Quan Hệ Thế Thân

Chương 15: Chạy Trốn


Bạn đang đọc Quan Hệ Thế Thân FULL – Chương 15: Chạy Trốn


——————————————————-
Vào giữa trưa, Hứa Thừa Yến ở nhà nhận được điện thoại từ Hạ Dương.
Hạ Dương: “Có một tập tài liệu để ở trên bàn trong thư phòng, anh đã bảo bác Trương trở về lấy, em lấy nó xuống đưa cho ông ấy.”  
“Được.” Hứa Thừa Yến đi vào thư phòng, liền thấy được tập tài liệu để ở trên bàn. 
Hứa Thừa Yến cầm lấy tài liệu, lại nghĩ đến đã là giữa trưa liền hỏi: “Anh đã ăn trưa chưa? Nếu chưa thì em làm hoành thánh để bác Trương đem đến nhé?”
“Ừm.” Đầu dây bên kia đồng ý đáp. 
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Thừa Yến đi nấu hoành thánh, gói vào hộp cơm.

Không bao lâu sau, chuông cửa vang lên, Hứa Thừa Yến đi ra mở cửa nhìn thấy bác Trương đã đến rồi.
Bác Trương là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, bác ấy là tài xế đi theo bên cạnh Hạ Dương đã lâu.

Hứa Thừa Yến đem văn kiện đưa cho bác Trương, sau đó đưa thêm hộp cơm đã được đóng gói cẩn thận: “Phiền bác Trương giúp cháu đem theo cái này đưa cho Hạ Dương với ạ!”
Bác Trương thúc gật đầu, tiếp nhận tài liệu cùng hộp cơm liền rời đi.

Sau khi lái xe trở lại công ty, bác Trương vào thang máy rồi đi tới văn phòng của Hạ Dương.

Thấy cửa văn phòng đóng chặt, bác Trương định gõ cửa nhưng lại bị thư ký bên cạnh ngăn lại. 
Thư ký nói: “Hạ tổng ở bên trong có việc.”

Nghe thế bác Trương liền hiểu ý đem văn kiện cùng hộp cơm cho thư ký: “Hộp cơm là Hứa tiên sinh bảo tôi mang đến đây.”
Thư ký cũng biết đến Hứa Thừa Yến liền gật đầu, đem đồ vật để sang một bên rồi tiếp tục làm việc. 
Mãi cho đến khi có động tĩnh phát ra từ văn phòng, thư ký vội vàng đứng dậy nghiêm chỉnh nhìn đến nam nhân đang đi ra.

Mà đi theo bên cạnh nam nhân còn có một thanh niên xa lạ khác. 
Thư ký không khỏi nhìn người thanh niên kia thêm vài lần, sau đó liền thu hồi ánh mắt. Mới nửa tiếng trước, Hạ tổng vội vàng rời đi sau khi trả lời một cuộc điện thoại, lúc quay lại thì có thêm người này bên cạnh.
Thư ký dù rất hiếu kì nhưng vẫn nhanh chóng thu lại tâm tư đoán mò của mình rồi tiếp tục báo cáo: “Hạ tổng, tài liệu đã đưa lại đây.”
Hạ Dương: “Để tài liệu trên bàn cho tôi.” 
“Còn có đồ vật của Hứa tiên sinh.” Thư ký lấy hộp cơm cách nhiệt ra.
Hạ Dương nhìn hộp cơm trầm mặc không nói.

Ngược lại, thanh niên bên cạnh lại tò mò đi tới: “Hứa tiên sinh?”
Thẩm Tu Trúc cầm hộp cơm lên đánh giá, nhẹ giọng nói: “Chính là người ở bên cạnh anh sao?”
“Nhắc đến mới nhớ, lúc em vừa nhìn thấy cậu ấy rất kinh ngạc.” Thẩm Tu Trúc không nhanh không chậm nói tiếp: “Còn tưởng rằng là nhìn thấy chính mình.”
Thẩm Tu Trúc mở hộp cơm ra liền nhìn thấy bên trong là một bát hoành thánh.
“Là hoành thánh a……” Thẩm Tu Trúc cười cười: “Không phải là anh luôn kén chọn đồ ăn à? Em còn tưởng rằng anh sẽ không bao giờ ăn những thứ như thế này.” 
Hạ Dương nhẹ giọng nói: “Thói quen.”
“Bữa trưa đã được đưa đến rồi.” Thẩm Tu Trúc đem hộp cơm để lại lên bàn, nhìn sang nam nhân bên cạnh cười: “Vậy anh còn muốn cùng em đi ra ngoài ăn không?”
“Ừm.” Hạ Dương lên tiếng.
Cả hai cùng nhau đi về phía thang máy.
Thư ký thấy vậy lại nhìn hộp hoành thánh trên bàn, ngập ngừng nói: “Hạ tổng, vậy bát hoành thánh này…!”
Hạ Dương dừng lại, thản nhiên nói: “Đổ đi.”
Cuối cùng thư ký vẫn không nỡ đổ hoành thánh mà chỉ giao lại cho bác Trương.

Buổi tối bác Trương lái xe trở về chung cư, lên lầu đưa hộp cơm lại cho Hứa Thừa Yến. 
Hứa Thừa Yến vừa nhận lấy hộp cơm liền cảm thấy trọng lượng không đúng, mở ra xem bên trong thì thấy bát hoành thánh vẫn còn nguyên đã lạnh ngắt.
Bác Trương nói: “Hạ tổng giữa trưa có việc đi ra ngoài nên không ăn.”
“Vâng.” Hứa Thừa Yến cũng không quan tâm lắm, dù sao thỉnh thoảng Hạ Dương bận hắn sẽ quên ăn.

