Quan Hệ Thế Thân

Chương 30: Hứa Thừa Yến Đã Chết


Bạn đang đọc Quan Hệ Thế Thân FULL – Chương 30: Hứa Thừa Yến Đã Chết


—————————————————–
Hứa Thừa Yến đã chết.
Hạ Dương khi nghe được tin tức này cũng không có phản ứng gì, nhưng vẫn kiên nhẫn nghe người ở đầu dây bên kia giải thích.

Sau khi người nọ nói xong, Hạ Dương mới cúp điện thoại.
Trì Dật hiếu kỳ thò qua hỏi: “Hạ thiếu, Yến Yến nói cái gì vậy?”
“Không có gì.” Hạ Dương cầm lấy ly rượu trên bàn, không nhanh không chậm nói: “Một cuộc gọi ngày cá tháng tư nhàm chán.”
Cũng chỉ là một trò đùa ngày cá tháng tư mà thôi.

Tìm người thông đồng soạn lời kịch, nói qua điện thoại như thật vậy.
Bất quá hôm nay là ngày cá tháng tư.
Hạ Dương đặt ly rượu xuống, nhìn những lá bài trên bàn nói với mấy người khác: “Tiếp tục.”
Trò chơi lại tiếp tục.

Chẳng qua một ván này, Hạ Dương chơi có chút thất thần.

Rõ ràng trên tay tất cả đều là lá bài tốt, nhưng cuối cùng hắn vẫn thua.

Mấy ván tiếp theo, Hạ Dương lại thua mất không ít xu. 
Đã rạng sáng 1 giờ, Hạ Dương đứng dậy lên tiếng: “Tôi về trước.”
Trì Dật hỏi: “Đã là giờ này rồi, sao Hạ thiếu không ngủ lại đây luôn?”
Một người khác cũng lên tiếng giữ Hạ Dương lại: “Đúng vậy, Tu Trúc cũng ở trên thuyền nghỉ ngơi, Hạ thiếu không ở lại sao?”
Hạ Dương chỉ nhàn nhạt nói: “Không cần.”
Hạ Dương xoay người rời khỏi du thuyền, một mình trở về.

Trở lại chung cư, trong phòng đen như mực.

Mở đèn lên mới thấy xung quanh phòng khách không một bóng người, trong phòng ngủ cũng giống như lúc sáng hắn rời đi.
Hạ Dương không để ý nữa, cúi đầu nới lỏng cà vạt.

Hết thảy mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường.

Căn hộ thiếu đi một người, cũng không có ảnh hưởng gì lắm.
Sáng hôm sau, Hạ Dương đến công ty. 
Buổi sáng có một cuộc họp, Hạ Dương đưa điện thoại cho thư ký nói thêm: “Chờ lát nữa Giang lâm sẽ qua đây.”
“Vâng.” Thư ký gật đầu, chờ sau khi Hạ Dương rời đi mới tiếp tục ngồi trở lại vị trí làm việc.
Không bao lâu sau, Giang Lâm đến.

Giang Lâm còn cầm theo một phần tài liệu, nhìn thư ký hỏi: “Anh của tôi đâu?”
Thư ký trả lời: “Hạ tổng đang họp, khoảng chừng còn nửa tiếng nữa sẽ kết thúc.”
Giang Lâm gật đầu, ngồi xuống sô pha nghỉ ngơi chờ Hạ Dương tan họp.

Thư ký rót một tách trà nóng cho Giang Lâm rồi quay lại bàn làm việc. 
Nhưng ngay sau đó, thư ký nhìn thấy điện thoại di động của Hạ Dương đổ chuông, là từ một số lạ gọi đến.

