Bạn đang đọc Quan Hệ Thế Thân FULL – Chương 192: Sau Khi Kết Hôn 3 Thư Ký Hứa Mới Tới
——————————————-
Hạ Dương liên hệ Thẩm gia, yêu cầu người bên Thẩm gia đón Thẩm Tu Trúc trở về.
Hiện tại Thẩm gia đang phát triển sự nghiệp ở nước ngoài, Thẩm Tu Trúc được đón về cũng sẽ ở lại Thẩm gia.
Chờ đến khi Hạ Dương nhận được tin tức từ bên Thẩm gia thì đã là nửa tháng sau.
“Tối hôm qua Thẩm gia đã đưa tiểu thiếu gia nhà họ trở về rồi.”
Trong phòng làm việc ở nhà cũ, lão quản gia đang báo cáo chuyện của Thẩm gia cho Hạ Dương.
Hạ Dương ngồi trước bàn làm việc, không lạnh không nhạt mà đáp lại một tiếng.
Quản gia ngập ngừng nói tiếp: “Bên phía Thẩm gia nói, tiểu thiếu gia nhà họ vẫn muốn về Nam Thành…”
Nhưng Hạ Dương chỉ nói: “Ở lại Thẩm gia là tốt rồi, mặc kệ bọn họ.”
Lão quản gia gật đầu, hiểu ý của Hạ Dương là tiểu thiếu gia nhà họ Thẩm sau này sẽ không được phép quay về nữa.
Sau đó, lão quản gia báo cáo xong thì rời đi.
Phòng làm việc yên tĩnh trở lại, Hạ Dương ngồi trước máy tính tiếp tục giải quyết công việc.
Cho đến hơn 10 giờ tối, ngoài cửa thư phòng có tiếng gõ cửa vang lên.
Hạ Dương ngẩng đầu lên thì thấy là Hứa Thừa Yến đến đây.
Hứa Thừa Yến mặc áo ngủ, tóc đã khô một nửa, dáng vẻ vừa mới tắm xong.
“Chưa ngủ à?”
“Anh làm thêm chút nữa thôi.” Hạ Dương duỗi tay ra ôm người vào trong ngực mình, ngửi được mùi hương sữa tắm nhàn nhạt thoải mái.
Hứa Thừa Yến không nói gì nữa mà an tĩnh gối lên vai Hạ Dương, một bàn tay sờ sờ đầu hắn nhàm chán nghịch tóc.
Hạ Dương cũng duy trì tư thế một tay ôm eo cậu, tay kia vẫn tiếp tục làm việc. Chỉ là có thêm một người trong ngực nên lực chú ý của hắn ít nhiều gì cũng bị phân tán.
Hứa Thừa Yến còn đang nghịch tóc Hạ Dương, sau khi nghịch tóc đủ rồi thì lại tiếp tục chuyển hướng đến mặt hắn, đầu ngón tay chậm rãi trượt xuống dọc theo sườn mặt: “Thức đêm không tốt đâu.”
Hạ Dương nắm lấy bàn tay đang sờ loạn bên mặt kia, nghiêng đầu qua muốn hôn môi.
Hứa Thừa Yến nhắm mắt lại, cảm nhận xúc cảm ấm áp nơi khóe mắt, tiếp tục thúc giục: “Đi ngủ thôi.”
“Ừm.” Hạ Dương đóng notebook lại.
Hứa Thừa Yến chui ra khỏi lồng ngực Hạ Dương, đứng dậy đi về phía cửa.
Hai người trở về phòng ngủ, Hứa Thừa Yến vừa định chuẩn bị tắt đèn thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông thông báo tin nhắn tới, khi thò lại gần thì thấy là tin nhắn của người đại diện.
Hứa Thừa Yến nhìn tin nhắn trên điện thoại, nhất thời có chút do dự không trả lời lại.
Hạ Dương ở bên cạnh chú ý tới biểu cảm trên mặt cậu bèn hỏi: “Sao vậy?”
“Phàm ca hỏi em có muốn nhận kịch bản không.” Hứa Thừa Yến để điện thoại lại trên tủ đầu giường, vẫn còn hơi do dự: “Là một vai phản diện.”
Lần này đạo diễn Uông mời cậu vào vai một nhân vật phản diện có chỉ số thông minh rất cao trong bộ phim mới của ông ấy.
Nhân vật phản diện là thư ký trong một công ty, bởi vì bị sếp chèn ép lâu ngày cộng với một số yếu tố đến từ gia đình nên cuối cùng dẫn tới tính cách càng ngày càng biếи ŧɦái, gϊếŧ người phanh thây.
