Quan Hệ Thế Thân

Chương 179: Gương Vỡ Lại Lành 66 Hầu Nam Và Tạp Dề


Bạn đang đọc Quan Hệ Thế Thân FULL – Chương 179: Gương Vỡ Lại Lành 66 Hầu Nam Và Tạp Dề


———————————————
Hứa Thừa Yến trực tiếp xoay người rời đi.
Hạ Dương nghe tiếng bước chân ngoài cửa càng ngày càng xa, nhưng vẫn kìm nén tâm tình thu hồi tầm mắt tiếp tục xem laptop.

Chỉ là những nội dung trên màn hình, một chữ hắn cũng không lọt vào đầu.
Hạ Dương dựa vào lưng ghế hơi mệt mỏi xoa xoa mi tâm, sau đó đứng dậy đi ra hành lang rồi hướng về phía phòng ngủ.

Hạ Dương đẩy nhẹ cửa phòng ra nhìn vào bên trong.
Trong phòng ngủ tối om, bốn phía cũng rất yên tĩnh, nương theo ánh đèn mờ ảo ngoài hành lang nhìn đến trên giường thì thấy phồng lên một cục, có vẻ như cậu đã ngủ rồi.

Hạ Dương đi tới bên mép giường thì thấy cậu đang vùi mình trong chăn, chỉ lộ mỗi cái gáy ra ngoài.
Hạ Dương nhíu mày, duỗi tay qua kéo chăn xuống để cho cậu dễ thở hơn.

Nhưng Hứa Thừa Yến còn chưa ngủ nên lập tức chú ý tới động tác của Hạ Dương, tuy nhiên cậu vẫn còn giận dỗi nên cứ thế tiếp tục rụt người vào trong chăn bông.
Hạ Dương đành phải gọi: “Yến Yến?”
Hứa Thừa Yến không thèm để ý hắn, yên lặng nằm trong chăn như là đang tức giận.

Hạ Dương cúi người tới gần, muốn hôn cậu dỗ dành.

Nhưng Hứa Thừa Yến càng phản kháng hơn, gần như chôn đầu vào trong chăn bông không cho hắn hôn.
Hạ Dương không ép cậu mà chỉ nói: “Ở mãi trong đó sẽ ngột ngạt đấy.”
Cách chăn bông, Hạ Dương vỗ về người cậu một lúc rồi mới đứng dậy rời đi.

Có điều khi Hạ Dương vừa bước ra hành lang thì vừa vặn đụng phải Tiểu Ôn.
Tiểu Ôn chậm rãi chạy tới, ngẩng đầu nhìn nhìn Hạ Dương vài cái rồi tiếp tục chạy về phía phòng ngủ chính, sau đó dùng hai móng vuốt lay lay cửa với ý đồ muốn đẩy cửa đi vào để ngủ chung với chủ nhân của nó.
Nhưng chưa đầy vài giây sau, Hạ Dương đã trực tiếp ôm nó lên giao cho dì bảo mẫu.


Bà vội vàng ôm lấy Tiểu Ôn rồi chuẩn bị ôm nó xuống phòng thú cưng dưới lầu. 
Hạ Dương thuận tiện nói một câu: “Dì làm chút đồ ăn khuya đi, lát nữa đưa đến thư phòng.”
“Vâng.” Bà gật gật đầu, sau đó mang theo Tiểu Ôn xuống dưới lầu trước.
Hạ Dương cũng trở về thư phòng, tiếp tục xem laptop.

Thế nhưng hắn đợi mãi gần nửa tiếng đồng hồ mà vẫn chưa thấy bà bưng đồ ăn khuya lên.
Hạ Dương nhìn thoáng qua thời gian, khẽ nhíu mày.

Mà ngay khi Hạ Dương định xuống lầu xem thử thế nào thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hạ Dương: “Vào đi.”
Cửa phòng vừa mở ra, tiếng lăn bánh cùng lúc vang lên.

Người hầu đẩy xe ăn di động đi vào rồi đóng cửa lại.

Hạ Dương không quay đầu lại mà vẫn nhìn vào màn hình. 
Người hầu đi tới sau lưng Hạ Dương, lấy một bát hoành thánh từ trên xe ăn di động đặt lên bàn làm việc.

