Bạn đang đọc Quan Hệ Thế Thân FULL – Chương 149: Gương Vỡ Lại Lành 36 Vào Ngồi Trong Phòng Một Chút
——————————————-
Hạ Dương lập tức ngơ ngẩn nhìn thiếu niên ngoài cửa sổ xe, nhất thời quên cả việc trả lời.
Hai mắt thiếu niên hơi cong lên, đôi mắt đào hoa nhu tình chứa đầy ý cười, một tay chống bên cửa sổ xe, thấp giọng nói: “Giường trong phòng em rất mềm, ngồi trên giường hẳn là sẽ thoải mái hơn là ngồi trên xe.”
Lời nói của thiếu niên ám chỉ đầy ẩn ý, thập phần ái muội.
Hạ Dương nhanh chóng cúi đầu cởi dây an toàn ra, trực tiếp xuống xe dùng hành động đáp lại.
Hai người trở lại căn hộ. Nhìn thấy ghế sô pha trong phòng khách có chút lộn xộn, Hứa Thừa Yến không khỏi nói: “Sô pha có hơi lộn xộn, em còn chưa kịp dọn dẹp…”
Trên sô pha đang để lễ phục cùng mấy món phụ kiện, thoạt nhìn lung tung rối loạn, cũng không có chỗ để ngồi.
Vì thế Hứa Thừa Yến đưa Hạ Dương tới phòng ngủ: “Anh ngồi ở đây đi.”
Hạ Dương cũng thuận theo ngồi ở mép giường, quan sát bốn phía. Phòng ngủ của thiếu niên rất sạch sẽ, đồ đạc được sắp xếp ngăn nắp, trên ban công còn đặt mấy chậu hoa.
“Anh nghỉ ngơi trước đi…!Em đi thử lễ phục một chút.” Hứa Thừa Yến nói.
Hạ Dương lên tiếng đáp lại.
Hứa Thừa Yến xoay người đi ra phòng khách.
Hứa Thừa Yến cầm ba bộ lễ phục đi vào phòng thay đồ, mặc bộ lễ phục màu trắng vào rồi soi gương nhìn nhìn.
Quần áo được may theo kích cỡ đặt sẵn, rất vừa người.
Mà trong khi Hứa Thừa Yến đang đánh giá chính mình trong gương thì chợt nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Hứa Thừa Yến nhìn vào gương, thấy được nam nhân sau lưng mình.
Hạ Dương bước tới từ sau lưng ôm lấy thiếu niên rồi gối đầu lên vai cậu.
Hứa Thừa Yến hỏi: “Không ngồi sao?”
“Không ngồi.” Hạ Dương thất thần đánh giá thiếu niên thấy tiếng bước chân phía sau..
Hứa Thừa Yến cũng thuận thế hỏi: “Anh thấy em mặc bộ này đi đám cưới Giang Lâm thì thế nào?”
Hạ Dương gật gật đầu: “Rất hợp.”
Hứa Thừa Yến nhìn trong gương một hồi lâu, sau vẫn là nhỏ giọng nói: “Em cảm thấy mình có hơi đoạt nổi bật…”
Hứa Thừa Yến suy nghĩ một chút, bộ tây trang này mặc vào quá hoa lệ, không thích hợp đi đám cưới, vẫn là thích hợp để đi thảm đỏ hơn.
Vì thế Hứa Thừa Yến nói: “Để em đổi bộ khác.”
Nói xong, Hứa Thừa Yến liền bỏ cái tay trên eo xuống, chuẩn bị thay bộ khác.
Hứa Thừa Yến đi qua một bên, đưa lưng về phía Hạ Dương trực tiếp cởϊ áσ vest ra, cũng không có tránh đi.
Hàng cúc áo sơ mi lần lượt được cởi ra, áo sơ mi cũng chậm rãi bị cởi xuống để lộ ra tấm lưng mịn màng bóng loáng của thiếu niên.
Hạ Dương nhìn chằm chằm bóng lưng trần trụi của thiếu niên, con ngươi dần dần tối sầm xuống.
Mà Hứa Thừa Yến cũng nhanh chóng cởi bỏ chiếc quần tây, toàn thân trên dưới bây giờ chỉ còn lại duy nhất một cái qυầи ɭóŧ.
