Quan Hệ Thế Thân

Chương 97: Bùi Lão Sư


Bạn đang đọc Quan Hệ Thế Thân FULL – Chương 97: Bùi Lão Sư


—————————————————
Nhưng ngay sau đó, Tần Chu đã không gượng nổi nữa mà nhắm mắt lại ngất xỉu.

Chờ đến khi Tần Chu tỉnh lại thì đã thấy bản thân ở trong bệnh viện.
Tần Chu hơi ngơ ngác mở to mắt thử nhúc nhích thân thể một chút, khi nhìn sang bên cạnh thì thấy người đại diện và trợ lý vẫn còn đang canh giữ bên mép giường.

Trợ lý nhìn thấy Tần Chu đã tỉnh liền vội vàng nghiêng người tới gần đỡ Tần Chu dậy, sau đó rót một cốc nước ấm cho cậu.
Tần Chu dựa ngồi vào đầu giường chậm rãi uống nước ấm.

Nhưng mà đầu vẫn còn có chút choáng váng, Tần Chu xoa xoa cái trán gọi trợ lý đưa điện thoại qua cho cậu, vừa mở lên liền thấy rất nhiều tin nhắn chưa đọc.
Trợ lý quan tâm hỏi: “Chu ca, anh cảm thấy khá hơn chút nào chưa?”
“Anh đỡ hơn rồi.”
“Đạo diễn Hà đang điều tra vụ cháy đó đấy ạ.” Trợ lý nói: “Hình như là có người đã cố ý phóng hỏa.”
“Cố ý phóng hỏa?” Tần Chu nghe vậy thoáng có chút ngạc nhiên.
“Hiện tại vẫn còn đang điều tra anh à.” Trợ lý cảm thấy có chút may mắn: “Nghe nói đám cháy ở tầng ba là nghiêm trọng nhất, may mà hôm qua có Bùi lão sư hỗ trợ…”
Tần Chu hơi sửng sốt nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Lúc ấy, đám cháy bốc khói nghi ngút khắp nơi làm cậu ở bên trong không nhìn thấy thứ gì cả, may là có người đưa cậu chạy thoát xuống tầng dưới, còn giúp cậu chắn thanh gỗ từ trên trần nhà rớt xuống.  
“Chuyện phóng hỏa ấy còn lên cả hot search nữa.” Trợ lý cảm thán.
Tần Chu cũng đăng nhập vào weibo xem sao liền thấy được hot search.
【# Đoàn phim [ Giang hồ ] bị phóng hỏa # Trong phòng nghỉ của đoàn phim đột nhiên bùng cháy lửa lớn, người ta nghi ngờ rằng là nhân viên trong đoàn cố ý phóng hỏa 】
Liên quan đến hot search còn có rất nhiều tin tức, cũng như một số video trực tiếp từ hiện trường. 
【# Đoàn phim [ Giang hồ ] bị phóng hỏa # Hy vọng mọi người trong đoàn phim đều không sao cả! Cảm tạ Bùi Nguyên lão sư! Luôn nhiệt tình giúp đỡ cứu người! 】
【# Đoàn phim [ Giang hồ ] bị phóng hỏa # Sau khi xem video trực tiếp từ hiện trường xong cảm thấy Bùi Nguyên lão sư thật sự rất tốt bụng, rất bình tĩnh hướng dẫn mọi người sơ tán, còn cứu được rất nhiều người! 】
【# Đoàn phim [ Giang hồ ] bị phóng hỏa # Cảm tạ rất nhiều! Cảm ơn Bùi Nguyên lão sư đã giúp đỡ cứu Tần Chu ra ngoài! 】
Tần Chu lướt lướt màn hình, có không ít bài đăng trên weibo đều đề cập đến chuyện Bùi Nguyên cứu người, phía sau còn có rất nhiều hình ảnh và video trực tiếp từ hiện trường.

Tần Chu click mở một đoạn video, trong đó nhìn thấy Bùi Nguyên đang đỡ một người bị thương ra ngoài, sau đó lại không chút do dự quay lại đám cháy để hỗ trợ.

Ngoài ra còn có một số nhân viên gần đó đang dập lửa, hoặc vào đám cháy hỗ trợ cứu người hay vật dụng gì đó.

Hơn một phút sau video, Bùi Nguyên bước ra khỏi đám cháy với một người đang ôm trên tay.

