Quan Hệ Thế Thân

Chương 181: Gương Vỡ Lại Lành 68 Không Nỡ


Bạn đang đọc Quan Hệ Thế Thân FULL – Chương 181: Gương Vỡ Lại Lành 68 Không Nỡ


———————————————
Hai người đứng ở bên đường.

Nam nhân với thân hình cao lớn ôm thiếu niên vào trong ngực rồi hôn nhẹ lên môi cậu. 
Tuy rằng đang là buổi tối nhưng xung quanh vẫn có một ít người qua lại.
Hứa Thừa Yến hơi sửng sốt, sau khi phản ứng lại bèn khẽ đẩy bả vai Hạ Dương ra, chủ động kết thúc nụ hôn rồi nhắc nhở: “Có người.”
Thế nhưng Hạ Dương dường như còn chưa hôn đủ, ôm lấy mặt cậu tiếp tục cọ cọ.
Hứa Thừa Yến đành phải kéo kéo góc áo hắn: “Về thôi.”
Hạ Dương gật đầu đồng ý, cố gắng kìm chế tâm tình nắm tay Hứa Thừa Yến cùng nhau trở về.

Tài xế đã đợi sẵn ở ngã tư, hai người ngồi vào xe.
Vừa vào trong xe, Hạ Dương ngay lập tức ôm cậu lên đùi mình tiếp tục nụ hôn còn đang dang dở ban nãy.

Tấm chắn ngăn cách giữa xe đã được kéo lên, tài xế ngồi ở phía trước không thấy được gì cả, hàng ghế sau cũng đủ rộng rãi để thuận tiện làm được rất nhiều chuyện. 
Hạ Dương ngậm lấy môi cậu, liếm nhẹ vài cái trên môi rồi dần dần thâm nhập vào sâu bên trong.

Cùng người mình thích hôn môi là một chuyện rất tốt đẹp.

Hạ Dương câu lấy đầu lưỡi cậu làm sâu nụ hôn này thêm nữa. 
Ngay cả khi đã tách ra một chút để cậu hít thở không khí, Hạ Dương vẫn thường thường hôn lên mặt cậu, dần dần nụ hôn trượt xuống đến cổ rồi bất tri bất giác lưu lại nhiều dấu hickey chói mắt.
Hạ Dương như là hôn nghiện rồi vậy, mãi vẫn không dừng lại được.

Hứa Thừa Yến bị hôn tới tấp làm đuôi mắt hơi phiếm hồng, môi cũng sưng lên.
Sau khi về đến nhà cũ, Hạ Dương lại nhanh chóng ôm cậu về phòng ngủ rồi tiếp tục hôn môi.

Hứa Thừa Yến bị đặt trên bàn, một tay chống bên cạnh bàn để ổn định thân thể, tay kia ôm lấy bả vai Hạ Dương, bị hôn đến có chút động tình.
Hứa Thừa Yến thở hổn hển, sờ đến trước ngực Hạ Dương rồi kéo kéo cà vạt của hắn.

Nhưng ngay khi cậu vừa định cởi cúc áo sơ mi của Hạ Dương ra thì cổ tay đã bị giữ lại.
Hô hấp của Hạ Dương đã trở nên thô trầm, đôi con người đen nhánh sâu thẳm đen tối không rõ nhìn chằm chằm người trước mặt, giọng nói khàn khàn: “Không làm.”
Hạ Dương gối lên vai cậu, lòng bàn tay câu được câu không vuốt ve sau gáy thiếu niên: “Em sẽ bị cảm lạnh.”
Hứa Thừa Yến thuận thế ôm chặt lấy bả vai Hạ Dương, trả lời: “Cảm lạnh đã hết rồi.”
Chỉ là Hạ Dương vẫn còn lo lắng cho cơ thể của  Hứa Thừa Yến nên thật sự không dám đụng vào.

Hứa Thừa Yến nghịch nghịch cà vạt Hạ Dương, nhịn không được nói: “Anh còn nói lần nào em cũng quyến rũ anh, nhưng rõ ràng là anh trêu chọc em xong rồi lại không đụng vào nữa.”
“Yến Yến.” Hạ Dương có chút bất đắc dĩ thoáng buông tay ra, chỉnh sửa lại quần áo trên người thiếu niên cho thật tốt, không có ý định chạm vào cậu nữa.
Hứa Thừa Yến nhìn người trước mặt, chợt lên tiếng: “Ngày mai em sẽ trở lại đoàn phim.”
Hứa Thừa Yến vòng tay qua cổ Hạ Dương nhẹ giọng hỏi: “Đã là đêm cuối cùng rồi, anh thật sự không muốn làm với em sao?”
Nhưng Hạ Dương vẫn kiên quyết: “Anh không thể chạm vào được.”
Hạ Dương nghiêng đầu hôn hôn lên khóe mắt cậu.

