Bạn đang đọc Quan Hệ Thế Thân FULL – Chương 60: Không Nghĩ Ra Tên Chương
————————————————–
Tần Chu có chút kinh ngạc, cậu vốn đã sẵn sàng cùng công ty đấu tranh đến cùng, thậm chí cũng đã chuẩn bị nếu như bị tuyết tàng, nhưng bây giờ không cần phiền phức như vậy nữa rồi.
“Thế thì không cần nữa.” Tần Chu đưa điện thoại lại cho Giang Lâm.
“Vậy là tốt quá rồi!” Giang Lâm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Vừa vặn đã có kết quả kiểm tra, Tần Chu đi vào lấy kết quả xét nghiệm rồi hỏi thêm bác sĩ một vài điều.
Giang Lâm chờ ở bên ngoài, nhìn thấy Tần Chu ra liền vội vàng hỏi: “Anh Chu, kết quả thế nào?”
Tần Chu: “Bình thường.”
Ngày hôm qua bị người đại diện hạ thuốc, sợ có tác dụng phụ nên cậu liền đặc biệt tới làm kiểm tra xem sao.
Bất quá cũng may không có vấn đề gì, thân thể hết thảy đều bình thường.
Tần Chu cất kết quả xét nghiệm đi, cùng Giang Lâm rời khỏi bệnh viện.
Lại bởi vì còn chưa kịp ăn cái gì, Tần Chu định tìm một quán ăn gần đó để tùy tiện lót bụng.
Giang Lâm vội vàng nói: “Anh Chu, khu bên kia có một nhà hàng mới khai trương! Chúng ta qua đó ăn tôm hùm đất đi!”
Tần Chu nghe vậy, theo vô thức thốt lên: “Em không phải dị ứng món đó sao?”
Nói xong, Tần Chu mới đột nhiên phản ứng lại, gương mặt hơi sửng sốt cứng đờ.
Giang Lâm còn không kịp nhận ra có gì đó không thích hợp, cứ tự nhiên đáp lại: “Không sao không sao! Lần trước khẳng định là ngoài ý muốn, lần này sẽ không dị ứng nữa!”
Tần Chu trầm mặc vài giây, sau đó đành đáp ứng mong muốn của Giang Lâm.
Hai người lên xe, Giang Lâm trực tiếp lái đến nhà hàng hải sản.
Bất quá lúc gọi món, Tần Chu vẫn không cho Giang Lâm ăn tôm hùm đất, chỉ gọi một suất combo hai người ăn.
“Tôm hùm đất của cửa hàng này mới là đỉnh nhất a…” Giang Lâm thở dài một tiếng, vẻ mặt đầy oán hận.
Tần Chu ngồi ở đối diện cầm điện thoại lướt xem tin tức, nói: “Anh có người đại diện mới.”
“Nhanh như vậy?” Giang Lâm ngẩng đầu lên.
Tần Chu gật đầu: “Còn nói muốn anh hôm nay đến công ty một chuyến, Viên tổng có việc tìm anh.”
Giang Lâm chậm rãi uống nước, lại hỏi: “Viên Liệt tìm anh có chuyện gì sao?”
“Không rõ lắm.” Tần Chu suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Chắc là muốn hỏi về chuyện anh bị hạ thuốc tối hôm qua.”
Dù sao thì cậu cũng là nạn nhân, công ty có thể là muốn biết tình hình cụ thể.
Tần Chu gửi lại tin nhắn cho người đại diện mới, chuẩn bị đợi sau khi ăn xong sẽ đến công ty.
Ra khỏi nhà hàng, Giang Lâm đưa Tần Chu đến trụ sở chính của công ty.
Tần Chu đối với tổng bộ không quen lắm, chỉ mới tới đây có một lần, không biết đường đi.
Vì thế Giang Lâm dẫn Tần Chu đi vào thang máy, chuẩn bị lên lầu. Trong lúc hai người chờ thang máy, Tần Chu đột nhiên nhận ra vào thang máy cần phải quẹt thẻ.
Tần Chu: “Cần phải quẹt thẻ, để anh tới lễ tân đăng ký đã.”
Tần Chu xoay người, đang định đi đến quầy lễ tân đăng ký thì bị Giang Lâm gọi lại.