Thư ký nhận điện thoại, vừa nghe nội dung đầu dây bên kia liền kinh ngạc.
Vì thế chờ đến khi Hạ Dương họp xong trở lại văn phòng, liền nhìn thấy vẻ mặt của thư ký có gì đó không ổn, ngay cả Giang Lâm bên cạnh cũng hoảng hốt.
“Làm sao vậy?” Hạ Dương thản nhiên hỏi.
“Hạ tổng, vừa nãy có một cuộc điện thoại gọi đến.” Thư ký đưa điện thoại qua cho HD, chậm rãi nói: “Hứa Thừa Yến tiên sinh ngày hôm qua xảy ra tai nạn xe cộ…!”
“Đã qua đời!”
Hạ Dương dời tất cả công việc lại, buổi chiều mua vé máy bay đến An Thạch.

Giang Lâm cũng đi theo Hạ Dương tới bệnh viện.
Dưới sự dẫn dắt của nhân viên, cuối cùng cả hai cũng gặp được Hứa Thừa Yến.

Chỉ là Hứa Thừa Yến lúc này đã là một thi thể lạnh lẽo, trên người phủ một tấm vải trắng.

Mà ở dưới lớp vải trắng, vẫn còn có thể nhìn thấy lờ mờ những vết cháy xém trên tử thi.
Giang Lâm nhìn thi thể trước mặt mà không thể tin được.

“Sao lại có thể…!” Giang Lâm cơ hồ là run rẩy vươn tay nhấc nhẹ tấm vải trắng lên một chút.

Chỉ là thi thể đã bị đốt cháy đến không thể nhận ra, thậm chí còn không có một mảnh da hoàn chỉnh trên khuôn mặt. 
Giang Lâm đột nhiên không nghĩ nổi.

Một người đang sống rất êm đẹp, sáng hôm qua còn nhắn tin cùng hắn, sao hôm nay lại mất rồi?
Giang Lâm hé miệng muốn nói cái gì, nhưng lại không nói nên lời, cổ họng có chút khô khốc.

Qua hồi lâu, Giang Lâm mới khôi phục lại giọng nói, nói với nhân viên bên cạnh: “Bạn của tôi…  làm sao lại gặp tai nạn?”
Nhân viên công tác giải thích: “Sáng hôm qua xảy ra tai nạn trên con đường nhỏ lên núi.”
Mấy con đường ở ngọn núi bên kia vốn dĩ không an toàn lắm, đặc biệt là trong đó có một khúc cua, trước đây đã xảy ra một số vụ tai nạn giao thông.

Hơn nữa, mấy ngày nay ở An Thạch trời đổ mưa, khi xe chở khách vừa rẽ vào khúc cua, lốp xe bị trượt nên lăn thẳng từ trên đường núi xuống và rơi xuống vực sâu.
Cố tình khu vực lân cận đó lại tương đối hẻo lánh, không có nhiều người qua lại nên không ai biết chuyện gì đã xảy ra.

Càng không may là không lâu sau khi xe chở khách nhỏ bị lật xuống, một chiếc xe bồn chở dầu cũng đi lên núi và cũng rớt xuống ngay tại vị trí đó, trực tiếp nổ mạnh.
Cũng bởi vì xe bồn chở dầu nổ mạnh động tĩnh quá lớn, lúc này mới có người chú ý tới đường núi bên kia phát sinh tai nạn xe cộ.

Nhưng cứu viện tới quá trễ, trận nổ lại quá mãnh liệt, hai người kẹt trong xe không kịp thoát ra ngoài, cùng tài xế xe bồn, tổng cộng ba người tử vong tại chỗ.
“Nếu là lúc ấy phát hiện sớm một chút, hai người trong xe có lẽ đã được cứu, cũng có thể cứu được trước khi xe bồn phát nổ…!” Người nhân viên cảm thấy có chút tiếc nuối.
Giang Lâm nghe xong tức khắc trong lòng hụt hẫng.
Nhân viên công tác còn nói thêm: “Đúng rồi, Hứa tiên sinh còn có một ít di vật.”
Nhân viên công tác đem một chiếc điện thoại nhỏ để lên trên bàn. Trên bàn có một chiếc ba lô bị đốt trơ trọi và một chiếc đồng hồ đã cháy đen như mực, chiếc điện thoại bên cạnh có vẻ được bảo quản tốt hơn một chút nhưng màn hình đã bị vỡ.
Giang Lâm hai mắt đỏ hoe, cầm điện thoại lên.
“Chúng tôi đã tìm thấy chiếc điện thoại này gần nơi xảy ra tai nạn.