Hắn cũng rất luyến tiếc.

Nhưng nếu một khi đã chạm vào rồi thì hắn sẽ không kìm chế được, sẽ làm cậu bị bệnh.
Hạ Dương khắc chế không dám đụng vào, chỉ không ngừng hôn môi cậu, vành tai và tóc mai cùng cọ sát thân mật. 
Nhưng Hứa Thừa Yến lại không muốn nhẫn nhịn, ôm eo Hạ Dương nhẹ giọng nói: “Bị cảm lạnh cũng không sao hết.”
Hạ Dương không nói gì.
Hứa Thừa Yến ngoéo lòng bàn tay Hạ Dương một cái, ngoan ngoãn gọi: “Hạ Dương.”
Hạ Dương vẫn không phản ứng gì.
Hứa Thừa Yến lại gọi: “Hạ tổng.”
Hạ Dương: “Không được.”
“Tiên sinh.”
Lúc này Hạ Dương mới nhìn xuống thiếu niên trong lòng ngực, nhưng câu trả lời vẫn là: “Làm nũng cũng không được.”
Hứa Thừa Yến chớp chớp mắt, đột nhiên nhanh trí câu lấy cổ Hạ Dương rồi kề sát đến bên tai hắn nhỏ nhẹ gọi một tiếng: “Chồng ơi.”
Hạ Dương thật sự không nhịn được nữa, trực tiếp ôm người lên đi về phía giường ngủ rồi ném cậu xuống chiếc giường lớn mềm mại bên dưới.
Quần áo vương vãi đầy đất.

Hạ Dương lấy cà vạt cột hai cổ tay cậu lại rồi cúi người đè lên.
Ngày hôm sau, khi Hứa Thừa Yến tỉnh lại thì đã hơn mười giờ sáng.

Hứa Thừa Yến còn chưa tỉnh ngủ lắm, sờ sờ điện thoại xem thời gian thì thấy vẫn còn sớm nên tiếp tục nằm lại xuống giường.
Hạ Dương đã rời giường nhưng vẫn luôn túc trực bên mép giường, thường thường kiểm tra nhiệt độ cơ thể của cậu.

Hòm thuốc để trên tủ đầu giường bên cạnh luôn trong trạng thái sẵn sàng.
May mắn là lần này Hứa Thừa Yến không phát sốt.

Hạ Dương kiểm tra nhiệt độ cơ thể xong còn liên tục xác nhận trạng thái của cậu ổn định, không có vấn đề gì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hứa Thừa Yến nằm trong chăn bông, thấy Hạ Dương khẩn trương như vậy bèn nhịn không được nói: “Hôm qua anh không bắn vào trong nên sẽ không phát sốt đâu.”
Tối hôm qua lúc bọn họ làm, Hạ Dương vẫn luôn mang bao. 
Hứa Thừa Yến nằm nghiêng lại nhìn nam nhân bên mép giường.

Kỳ thật cậu vẫn không thích xúc cảm dùng áo mưa cho lắm, cứ cảm giác không đủ thân mật.
Hứa Thừa Yến nắm lấy tay Hạ Dương: “Lần sau anh đừng mang bao nữa.”
“Em sẽ bị sốt.”
“Vậy thì em sẽ rèn luyện thật tốt, về sau sẽ không như vậy nữa.” Hứa Thừa Yến rất ngoan ngoãn.
Hạ Dương nắm lại bàn tay kia: “Lúc trước em lại cứ bắt anh mang.”
Hứa Thừa Yến lắc đầu, phản bác: “Không giống nhau.”
Khoảng thời gian ba tháng mà cậu bị Hạ Dương bao dưỡng kia quả thật lần nào làm cũng nhắc nhở Hạ Dương mang bao.

Nhưng cảm xúc hồi đó khác với bây giờ.

Hiện tại mà nói thì cậu muốn hai người càng thân mật hơn nữa… 
Hứa Thừa Yến nhịn không được ngồi dậy ôm lấy vai Hạ Dương.
Hạ Dương thở dài một tiếng, giang tay ôm người vào trong ngực rồi nhẹ nhàng vỗ về bờ lưng cậu: “Hành lý của em anh đã sắp xếp xong rồi.”
Hứa Thừa Yến yên lặng ôm hắn một lúc, sau đó mới buông tay đi rửa mặt.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi, Hứa Thừa Yến xuống lầu ăn chút gì đó rồi chuẩn bị rời đi.
Hạ Dương đưa cậu đến sân bay.