Hạ Dương liếc mắt nhìn thoáng qua, vừa trông thấy bộ quần áo của người hầu liền lập tức sửng sốt.
Người đem đồ ăn khuya đến là một hầu nam, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ mặc duy nhất một chiếc tạp dề tình thú siêu ngắn màu đen, nửa người trên căn bản không che được gì cả, vạt áo của tạp dề cũng chỉ che tới đùi, trên cổ còn đeo một chiếc vòng, cổ tay và đùi cũng được buộc phụ kiện.
Người hầu nam hơi cúi người xuống, nhẹ giọng hỏi: “Tiên sinh ăn hoành thánh không?”
Mà bởi vì động tác cúi người, chiếc tạp dề mà người nọ mặc trên người cũng bị trễ xuống làm toàn bộ phần ngực đều lộ ra. 
Hô hấp Hạ Dương trở nên rối loạn nhưng vẫn duy trì lý trí thu hồi tầm mắt, thanh âm khàn khàn hỏi: “Sao em lại ăn mặc thế này?”
“Em mới mua quần áo, muốn mặc cho tiên sinh xem.” Thiếu niên dịu ngoan mỉm cười, chủ động chui vào lồng ngực nam nhân rồi trực tiếp ngồi trên đùi hắn.
Hạ Dương theo bản năng ôm lấy eo cậu, nhưng sau khi cảm nhận được xúc cảm ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay lại nhanh chóng thu tay về.
“Đi xuống.”
Giọng nói của Hạ Dương có chút lãnh đạm, giống như không có chút hứng thú nào đối với cách ăn mặc này của cậu.
Nhưng thiếu niên cũng không chịu rời đi, đầu ngón tay men theo bờ ngực nam nhân trượt xuống, sau khi phát hiện cơ thể của Hạ Dương đã có phản ứng rồi liền nhịn không được mà bật cười một tiếng.


Biểu hiện có thể ngụy trang nhưng cơ thể sẽ không bao giờ nói dối được.
Thiếu niên lười biếng vòng tay qua ôm lấy cổ Hạ Dương, thì thầm: “Tiên sinh không thích sao?”
Hạ Dương không nói gì, theo bản năng giơ tay sờ lên lưng cậu.

Sau lưng cậu trần trụi bóng loáng, Hạ Dương chậm rãi sờ lên phía trên bất giác đã chạm đến chỗ gáy.
Dây buộc tạp dề được cột sau gáy cậu, Hạ Dương nắm lấy sợi dây bất tri bất giác hơi dùng sức định kéo ra.

Tuy nhiên khi Hạ Dương sắp kéo lỏng sợi dây ra thì đã nhanh chóng định thần lại, cúi đầu gối lên vai cậu.
Hạ Dương hơi hé miệng muốn nói gì đó.

Nhưng lại không nỡ nói nặng lời, càng không nỡ đẩy người trong lòng ngực ra.
Yến Yến của hắn lần nào cũng biết cách trêu chọc hắn như vậy.

Biết rõ tự chủ của hắn không tốt còn cố ý ăn mặc như thế này rồi chạy tới trước mặt hắn.
Cuối cùng, Hạ Dương đành phải than nhẹ một tiếng: “Yến Yến…”
“Quần cũng không mặc nữa.” Hạ Dương không khỏi thấy bất đắc dĩ.
“Em có mặc mà.” Giọng điệu Hứa Thừa Yến đầy vô tội, nghiêng nghiêng đầu: “Anh sờ thử đi?”
Dứt lời, Hứa Thừa Yến liền nắm một bàn tay Hạ Dương đưa xuống phía dưới tạp dề của mình.

Mà sau khi Hạ Dương chạm được lớp vải mỏng bên dưới tạp dề lại càng thêm đau đầu hơn.
Quả thật bên trong tạp dề có mặc đồ.

Nhưng lại là một chiếc quần chữ T(quần lọt khe), mặc như này với không mặc cũng không có gì khác nhau.
Hứa Thừa Yến ngồi trên đùi Hạ Dương không biết là cố ý hay vô tình mà khẽ nhúc nhích trong ngực hắn, còn hỏi: “Tiên sinh ăn hoành thánh không? Hay là…!ăn món khác trước đi?”
Lời nói của Hứa Thừa Yến đầy ý ám chỉ, kế tiếp còn lấy bαo ƈαo sυ từ trong chiếc túi phía trước tạp dề ra cọ cọ lên người Hạ Dương.

Hạ Dương bị cọ đến bốc lửa, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa.