May mắn thay là nó còn chưa bị hỏng.” Nhân viên công tác nói: “Ngày hôm qua đã hỏi qua người nhà của hai nạn nhân kia nhận diện, chiếc điện thoại này hẳn là của Hứa tiên sinh, chúng tôi đã sạc pin.”
Trên màn hình đầy vết nứt, Giang Lâm cầm điện thoại trong tay cảm giác có chút nặng trĩu.

Buổi sáng ngày hôm qua, anh dâu còn dùng cái điện thoại này nhắn tin cùng hắn.
Nhưng bây giờ, không còn gì cả . 
Giang Lâm cúi đầu, nhịn không được lau khóe mắt.
Nhân viên lặng lẽ đứng sang một bên, vì họ đã nhìn thấy nhiều và đã quen với những cung bậc cảm xúc khác nhau của người nhà nạn nhân.

Nhân viên chu đáo đưa một gói khăn giấy cho Giang Lâm, thấy vẻ mặt buồn đau của Giang Lâm, anh ta không khỏi ngẩng đầu, nhìn một người đàn ông khác trong phòng.
Nam nhân cao lớn mặc một thân tây trang xám đen đứng bên cạnh thi thể, nhưng vẻ mặt lại thờ ơ lãnh đạm.
Nhân viên công tác trộm nhìn người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng này, rõ ràng là người đàn ông này đến để nhận lãnh thi thể, nhưng lại không nói một lời nào từ khi bước vào.

Ngay cả khi nhìn thấy bộ dạng thảm đạm của thi thể, trên khuôn mặt của nam nhân vẫn không hề có một chút dao động cảm xúc nào.
Cứ như thể người chết không liên quan gì đến hắn.
Nhân viên công tác thu hồi tầm mắt.

Lúc này nam nhân đứng bên cạnh thi thể nhìn hồi lâu mới chậm rãi bước tới đến bên cái bàn. 
Hạ Dương nhìn mấy thứ trên bàn rồi cầm lấy đồng hồ.

Đồng hồ bị bẩn, mặt đồng hồ đã bị vỡ nát, dây đeo cũng bị nứt ở giữa.

Mà thời gian của chiếc đồng hồ mãi mãi dừng ở mười giờ rưỡi. 
Chiếc đồng hồ đã bị cháy đen nhưng Hạ Dương vẫn nhận ra đó là món quà sinh nhật mà hắn đã tặng cho Hứa Thừa Yến trước đây.
Hạ Dương nhìn đồng hồ, đột nhiên lên tiếng: “Giang Lâm!”
Lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt đồng hồ, Hạ Dương chậm rãi hỏi: “Hôm nay là ngày cá tháng tư sao?”
Tâm trạng Giang Lâm còn có chút thất thần, im lặng hồi lâu mới trả lời: “Không phải.”
Ngày cá tháng tư đã qua.

Hắn cũng hy vọng đây chỉ là một trò đùa vui ngày cá tháng tư mà thôi.
Giang Lâm để điện thoại xuống, cầm lấy chiếc ba lô bên cạnh.

Bên trong ba lô vẫn còn rất nhiều đồ vật linh tinh, ví và tài liệu đều còn nguyên.
Nhưng Giang Lâm vẫn không thể tin được, nhịn không được nhìn nhân viên hỏi lần nữa: “Người chết..