Hứa Thừa Yến ngồi im trong xe vẫn không muốn đi xuống, cứ thế ở mãi trong ngực Hạ Dương không nhúc nhích chút nào.
Hạ Dương yêu thương hôn hôn lên trán cậu, nhẹ giọng hỏi: “Em không đi xuống sao?”
Hứa Thừa Yến bất tri bất giác siết chặt cánh tay, âm thanh nghẹn ngào: “Ôm thêm một chút đi.”
Hạ Dương bật cười một tiếng, không khỏi thấy có chút bất đắc dĩ.

Đôi khi cảm thấy Yến Yến của hắn càng ngày càng giống mèo.

Ngày thường cứ bày ra dáng vẻ đầy lười biếng, ngẫu nhiên còn chơi xấu hắn.

Nhưng đến lúc phải chia xa thì lại dính người đến không chịu được. 

Hai người ôm nhau trong xe rất lâu.

Cuối cùng, Hứa Thừa Yến vẫn đành buông tay ra, còn nói: “Em quay xong sẽ về ngay.”
“Ừm.”
Hứa Thừa Yến đội mũ và khẩu trang xong rồi xuống xe rời đi.

Người đại diện đã chờ ở sân bay từ sớm, vừa thấy Hứa Thừa Yến đi tới thì định nói gì đó nhưng ánh mắt sắc bén chợt liếc đến dấu hickey trên cổ đối phương liền không khỏi đau đầu một trận.
“Tổ tông của tôi ơi, lúc ra cửa cậu không nhớ che đi một chút à?” Người đại diện thở dài, đi qua giúp Hứa Thừa Yến sửa sang lại cổ áo, dùng cổ áo che lại dấu hôn kia.
“Em không để ý lắm.” Hứa Thừa Yến cười cười.
Lúc máy bay hạ cánh thì trời vừa chập choạng tối.

Hứa Thừa Yến trở về khách sạn, một mình ở trong căn phòng trống trải nhất thời có chút không thích ứng.
Rõ ràng trước đây mỗi khi đi đóng phim cậu đều ở một mình, từ trước đến nay cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

Nhưng bây giờ đã quen với việc hai người ở bên nhau, nhưng giờ lại đột nhiên trở lại với việc ở một mình làm cậu thật sự không quen được.
Buổi tối, Hứa Thừa Yến nằm trên giường mở lịch sử trò chuyện với Hạ Dương ra, sau vẫn nhịn không được gọi một cuộc điện thoại cho hắn.

Cậu ngủ không được, rất muốn nghe thấy giọng của Hạ Dương.
Rất nhanh, Hạ Dương đã bắt máy. 
“11 giờ rồi.” Giọng nam quen thuộc truyền đến: “Em còn chưa ngủ à?”
Hứa Thừa Yến nghe được giọng nói kia thì tâm tình chợt xoa dịu được phần nào: “Lát nữa em sẽ ngủ.”
“Mau ngủ đi.”
Hứa Thừa Yến ấy thế mà lại rất ngoan ngoãn yên lặng nằm trên giường.

Trong điện thoại rất an tĩnh, chỉ có tiếng hít thở mỏng manh và tiếng gõ bàn phím, chắc là Hạ Dương đang xử lý công việc.
Hứa Thừa Yến đeo tai nghe vào, lắng nghe âm thanh sột sột soạt soạt bên kia điện thoại thì nhắm mắt lại, ý thức càng ngày càng nhẹ.
Hạ Dương đợi thật lâu, để ý thấy ngoại trừ tiếng hít thở thì không nghe được gì khác nữa bèn nhẹ giọng hỏi một tiếng: “Em ngủ rồi sao?”
Hứa Thừa Yến nháy mắt thanh tỉnh, vội vàng nói: “Đừng cúp máy.”
Trong điện thoại im lặng một lúc mới truyền đến tiếng Hạ Dương đáp lại.
“Được.”
Hứa Thừa Yến cứ thế đeo tai nghe từ từ chìm vào giấc ngủ. 
Sáng hôm sau, lúc Hứa Thừa Yến tỉnh lại nhìn thoáng qua điện thoại thì phát hiện cuộc gọi vẫn còn đang gọi điện.