Hứa Thừa Yến đem hộp cơm để vào trong phòng bếp, dọn dẹp một chút rồi đi ra ngoài.
Buổi tối có lớp dương cầm, Hứa Thừa Yến đi lớp huấn luyện, chuẩn bị dạy học.

Lần này cậu dạy là một nữ sinh tầm 17-18 tuổi, lúc này đang ngồi trên ghế dương cầm trong tay còn cầm một phần bánh kem ăn.

Hứa Thừa Yến nhắc nhở: “Sắp đến giờ học rồi.”
“Còn ba phút nữa! Em có thể ăn xong!”
Hứa Thừa Yến cầm cầm phổ ngồi ở ghế bên cạnh nhịn không được hỏi: “Thích ăn nó như vậy sao? Mỗi lần đều thấy em mang bánh kem đến đây.”
“Ăn rất ngon ạ!” Nữ sinh gật gật đầu: “Chỉ cần là ngọt, em ăn bao nhiêu cũng không ngán.”
Hứa Thừa Yến nhìn bộ dáng cô bé ăn bánh kem, bất tri bất giác liền nhớ tới Hạ Dương cũng thường xuyên mua bánh kem cho cậu.
Đồ ngọt……!Ăn ngon như vậy sao?
Hứa Thừa Yến vẫn là không lý giải nổi, rốt cuộc bơ hay thứ gì đó rất dễ ăn ngán.

Nhưng sau khi tan học, Hứa Thừa Yến không về nhà mà đi ra phố thương mại.
Cửa hàng bánh kem Hạ Dương thường đến mua ở đằng kia, Hứa Thừa Yến đi về phía cửa hàng chuẩn bị thử bánh kem một lần nữa.
Ngay khi Hứa Thừa Yến rẽ vào góc đã nhìn thấy biển hiệu của cửa hàng bánh kem, khi cậu định đi đến đó thì đột nhiên nhìn thấy hai bóng người bước ra khỏi cửa hàng – một nam nhân cao lớn cùng với một thanh niên thấp hơn một chút đang đi cùng nhau, mà thanh niên trong tay còn cầm một hộp phần điểm tâm ngọt đã đóng gói. 
Lại bởi vì bên ngoài có gió nổi lên, người thanh niên cúi đầu ho khan.

Nam nhân bên cạnh liền hơi cúi người xuống, thấp giọng trấn an, bàn tay ở phía sau lưng thanh niên nhẹ nhàng vỗ vỗ, gần như sắp ôm người thanh niên vào lòng.
Một lúc sau, thanh niên dần dần bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên, có chút ngượng ngùng cười nhìn nam nhân.
“Cửa hàng này cư nhiên còn mở, thật hoài niệm a_ “
“Những món ăn quen thuộc trong cửa hàng vẫn còn đang được bán, em đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có thể ăn chúng nữa.”
“Trước đây bố mẹ em không cho phép em ăn đồ ngọt nhiều quá, lần nào cũng là nhờ anh mua cho em…!”
Người thanh niên lẩm bẩm nhớ lại quá khứ, trong khi người đàn ông chỉ lặng lẽ nghe anh ta nói.

Bất quá ngay lúc nam nhân chuẩn bị cùng thanh niên rời đi, khi lơ đãng đưa mắt liền nhìn thấy cách đó không xa có một thân ảnh. 
Hứa Thừa Yến cầm một phần cầm phổ, bắt gặp ánh mắt của nam nhân từ một khoảng cách không xa cũng không gần.


Hứa Thừa Yến nhịn không được lại nhìn về phía người thanh niên bên cạnh một lần nữa, thấy áo khoác trên người anh ta giống hệt chiếc áo khoác mà cậu đang mặc…  
Cậu cùng Thẩm Tu Trúc, lại đụng hàng.
Rõ ràng tủ quần áo nhiều đồ như vậy, cố tình hôm nay lại đụng hàng áo khoác.

Cầm phổ trong tay bị niết đến nhăn nhúm, Hứa Thừa Yến nhìn nam nhân trước mắt liền muốn thoát khỏi nơi này.

Chỉ là hai chân như cắm rễ trên mặt đất, hoàn toàn không thể di chuyển. 
Hạ Dương nhìn Hứa Thừa Yến đi tới hỏi: “Tan học rồi sao?”
“Vâng.” Hứa Thừa Yến cúi đầu, chậm rãi vuốt phẳng nếp gấp trên cầm phổ: “Em đến đây mua bánh kem.”
Chỉ là không nghĩ tới rằng ở chỗ này sẽ đụng phải Hạ Dương cùng Thẩm Tu Trúc. 
Mà Thẩm Tu Trúc cũng đi tới, cười cùng Hứa Thừa Yến chào hỏi: “Chào buổi tối.” Thẩm Tu Trúc nhìn đến quần áo trên người Hứa Thừa Yến cười cười: “Quần áo rất vừa vặn.”
Trên mặt Thẩm Tu Trúc là ôn nhu tươi cười, bộ dáng ôn tồn lễ độ thật giống như không chút ngại ngùng đụng hàng với cậu. 
Với phong thái của một người chiến thắng, Thẩm Tu Trúc thoải mái hào phóng đứng trước mặt Hứa Thừa Yến.
Hứa Thừa Yến không nhịn nổi nữa: “Tôi đi trước.”
Nói xong, Hứa Thừa Yến liền vội vàng đi vào cửa hàng.
Chạy trốn!
————————————————-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.