thật sự là Hứa Thừa Yến sao?”
“Đúng vậy.” Nhân viên công tác gật đầu: “Tuy rằng camera theo dõi trên đoạn đường đó bị hỏng rồi, bất quá khi Hứa tiên sinh lên xe có camera giám sát quay được.”
Vào thời điểm đó, đoạn phim giám sát cho thấy Hứa Thừa Yến ngồi trên ghế điều khiển phụ, sau đó đi vào làng, đi thẳng qua giữa làng đến gần con đường ngắn, và sau đó đi lên núi.
Mặc dù không có camera giám sát trong làng, và giám sát trên đường núi đã bị hỏng nhưng vẫn có thể xác định được từ giám sát trong thị trấn rằng đó thực sự là Hứa Thừa Yến.
Hơn nữa, số người chết cuối cùng có thể khớp với những hình ảnh do giám sát của thị trấn thu được. Hứa Thừa Yến chính là ngồi trên ghế điều khiển phụ, cùng với tài xế hai người xuất phát lên núi.
Khi cảnh sát xử lý hiện trường vụ tai nạn, họ đã tìm thấy hai thi thể trong xe chở khách nhỏ.
Nhân viên công tác nói: “Nếu hiện tại nhận lãnh thi thể thì mau chóng làm theo thủ tục đi.”
Giang Lâm vừa định đồng ý liền nghe được thanh âm lạnh lùng của nam nhân bên cạnh… 
“Không nhận lãnh.”
Giang Lâm sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Hạ Dương hỏi: “Anh?”
Hạ Dương nhìn thi thể lạnh như băng, chậm rãi nói: “Cậu ta không phải Hứa Thừa Yến.”
Nhân viên công tác sửng sốt, vội vàng giải thích: “Đây là di vật giấy chứng nhận nhân thân của Hứa tiên sinh, và giám sát ở thị trấn cũng có thể chứng minh rằng Hứa tiên sinh đích thực có lên xe…!”
“Nếu muốn yêu cầu xác nhận lại người nhà cũng có thể cung cấp mẫu DNA, bệnh viện sẽ làm giám định.” Nhân viên công tác nói.
Hạ Dương như cũ biểu tình lãnh đạm nói: “Không có mẫu, tôi sẽ không cung cấp.”
“Anh!” Giang Lâm ở bên cạnh bối rối, vội vàng kéo cánh tay Hạ Dương nói: “Anh làm thế này là sao vậy?!”
Nhưng nét mặt Hạ Dương vẫn như cũ không có gì thay đổi, nhìn thi thể bị cháy xém không còn da thịt này giống như đang nhìn một người xa lạ.
Hạ Dương: “Người chết không phải Hứa Thừa Yến.”
Nhân viên công tác đành phải nói: “Nếu gia đình không chịu lãnh nhận, thi thể không tên sẽ do cảnh sát xử lý.”
“Tùy các người.”
Hạ Dương vẫn thái độ thản nhiên xoay người rời đi.

Khi Hạ Dương trở về khách sạn, bên ngoài trời vừa đổ mưa.
Hạ Dương ngồi trên ghế cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài. Từ góc nhìn này của cửa sổ khách sạn có thể nhìn thấy toàn bộ thị trấn cổ kính.

Hạ Dương lắng nghe tiếng mưa rơi, vẻ mặt vẫn lãnh đạm, lấy notebook ra bắt đầu công việc.
Mà Giang Lâm vẫn còn ở bệnh viện, một mình làm thủ tục nhận xác, mãi đến tối mới về.

Giang Lâm cầm tài liệu thủ tục, vừa vào phòng liền thấy được nam nhân bên cạnh cửa sổ. 
Hạ Dương đang đối mặt với màn hình máy tính xách tay, có lẽ đang làm việc trên đó.

Giang Lâm chậm rãi đi qua, nhìn Hạ Dương trước mắt lên tiếng: “Ngày mai em sẽ đi đến nhà tang lễ.”
“Muốn chuẩn bị hoả táng.” Giọng Giang Lâm có chút nghẹn ngào.
Nhưng Hạ Dương cũng không chút để ý ngẩng đầu lên, tùy ý nói: “Mặt đều thấy không rõ, ai biết chết có phải Hứa Thừa Yến hay không.”
Giang Lâm nhìn thái độ của Hạ Dương, tức giận lên kích động nói: “Nhưng những thứ đó đều là của anh dâu! Camera giám sát cũng quay được.”
“Đó chính là thật sự đã chết.” 
Hạ Dương gật đầu thu hồi tầm mắt, tiếp tục làm việc.

