Bạn đang đọc Quan Hệ Thế Thân FULL – Chương 137: Gương Vỡ Lại Lành 24 Đeo Nhẫn
———————————————
“Hôn trộm?” Hứa Thừa Yến sửng sốt, nhìn về phía Hạ Dương.
“Tiểu Trình nhìn lầm rồi.” Hạ Dương thập phần bình tĩnh, không có chút hoảng hốt nào: “Trẻ con đều như vậy.”
Tiểu Trình ở bên cạnh lại có chút bối rối: “Cháu không nhìn lầm mà! Rõ ràng là chú hôn trộm anh Tần Chu!”
“Lần trước chú Tiểu Dương cũng hôn trộm anh đấy ạ! Lúc ấy anh ngủ rồi!” Tiểu Trình còn khoa tay múa chân cố gắng giải thích cho cậu.
Hứa Thừa Yến híp mắt, cười như không cười nhìn Hạ Dương: “Thừa dịp em ngủ rồi hôn trộm à?”
“Không có.” Hạ Dương vẫn không chịu thừa nhận, đứng dậy đi về phía sô pha sờ vào khuôn mặt thiếu niên.
Hứa Thừa Yến thuận thế nắm lấy bàn tay kia, có chút lười biếng hỏi: “Còn hôn hai lần nữa?”
“Là Tiểu Trình nói bậy.”
“Cháu không nói bậy!” Tiểu Trình thở phì phì, cũng chạy đến sô pha: “Lần trước chú Tiểu Dương còn mua rất nhiều đồ ăn vặt cho em, bảo em không được nói chuyện này cho anh biết!”
Hứa Thừa Yến cũng nhớ tới chuyện lần trước, Hạ Dương quả thật mua rất nhiều đồ ăn vặt cho Tiểu Trình.
Hứa Thừa Yến khẽ cười một tiếng, xoa xoa đầu Tiểu Trình rồi quay sang nhìn Hạ Dương: “Hôn một lần một ngàn điểm, hai lần chính là hai ngàn điểm.”
“Yến Yến.” Hạ Dương nhíu mày, ngồi xổm xuống trước ghế sô pha nắm lấy tay cậu: “Lần trước anh thực sự không hôn, là Tiểu Trình vô tình nhìn lầm thôi.”
Hứa Thừa Yến trầm ngâm gật đầu, chậm rãi nói: “Vậy nên anh thừa nhận hôm nay có hôn trộm đúng không?”
Hạ Dương lập tức im lặng, xem như cam chịu.
Hứa Thừa Yến nhìn nam nhân trước mặt, lên tiếng: “Em không thích như thế.”
“Xin lỗi, anh không kìm lòng được…” Hạ Dương chủ động xin lỗi.
Không được cho phép mà hôn trộm xác thật là hành vi không tốt lắm.
“Lần sau anh sẽ không làm vậy nữa.” Hạ Dương cúi đầu, che giấu biểu tình buồn bã trên mặt.
Hứa Thừa Yến gật gật đầu: “Anh có thể trực tiếp hỏi em.”
“Hả?” Hạ Dương ngẩng đầu lên, không rõ lời này của cậu là có ý tứ gì.
Hứa Thừa Yến nhất thời có chút xấu hổ, nhưng vẫn nói lại một lần nữa: “Anh có thể hỏi em mà, không cần hôn trộm đâu.”
Bàn tay Hạ Dương bất tri bất giác càng ngày càng dùng sức gắt gao nắm chặt tay cậu hơn, nhẹ giọng hỏi: “Vậy bây giờ có thể hôn môi không?”
Nói xong Hạ Dương liền đứng dậy, một tay chống lên ghế sô pha, chậm rãi cúi người tới gần cậu.
Hứa Thừa Yến nhìn thẳng vào mắt hắn, không nói gì…!Không đáp ứng cũng không cự tuyệt, đây là ý tứ cam chịu.
Hạ Dương càng ngày càng tới gần, hơi thở ấm áp phả vào mặt thiếu niên, chuẩn bị hôn lên bờ môi kia.
Hứa Thừa Yến mở to mắt, ngay khi Hạ Dương sắp hôn cậu thì đột nhiên phản ứng lại vội vàng nghiêng đầu tránh đi.
Nụ hôn rơi xuống khóe miệng, Hứa Thừa Yến đẩy đẩy bả vai nam nhân nhắc nhở: “Tiểu Trình vẫn còn ở đây.”
Hạ Dương lúc này mới nhìn sang liền thấy nhóc Tiểu Trình đang ngồi xổm bên cạnh sô pha, hai tay ôm lấy khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm hai người lớn trước mặt, bộ dáng trông vô cùng thích thú.
Tình cờ có một cái mũ để bên cạnh, Hạ Dương thuận tay cầm lấy cái mũ kia đội lên đầu Tiểu Trình, cố ý đè thấp vành mũ xuống ngăn tầm mắt cậu nhóc lại.
Hạ Dương: “Không được nhìn.”
Nói xong, Hạ Dương lúc này mới chuyển hướng qua thiếu niên, tiếp tục nụ hôn còn đang dang dở lúc nãy.