Yết hầu Hạ Dương có chút khô khốc, vội lên tiếng: “Anh ra ngoài trước.”
Nói xong, Hạ Dương liền xoay người vội vàng rời khỏi phòng thay quần áo.
Hứa Thừa Yến quay đầu lại nhìn thoáng qua bóng dáng nam nhân rời đi, sau đó thu hồi tầm mắt tiếp tục thử lễ phục.
Hứa Thừa Yến thử hai bộ lễ phục còn lại, sau khi xác nhận số đo đều không có vấn đề mới cất lễ phục vào trong tủ quần áo.
Thay lại quần áo của mình xong, Hứa Thừa Yến đi vào phòng ngủ liền thấy Hạ Dương còn ngồi trên giường.
Hạ Dương yên lặng ngồi bên giường, hơi cúi đầu cầm điện thoại di động gửi tin nhắn.
Hứa Thừa Yến đi qua, thuận miệng hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Hạ Dương: “10 giờ.”
Hứa Thừa Yến gật đầu, cũng không nói gì nữa.
10 giờ tối, đây là một khoảng thời gian rất ái muội.
Đều là người trưởng thành rồi, cậu mời Hạ Dương vào phòng ngủ của mình vào thời điểm này thì…!Những chuyện kế tiếp xảy ra kỳ thật trong lòng đều biết rõ hết.
Hứa Thừa Yến hỏi: “Anh muốn đi tắm không?”
Hạ Dương quay sang, hỏi lại: “Cùng nhau tắm nhé?”
Hứa Thừa Yến thấp giọng cười một tiếng, không đáp ứng cũng không cự tuyệt mà đứng dậy dẫn Hạ Dương vào phòng tắm.
Hứa Thừa Yến lấy khăn tắm và bàn chải đánh răng mới ra, lại tìm một chiếc áo choàng tắm sạch sẽ.
May mắn áo choàng tắm của cậu đều thường mua loại rộng rãi nên hiện tại để cho Hạ Dương mặc cũng vừa vặn.
Hứa Thừa Yến treo áo choàng tắm lên, lại cho nước vào bồn tắm.
Hạ Dương cũng đóng cửa phòng tắm lại, từ từ nới lỏng cà vạt rồi ném sang một bên, sau đó nhấc bước đi về phía thiếu niên.
Trong phòng tắm, hơi nước dâng lên.
Sợi vải quần áo cọ sát vào nhau phát ra âm thanh sột soạt, sau đó là âm thanh của khóa quần được kéo ra.
Hứa Thừa Yến bị ôm vào bồn tắm, ngồi trên đùi nam nhân.
Hô hấp Hứa Thừa Yến có chút dồn dập, thừa dịp một tia lý trí cuối cùng mà nhắc nhở: “Anh đừng bắn ở bên trong…”
Hạ Dương: “Anh sẽ giúp em rửa sạch.”
“Mỗi lần anh rửa sạch…!Đều không thoải mái…” Thanh âm Hứa Thừa Yến đứt quãng, đầu ngón tay để lại mấy vết cào trên lưng Hạ Dương.
Hạ Dương cũng chú ý tới động tác của thiếu niên, nhưng cũng không có ngăn lại mà tùy ý để cậu cào loạn lên người mình. Giống như một chú mèo con, khi vô tình bị khi dễ liền vươn móng vuốt ra cào cấu.
Nhưng dù hắn có khi dễ cậu thế nào đi chăng nữa thì bé mèo con của hắn vẫn sẽ ngoan ngoãn ở trong lòng ngực hắn mà không bỏ chạy, sau đó vừa đỏ mắt vừa cào loạn khắp nơi.
Rõ ràng mèo con của hắn ngoan ngoãn và nghe lời như vậy, nhưng hắn lại xấu xa đến mức chỉ muốn tiếp tục khi dễ, hận không thể khi dễ bé mèo con của hắn đến phát khóc.
Nghĩ đến đây, Hạ Dương đột nhiên có chút muốn nghe thấy tiếng khóc của thiếu niên khi trên giường…
Nhất định sẽ rất êm tai.