Hứa Thừa Yến nói sơ lược về cốt truyện cho Hạ Dương nghe.
“Em chưa diễn vai này bao giờ nên muốn thử xem sao.” Tâm tư Hứa Thừa Yến hơi lay động, muốn khiêu chiến bản thân với một vai diễn hoàn toàn mới này: “Nhưng tính cách của vai phản diện này bị tâm thần phân liệt, em không chắc có thể diễn tốt hay không nữa.”
Hạ Dương: “Vậy thì cứ thử xem.”
“Để em nghĩ thêm đã…” Hứa Thừa Yến vẫn còn suy tư.
Vốn dĩ cậu định không nhận kịch bản nữa, từ từ lui về hậu trường.
Có điều cậu thật sự rất thích kịch bản lần này, mỗi nhân vật đều rất mới mẻ, cậu cũng muốn thử sức với những kiểu nhân vật mới.
Nhưng vai diễn lần này có độ khó rất cao, cậu sợ mình sẽ diễn hỏng nó.
Hứa Thừa Yến suy đi nghĩ lại mất mấy ngày.
Cuối cùng vẫn liên hệ với đạo diễn Uông nhận kịch bản này.
Bộ phim mới vẫn còn đang trong quá trình chuẩn bị nên cậu cũng có đủ thời gian nghiên cứu kịch bản.
Thế là Hứa Thừa Yến đã mua rất nhiều cuốn sách tâm lý về để nghiên cứu diễn biến tâm lý của nhân vật, suốt ngày đều cầm cuốn sách trên tay, còn thường xuyên ghi chép lại gì đó.
Ban đầu thì là Hạ Dương làm việc trong thư phòng đến khuya, Hứa Thừa Yến thúc giục Hạ Dương đi ngủ.
Kết quả bây giờ lại là Hứa Thừa Yến đọc sách đến khuya, Hạ Dương tới thúc giục Hứa Thừa Yến đi ngủ.
“Đừng xem nữa.” Hạ Dương nhíu mày.
Hứa Thừa Yến buông sách xuống, khẽ thở dài: “Càng xem càng đau đầu, khó hiểu quá.”
“Ngày mai lại xem tiếp.”
Hạ Dương nhét người vào trong chăn, đi tắt đèn rồi mới nằm xuống.
Hứa Thừa Yến nhích lại gần về phía Hạ Dương, tò mò hỏi: “Mấy thư ký của anh ngày thường như thế nào?”
“Cũng bình thường.” Hạ Dương nhớ tới mấy người thư ký kia, nhàn nhạt đáp: “Không có gì đặc biệt cả.”
“Áp lực công việc của thư ký lớn lắm đúng không?”
Hạ Dương không trực tiếp trả lời mà hỏi: “Nếu không em tới công ty anh làm thư ký thực tập đi, tìm cảm giác xem sao?”
“Cũng đúng.” Hứa Thừa Yến đã thấm mệt, nhanh chóng nhắm mắt lại ngủ thϊếp đi.
Sáng hôm sau, khi Hứa Thừa Yến tỉnh lại liền nhìn thấy trên tủ đầu giường có một tờ đơn, cậu thò lại gần xem thử thì phát hiện đó là một bản sơ yếu lý lịch xin việc.
Hạ Dương: “Em điền đơn này đi.”
“Em điền?” Hứa Thừa Yến sửng sốt.
“Không phải em nói muốn tới làm thư ký của anh sao?”
Hứa Thừa Yến lúc này mới nhớ lại chuyện tối hôm qua mình đồng ý, lại nói: “Em làm thư ký cho anh mà cũng phải điền sơ yếu lý lịch à? Em tưởng được đi cửa sau chứ.”
“Làm cho đúng quy trình thôi.” Hạ Dương lấy một cây bút đưa cho cậu.
Hứa Thừa Yến nhận lấy, nghiêm túc điền vào biểu mẫu.
Tuy nhiên, khi điền đến kinh nghiệm làm việc thì Hứa Thừa Yến gặp chút khó khăn.
Chuyên ngành của cậu thật sự không phù hợp với công ty của Hạ Dương, tất cả đều là kinh nghiệm diễn xuất.
“Chỗ này em phải điền thế nào đây?” Hứa Thừa Yến chỉ chỉ vào chỗ trống kinh nghiệm nghề nghiệp.
“Em viết gì cũng được.”