“Anh Chu đợi đã, em có thẻ.” Giang Lâm lấy thẻ thang máy ra.
Hai người đi vào thang máy, Giang Lâm nhấn số tầng văn phòng của Viên Liệt.
Chẳng mấy chốc, thang máy đã lên đến nơi.
Thư ký ở bên ngoài văn phòng đã nhận được thông báo, đứng dậy nói: “Viên tổng ở bên trong.”
Tần Chu gõ cửa, nghe được tiếng đáp lại mới đi vào.
“Viên tổng.” Tần Chu chào hỏi.
Viên Liệt gật đầu: “Ngồi đi.”
Tần Chu đi tới ngồi đối diện Viên Liệt.
Viên Liệt nhìn Tần Chu nói: “Xin lỗi, trong công ty để phát sinh chuyện như vậy là lỗi của tôi, thật sai lầm khi việc giám sát không được chặt chẽ.”
“Thực ra trong khoảng thời gian này tôi cũng đã phát hiện tài khoản của công ty bị sai sót, đặc biệt là phía Trịnh Hồng Khải.”
“Sau lưng Trịnh Hồng Khải còn có người trong hội đồng quản trị, mà tôi thì chỉ mới ngồi trên cái vị trí này không bao lâu, không có cách nào động thủ nên chỉ có thể từ từ tìm cơ hội loại bỏ.”
Viên Liệt thở dài một tiếng, tạm dừng một chút rồi nói tiếp: “Bất quá thật may mắn, hiện tại có Hạ tổng ra tay hỗ trợ, tôi cũng có thể thuận tiện thẳng tay chấn chỉnh công ty lại cho thật tốt.”
Viên Liệt khôi phục tươi cười, lấy ra một phần hợp đồng đưa qua: “Rất xin lỗi về việc đã xảy ra vào tối hôm qua, đây là công ty bồi thường cho cậu.”
Tần Chu tiếp nhận rồi mở ra, phát hiện là một hợp đồng bộ phim mới.
Viên Liệt: “Về sau cậu ở lại bên tổng bộ công ty đi, làm việc thuận tiện hơn.”
“Ở lại tổng bộ?” Tần Chu ngẩng đầu.
Viên Liệt gật đầu: “Công ty sẽ sắp xếp lại cho cậu một ký túc xá khác, không cần lo lắng.”
Tần Chu trầm mặc một hồi, sau đó mới gật đầu.
Viên Liệt híp mắt lại nói tiếp: “Nói xong công việc rồi, sao chúng ta không nói chuyện riêng một chút nhỉ?”
“Hứa tiên sinh, có muốn tâm sự gì không?”
Tần Chu vừa nhấc đầu lên liền phát hiện Viên Liệt đã thay áo blouse trắng từ lúc nào rồi.
Bác sĩ Viên mỉm cười, biểu cảm trên mặt thập phần ôn nhu cùng thân thiện.
Bất quá Tần Chu nhàn nhạt nói: “Viên tổng, không cần phiền toái như vậy.”
Bác sĩ Viên đành gật đầu, lại lấy điện thoại ra: “Không muốn tán gẫu cũng không sao, nhưng có thể thêm bạn tốt wechat chứ?”
Viên Diệt mở giao diện thêm bạn tốt ra, rồi nở một nụ cười tiêu chuẩn nói: “Nếu ngày nào đó muốn tâm sự, rất hoan nghênh cậu đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”
“Suy cho cùng, người duy nhất sống sót sau một vụ tai nạn lớn cũng không thể dễ dàng buông bỏ mọi chuyện được.”
Tần Chu vừa thêm bạn tốt xong nghe thấy Viên Diệt nói vậy, thấp giọng phản bác: “Tôi rất ổn.”
Viên Diệt nhìn ra sự đề phòng của Tần Chu, vậy nên cũng không tiếp tục nói thêm gì nữa.
Tần Chu đứng dậy, rời khỏi văn phòng.
Khi Tần Chu đi ra, Giang Lâm còn ngồi chờ ở bên ngoài.
Giang Lâm có chút tò mò thò qua hỏi: “Anh Chu, Viên Liệt nói cái gì với anh vậy?”
“Nói về chuyện của Trịnh Hồng Khải, rồi bồi thường cho anh một bản hợp đồng.” Tần Chu nhìn thoáng qua bản hợp đồng trong tay: “Hình như là một bộ phim truyền hình.”