Giang Lâm nhìn nam nhân lãnh đạm trước mặt, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút xa lạ.
Anh dâu đều đã chết.
Nhưng anh của hắn chỉ ngồi ở chỗ này, một chút phản ứng cũng không có, hoàn toàn nhìn không ra buồn bã hay đau khổ gì cả. 
Giang Lâm không ở lại được nữa, lẳng lặng trở về phòng.

Sáng hôm sau, Giang Lâm đến bệnh viện một chuyến, sau đó đến nhà tang lễ địa phương để an bài tổ chức hỏa táng.
Tất cả mọi việc đều do một mình Giang Lâm lo liệu.

Giang Lâm đi nhận di vật rồi xác nhận thời gian hỏa táng với nhà tang lễ.

Mà Hạ Dương vẫn luôn ở khách sạn, làm việc trên máy tính xách tay mà không hề hỏi gì về tiến độ hỏa táng.
Giang Lâm nói với Hạ Dương thời gian và địa điểm hỏa táng, nhưng Hạ Dương chỉ đáp mà không ngẩng đầu lên, cũng không nói có đi hay không.
Ngày hỏa táng thi hài, trời lại mưa.
Khi Giang Lâm đến nhà tang lễ thì tình cờ gặp được gia đình của tài xế xe chở dầu cũng đến để hỏa táng thi thể.
Người nhà của tài xế đến rất đông, trên mặt ai cũng trang nghiêm, lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt.

Nhưng Hứa Thừa Yến bên này, cũng chỉ có Giang Lâm là người duy nhất ở đây.
Giang Lâm cúi đầu, hai mắt đỏ hoe.


Cuộc ly biệt đến quá đột ngột và hắn vẫn chưa sẵn sàng.
Hắn còn chờ anh dâu trở về cho hắn tem, còn muốn ăn cơm anh dâu nấu, còn nghĩ đến việc hắn sẽ làm phù rể khi anh dâu và anh cả của hắn đám cưới. 
Nhưng bây giờ không còn lại gì cả.
Thậm chí ngay cả khi hoả táng anh của hắn cũng không tới.
Không đáng giá.
Quá không đáng giá.
Hạ Dương không đi nhà tang lễ, mà là một mình đi đến phòng trọ Hứa Thừa Yến đã ở.

Ông chủ phòng trọ còn giữ phòng cho Hứa Thừa Yến, chờ người nhà tới giải quyết hậu sự.
“Cái người trẻ tuổi kia rất tốt, đáng tiếc a…!” Ông chủ đối với Hứa Thừa Yến rất có ấn tượng.
“Cao cao gầy gầy, chắc vẫn còn là sinh viên đại học phải không?”
“Sáng hôm đó cậu ấy đi, cậu ấy còn chào tôi và nói rằng cậu ấy sẽ quay lại vào buổi tối.

Ai biết sẽ có chuyện xảy ra…!”
Ông chủ vừa hoài niệm vừa dẫn Hạ Dương vào phòng Hứa Thừa Yến. 
Khi Hạ Dương bước vào phòng, hắn còn có thể cảm nhận được hơi thở sinh hoạt của Hứa Thừa Yến trong phòng…!Trên giá treo mũ, treo áo khoác, bộ đồ ngủ được gấp ngay ngắn bên giường và cáp sạc cho điện thoại di động vẫn còn trên bàn.
Trên bàn, cái ly vẫn còn một nửa nước chưa uống, có lẽ là chủ nhân căn phòng sáng thức dậy còn chưa kịp uống xong.

Hạ Dương nhớ lại, Hứa Thừa Yến có thói quen mỗi buổi sáng đều uống một ly nước, nói là dưỡng sinh.
Rõ ràng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, vậy mà sinh hoạt lại như một ông lão dưỡng sinh vậy.