Thế là Hứa Thừa Yến liền viết tất cả kinh nghiệm diễn xuất của mình vào đó.
“Em muốn khi nào thì đi làm? Hôm nay hay là ngày mai?”
Hứa Thừa Yến đang rất hứng thú nên trả lời: “Hôm nay luôn đi.”
“Vậy anh bảo thư ký chuẩn bị trước một chút.” Hạ Dương thu tờ đơn đó lại: “Đến lúc đó anh sẽ gửi tin nhắn cho em, buổi chiều tới công ty.”
“Vâng, Hạ tổng.” Hứa Thừa Yến phối hợp gật đầu.
Hạ Dương đến công ty trước.
Hứa Thừa Yến ở trong nhà cũ chậm rãi ăn bữa sáng, thỉnh thoảng lại xem điện thoại chờ tin nhắn tới.
Một giờ sau, tin nhắn nhậm chức cuối cùng cũng có.
Tin nhắn được thư ký Tiểu Cao gửi tới, yêu cầu đến công ty trước một giờ chiều.
Hứa Thừa Yến lên lầu thay quần áo chỉnh tề, ngày đầu tiên đi làm thư ký nên không khỏi có chút khẩn trương.
Tin nhắn yêu cầu phải đến lúc 1 giờ chiều, Hứa Thừa Yến đã đến công ty sớm hơn nửa tiếng.
Cô gái nhỏ ở quầy lễ tân nhận ra khuôn mặt của Hứa Thừa Yến, biết đây là bà chủ liền vội vàng nhiệt tình đưa bà chủ đi vào thang máy chuyên dụng.
Hứa Thừa Yến lên đến nơi, lúc cửa thang máy mở ra thì thấy thư ký Tiểu Cao đã chờ sẵn ở bên ngoài.
“Hạ tổng đang họp, còn nửa tiếng nữa mới kết thúc.” Tiểu Cao đưa Hứa Thừa Yến vào văn phòng.
Đây không phải là lần đầu tiên Hứa Thừa Yến tới văn phòng, vừa nhìn xung quanh một vòng liền phát hiện trong phòng làm việc có thêm một cái bàn làm việc nhỏ.
Bàn làm việc của Hạ Dương ở bên trong, bây giờ có thêm một cái bàn nhỏ bên cạnh, trên đó có một chiếc laptop, còn có một ít tập tài liệu, hình như mới vừa đem tới.
Tiểu Cao đưa Hứa Thừa Yến đến trước bàn nhỏ kia, cung kính nói: “Đây là chỗ ngồi của anh, trước tiên làm quen chút đi.”
Hứa Thừa Yến hỏi: “Tôi phải làm công việc gì vậy?”
Tiểu Cao nào dám để cho bà chủ làm việc, chỉ nói: “Chờ lát nữa Hạ tổng họp xong thì anh rót một cốc nước cho Hạ tổng.”
Hứa Thừa Yến nhìn thoáng qua cái ly trên bàn bên cạnh, gật đầu rồi hỏi tiếp: “Còn gì nữa không?”
Tiểu Cao chỉ chỉ tập tài liệu, nói: “Chỉnh sửa lại thông tin trong này, sau đó làm một bảng biểu.”
Nói xong, Tiểu Cao nhanh chóng xoay người rời đi.
Trong văn phòng trống rỗng chỉ còn lại một mình Hứa Thừa Yến.
Hứa Thừa Yến lấy tập tài liệu trên bàn qua, mở laptop lên bắt đầu làm một bảng biểu. Ngay lúc Hứa Thừa Yến đang từ từ chỉnh sửa bảng biểu thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Cửa văn phòng mở ra, Hạ Dương bước vào.
Hứa Thừa Yến mỉm cười, đứng dậy chào: “Xin chào Hạ tổng.”
Ánh mắt Hạ Dương đảo qua cậu một lượt, gật đầu xem như đáp lại rồi đi tới bàn làm việc của mình, cũng không nói lời nào với Hứa Thừa Yến, giống như không hề quen biết vậy.
Hứa Thừa Yến đi lấy ly của Hạ Dương rót một tách trà nóng cho hắn.
Sau khi đặt tách trà lên bàn Hạ Dương, Hứa Thừa Yến quay lại chỗ ngồi của mình tiếp tục làm bảng biểu.
Hứa Thừa Yến làm việc rất nghiêm túc, không để ý tới ánh mắt đang khóa chặt vào người mình.
Trong văn phòng, âm thanh gõ bàn phím không ngừng vang lên.