Mà ngay khi Hạ Dương vừa định đảo khách thành chủ thì trong lòng ngực bỗng trống rỗng…
Hứa Thừa Yến đứng dậy rời khỏi vòng tay Hạ Dương, mỉm cười: “Xin lỗi…!Em quên mất tối nay chúng ta chia giường ngủ.”
“Không quấy rầy tiên sinh thêm nữa.” Hứa Thừa Yến đẩy đẩy bát hoành thánh trên bàn về phía Hạ Dương, thiện ý nhắc nhở: “Tiên sinh nhớ ăn nhanh lên nha, nếu không hoành thánh lạnh rồi ăn sẽ không ngon đâu đấy.”
Hứa Thừa Yến cúi người xuống nhét bαo ƈαo sυ vào trong túi áo sơ mi của Hạ Dương, xoa xoa đầu hắn vài cái rồi nhẹ nhàng nói: “Tiên sinh, chúc ngủ ngon.”
Nói xong, Hứa Thừa Yến liền xoay người đi về phía cửa thư phòng.

Hạ Dương đã bị chọc đến phát hỏa, nhìn chằm chằm bóng dáng thiếu niên rời đi, sau đó trực tiếp sải bước nhanh về phía trước rồi bế cậu lên.
Hứa Thừa Yến không kịp phản ứng, bất ngờ hét lên một tiếng ôm chặt lấy bả vai Hạ Dương: “Hạ Dương!”
Trong thư phòng có một chiếc giường nghỉ ngơi, Hạ Dương ném cậu lên trên giường rồi nhanh chóng đè lên.
Hứa Thừa Yến thở hổn hển, cơ thể không ngừng co rụt lại phía sau, vội vàng nói: “Không làm.”
Hạ Dương đã không còn tâm tư nghe cậu nói gì nữa, thô bạo cởϊ áσ sơ mi và cà vạt ra ném sang một bên rồi lại lấy cà vạt trói chặt cổ tay cậu lại.
Hứa Thừa Yến lúc này mới ý thức được mọi chuyện dường như đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát của mình bèn nâng đầu gối lên chống cự, nhắc nhở: “Em bị cảm.”
Hạ Dương siết chặt cổ tay cậu đưa lên đỉnh đầu, sau đó chậm rãi cúi người tới gần: “Đốt lửa xong rồi lại không chịu phụ trách? Hửm?”
Hạ Dương cắn môi cậu một ngụm mang ý trừng phạt: “Không nghe lời.”
Hứa Thừa Yến: “Là anh nói muốn chia giường ngủ trước mà.”
“Cho nên em liền ăn mặc thế này đến trêu chọc anh à?” Hạ Dương nhìn tạp dề tình thú trên người thiếu niên, hắn không cởi ra mà là kéo vạt áo tạp dề lên.
Chiếc quần chữ T mỏng manh bị kéo ra, vứt xuống sàn nhà.

Hạ Dương đè lên, động tác không còn dịu dàng như trước nữa mà ẩn ẩn dấu hiệu mất khống chế như là đang cố ý trừng phạt vậy, mặc kệ cậu có xin tha thế nào cũng vô dụng.
Mãi cho đến vài tiếng đồng hồ sau, động tĩnh trên giường cuối cùng cũng chịu ngừng lại.

Hạ Dương kéo cà vạt trên tay cậu xuống, sau đó xoa xoa cổ tay cho cậu.
Hứa Thừa Yến vẫn còn đắm chìm trong cuộc ân ái lúc nãy chưa bình tĩnh lại, trên người một mảnh hỗn độn, còn đổ mồ hôi nhễ nhại.

Hạ Dương duỗi tay qua bế cậu lên đi về phía phòng tắm.
Trên người cậu vẫn còn mặc chiếc tạp dề kia, Hạ Dương tùy tiện kéo nó ra rồi ném xuống đất, sau đó đặt cậu vào trong bồn tắm bắt đầu rửa sạch cơ thể cho cậu.

Hứa Thừa Yến ngồi dựa vào thành bồn tắm, cúi đầu nhìn nhìn cổ tay của mình.
Bởi vì bị trói hơi lâu nên trên cổ tay để lại một vệt đỏ rất chói mắt, Hứa Thừa Yến nhíu mày nói: “Anh làm tay của em thành thế này, – 500 điểm.”