Còn thích lăn lộn trồng hoa và cây cảnh trên ban công, mua bồn hoa về càng ngày càng nhiều.
Hạ Dương đi qua mở vali trong góc phòng rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Đồ vật không nhiều, Hạ Dương bỏ quần áo xong thì đem tem cũng bỏ vào vali.
Bất quá khi đang thu dọn cái bàn, Hạ Dương tìm thấy một tấm mộc bài ở trong góc.

Hạ Dương cầm mộc bài lên, nhìn thấy trên mặt trên viết một hàng chữ… 
[ Nguyện A Dương mãi mãi bình an ]
Hạ Dương nhận ra được đây là nét chữ của Hứa Thừa Yến.

Nét chữ này nhẹ nhàng như chính chủ nhân của căn phòng vậy.

Hạ Dương đem mộc bài bỏ vào vali, mang theo di vật trở về khách sạn.

Hạ Dương tùy ý đặt vali dựa vào góc tường, cũng không quan tâm nữa, quay lại bàn giải quyết công việc.
Khi Giang Lâm từ nhà tang lễ trở về, nhìn thấy Hạ Dương vẫn như bình thường.

Trên mặt vẫn là biểu tình lãnh đạm.

Cứ như thể cái chết của Hứa Thừa Yến đối với hắn không có chút ảnh hưởng gì.
“Anh.” Giang Lâm đi qua nhịn không được hỏi: “Anh dâu ngày đó gọi cho anh một cuộc, vì cái gì anh lại không bắt máy?”
Hạ Dương thuận miệng hỏi: “Cuộc gọi nào?”
Giang Lâm thấy thái bộ của Hạ Dương vẫn thờ ơ như vậy tức khắc tức giận lên.
“Ngày hôm đó anh ấy gọi cho anh! Anh không trả lời!” Giang Lâm lấy điện thoại di động của anh dâu ra.

Hắn vốn dĩ muốn xem một chút điện thoại có bị hỏng hay không, kết quả vô tình chạm đến giao diện liên lạc, nhìn thoáng qua một cái liền thấy bản ghi cuộc gọi của ngày hôm qua có cuộc gọi cuối cùng là gọi cho anh trai hắn.
Nhưng khi hắn bấm vào phần chi tiết mới phát hiện rằng cuộc gọi không hề được kết nối! 
“Cuộc gọi này! Lúc ấy xảy ra tai nạn anh ấy đã gọi cho anh!” Ngữ khí Giang Lâm càng ngày càng kích động.
Hạ Dương cũng lúc này mới nhìn lại cầm lấy điện thoại, thấy được nhật ký cuộc gọi hôm qua.

Hạ Dương khẽ nhíu mày, lấy điện thoại mình ra và xem lịch sử gọi đến, lúc này mới thấy được có một cuộc gọi nhỡ từ Hứa Thừa Yến.
Nhưng mà hắn không có ấn tượng với cuộc gọi này.
“Có lẽ là bận quá.” Hạ Dương để điện thoại sang một bên: “Nên quên mất.”
“Anh bận cái gì?! Hôm đó anh cùng đám Trì Dật chơi đùa ở bên ngoài!” Giang Lâm càng nói càng kích động: “Nếu như anh nhận cuộc gọi này, nói không chừng anh dâu sẽ có cơ hội sống sót!”
Nếu lúc đó có người phát hiện ra vụ tai nạn xe, hoặc cầu cứu cảnh sát, biết đâu có thể cứu người trước khi xe bồn phát nổ!
Chỉ còn kém một chút như vậy!
“Sao hôm đó anh không nghe điện thoại!” Giang Lâm gần như hét lên, như muốn trút giận.
Hạ Dương lạnh mặt  xuống: “Giang Lâm!”
“Người đã chết.” Giọng điệu Hạ Dương vẫn lạnh nhạt như vậy: “Bây giờ em nói mấy lời này cũng vô dụng.”
Giang Lâm giật mình, có phần không thể tin được lời này là từ trong miệng Hạ Dương trong miệng phát ra.
Rõ ràng anh dâu cùng anh của hắn đều đã ở bên nhau tận 5 năm.
5 năm… 
Giang Lâm đột nhiên liền có chút đau đớn.
Anh dâu hắn rõ ràng tốt như vậy…!Nhưng người tốt như vậy mà anh của hắn lại có thái độ này.
Ngay cả một giọt nước mắt cũng không có.
“Đúng vậy…!” Giang Lâm có chút sững sờ, nhỏ giọng thì thào: “Nói cho anh biết cũng vô dụng…!”
Anh hắn lúc nào cũng bộ dáng cao cao tại thượng như thế này, không hề quan tâm đến người bên cạnh.
“Anh không phải đã đánh cược cùng bọn Trì Dật khi nào anh dâu sẽ quay lại sao?” Giang Lâm ôm hủ tro cốt, chậm rãi nói: “Bây giờ anh dâu đã về rồi.”

