Bạn đang đọc Quan Hệ Thế Thân FULL – Chương 23: Lần Trò Chuyện Cuối Cùng
—————————————————————
Hứa Thừa Yến nhìn màn hình điện thoại, trong lòng dâng lên cảm xúc mất mát.
Hạ Dương lại ở bên cạnh bồi Thẩm Tu Trúc.
Hứa Thừa Yến ở một mình trên sân thượng thật lâu, lâu đến nỗi khi bên ngoài trời nổi gió và mưa nhẹ cậu mới đứng dậy trở về phòng.nĐã hơn mười một giờ tối mà Hạ Dương vẫn chưa về, hẳn là sẽ không trở lại nữa.
Hứa Thừa Yến ngồi ở mép giường cầm điện thoại xem lịch bay ngày mai, chọn mua một vé máy bay giữa trưa ngày mai đi tỉnh khác.
Mua vé máy bay xong, Hứa Thừa Yến click khung nhắn tin với Hạ Dương, nghĩ một chút vẫn nên gửi mấy cái tin nhắn…
[A Dương, hoành thánh để ở trong tủ lạnh, mấy ngày tới sẽ bảo dì giúp việc lại đây nấu cơm.]
[Mấy chậu hoa trên ban công tốt nhất là ba ngày tưới nước một lần, nếu như thời tiết có thể đem chúng để ra bên ngoài phơi nắng.
Nếu anh quên mất cũng không sao, dì giúp việc cũng sẽ hỗ trợ để ý nó.]
[Mấy ngày sắp tới có thể sẽ hạ nhiệt độ, anh nhớ chú ý thân thể.]
Tin nhắn đã được gửi đi, Hứa Thừa Yến đợi một hồi vẫn không thấy hồi âm liền đặt điện thoại sang một bên, không chú ý nữa.
Đến sáng hôm sau, khi Hứa Thừa Yến tỉnh lại vị trí bên cạnh như cũ trống không.
Hạ Dương cả một đêm cũng chưa trở về.
Hứa Thừa Yến rửa mặt xong, thay quần áo rồi lại lần nữa gọi cho Hạ Dương lần cuối.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Hứa Thừa Yến hỏi: “A Dương, tối nay anh có trở về không?”
“Xin lỗi, Hạ Dương đang có việc bận, chờ một chút tôi gọi cậu ấy.” Giọng nam đầu dây bên kia có phần quen thuộc vang lên: “Hạ Dương, có điện thoại…!”
Hứa Thừa Yến nắm chặt điện thoại, nghe rõ là giọng của Thẩm Tu Trúc.
Mà bên kia điện thoại truyền đến một trận âm thanh sột soạt, qua một hồi lâu, mới nghe thấy thanh âm Hạ Dương.
“Có chuyện gì?”
Hứa Thừa Yến hỏi: “Buổi tối anh có trở về không?”
Hạ Dương nhàn nhạt nói: “Không về.”
Hứa Thừa Yến gắt gao nắm lấy di động, nhịn không được hỏi: “Anh ở lại là vì muốn bồi Thẩm Tu Trúc sao?”
Hạ Dương: “Ừm, bồi cậu ấy đi bệnh viện làm kiểm tra.”
“Em biết rồi.” Hứa Thừa Yến lên tiếng, còn nói thêm: “A Dương, buổi chiều em đi ra ngoài một chuyến, không biết khi nào sẽ trở về.”
“Tùy em.” Hạ Dương không để ở trong lòng.
Hứa Thừa Yến còn muốn nói thêm gì đó, nhưng điện thoại đã bị cúp.
Bên kia, sau khi cúp điện thoại Hạ Dương liền để nó sang một bên, cầm lấy cốc nước rót một cốc nước nóng.
Thẩm Tu Trúc thấy được đi tới, nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện quan trọng sao?”
“Nếu là có việc thì liền đi trước đi.” Thẩm Tu Trúc có chút ngại ngùng cười cười: “Tôi một mình đến đó cũng không sao.”
“Không phải chuyện quan trọng.” Hạ Dương nhàn nhạt nói, đem thuốc trị cảm cùng ly nước đưa qua: “Uống thuốc trước đi, sau đó đi bệnh viện.”
Thẩm Tu Trúc tiếp nhận ly nước, chuẩn bị uống thuốc.
Ly nước vẫn còn bốc hơi nghi ngút, Thẩm Tu Trúc lại đang đeo kính, trên mặt kính lập tức có một lớp sương mù hình thành.
Hạ Dương duỗi tay, động tác thuần thục giúp Thẩm Tu Trúc tháo kính ra, từ bên cạnh lấy một tờ giấy lau chùi mặt kính.
Thẩm Tu Trúc uống nước ấm xong dựa vào bên cạnh bàn, an an tĩnh tĩnh nhìn động tác Hạ Dương chà lau chùi tròng kính.
Lau mắt kính xong, Thẩm Tu Trúc liền cúi người rất tự nhiên để Hạ Dương giúp mình đeo kính.
Động tác giữa hai người rất quen thuộc, cứ như thể họ đã làm không biết bao nhiêu lần.
Xong xuôi Hạ Dương lại bồi Thẩm Tu Trúc đi bệnh viện làm kiểm tra, suốt cả buổi vẫn ở bên Thẩm Tu Trúc một bước không rời.
Chờ đến khi Hạ Dương trở lại chung cư thì đã là chiều tối.