Người nọ mặc trường bào màu đỏ, Tần Chu vừa thấy liền lập tức nhận ra đó chính là mình.
Tần Chu tiếp tục xem lại đoạn video, nhưng đoạn video này chỉ cho thấy cảnh Bùi Nguyên ôm cậu ra ngoài, sau đó không còn nữa.

Tần Chu ngẫm nghĩ một chút rồi lại xem video này lần nữa, riêng đến đoạn Bùi Nguyên đưa cậu ra khỏi đám cháy thì ấn tạm dừng.
Trong video, Bùi Nguyên mặc thường phục hằng ngày, hẳn là vừa mới đến đoàn phim nên chưa thay y phục diễn, trên tay trái đeo một chiếc đồng hồ.

Tần Chu nhìn chằm chằm cái đồng hồ kia một lúc, nghĩ đến hôm qua lúc ở trong đám cháy cậu cũng sờ được trên tay người nọ có đeo một chiếc đồng hồ.

Tần Chu cẩn thận nhìn kĩ cái đồng hồ trên tay Bùi Nguyên kia, hơi hơi có chút nghi hoặc.
Mà lúc này, trợ lý ngồi bên cạnh lên tiếng: “Chu ca, anh nên nghỉ ngơi trước đi.”
Tần Chu gật đầu, đặt điện thoại sang một bên, không nghĩ ngợi gì thêm nữa. 
Sau khi người đại diện rời khỏi phòng bệnh thì xoay người đi lên lầu trên, đi vào một phòng bệnh khác.

Trong phòng bệnh, nam nhân mặc đồ bệnh nhân đang ngồi trên ghế sô pha cạnh cửa sổ.
Người đại diện đi tới, nhanh chóng thông báo: “Hạ tổng, Tần Chu đã tỉnh rồi.”
Nam nhân không nói gì, chỉ tiếp tục nhìn điện thoại.

Trên màn hình là một tấm ảnh chụp cảnh Bùi Nguyên ôm Tần Chu ra khỏi đám cháy.
Người đại diện ở bên cạnh đợi một lúc mà thấy nam nhân vẫn không nói gì liền ngập ngừng hỏi dò: “Ngài có muốn đi gặp cậu ấy hay không?”
“Không cần.” Hạ Dương để điện thoại xuống: “Đừng nói với em ấy.”
“Được.” Người đại diện gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Đúng lúc này, thư ký đưa bác sĩ đi vào phòng bệnh, lên tiếng nhắc nhở: “Hạ tổng, đến lúc thay băng gạc rồi.”
Hạ Dương đứng dậy trở lại mép giường, chậm rãi cởi cúc áo ra làm lộ ra băng gạc phía dưới.
Bác sĩ đến thay băng gạc, lại dặn dò: “Mấy ngày nay nhớ chú ý một chút, đừng để phía sau lưng đụng vào nước.”
Thư ký ở bên cạnh vội vàng gật đầu rồi cẩn thận ghi nhớ lại.

Bác sĩ rất nhanh rời khỏi phòng bệnh, Hạ Dương cũng mặc quần áo vào, ngồi ở mép giường cài lại cúc áo che khuất đi lớp băng gạc trên người.
Mà cách đó không xa trên tủ đầu giường có một chiếc đồng hồ trơ trọi nằm đó.

Thế nhưng mặt số của đồng hồ kia đã bị vỡ nát, thoạt nhìn không còn chỗ nào lành lặn, mặt trên còn có dấu vết bị lửa đốt, đã bị hủy hoại đến mức đó thì khả năng cũng không còn sửa được nữa. 
Thư ký rót một ly nước ấm qua, tầm mắt lại rơi vào chiếc đồng hồ đeo tay kia, lên tiếng hỏi dò: “Hạ tổng, cái đồng hồ này…!phải xử lý làm sao ạ?”
Hạ Dương nghe vậy thì dời tầm mắt nhìn về phía tủ đầu giường, sau khi nhìn thấy chiếc đồng hồ kia lại chỉ nói: “Vứt đi.”
Chạng vạng tối, đạo diễn Hà cùng Bùi Nguyên tới phòng bệnh thăm Tần Chu.
Đạo diễn Hà chậm rãi nói với cậu: “Cậu yên tâm, hung thủ tôi đã bắt được rồi, nhất định sẽ cho cậu một công đạo.”
Tần Chu an tĩnh nghe đạo diễn Hà giải thích, sau mới biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ngày hôm qua, một cô gái trẻ ở bộ phận hậu cần đã cố tình đổ xăng lên tầng ba rồi châm lửa đốt, nhưng cuối cùng ngọn lửa ngày càng bùng phát không thể kiểm soát được nên đã làm thiêu rụi cả tòa nhà.
“Lần trước cô ta cũng là người đã thay đổi đạo cụ mảnh vỡ bình hoa.” Đạo diễn Hà nhíu nhíu mày.
Cô gái trẻ ở bộ phận hậu cần kia là fan của Bùi Nguyên, bởi vì nhìn thấy Bùi Nguyên cùng Tần Chu lên hot search rất nhiều lần nên đâm ra có chút bất mãn đối với Tần Chu, lại thừa dịp chính mình cũng đang làm việc trong đoàn phim liền cố ý đổi đạo cụ rồi lại còn cố ý phóng hỏa, càng ngày càng điên cuồng.
Bùi Nguyên ở bên cạnh cũng lên tiếng: “Xin lỗi, bên phía công ty đã đưa ra văn bản thanh minh rồi.”
Tần Chu ngồi trên giường, tầm mắt dừng trên tay trái Bùi Nguyên thấy được chiếc đồng hồ kia, trả lời: “Không sao, ngày hôm qua cũng rất cảm ơn Bùi lão sư.”
Tần Chu lại nghĩ tới hôm qua lúc còn trong đám cháy, người nọ đã giúp cậu chắn một thanh gỗ rơi từ trên trần nhà xuống, hình như rất nghiêm trọng.