Hứa Thừa Yến nhấn kết thúc cuộc trò chuyện, xuống giường đi rửa mặt rồi chuẩn bị đến phim trường.
Khi công việc bận rộn thì thời gian trôi qua thật sự rất nhanh.

Hứa Thừa Yến quay phim cả một buổi sáng, cũng không có tâm tư suy nghĩ chuyện khác mà dành hết tâm trí cho kịch bản.
Mãi đến giữa trưa, lúc này mới có được một chút thời gian nghỉ ngơi.


Địa điểm quay phim là ở thành phố điện ảnh và truyền hình, vào thời điểm nghỉ trưa thì trên phim trường có rất nhiều người, nơi nơi đều là nhân viên công tác đi tới đi lui.
Ngay lúc Hứa Thừa Yến định quay lại phòng nghỉ để chợp mắt một giấc thì chợt thoáng thấy một bóng dáng nho nhỏ ở gần trường quay.

Cậu bé an tĩnh đứng bên vệ đường, mang theo chiếc cặp sách nhỏ.
Hứa Thừa Yến hơi kinh ngạc, gọi một tiếng: “Tiểu Trình.”
Cậu bé nhìn lại đây, khi thấy rõ người trước mặt liền vui vẻ bổ nhào vào ngực Hứa Thừa Yến.
Hứa Thừa Yến xoa xoa đầu Tiểu Trình, hỏi: “Nhóc đến đây quay phim à?”
“Vâng, em đang ghi hình ở bên đó.” Tiểu Trình chỉ chỉ về phim trường cách đó không xa.
Hứa Thừa Yến gật đầu, nắm tay Tiểu Trình qua đó nói chuyện với người phụ trách của cậu nhóc một tiếng rồi dẫn nhóc ấy ra bên ngoài đi dạo siêu thị.
Hứa Thừa Yến mua không ít đồ ăn vặt cho Tiểu Trình, Tiểu Trình mở một bao kẹo ra rồi hỏi: “Chú Tiểu Dương đâu ạ?”
Hứa Thừa Yến: “Anh ấy ở nhà.”
“Ồ vâng.” Tiểu Trình ngoan ngoãn gật gật đầu.
Hứa Thừa Yến đưa Tiểu Trình về lại bên phim trường kia rồi rời đi.

Tiểu Trình tiếp tục ở lại gần đó, mà vì vẫn còn chưa đến lượt mình nên nhàm chán ngồi trên ghế đung đưa chân.
Tiểu Trình đang ăn kẹo thì đột nhiên chú ý tới một chiếc xe ngừng ở cách đó không xa.

Ngay sau đó, cửa xe mở ra và một thân ảnh bước xuống.
Tiểu Trình vừa nhìn thấy người nọ liền chủ động chạy tới, gọi to: “Chú Tiểu Dương.”
Hạ Dương thoáng sửng sốt.
Tiểu Trình ngửa đầu, cười hỏi: “Chú tới tìm anh Tần Chu ạ?”
“Ừm.”
“Vừa nãy cháu mới nói chuyện với anh ấy đấy.” Tiểu Trình nắm tay Hạ Dương chỉ về phía phim trường cách đó không xa.
Bên phim trường đã bắt đầu quay.

Hạ Dương dẫn theo Tiểu Trình chậm rãi đi qua đó.

Nhưng Hạ Dương chỉ an tĩnh đứng trong một góc, không tới gần quấy rầy.
Tiểu Trình ở bên cạnh thấy Hứa Thừa Yến đã quay xong một cảnh rồi liền lôi kéo Hạ Dương muốn qua đó tìm người.

Nhưng cậu nhóc kéo mãi vẫn không thấy xi nhê gì bèn quay đầu nhìn lại, phát hiện Hạ Dương vẫn còn đứng im tại chỗ.
Tiểu Trình ngẩng đầu lên, hơi nghi hoặc hỏi: “Chú Tiểu Dương không đi tìm anh Tần Chu ạ?”
Hạ Dương thấp giọng trả lời: “Bây giờ chưa được.”
Tiểu Trình cái hiểu cái không gật gật đầu: “Vậy giờ cháu qua đó tìm anh Tần Chu chơi nhé.”
Hạ Dương ừ một tiếng, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó liền nói: “Chuyện chú tới đây đừng nói cho em ấy biết.”
Tiểu Trình rất nghiêm túc gật đầu: “Cháu nhất định sẽ không nói đâu ạ.”
———————————————


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.