Rèm cửa phòng khách bị kéo lại, trong phòng cũng không bật đèn, tối đen như mực.
Hạ Dương đi vào phòng ngủ bật đèn lên, nhưng không thấy trong phòng ngủ một bóng người quen thuộc, Hứa Thừa Yến không ở nhà.
Căn hộ thiếu đi một người, không gian ngay lập tức trở nên vắng vẻ.
Bất quá Hạ Dương chỉ cho rằng Hứa Thừa Yến là có lớp buổi chiều nên mới không trở về, vì vậy không quan tâm lắm.
Mãi cho đến khi bên ngoài đã tối mịt, Hứa Thừa Yến còn chưa trở về, cũng không gửi tới tin tức gì.
Hạ Dương ngồi ở trên giường, cầm điện thoại gọi cho Hứa Thừa Yến.
“Yến Yến.” Hạ Dương hỏi: “Còn ở bên ngoài sao?”
“Ừm.” Điện thoại kia đầu lên tiếng.
Hạ Dương hỏi: “Ở đâu? Anh bảo tài xế đi đón em.”
“Không cần.” Hứa Thừa Yến nói: “A Dương, em đang ở An Thạch.”
An Thạch là một tỉnh ở bên cạnh, Hạ Dương tức khắc hỏi: “Sao đột nhiên lại chạy đến bên kia?”
Hứa Thừa Yến giải thích: “Lần trước em đã nói qua với anh, gần đây muốn nghỉ ngơi một đoạn thời gian nên ra ngoài.”
Hạ Dương lúc này mới nhớ tới lúc trước đúng là Hứa Thừa Yến đã nói với hắn muốn nghỉ ngơi một chút.
Hạ Dương hỏi: “Khi nào trở về?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc mới trả lời: “Không biết.”
Mãi đến bây giờ, Hạ Dương mới hậu tri hậu giác chú ý tới có gì đó không ổn vội hỏi: “Yến Yến, rốt cuộc em làm sao vậy?”
Bên kia điện thoại không lên tiếng, không gian bỗng chốc an tĩnh lại.
Hạ Dương hỏi: “Tại sao lại đột nhiên chạy ra ngoài mà không nói lời nào?”
“Xin lỗi, A Dương.” Hứa Thừa Yến tay nắm chặt điện thoại, đứng một mình trong phòng khách sạn nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ chậm rãi nói: “Em không có cách nào tiếp thu được việc anh đối với một người khác tốt như vậy.”
Hạ Dương khẽ nhíu mày: “Yến Yến, đừng nháo.”
“A Dương, em không nháo.” Hứa Thừa Yến cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Vì cái gì mỗi lần anh đều cảm thấy là em nháo?”
Cậu đã chịu đủ những lời này rồi.
“A Dương, khả năng chúng ta đều cần một chút thời gian để bình tĩnh lại.” Hứa Thừa Yến cố nén cảm xúc, đôi mắt hơi đỏ: “Tốt nhất là tạm thời tách ra một đoạn thời gian.”
Hạ Dương nghe được lời Hứa Thừa Yến, biểu tình trên mặt liền lạnh xuống vài phần: “Anh đã nói rồi, cậu ấy là bạn của anh.”
“A Dương, bạn bè cũng có rất nhiều loại…!” Giọng nói Hứa Thừa Yến đã sắp nghẹn lại.
“Cậu ấy có bệnh tim, không thể chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ.” Hạ Dương xoa giữa mày: “Phải có người chăm sóc cậu ấy.”
“Vậy thì anh muốn chăm sóc cậu ấy bao lâu?” Hứa Thừa Yến có chút kích động: “Một năm? Hai năm? Hay là hai mươi năm, ba mươi năm?”
“Hứa Thừa Yến!”
Hứa Thừa Yến nhắm mắt, thật lâu thở ra một hơi cố gắng điều chỉnh tâm tình lại chậm rãi nói: “A Dương, em không muốn thảo luận về chuyện của Thẩm Tu Trúc nữa.”
“Hứa Thừa Yến, 5 năm trước em đã đồng ý với anh như thế nào?” Ngữ khí Hạ Dương thoáng lạnh thêm một chút: “Hiện tại hối hận rồi, muốn nháo cái gì?!”
Hứa Thừa Yến đau khổ cụp mắt xuống.
5 năm trước, cậu đồng ý với Hạ Dương là có thể không cần danh phận.
Cậu cũng đã đáp ứng hắn, cậu sẽ thực ngoan thực nghe lời, cái gì cũng đều nghe hắn.
“Nhưng 5 năm trước, anh cũng không nói là muốn em làm thế thân.” Hứa Thừa Yến chậm rãi nói tiếp: “Là anh lừa em.”
“Em không thể chấp nhận sự tồn tại của cậu ấy, cũng không muốn trở thành người thay thế của cậu ấy.”
“A Dương, em chỉ là cần một chút thời gian để bình tĩnh lại mà thôi.”
Sau khi cậu nói xong, trong điện thoại liền im bặt, ai cũng không mở miệng nữa.
Qua hồi lâu, Hạ Dương mới lạnh lùng nói: “Vậy thì đừng trở lại.”
Hạ Dương cúp điện thoại.
———————————————————–
Đúng rồi anh, ẻm đi luôn đó, không trở lại đâu.
Đúng ý anh luôn 🙂