Đọc truyện Quân Hôn: Chọc Lửa Thiêu Thân – Chương 145: Nhận cuộc gọi lạ
Thẩm Phỉ Phỉ quay đầu nhìn Thẩm đường, nụ cười ở khóe miệng cũng cứng đờ, xoay người lại, “Sao anh ở chỗ này.”
Thẩm Đường rất vui vẻ ngồi xuống, tư thế tự nhiên giống như ngày hôm qua,
nhìn Thẩm Phỉ Phỉ đã uống cái ly kia, trực tiếp bưng lên uống một hơi
cạn sạch cà phê còn dư lại.
Cuối cùng, cười vô cùng nguy hiểm, người ngoài cuộc Tô Khả cũng cảm giác giữa hai người bọn họ có dòng nước ngầm.
“Chị à, cửa chính tiệm này mở ra, ai cũng đều chào đón, sao em lại không thể tới đây? Chỉ có thể nói duyên phận giữa chúng ta quá sâu, sâu đến chị
tùy tiện ở nơi nào thì em lập tức có thể cảm giác.”
“Xì! Nghiệt duyên!” Thẩm Phỉ Phỉ tức giận nói.
“Ừm hửm?” Thẩm Đường nhíu mày, yêu nghiệt cười một tiếng, “Chị nói cái gì?”
Thẩm Phỉ Phỉ nói: “Không khoa học! Nhất định là anh theo dõi tôi!” Sau đó lập tức nhìn Tô Khả.
Tô Khả lập tức khoát tay, rất thẳng thắn nói, “Lần này em tuyệt đối không có mật báo.”
“Ừm hửm, đông lạnh em cũng không dám lại bán chị.” Thẩm Phỉ Phỉ đã lệch
tiệm rồi. Hoàn toàn quên dự tính ban đầu rốt cuộc cô muốn nói gì.
Thẩm Đường không chút để ý nhìn cô xả đông xả tây, đợi đến khi Thẩm Phỉ Phỉ
nói dứt lời thì Thẩm Đường vỗ vỗ tay kêu nhân viên phục vụ, sau đó gọi
ly nước trắng đưa tới trước mặt của Thẩm Phỉ Phỉ.
Sắc mặt của Thẩm Phỉ Phỉ đỏ ửng, “Mẹ nó! Tôi không khát! Còn nữa, cuối cùng anh muốn làm gì? Tại sao vẫn còn ở đây.”
Tô Khả rơi lệ đầy mặt: Chị Phỉ Phỉ, cuối cùng chị cũng kéo tới chủ đề chính.
Thẩm Đường, “Anh muốn làm gì?” Nói xong, đứng dậy kéo tay Thẩm Phỉ Phỉ một cái, bắn ra hai chữ vô cùng H: “Làm em.”
“Hả?” Rốt cuộc Thẩm Phỉ Phỉ uống quá nhiều nước ở ngoài nhiều năn nên lập tức không thể giải thích vì sao nói tiếng Trung Quốc tinh túy, đợi đến khi
cô lấy lại tinh thần thì cả khuôn mặt đỏ đến nhỏ máu ra, vì vậy, Thẩm
Phỉ Phỉ cứ như vậy không có khí tiết bị Thẩm Đường vừa lôi vừa kéo “tự
thể nghiệm” rồi.
Tô Khả nhìn ly nước lọc trước mặt, phía trên vẫn còn hơi nước lượn lờ lên cao, Tô Khả không nhịn được nói: “Thật là lừa bịp.”
Cô lại bị Thẩm Phỉ Phỉ cho thả bồ câu một lần nữa. (thả bồ câu = leo cây = thất hẹn)
Tô Khả ngồi ở quán cà phê khá lâu, lúc này mới một mình đứng dậy, đi về nhà.
Trong nhà, vẫn chỉ có một mình Tô Cẩm Niên.
Anh nhìn thấy Tô Khả trở về thì không khỏi ngẩng đầu, “Về rồi à?”
Tô Khả gật đầu một cái, “Dạ, bị cho thả bồ câu lần nữa.”
Tô Cẩm Niên nhíu mày.
Tô Khả nói: “Gương mặt em là ‘người bị leo cây’ sao ấy nhỉ?”
Bởi vì lời nói có chút luẩn quẩn nên Tô Cẩm Niên vừa bắt đầu nghe đã không
hiểu, đợi đến lúc lấy lại tinh thần thì không khỏi cười ra tiếng, “Nói
như thế nào?”