Đôi con người Hạ Dương thoáng tối sầm xuống, lòng bàn tay chạm vào mặt thiếu niên rồi hôn lên.
Hạ Dương nhất thời có chút mất kiểm soát, ngay lúc kết thúc cuối cùng hắn lại không cẩn thận vẫn bắn vào bên trong.
Hứa Thừa Yến cũng đã nhận ra, nằm trên vai hắn vừa thở hổn hển vừa nói: “Lại bắn ở bên trong rồi.”
“Xin lỗi, vừa rồi anh không để ý.” Hạ Dương than nhẹ một tiếng, lại thay đổi tư thế ôm lấy thiếu niên giúp rửa sạch cho cậu.
Có điều kỹ thuật của Hạ Dương vẫn như cũ rất kém cỏi, toàn bộ hành trình Hứa Thừa Yến đều nhíu mày cảm thấy khó chịu.
Chờ sau khi rửa sạch xong, Hạ Dương ôm thiếu niên quay về phòng ngủ.
Hứa Thừa Yến mặc áo choàng tắm ngồi trên giường, lại nhổm người qua tủ đầu giường mở ngăn kéo rồi lấy cuốn sổ nhật ký và bút ra.
Hạ Dương ở bên cạnh chú ý tới cuốn sổ nhật ký trên tay thiếu niên liền chợt có loại dự cảm không tốt lắm.
Ngay sau đó, Hạ Dương thấy cậu mở cuốn sổ nhật ký ra rồi bắt đầu viết lên, thế là hắn liền thò lại gần xem thử nội dung…
【 Bắn ở bên trong – 100】
【 Rửa sạch không thoải mái – 100】
Hạ Dương nhìn chằm chằm nội dung trong nhật ký, chau mày hỏi: “Rửa sạch không thoải mái?”
“Không thoải mái.” Hứa Thừa Yến thành thật lắc đầu, cất cuốn nhật ký vào lại trong ngăn kéo.
Hứa Thừa Yến nằm vào trong ổ chăn, nói với Hạ Dương: “Lần sau anh đừng làm nữa, kỹ thuật quá tệ, còn không bằng em tự mình làm.”
Hạ Dương không nói gì, cũng nằm xuống ôm cậu vào trong ngực.
Đã là lần thứ hai nghe thấy thiếu niên nhắc tới chuyện kỹ thuật rửa sạch của hắn quá tệ, Hạ Dương trầm tư một lúc lâu rồi nói: “Vậy luyện nhiều thêm vài lần sẽ tốt thôi.”
Hứa Thừa Yến cười nhẹ: “Thế không bằng anh cứ thành thật mang bao đi.”
Hạ Dương không trả lời, hơi cúi đầu dán chóp mũi vào chóp mũi cậu cọ cọ.
Hứa Thừa Yến vươn tay ra vuốt ve khuôn mặt nam nhân, cũng không tiếp tục thảo luận chuyện này nữa mà nói: “Ngủ sớm một chút đi.”
“Ừm.” Hạ Dương đồng ý, đặt một nụ hôn lên trán cậu: “Ngủ ngon.”
Sáng hôm sau, Hứa Thừa Yến đang mơ mơ màng màng ngủ thì bị tiếng động bên gối đánh thức.
“Mọi chuyện cậu cứ sắp xếp đi, không cần hỏi tôi.”
“Gửi tài liệu qua e-mail cho tôi.”
Hứa Thừa Yến vừa mở mắt ra đã thấy nam nhân đang ngồi bên mép giường nói chuyện điện thoại.
Mặc dù hắn đã cố tình hạ thấp giọng xuống nhưng Hứa Thừa Yến vẫn bị đánh thức, vô thức nhúc nhích cơ thể.
Hạ Dương chú ý tới động tác nhỏ của thiếu niên, vì thế nhanh chóng giải thích thêm vài câu trong điện thoại rồi vội vàng cúp máy.
“Xin lỗi.” Hạ Dương quay lại ổ chăn, ôm lấy thiếu niên rồi vỗ vỗ sau lưng cậu dỗ dành: “Em ngủ tiếp đi, vẫn còn sớm.”