Giang Lâm đem hủ tro cốt để lên bàn, lạnh lùng nói: “Anh ấy ở đây.”
Ngay trong cái hộp này.
Tất cả những gì còn lại chỉ là một nắm tro tàn, không bao giờ quay trở lại.
Sau khi trở về từ An Thạch, Giang Lâm đã mua một nghĩa trang cho Hứa Thừa Yến và chuẩn bị cho việc an táng.

Hầu hết mọi chuyện sau đó đều do Giang Lâm xử lý, mà Hạ Dương vào ngày đầu tiên trở về lại không biết đã đi đâu mất.
Phỏng chừng là cùng đám Trì Dật quậy với nhau.
Giang Lâm không thèm quan tâm nữa, cứ thế sắp xếp một nghĩa trang thật tốt cho Hứa Thừa Yến.

Giang Lâm đứng trước bia mộ cầm bó hoa nhìn tấm ảnh đen trắng trên bia.
Thiếu niên trong ảnh đang cười, bộ dáng còn có chút ngây ngô.

Mà bức ảnh là ảnh của Hứa Thừa Yến khi còn là sinh viên năm nhất.
Hứa Thừa Yến ra đi quá đột ngột, ngày thường cũng không để lại bất kỳ bức ảnh nào, cũng chỉ có đại một tấm ảnh chụp khi đó còn có thể tìm được.
Giang Lâm chậm rãi cúi ngườ đặt hoa tươi xuống trước bia mộ. Không có ai khác trong nghĩa trang, Giang Lâm đứng một mình trước bia mộ.
Mãi cho đến hiện tại, Giang Lâm cũng còn chưa nguôi ngoai.
Anh dâu cứ như vậy đột nhiên ra đi, thậm chí còn không có một đám tang tử tế…!Bởi vì căn bản là không ai sẽ đến.
Hứa Thừa Yến là cô nhi, không có thân thích, người thân cận duy nhất chính là Hạ Dương.

Nhưng hiện tại, Hạ Dương thậm chí còn không đến nhìn một lần.
Ngay cả địa chỉ nghĩa trang ở đâu cũng không thèm hỏi.
Phòng riêng, quán bar
Hạ Dương híp mắt lười biếng nửa dựa vào sô pha.
Bên cạnh một người xích lại hỏi: “Hạ thiếu làm sao vậy? Mấy ngày nay không thấy anh?”
Hạ Dương không nhanh không chậm nói: “Đi một chuyến đến An Thạch.”
“Sao lại đột nhiên qua bên kia? Chơi vui à?”
“Cũng tốt.” Hạ Dương tùy ý nói.
Trì Dật cũng ở trong phòng liền hỏi: “Hạ thiếu ngày mai muốn đi bên chỗ tôi chơi không?”
“Biệt thự mới mua vừa được sửa sang, có thể tùy tiện chơi đùa, Tu Trúc nói cậu ấy cũng sẽ đến.