Khi đó trong phòng làm việc cậu không có thời gian xem kỹ, chỉ có thể chờ sau khi trở về rồi từ từ xem.
Về tới khách sạn, Tần Chu lên mạng tìm kiếm tên kịch bản, phát hiện đây là một bộ phim cổ trang được chuyển thể từ tiểu thuyết trên mạng.
Về việc chuyển thể, thông tin có thể tìm thấy trên internet rất hạn chế, vì thế Tần Chu liên hệ với người đại diện mới của mình hỏi thử.
Người đại diện trực tiếp gọi điện thoại lại: “Viên tổng hẳn là đã nói với cậu rồi đúng không? Hợp đồng không có vấn đề gì, khi nào có thời gian tôi sẽ gửi kịch bản sang cho cậu.”
Tần Chu đáp ứng.
Người đại diện còn nói thêm: “Lâm Trì Tiêu cũng tham gia bộ phim này, nếu có thời gian cậu có thể đi tìm cậu ta xem sao.”
Tần Chu hơi kinh ngạc, nhớ lại tối hôm qua hình như Lâm Trì Tiêu có nói rằng đang chuẩn bị tham gia một bộ phim truyền hình.
“Còn về ký túc xá, ngày mai tôi sẽ đưa chìa khóa cho cậu, tốt nhất là trong tuần này cậu nên dọn lại đây để cuối tháng vào đoàn phim.”
“Được.”
Người đại diện nói chuyện dứt khoát lưu loát, giải thích rõ ràng từng vấn đề một sau đó liền cúp máy.
Tần Chu lại lên mạng tra xem nguyên tác gốc, bấm vào rồi chậm rãi đọc.
Nguyên tác kể về một câu chuyện mất nước xưa, hoàng đế là một vị hôn quân, còn hoàng hậu lại liều mạng hết sức muốn bảo vệ gia đình và đất nước của mình, nhưng cuối cùng lại không thể làm được gì.
Mà cậu trong kịch bản là đóng vai một nam cầm sư, suất diễn không nhiều, chỉ là một vai nam phụ, một quân cờ do đại tướng quân xếp vào trong dân gian.
Bao quát nguyên tác triển khai dựa trên góc nhìn của hoàng hậu, từ góc nhìn của một người phụ nữ yếu đuối như hoàng hậu, đã chứng kiến sự diệt vong của một quốc gia.
Cuối cùng, hoàng hậu không muốn làm tù nhân, nhảy lầu tự tử, hoàng đế bị gϊếŧ, mà đại tướng quân thì lựa chọn làm phản đi theo địch.
Sau khi đọc kịch bản, tâm tình Tần Chu vẫn chưa thể bình tĩnh lại, cảm xúc tự nhiên nhập vào câu chuyện xưa, khó chấp nhận nhất là kết cục của đại tướng quân.
Vị đại tướng quân này lựa chọn làm phản, là bởi vì chỉ có sống sót mới có thể bảo hộ bá tánh cùng bảo hộ người nhà, tình nguyện gánh trên lưng mọi tai tiếng chửi rủa.
Tần Chu xem nguyên tác xong liền đi nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Tần Chu tìm người đại diện của mình để lấy chìa khóa ký túc xá và kịch bản.
Tần Chu đến ký túc xá thì phát hiện công ty đã bố trí cho cậu một phòng đơn, hoàn cảnh tốt hơn rất nhiều so với ký túc xá của cậu ở chi nhánh.
Đang lúc Tần Chu đi tham quan ký túc xá mới thì gặp được Lâm Trì Tiêu trong thang máy.
Lâm Trì Tiêu đeo cây đàn ghi-ta trên lưng đi ra ngoài, khi nhìn thấy Tần Chu liền có chút kinh ngạc hỏi: “Cậu tới đây tìm ai sao?”
Tần Chu: “Tôi chuẩn bị chuyển đến trụ sở chính.”
“Chuyển tới đây?” Lâm Trì Tiêu thêm ngạc nhiên: “Không phải cậu cùng Tô Tô đều ở chi nhánh à? Sao lại đột nhiên chuyển tới đây?”
Tần Chu giải thích: “Đổi người đại diện mới, thuận tiện cũng điều chuyển tôi lại đây.”