“Ôi, Thẩm Phỉ Phỉ bị Thẩm Đường kéo đi XO lần nữa
rồi.” Nói tới chỗ này, Tô Khả lại cười vô cùng bát quái và phóng đãng,
cô bước nhỏ đi tới bên cạnh Tô Cẩm Niên, đặt mông ngồi ở trong lòng anh, “Cẩm Niên, Cẩm Niên.”
Tô Cẩm Niên thấy Tô Khả cười rất giống trộm thì nhíu mày.
“Anh có biết Thẩm Đường phá thân lúc nào hay không?”
Tô Cẩm Niên quả quyết đầu đầy vạch đen: “Em là một người phụ nữ đã lập gia đình mà thảo luận mấy chuyện như vậy hả, Tô Khả, anh thấy cái mông của
em ngứa ngáy rồi.”
Hai tay Tô Khả lập tức đè mông của mình, “Mẹ nó, em nói nghiêm chỉnh với anh mà.”
“Em cảm thấy em cần nói nghiêm chỉnh gì với anh vậy?”
“. . . . . .”
“Cho nên nói. . . . . .”
“Ui da, ông xã.” Tô Khả ngọt ngây gọi một tiếng, làm cho tim Tô Cẩm Niên
mềm nhũn, “Em nói anh biết nhé, Thẩm Đường không tốt đâu, lúc mười sáu
tuổi đã phá thân rồi đấy.” (ed: chị ăn gian một tuổi của anh chị Thẩm
rồi, người ta 17 chị mình kêu 16, haha)
“. . . . . .”
“Đúng không đúng không, không tốt biết bao nhiêu. Vị thành niên đấy, anh xem anh đi, lúc anh phá thân, à, đã sớm làm việc đấy.”
Mắt Tô Cẩm Niên giật giật, một chữ “tỉnh” hai chữ “tỉnh” xuất hiện trên
trán, “Khả Khả, vấn đề này, thật sự không phải phạm vi thảo luận của
chúng ta.”
“Hả, anh không muốn biết Thẩm Đường —— ưm —— Thẩm Đường —— ưm ——”
Câu nói sau đã không còn âm thanh nữa, là bởi vì Tô Cẩm Niên thật sự không
nhịn được Tô Khả lảm nhảm nên lấy môi chặn lại, làm cho cô cũng nói
không ra nửa câu.
Mà sau đó, dĩ nhiên là giữa vợ chồng “tự thể
nghiệm” rồi, xem ra là Tô Cẩm Niên muốn Tô Khả hoàn toàn quên mất chuyện bát quái XO này nên chỉ có thể để cho cô vô cùng mệt mỏi thôi.
*
Lúc Tô Khả tỉnh lại lần nữa thì đã là lúc ánh nắng chiều hoàng hôn diễm lệ.
Cả người mệt mỏi bủn rủn, ôi Tô Cẩm Niên, cô là phụ nữ có thai mà anh còn không biết tiết chế. Cho anh khóc có được hay không.
Sau đó, thân thể nặng nề của cô ngồi dậy, nghiêng đầu, nhìn thấy ánh mặt
trời màu vàng kim từ trong khe hở cửa sổ rơi vào, ngẩng đầu nhìn thời
gian một chút thì không khỏi đầu đầy vạch đen.
Cô và anh XO là vào buổi trưa, khụ khụ, lại ngủ thẳng đến gần năm giờ tối, thật sự là quá không nên rồi.
Sau đó, cô đứng dậy, mặc quần áo tử tế rồi đi phòng tắm dội nước tắm rửa,
lúc trở ra thì phát hiện rõ ràng Tiểu Bao Tử cùng Tần Phi đang ngồi trên ghế sa lon trò chuyện, hai người ở chúng vô cùng vui vẻ.
Tần Phi ngẩng đầu nhìn Tô Khả thì không khỏi nhếch miệng cười một tiếng, “Ờ, Khả Khả, con xuống rồi à.” (ed: xuống giường á)
Tô Khả chỉ hơi cứng đờ gật đầu một cái, mặc dù bây giờ quan hệ của hai
người đã hòa hoãn không ít, không có như lúc trước gặp mặt chính là kẻ
thù một mất một còn, nhưng trước mắt cô vẫn không có biện pháp nào cho
Tần Phi sắc mặt tốt được.
Tần Phi làm như thói quen, cũng không
để ý, tiếp tục nhiệt tình nói, “Này, Khả Khả, hôm nay mẹ hầm canh tổ yến cho con, dùng lúc còn ấm đi, con đã ngủ lâu như vậy, mau ăn đi.”