Hứa Thừa Yến theo bản năng nhích lại gần lồng ngực của nam nhân hơn, đoán rằng cuộc gọi có liên quan đến công ty nên hỏi: “Công ty xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có việc gì.” Ngữ khí Hạ Dương thản nhiên không chút để ý, tiếp tục dỗ dành người trong lòng ngực.
Hứa Thừa Yến hơi mở to mắt nói: “Nếu công ty có chuyện thì anh cứ đi làm đi.”
“Không đi.” Hạ Dương không chút lo lắng nói: “Cũng sẽ không phá sản đâu.”
Hứa Thừa Yến bị chọc cười, cúi đầu tựa vào bờ ngực Hạ Dương nhịn không được nói: “Ông chủ không chịu đến công ty thì sớm hay muộn gì cũng sẽ phá sản thôi.”
Hạ Dương như cũ vẫn không để chuyện này trong lòng, tùy ý phán: “Phá sản thì phá sản, lại thành lập một công ty khác là được.”
Hứa Thừa Yến ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, hỏi lại: “Anh thật sự không muốn đến công ty à?”
Hạ Dương không nói gì, tay ở trên eo thiếu niên bất tri bất giác siết chặt lại một chút, cúi đầu hướng về phía cậu.
Hứa Thừa Yến nhắm mắt lại, cảm nhận được trên môi có thứ gì đó mềm mại chạm vào, là nụ hôn của Hạ Dương.
Hạ Dương hôn hôn lên môi cậu, vẫn nói: “Không cần đi.”
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Hạ Dương lại lần nữa vang lên.
Hứa Thừa Yến đẩy đẩy bả vai nam nhân, ý bảo hắn nhận điện thoại.
Hạ Dương đành phải thu tay lại, lấy điện thoại qua thì phát hiện là thư ký gọi tới.
Hạ Dương mặt vô biểu cảm ấn nút bắt máy, nghe thư ký bên kia nói nhưng người kia còn chưa kịp nói xong thì hắn đã ngắt lời: “Được rồi, tôi biết rồi.”
Hạ Dương cúp điện thoại, tiếp tục ôm thiếu niên nằm trên giường.
Hứa Thừa Yến bèn hỏi: “Còn không đi?”
Hạ Dương trầm mặc vài giây, sau mới nói: “Giường mềm quá, anh không muốn đi.”
Hạ Dương chôn vào cần cổ thiếu niên, vẫn không nỡ rời xa cảm giác ôn nhu này được, muốn ở lại đây lâu hơn nữa.
Hứa Thừa Yến cũng rất phối hợp ôm lấy bả vai Hạ Dương khuyên nhủ: “Trong công ty có việc thì anh vẫn nên đến đó một chuyến đi.”
Hạ Dương thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn đành thu tay về.
Hạ Dương lấy điện thoại gửi tin nhắn cho thư ký mang quần áo qua.
Không lâu sau, thư ký đã đưa quần áo đến.
Hạ Dương rửa mặt xong, thay tây trang vào.
Hứa Thừa Yến vẫn còn nằm trên giường an tĩnh chăm chú nhìn thân ảnh nam nhân.
Hạ Dương thắt cà vạt xong trở lại mép giường, sờ sờ khuôn mặt thiếu niên rồi cúi đầu hôn một cái lên khóe mắt cậu: “Anh đến công ty đây.”
Hứa Thừa Yến gật đầu, ừ một tiếng.
Hạ Dương lại hơi cúi người xuống hôn lên má cậu một lần nữa:”Không biết lần sau anh có còn cơ hội được ngủ trên giường này nữa không.”
Trong mắt Hạ Dương mang theo ý cười, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nhưng Hạ Dương vừa mới xoay người thì cổ tay đã bị nắm lại.
Hứa Thừa Yến nắm lấy cổ tay nam nhân, nhẹ giọng nói: “Nếu anh thích giường của em…!Lần sau còn có thể đến đây ngủ.”
Nói xong, Hứa Thừa Yến liền rút tay về, nhổm người dậy nhích qua bên phía tủ đầu giường rồi mở một ngăn kéo ra, sau đó lấy một chiếc chìa khóa dự phòng ở bên trong.
————————————————–
Mấy chap gần đây Hạ tổng toàn nhận được phúc lợi không đấy nhé.