Hạ Dương hôn lên môi cậu, nhẹ nhàng đụng chạm.
Mà bởi vì Tiểu Trình còn ở đây nên Hạ Dương cũng không thâm nhập vào sâu, chỉ nhẹ nhàng chạm vào môi cậu vài cái.
Nhóc Tiểu Trình bị hắn đè mũ lại hồi lâu cuối cùng cũng thoát ra được, đầy phấn khích ngẩng đầu lên xem.
Có điều hai người lớn đã tách ra rồi, không có hôn nhau.
Hạ Dương thu tay về, lại nhìn thoáng qua thời gian rồi nói: “Cũng sắp đến giờ rồi, anh đưa Tiểu Trình về trước.”
Tiểu Trình nghe hắn nói vậy liền sửng sốt, theo bản năng nhìn nhìn đồng hồ của mình, nói nhỏ: “Chưa tới giờ mà ạ, 3 giờ rưỡi cháu mới đóng phim, bây giờ vẫn còn sớm…”
“Về sớm một chút để chuẩn bị.” Hạ Dương thúc giục, sau đó xách túi đồ chơi của cậu nhóc lên.
Tiểu Trình còn có chút không tình nguyện, vừa đem đồ chơi xếp gỗ cất vào trong túi vừa oán giận: “Cháu còn chưa chơi đủ, cháu không muốn về đâu…”
Hứa Thừa Yến nghe xong không khỏi bật cười bảo: “Ngày mai anh dẫn nhóc đi chơi.”
Hai mắt Tiểu Trình lập tức sáng lên, vội vàng hỏi: “Thật ạ? Ngày mai anh dẫn em đi chơi sao?”
“Ừm, dẫn nhóc đi chơi.” Hứa Thừa Yến gật đầu.
“Vậy ngày mai em nhất định sẽ qua đây!” Tiểu Trình nháy mắt đã được dỗ dành, vô cùng vui vẻ thu dọn cặp sách nhỏ của mình.
Hạ Dương cầm theo một túi đồ chơi lớn, nắm tay Tiểu Trình đi ra bên ngoài.
Sau khi đưa Tiểu Trình trở về đoàn phim bên cạnh, Hạ Dương quay lại phòng nghỉ thì thấy Hứa Thừa Yến đang ngồi trên ghế sô pha đọc kịch bản.
Hạ Dương đi tới, ngồi vào vị trí bên cạnh cậu rồi hỏi: “Chúng ta tiếp tục?”
Hứa Thừa Yến còn chưa phản ứng kịp hắn hỏi chuyện gì bèn hỏi lại: “Tiếp tục cái gì?”
“Vừa nãy còn chưa hôn xong.” Hạ Dương tới gần, hai tay đặt hai bên người cậu, gắt gao khoanh chặt lại.
Hứa Thừa Yến: “Đã hôn rồi mà.”
“Không đủ.” Hạ Dương nhanh chóng đè thiếu niên xuống sô pha.
Hứa Thừa Yến nằm ngửa, cuốn kịch bản trong tay bất tri bất giác trượt xuống sàn nhà, phát ra một tiếng vang trầm.
Bất quá Hứa Thừa Yến đã không còn tâm tư đi quan tâm cái kịch bản kia, cười nói: “Anh đây là hôn nghiện rồi à?”
“Ừm.” Hạ Dương quang minh chính đại thừa nhận, giống như bị đói hôn môi vậy, tiếp tục không ngừng hôn lên mặt cậu.
“Đợi tối trở về rồi chúng ta lại…”
Hứa Thừa Yến còn chưa kịp nói xong, đôi môi đã bị lấp kín.
Những lời còn lại biến mất giữa môi và răng, chỉ còn một tiếng hừ nhẹ không rõ ý vị.
Sáng hôm sau, Hạ Dương bồi Hứa Thừa Yến đến đoàn phim.
Đạo diễn cũng đã biết Hạ Dương ở đây là vì Hứa Thừa Yến, sau khi tìm được Hạ Dương liền vội vàng nói: “Hạ tổng, chúng tôi đã tìm được diễn viên mới rồi, tuần này có thể trực tiếp vào đoàn.”
Hạ Dương qua loa gật đầu, đối với mấy chuyện này không chút để ý.
Đạo diễn: “Lần này các cảnh quay đều được sắp xếp lại, đây là lịch trình của Tần Chu.”
Bởi vì giữa chừng thay đổi diễn viên nên kế hoạch quay phim bị gián đoạn, phải quay lại những cảnh trước đó.
Mà bởi vì có sự giám sát của ông chủ lớn Hạ Dương nên đạo diễn cũng không dám sắp xếp quá nhiều cảnh quay cho Hứa Thừa Yến, cố gắng dàn trải hết mức có thể, để lại cho cậu những nhiệm vụ cũng không nặng nề lắm.
Đạo diễn tiếp tục thảo luận cùng Hạ Dương, nhưng thái độ của Hạ Dương vẫn thập phần tùy ý.
Thẳng đến khi nhìn thấy Hứa Thừa Yến bước ra từ phòng hóa trang, Hạ Dương lúc này mới đi qua.
