máu trên người cũng lưu động qua một chỗ. Đầu của cô chóng mặt,
ánh mắt nhìn thấy bóng lưng anh đi tới xe, Lưu Tuyết hô to một tiếng:

“Tiên sinh… không phải như vậy.”

Anh nghiêng đầu, giống như là xác định điều gì, nhàn nhạt cười với cô
một tiếng. Trong nháy mắt, cô đúng là thấy hoa quỳnh nở rộ ở trước mắt
của cô.

Gió nhẹ thổi đến, thổi bay mép váy của cô.


Anh đứng ở trong gió, sợi tóc trên trán hơi lay động, trăng hoa làm nổi bật lên anh vô cùng tốt đẹp.

Khóe môi anh vẫn nâng lên:”Ừ, tôi biết rồi.”

Lưu Tuyết đuổi về phía trước, lại thấy anh đã mở cửa xe, đóng cửa xe.

Cô xuyên thấu qua cửa trước xe, nhìn đôi mắt đen đen như mực của anh.

Anh khởi động xe thể thao, tránh qua thân của cô, xe như mũi tên, cứ như vậy lái đi.

Lưu Tuyết đứng tại chỗ, đầu chỉ còn sót lại đôi mắt đen như mực cách cửa xe trước mới vừa rồi cùng với nụ cười tỏa ra trong nháy mắt dưới ánh
trăng cứ không hề báo động trước mà đam vào nội tâm cô, cũng in khắc dấu thật sâu, không cách nào xóa đi.

Trên tay của cô còn năm tờ một trăm đồng, nhìn bóng xe anh đi xa, Lưu
Tuyết đứng ngẩn ngơ tại chỗ rất lâu sau đó. Cho đến ánh đèn chiếc xe
tiếp theo xa xa chiếu đến, trong nháy mắt Lưu Tuyết giật mình nhích sang bên cạnh đường. Ánh mắt liếc thấy tấm danh thiếp léo màu vàng ở dưới
ánh trăng ở trên đất.

Ý niệm đầu tiên trong đầu cô chính là tấm danh thiếp này nhất định là
của anh. Bởi vì lúc nãy chính là chỗ này, anh móc ví ra, mà rất có thể
danh thiếp tuột xuống lúc móc ví ra.

Chẳng biết tại sao, trong lòng của cô đột nhiên thoáng qua một chút rung động, tựa như mặt hồ yên tĩnh như gương bị người ta ném một viên đá,
sóng lăn tăn một vòng lại một vòng lan ra làm say đắm mọi thứ.

Cô rất muốn lập tức đi tới nhặt tấm danh thiếp lên, nhưng chiếc xe đằng
xa đã tiến tới gần. Một lúc sau tiếng gào thét chạy qua bên người cô,
bánh xe mang theo tấm danh thiếp kia đi mấy vòng, nghênh ngang biến mất.

Khi cô nhìn thấy tờ giấy bị chiếc xe cuốn đi như một cái chớp mắt, miệng cô há to, tim như là bị người bóp chặt, lập tức im lìm bất động.

Mà thấy tờ giấy lay động từ từ rơi xuống đất, cô chợt cảm thấy tim trở
về chỗ cũ, như được một đôi tay dịu dàng trấn an. Không suy nghĩ nhiều,
cô chạy lên trước, cầm lấy tấm danh thiếp kia.

Dưới bóng đêm tăm tối, cô rất khó xem rõ ràng chữ trên tờ giấy. Nhưng
dưới ánh trăng màu bạc chiếu rọi, chỉ có chữ được mạ vàng trên giấy mới
có thể mượn ánh sáng phản chiếu để thoáng thấy rõ ràng “Tập đoàn Doãn
thị.”

Lưu Tuyết chớp mắt mấy cái, không thể tin nhìn bốn chữ này, trong miệng
không khỏi lẩm bẩm :”Tập đoàn Doãn thị”Tập đoàn Doãn thị”, mà mỗi lần
một đọc chữ trong lòng cô liền nóng lên một phần…

Là rung động của thiếu nữ, đột nhiên đến như thế, làm cho tim cô đập rộn lên, không kìm chế được, cô nhìn chẳm chằm phía trên dnah thiếp, hỏi
mình không biết bao nhiêu lần:này, có phải vừa thấy đã yêu trong truyền
thuyết hay không?

Năm ngón tay mảnh khảnh không tự chủ vẫn siết chặt năm tờ tiền giấy,
đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát “ố ô ố ô” tiến tới gần. Lưu Tuyết lập
tức cầm tiền cùng danh thiếp trong tay bỏ vào túi của mình. Rốt cuộc cô
mới nhớ tới tại sao mình lại chạy đến bên này đón xe.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.