Lâm Trì Tiêu còn chưa biết chuyện về Trịnh Hồng Khải, gật đầu nói: “Tôi sống ở phòng số 7, khi nào rảnh nhớ ghé qua tôi chơi.”
“Được.” Tần Chu đáp ứng, vừa mới chuẩn bị rời đi lại đột nhiên nhớ tới chuyện bộ phim mới, vội vàng hỏi: “À đúng rồi, có phải anh cũng vừa mới nhận một bộ phim của đạo diễn Lý đúng không? Kịch bản chuyển thể ấy.”
“Đúng vậy.” Lâm Trì Tiêu gật đầu.
“Tôi cũng nhận bộ ấy.” Tần Chu nở nụ cười, lại hỏi: “Tôi diễn vai cầm sư, anh diễn vai gì?”
Không đợi Lâm Trì Tiêu trả lời, Tần Chu liền nói tiếp: “Có phải đại tướng quân hay không?”
Lâm Trì Tiêu hơi ngượng ngùng vò tóc: “Là vai tướng quân…!Bất quá diễn xuất của tôi không tốt lắm, vẫn là ca hát ổn hơn.”
Lâm Trì Tiêu nhìn thoáng qua thời gian rồi nói: “Tôi có chút việc phải trở về mở máy tính, lần sau chúng ta lại nói tiếp.”
Lâm Trì Tiêu vẫy vẫy tay: “Lần sau mời cậu với Tô Tô ăn cơm.”
Nói xong, Lâm Trì Tiêu liền xoay người trở về.
Tần Chu cũng rời khỏi ký túc xá, về khách sạn trước.
Tần Chu thu dọn một chút rồi đêm đó mua vé máy bay trực tiếp trở lại chi nhánh.
Sau khi máy bay hạ cánh, Tần Chu đi thẳng về ký túc xá cũ của mình.
Tô Đường ở bên cạnh phòng Tần Chu, biết Tần Chu đã trở lại liền vội vàng qua tìm, kết quả vừa vào cửa đã thấy Tần Chu đang thu dọn đồ đạc.
Tô Đường hỏi: “Cậu định chuyển ra ngoài sao?”
Tần Chu gật đầu: “Tôi chuyển đến trụ sở chính, người đại diện mới là người từ tổng bộ.”
Tô Đường có chút tiếc nuối nói: “Vậy thì lần sau không thể tìm cậu cọ cơm được rồi!”
“Có thể tới tổng bộ chơi mà.” Tần Chu nói: “Tôi cùng Lâm Trì Tiêu ở chung một tòa nhà.”
“Vậy thì tốt rồi.” Tô Đường cũng yên tâm hơn: “Ít nhất cậu tới đó cũng có người quen, kết bạn thêm nhiều người khác cũng khá tốt.”
Tần Chu vừa xếp hành lý vừa trò chuyện: “Tôi còn nhận một bộ phim nữa, diễn cùng với Lâm Trì Tiêu.”
“Bộ nào a?” Tô Đường thuận miệng hỏi lại.
“Loạn thế.” Tần Chu sửa sang lại ngăn kéo, nói: “Tôi diễn vai cầm sư.”
Tô Đường tức khắc kinh ngạc, lại hỏi: “Vậy Lâm Trì Tiêu hẳn là diễn tướng quân đúng không?”
“Đúng vậy.” Tần Chu hơi ngạc nhiên: “Sao chị biết?”
“Tôi đã xem qua nguyên tác a, lập tức liền đoán được.” Tô Đường đi tới, giúp Tần Chu sắp xếp ngăn kéo vừa nói: “Đại tướng quân cùng cầm sư là một đôi, còn lăn giường với nhau.”
“Hả, lăn giường với nhau sao?” Tần Chu sửng sốt, vội vàng nói: “Trong nguyên tác không có mà.”
“Cậu xem ở đâu?” Tô Đường nhìn qua: “Tôi đọc bộ này lâu lắm rồi, nhớ rõ lúc trước tác giả có viết về việc tướng quân ngủ với cầm sư, còn viết hẳn một chương cảnh giường chiếu đấy.”
———————————————————
Mọi người không đọc lầm đâu, tiêu đề chương tác giả đặt như vậy đấy.