Vì thế Tần Chu không khỏi trộm đánh giá Bùi Nguyên một chút, nhưng đối phương thoạt nhìn hết thảy đều bình thường, cũng không có vẻ gì là bị thương cả.
Tần Chu còn muốn hỏi lại nhưng đạo diễn Hà ở bên cạnh đã lên tiếng: “Mấy ngày này cậu cứ an tâm nghỉ ngơi cho thật tốt đi, các cảnh quay của cậu sẽ được lùi lại.”
“Làm phiền đạo diễn Hà rồi ạ.”

Đạo diễn Hà cùng Bùi Nguyên cũng không tiện quấy rầy thêm nữa liền rời đi trước.

Tần Chu ở trong phòng bệnh nghỉ ngơi, lấy điện thoại ra đăng nhập vào weibo.

Trên weibo, chuyện đoàn phim bị anti-fan ác ý phóng hỏa đã nhanh chóng leo lên hot search.
【 Thật là đáng sợ quá đi! Đây là loại fan ác độc kiểu gì vậy! Còn cố ý phóng hỏa! Càng nghĩ càng thấy ớn lạnh! 】
【 Trước đây tôi còn có ấn tượng với tin tức về việc đổi đạo cụ mảnh vỡ trong lúc quay phim! Lúc ấy trong phần bình luận có một đống kẻ xấu mắng chửi Tần Chu, giờ thì cho hỏi các người bị vả mặt có đau không?! Đây là cố ý hại người đó! 】
【 Lúc trước tôi đã cảm thấy fan của Bùi Nguyên thật kỳ quái rồi, chỉ bởi vì Tần Chu cùng Bùi Nguyên lên hot search thôi mà cứ luôn đuổi theo mắng chửi Tần Chu! Bây giờ thì tốt rồi, trực tiếp phóng hỏa luôn! Đây là tội mưu sát đấy! Truy tinh thì truy tinh chứ sao lại truy thành như vậy! Không hiểu được!】
Mà bên phía phòng làm việc của Bùi Nguyên đã phát văn bản thông báo kêu gọi mọi người truy tinh lý trí.

Ngay cả Bùi Nguyên cũng đăng lên weibo cá nhân một bức ảnh chụp chung cùng Tần Chu.
【 Quan hệ giữa hai vị lão sư thật tốt, hy vọng mọi người có thể truy tinh một cách lý trí, đừng mang phiền toái đến cho hai người bọn họ nữa ~】
【 Hãy chú ý nhiều hơn đến tác phẩm mới của Bùi Nguyên lão sư《 Giang Hồ 》】
Tần Chu còn đang xem bình luận phía dưới bài đăng weibo của Bùi Nguyên thì đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa.

Tần Chu nhìn về phía cửa liền thấy một cái đầu nhỏ trộm thò vào dò xét.