Tô Khả sắp khóc rồi, chuyện là bà đã tới nhà này rất sớm rồi sao? Không
khỏi gật đầu đi tới phòng bếp, vào phòng bếp, mặt bên Tô Cẩm Niên giống
như là dùng được vầng sáng biên tập cắt nối nhuộm một vòng vàng rực,
khóe miệng Tô Khả nâng lên, nghĩ đến mồ hôi của anh lúc nãy thì mặt ửng
đỏ, tiến lên, muốn ôm lấy Tô Cẩm Niên từ phía sau, tiếc rằng ——
Bụng quá lớn, ôm không được. Đang đầy vạch đen.
“Haizz”
Nghe một tiếng thở dài buồn bực, Tô Cẩm Niên xoay người, đột nhiên nhìn thấy Tô Khả buồn phiền nhìn bụng của cô, Tô Cẩm Niên không khỏi cười rồi cúi người sờ sờ bụng nhô ra của Tô Khả, “Tiểu công chúa của bố, còn ba
tháng nữa là có thể đi ra gặp bố rồi, thật tốt. Sống trong bụng mẹ thật
tốt nhé, khỏe mạnh lớn lên, bố chờ con đây.”
Đối với việc ngày
thường Tô Cẩm Niên lạnh lùng yên lặng không nói nhiều thêm một câu nói
nhảm đã trở nên lải nhải, Tô Khả đã coi như không thấy gì rồi, dù sao kể từ lúc cô mang thai tới nay thì chuyện Tô Cẩm Niên thích nhất chính là
nằm trên bụng của cô, nói chuyện với tiểu bảo bối còn chưa ra đời.
“Cẩm Niên, em thật lo lắng.”
“Lo lắng gì?” Tô Cẩm Niên ngẩng đầu lên nghi ngờ nhìn Tô Khả, cũng đã sinh
một đứa con, chẳng lẽ còn sẽ bị chứng lo âu trước khi sinh sao?
Tô Khả nói: “Em sợ con gái của chúng ta, khụ khụ, là một người hay nói nhảm.”
Tô Cẩm Niên: “. . . . . .”
Lại qua không lâu.
Tô Khả nói: “Cẩm Niên, tôi thật lo lắng đấy.”
Tô Cẩm Niên nói: “Con gái sẽ không nói nhảm.”
Tô Khả lắc đầu một cái, “Lo lắng của em là món trứng chiên cà chua của anh muốn khét rồi.”
Tô Cẩm Niên: “. . . . . .”
Xoay người, lập tức cầm lấy nước bên cạnh đổ vào nồi, một làn khói nhẹ lượn lờ lên.
Tô Khả đứng sau lưng anh, che miệng cười như tên trộm.
Tô Khả nhắm mắt uống canh tổ yến Tần Phi lấy ra, nói thật, uống nhiều nên
Tô Khả “nghe thấy tổ yến đã biến sắc” rồi, nếu bị người bình thường biết thì khẳng định một cục gạch bay tới, “Ôi để cho cô khoe của sao.”
Tô Cẩm Niên dọn món ăn lên bàn, nhìn Tô Khả nhíu chặt mày mà cười ra tiếng.
Tô Khả thấy được bộ dạng anh cười giỡn của anh thì môi không nhịn được cong lên, bờ môi còn có một ít màu bạc của tổ yến.
Tô Cẩm Niên đi tới bên cạnh Tô Khả, cúi người dùng lưỡi liếm, “Ờ, thật ra
thì mùi vị không tệ. Cho nên Khả Khả à, thật ra thì em không cần xem như chết tới nơi vậy.”
Tô Khả thẹn quá hóa giận: “Em còn không phải là vì công chúa điện hạ tương lai của chúng ta càng thêm trắng trẻo mềm mại sao.”
Tô Cẩm Niên véo mặt Tô Khả nhìn hồi lâu, một hồi lâu sau mới lên tiếng: “Khả Khả, thật ra thì anh rất trắng mà.”
Cả buổi thì Tô Khả mới lấy lại tinh thần, trong nháy mắt hiểu ý của Tô Cẩm Niên, không nhịn được làm động tác khinh bỉ, “Thật tự kỷ mà.”
Tô Cẩm Niên sờ sờ mặt của mình, “Không phải lúc trước em nhìn trúng gương mặt của anh sao?”
Tô Khả: “. . . . . .”
Mẹ nó! Tô Cẩm Niên, anh xác định là bây giờ anh không phải tới tìm em trả thù chứ?
*
Hôm sau, Tô Khả nhận điện thoại oán trách của Thẩm Phỉ Phỉ, trong lòng Tô
Khả yên lặng châm chọc: ôi, nếu không phải là bởi vì chuyện JQ hư hỏng
bát quái của chị và Thẩm Đường thì bây giờ chân em đi nhiều thêm vài
bước đường cũng nhũn ra này.