Lúc đó cũng gọi Yến Yến đến chơi.”
Một người khác cũng hùa theo nói: “Đúng rồi, Hạ thiếu kêu Yến Yến đến đi.”
“Đúng đúng đúng, đã lâu cũng chưa nhìn thấy Yến Yến! Nên gọi đến!”
Một đám người giống như xem náo nhiệt, dù sao ngày mai Thẩm Tu Trúc cũng sẽ đi, cho nên Hạ Dương cũng phải mang Hứa Thừa Yến đến thì mới có trò hay để xem.
Rõ ràng tất cả mọi người đều biết Hứa Thừa Yến chỉ là một kẻ thế thân, nhưng họ chính là muốn nhìn xem kẻ thế thân này sẽ chật vật xấu hổ như thế nào trước mặt chính chủ.
Hạ Dương nghe xong, một lúc sau mới lên tiếng: “Em ấy không đi.”
Trì Dật không để bụng, tùy ý hỏi: “Yến Yến cáu kỉnh sao?”
Hạ Dương: “Đã chết.”
Trì Dật còn tưởng rằng là hai người mâu thuẫn cãi nhau nên Hạ Dương mới nói Hứa Thừa Yến đã chết, liền hỏi: “Làm sao vậy? Cãi nhau nên chọc cậu tức giận sao?”
Hạ Dương: “Tai nạn xe cộ, đã chết.”
Trì Dật sửng sốt một chút, theo bản năng nói: “Chết thật à?”
Những người khác trong phòng riêng cũng ngạc nhiên một lúc rồi im lặng.

Bất quá thực mau, căn phòng lại khôi phục náo nhiệt.
“Cậu ta chết khi nào?” Có người hỏi.
“Hôm tụ tập lần trước.” Hạ Dương nhấp một ngụm rượu.
Lúc này mới có người phản ứng, lập tức nói: “Kia không phải là ngày đánh cược cuối cùng của Hạ thiếu sao? Thật kỳ lạ!”
“Ừm.” Hạ Dương lên tiếng.
“Yến Yến bị tai nạn giao thông chết?” Một người khác nhịn không được lắc lắc đầu, cảm thán: “Về sau lái xe phải cẩn thận a, không thể chết được.”
Trì Dật nói tiếp: “Lúc lái xe xác thật phải cẩn thận, nếu ngày nào đó đột nhiên qua đời thì cũng thật không đáng mà!”
Mấy phú nhị đại hồ ngôn loạn ngữ nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng lại cười vang lên.

Hạ Dương uống rượu, đầu ngón tay vô thức gõ nhẹ lên trên tay vịn.

Sự việc liên quan đến cái chết của Hứa Thừa Yến tựa hồ cũng chỉ là một việc nhỏ hắn thuận miệng nhắc tới mà thôi.
Mà những người khác thảo luận chuyện Hứa Thừa Yến tử vong xong lại nhanh chóng chuyển sang mấy đề tài khác.
Về phần Hứa Thừa Yến… 
Không ai để ý, cũng không có ai quan tâm.
Tuy nhiên, khi kết thúc buổi tụ họp, một tên phú nhị đại  dựa vào vai Hạ Dương, không nhịn được hỏi: “Hạ thiếu, vậy chuyện đánh cược lần trước anh nói thì tính sao đây?”
Bên cạnh một người tức khắc nói: “Yến Yến đã chết rồi, cái trò chơi đánh cược này nên bỏ đi.”
“Ừm.” Phú nhị đại kia gật gật đầu, có chút tiếc nuối nói: “Cư nhiên đã chết a…!”
Hạ Dương rời quán bar, trở lại chung cư.

Chung cư như cũ một mảnh tối tăm, không còn có người thắp đèn vì hắn nữa.
Trận đánh cuộc này, Hạ Dương thắng.
Thiếu niên bộ dáng ôn nhu kia vĩnh viễn lưu lại ngày thứ năm.
———————————————————–
Đáng đời anh, chuẩn bị ăn hành đi là vừa


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.