“Anh Tần Chu.” Giọng nói Tiểu Trình vừa mềm mại vừa ngây ngô reo lên gọi tên cậu, sau đó đi vào trong phòng bệnh.
Tần Chu mỉm cười hỏi: “Sao em lại tới đây?”
Tiểu Trình đeo trên vai một cái cặp sách nhỏ, chân ngắn chạy đến bên giường: “Em đến xem anh Tần Chu ạ.”
Tần Chu xoa xoa đầu Tiểu Trình, hỏi: “Ai đưa em đến đây vậy?”
“Là chú Phàm đưa em tới ạ.” Tiểu Trình cởi cặp sách ra: “Chú Phàm nói anh Tần Chu bị bệnh rồi.”
Tần Chu lại nhìn ra cửa, thấy người đại diện cũng ở đó.
Người đại diện bước vào giải thích: “Lúc tôi trở lại khách sạn thì vô tình gặp được Tiểu Trình, sau khi biết cậu đang ở bệnh viện liền một hai đòi đi theo, tôi đành phải đưa thằng bé đến đây.” 
Tần Chu gật đầu, còn nói thêm: “Ngày hôm qua làm phiền Bùi Nguyên lão sư như vậy rồi có cần gửi cái gì sang không Phàm ca?”
Người đại diện: “Chuyện này tôi sẽ thu xếp giúp cho cậu, cậu cứ tập trung nghỉ ngơi cho thật tốt trước đi.”
Tần Chu nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Phàm ca, ngày hôm qua ngoại trừ Bùi lão sư còn có ai khác nữa không?”
Người đại diện không trả lời, chỉ hỏi: “Sao vậy?”
“Ngày hôm qua…” Tần Chu nhớ lại một lượt chuyện xảy ra ngày hôm qua, vẫn là hỏi: “Có phải Hạ Dương cũng có ở đó đúng không?”
“Hạ tổng sao? Tôi không rõ lắm.” Người đại diện lắc đầu.
Tần Chu cũng không nói gì nữa, có lẽ là cậu thật sự nhớ lầm rồi.


Dù sao thì ngày hôm qua đầu cậu vô cùng choáng váng, mắt cái gì cũng không nhìn thấy rõ, ý thức thì cứ mơ mơ hồ hồ, khi chạm vào chiếc đồng hồ kia liền tưởng là Hạ Dương.

Hơn nữa lúc ấy cậu cũng chưa kịp sờ kỹ, còn chưa chạm được mặt bên đồng hồ.
Bên cạnh cậu, Tiểu Trình lấy từ trong cặp ra một cuốn truyện cổ tích nói: “Anh Tần Chu, em kể truyện cổ tích cho anh nghe nhé.”
“Ok.” Tần Chu cười cười đồng ý, ngồi gần lại mép giường.
Tiểu Trình ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, thực sự kể một câu chuyện cổ tích cho cậu nghe.

Tuy nhiên do Tiểu Trình tuổi còn nhỏ không nhận biết được nhiều chữ lắm nên quá trình kể vô cùng gập ghềnh.
Vì thế Tần Chu lên tiếng giải vây: “Để anh kể cho em nghe đi.”
Tiểu Trình nghe vậy liền ngoan ngoãn gật đầu đưa cuốn sách qua cho cậu.

Tần Chu cầm lấy, phát hiện cuốn truyện này có bìa rất mới, hẳn là mới mua về.

Tần Chu lật sang vài trang rồi đọc truyện cho Tiểu Trình nghe.
Mà bởi vì là truyện cổ tích dành cho thiếu nhi nên mỗi câu chuyện trong sách đều rất ngắn, nhiều tình tiết cũng bị lược bỏ.

Tần Chu đọc xong một vài truyện ngắn, vừa lật sang trang khác liền nhìn thấy câu chuyện lần này là 《 nàng tiên cá 》.
Tần Chu còn nhớ rõ mình đã kể chuyện này cho cậu nhóc nghe rồi, nên hỏi lại: “Truyện nàng tiên cá em còn muốn nghe không?”
“Nghe ạ.” Tiểu Trình vui vẻ gật đầu.
Thế là Tần Chu lại một lần nữa kể truyện nàng tiên cá cho Tiểu Trình nghe.

Hoàng tử tổ chức sinh nhật lần thứ mười sáu trên biển, nàng tiên cá dưới nước đã yêu hoàng tử ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Sau đó khi hoàng tử bị rơi xuống nước, nàng đã lập tức cứu hoàng tử và đưa hoàng tử trở lại bờ biển.
“Khi hoàng tử tỉnh lại…”
Tần Chu đọc đến đây đột nhiên dừng lại.
Khi hoàng tử tỉnh dậy, người đầu tiên chàng nhìn thấy là công chúa.
————————————————-
Anti-fan gì mà ác thật sự, nhỡ Tần Chu không thoát ra được thì….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.