Hứa Thừa Yến lại nhìn thoáng qua chiếc tạp dề bị ném trên đất đã trở nên nhăn nhúm: “Còn có quần áo em mới mua cũng bị anh biến thành như vậy, – 500 điểm.”
“Buổi tối em đặc biệt làm hoành thánh cho anh mà anh cũng không ăn, – 700 điểm.”
“Giường trong thư phòng quá cứng, em không thích, – 1000 điểm.”
Hứa Thừa Yến vẫn luôn không ngừng lẩm bẩm như đang bắt lỗi, tìm đủ mọi lý do kỳ quái để trừ điểm. 
Hạ Dương ngồi ở bên kia bồn tắm yên lặng lắng nghe, mãi đến khi cậu trừ điểm xong hết rồi mới lên tiếng: “Lần sau em đừng ăn mặc như thế này nữa.”
Hứa Thừa Yến hỏi lại: “Thì sao? Khó coi à?”
“Khó coi.” Hạ Dương nhíu mày, như thể người vừa mới nãy thiếu chút nữa mất khống chế vì chiếc tạp dề kia không phải là mình vậy.
Hạ Dương cầm sữa tắm qua, tiện thể hỏi: “Em mua quần áo lúc nào vậy?”
Hứa Thừa Yến cười tủm tỉm nói: “Em mua lâu rồi, chuẩn bị vào ngày sinh nhật của anh sẽ mặc cho anh xem nhưng không có cơ hội…”
Vốn dĩ cậu định mặc chiếc tạp dề này vào ngày sinh nhật của Hạ Dương, nhưng lúc ấy liên tiếp xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn nên cậu chưa kịp mặc bộ trang phục tình thú này, hôm nay vừa vặn dùng tới nó.
“Thích không?” Hứa Thừa Yến cố ý dùng cổ chân cọ cọ cẳng chân Hạ Dương.
Nhưng Hạ Dương vẫn giữ vẻ mặt không chút cảm xúc đáp: “Không thích.”
Hứa Thừa Yến gật gật đầu: “Được thôi, lần sau em đổi sang phong cách khác.”
“Đừng mặc nữa.” Ngữ khí Hạ Dương có chút hung hăng, giáo huấn bạn nhỏ nghịch ngợm: “Không được có lần sau, sau này cũng không được mặc như vậy nữa.”
Bạn nhỏ Hứa Thừa Yến gật đầu lia lịa cho có lệ, sau đó theo thói quen muốn chui vào trong ngực Hạ Dương.
Hạ Dương kéo người trong lòng ngực ra, nhíu mày nói: “Đừng lộn xộn.”
“Em có lộn xộn đâu.” Hứa Thừa Yến bày ra vẻ mặt vô cùng vô tội, nhưng một bàn tay lại sờ đến cổ tay nam nhân rồi ngoéo một cái vào lòng bàn tay hắn: “Anh cũng nói là khả năng tự chủ của anh không tốt, sao lần nào cũng đỗ lỗi cho em?”
Hạ Dương đau đầu quát lớn: “Đừng quậy nữa.”
Nhưng lời cảnh cáo uy hϊếp của Hạ Dương đã không còn sức răn đe gì đối với bạn nhỏ nghịch ngợm này nữa. 
Lá gan của Hứa Thừa Yến càng lúc càng lớn, ôm lấy bả vai Hạ Dương rồi dán sát cơ thể mình vào người hắn, nhẹ giọng hỏi: “Nếu em nhất định muốn quậy thì sao?”
Hạ Dương không trả lời mà thẳng thắn duỗi tay ra ôm cậu vào trong ngực, dùng hành động để thay cho đáp án của mình.

Nước trong bồn tắm dần dần đong đưa, cùng với nhũng tiếng rêи ɾỉ đầy đè nén của thiếu niên. 
Hạ Dương tự tay tiến hành “trừng phạt” bạn nhỏ nghịch ngợm.
Mà kết quả của lần “trừng phạt” này là…
Kỳ cảm lạnh của bạn nhỏ lại bị kéo dài hơn nữa.
————————————————-
– Ở trong bản convert thì để là “hùng hài tử” (熊孩子): một thuật ngữ Internet, dùng để chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm,…!, mà hùng hài tử nếu edit thuần việt sẽ là “gấu con”.

Mọi người vote xem nên để là “bạn nhỏ” hay là “gấu con” hay hơn để tui sửa lại nhé.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.