Đột nhiên, một giọng nam lạnh lùng phá vỡ sự yên tĩnh này…
“Thư ký Hứa.”
“Vâng?” Hứa Thừa Yến dừng động tác gõ bàn phím.
“Trà nguội rồi.” Giọng nói Hạ Dương có phần lãnh đạm.
Hứa Thừa Yến đứng dậy đi tới xem thử thì phát hiện vị trí của tách trà vẫn y như cũ không xê dịch chút nào, chứng tỏ Hạ Dương không uống.
Hứa Thừa Yến đành phải đi rót lại một tách trà nóng đem tới.
Hạ Dương cầm lấy nhấp một ngụm, lập tức cau mày: “Nóng quá.”
Hứa Thừa Yến lại rót một tách khác.
Có điều ông chủ Hạ vẫn không vừa lòng, châm chọc: “Lạnh quá.”
Hạ Dương tựa lưng vào ghế ngồi, lại nói: “Đổi một tách cà phê đi.”
Thư ký Hứa đành phải đi rót một tách cà phê khác.
Ông chủ Hạ chỉ nhìn thoáng qua một cái rồi lạnh lùng phán một câu: “Tôi không uống cà phê hòa tan.”
Hứa Thừa Yến không còn cách nào khác, đành phải cầm cái ly quay lại phòng nước bên cạnh nghiên cứu máy pha cà phê.
Tuy nhiên khi Hứa Thừa Yến đang mày mò máy pha cà phê thì vô tình bấm nhầm nút, cà phê lập tức bắn vào áo cậu.
Hứa Thừa Yến vội vàng tắt máy, nhìn xuống chiếc áo sơ mi loang lổ cà phê của mình, đành phải nói với Hạ Dương: “Áo của em bị bẩn rồi, em mặc tạm áo của anh nhé.”
Hạ Dương vẫn ngồi im trên ghế, đưa mắt nhìn thoáng qua chỗ áo sơ mi bị bẩn của Hứa Thừa Yến nhưng không nói gì.
Hứa Thừa Yến cho là Hạ Dương đã chấp nhận, trực tiếp đi vào phòng nghỉ.
Trong văn phòng của Hạ Dương có một căn phòng nghỉ riêng biệt, bên trong có một tủ quần áo dự phòng.
Hứa Thừa Yến mở tủ quần áo, tùy tiện lấy một chiếc áo sơ mi ra.
Cửa phòng nghỉ không đóng lại, Hạ Dương đứng ở cửa nhìn chăm chú vào thiếu niên bên trong.
Hứa Thừa Yến đã sớm cởi bỏ chiếc áo sơ mi bị bẩn nhớp nháp của mình, tấm lưng nhẵn nhụi lộ ra ngoài không khí.
Trong phòng bật điều hòa, Hứa Thừa Yến hơi lạnh nên vô thức rụt người lại, vội cầm lấy áo sơ mi mới chuẩn bị mặc vào.
“Thư ký Hứa.” Hạ Dương từ phía sau tiến lại gần nắm lấy cổ tay thiếu niên, ngăn cản động tác mặc áo của cậu.
Hứa Thừa Yến quay đầu lại, vừa lúc Hạ Dương cũng cúi đầu xuống nên hai người gần như môi chạm môi.
Hạ Dương cầm lấy chiếc áo sơ mi trong tay thiếu niên, nhìn thoáng qua hoa văn ký hiệu trên cổ tay áo, cười nhẹ một tiếng: “Đây là áo bà xã của tôi mua cho tôi, cậu có chắc muốn mặc cái này không?”
Hứa Thừa Yến không có tâm tư đùa giỡn, lên tiếng nhắc nhở: “Hạ tổng, bây giờ đang trong giờ làm việc đấy.”
Hạ Dương không thèm để ý, đầu ngón tay sờ đến vòng eo mịn màng của thiếu niên chậm rãi vuốt ve.
Nửa người trên của Hứa Thừa Yến trần trụi, thật sự hơi lạnh bèn nói: “Đưa áo cho em đi.”
Hạ Dương: “Dù sao cũng bị bẩn rồi, dứt khoát đừng mặc nữa.”
“Hạ tổng.” Hứa Thừa Yến xoay người lại đối mặt với Hạ Dương: “Ngài đây là muốn dùng quy tắc ngầm à?”
“Ừm.” Ông chủ Hạ quang minh chính đại thừa nhận.
———————————————-
Bánh cá: Cảm ơn mọi người đã quan tâm tới tui nha, tui hết ốm rồi nên vẫn có chap cho mọi người nè.