Sau khi nói tất cả lời oán trách thì lúc này Thẩm Phỉ Phỉ mới nhớ lại chuyện chính, liền hỏi Tô Khả, “Khả
Khả, nếu không xế chiều hôm nay chúng ta tiếp tục đi dạo một chút đi?
Chị còn rất nhiều đồ chưa chuẩn bị xong đấy.”
Tô Khả đã có kinh
nghiệm, trực tiếp hai chữ “miễn đi.” Sau khi nói xong thì Tô Khả ngồi
thẳng người, đôi mắt đen láy đảo một vòng như tên trộm hỏi, “Ai da, chị
Phỉ Phỉ, chị nói tình hướng thật lúc sau cho em biết một chút đi.”
Nhìn dáng vẻ ngày hôm qua thì nhất định đại chiến vật lộn tương đối kịch liệt rồi.
Đại khái là bởi vì bị Tô Khả vạch trần chuyện giữa cô và Thẩm Đường thật ra thì có léng phép như vậy nên Thẩm Phỉ Phỉ cũng không lừa gạt Tô Khả,
“Mẹ nó, đừng nói nữa, bà đây sắp tức hộc máu rồi. Khả Khả, chị thật sự
chưa từng thấy người đàn ông nào bá đạo ác liệt như vậy, thật đấy! Siêu
cấp vô địch chủ nghĩa đàn ông, ‘con lợn có lòng yêu nước’ mà!” (‘Con lợn có lòng yêu nước” là học thuyết đề cập đến các chàng trai nam tính,
“chủ nghĩa Sô vanh nam”. Chủ nghĩa Sô vanh ban đầu được gọi là chủ nghĩa yêu nước cực đoan, không hợp lý và quá đáng. Nó đề cập đến chủ nghĩa
dân tộc cực đoan và quân sự, với lợi ích quốc gia lên trên hết, để chinh phục và nô dịch ý tưởng của người khác. Sô vanh đã trở thành giáo phái
của lực lượng quân sự để chinh phục các quốc gia khác đại diện. Sau đó,
ông đề cập đến tất cả các chủ nghĩa Sô vanh siêu dân tộc. Lợn về lòng
yêu nước, đề cập đến những người như vậy của đức tin. Ý tác giả muốn nói anh Đường theo chủ nghĩa này, cực đoan chiếm đoạt người yêu là chị Phỉ
Phỉ)
Tô Khả lành lạnh trở lại một câu, “Chị có chừng mực đi nhé, ngộ nhỡ anh lại giống như ma phía sau chị——”
“A ——”
Tô Khả còn chưa nói hết hai chữ “xuất hiện” thì phía bên kia, Thẩm Phỉ Phỉ liền hét lên một tiếng, làm cho màng nhĩ của Tô Khả cũng sắp bị cô phá
vỡ rồi.
Tô Khả vừa muốn hỏi tại sao thì đầu điện thoại kia liền
truyền đến, Thẩm Phỉ Phỉ lớn tiếng gào thét: “Thẩm Đường, anh là ma à!
Lại xuất hiện sau lưng tôi!”
Tô Khả: “. . . . . .”
Tô Khả
còn tưởng rằng là hai người họ lập tức “thiên lôi địa hỏa” , Thẩm Phỉ
Phỉ lập tức nói với cô, “Khả Khả, chị đang có việc vội ở bên này, trở về nói chuyện.”
“Ai da —— chị đừng tắt ——”
Trả lời Tô Khả
chính là tiếng “tút tút”, Tô Khả chỉ có thể phát hai chữ “mẹ nó” để châm chọc hành động Thẩm Phỉ Phỉ diễn trò không cho người ta xem.
Đang lúc Tô Khả vô cùng buồn chán thì điện thoại di động “tụt tụt” rung vang lên, là một số điện thoại xa lạ ở thành phố H, Tô Khả nghi ngờ nhận
điện thoại.
“A lô?”
“. . . . . .”
“A lô?”
“. . . . . .”
“A lô?” Tô Khả rất là nghi hoặc, kêu ba lượt, còn không ra tiếng, có phải trò đùa dai của người nào hay không?
Đang lúc Tô Khả muốn cúp điện thoại hết sức.
“Khà khà ——”
Giọng cười âm hiểm của một người đàn ông truyền vào tai Tô Khả. Trong nháy
mắt làm cho Tô Khả cảm thấy sau lưng một hồi lạnh lẽo thấu xương.