Hứa Thừa Yến đã làm tạo hình xong xuôi, vừa định đi tới phim trường liền nhìn thấy Hạ Dương.
Thế là Hứa Thừa Yến đi về phía hắn nói: “Em vừa mới hỏi đoàn phim bên cạnh, chiều nay Tiểu Trình không có cảnh quay, chờ lát nữa giữa trưa anh đi đón Tiểu Trình rồi em dẫn nhóc ấy ra ngoài chơi.”
“Được.”
Hứa Thừa Yến đi tới phim trường để quay phim trước, Hạ Dương thì ở bên ngoài nhìn.
Đến giữa trưa, Hạ Dương liền sang đoàn phim bên cạnh đưa Tiểu Trình qua đây.
Tiểu Trình mang theo cặp sách nắm tay Hạ Dương, đi vào phụ cận phim trường.
Cho đến khi Hứa Thừa Yến quay xong, Tiểu Trình mới hô to lên: “Anh Tần Chu!”
Hứa Thừa Yến cũng thấy được Tiểu Trình, vẫy vẫy tay với cậu nhóc rồi về phòng nghỉ thay quần áo trước.
Thay quần áo xong, Hứa Thừa Yến liền đi ra ngoài dự định đưa Tiểu Trình đi dạo một vòng xung quanh.
Hạ Dương cũng đi theo, vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần.
Vừa vặn bên cạnh khu phim trường điện ảnh có một khu vui chơi, thế là Hứa Thừa Yến trực tiếp dẫn Tiểu Trình qua đó.
Vừa bước vào khu vui chơi đã nhìn thấy hai bên để đầy những máy gắp gấu bông.
Tiểu Trình không khỏi thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc và thích thú, sau đó chạy đến trước máy gắp thú cố gắng ngưỡng đầu lên nhìn thú bông ở bên trong.
Hạ Dương đi tới quầy bên kia để đổi xu chơi trò chơi rồi quay lại đây: “Nhóc muốn chơi không?”
“Chơi ạ!” Tiểu Trình vội vàng gật đầu, cầm một đồng xu trong tay hắn rồi bỏ vào bên trong, bắt đầu gắp thú bông.
Có điều cậu nhóc không có kinh nghiệm gì nên gắp rất nhiều lần cũng chưa gắp được, nhất thời có chút nôn nóng: “Em gắp không được!”
Hứa Thừa Yến ở bên cạnh thấy vậy liền lên tiếng: “Để anh thử xem.”
Hứa Thừa Yến bỏ vào một đồng xu rồi nhấn nút khởi động.
Các móc gắp của robot hạ xuống bắt lấy một con thú bông.
“Gắp được rồi a!” Tiểu Trình rất kích động, gắt gao nhìn chằm chằm con thú bông kia.
Thấy vậy, Hứa Thừa Yến liền điều khiển móc gắp di chuyển về phía lỗ.
Nhưng ngay khi vừa di chuyển, không hiểu chuyện gì xảy ra mà móc gắp đột nhiên rung lên rồi làm con thú bông lung lay rớt xuống.
Hứa Thừa Yến nhíu mày, lại bỏ thêm một đồng xu vào rồi tiếp tục gắp.
Nhưng liên tiếp rất nhiều lần cũng đều không gắp được, có lúc móc gắp quá lỏng nên không gắp được con thú bông, hoặc có lúc là con thú bông bị rớt xuống giữa chừng.
Hạ Dương ở bên cạnh thấy vậy không khỏi bật cười một tiếng, trong mắt mang theo ý cười.
Hứa Thừa Yến cũng nghe thấy tiếng cười kia, tức khắc nhíu mày nhìn về phía Hạ Dương.
Hạ Dương khẽ thu liễm lại, vỗ vỗ vai cậu rồi nói: “Để anh.”
Hạ Dương đứng trước máy gắp thú, bỏ một đồng xu vào.
Hứa Thừa Yến ở một bên nhìn chằm chằm động tác của Hạ Dương, chờ xem Hạ Dương thất bại.
Nhưng lần này Hạ Dương lại thập phần thuận lợi gắp được thú bông, móc gắp cũng thuận lợi di chuyển đến cửa ra rồi thả xuống.
Con thú bông rơi xuống cửa ra, Tiểu Trình vội vàng ngồi xổm xuống thò tay vào bên trong lấy nó ra, hưng phấn nói: “Chú Tiểu Dương gắp được rồi!”
Hứa Thừa Yến sửng sốt, nhìn nhìn thú bông trong tay Tiểu Trình, lại nhìn máy gắp thú nhíu mày nói: “Cái máy gắp gấu bông này bị làm sao vậy…”
Hạ Dương ôm eo cậu, ghé vào bên tai hỏi: “Muốn anh gắp một con khác cho em không?”
“Không cần.” Tâm trạng Hứa Thừa Yến còn đang buồn bực, lôi kéo Tiểu Trình đi mấy máy gắp thú khác xem sao.
Cách đó không xa có một chiếc máy gắp hộp mù, Hứa Thừa Yến ngừng lại đưa xu đồ chơi cho Tiểu Trình.
Cái máy gắp hộp mù này dễ chơi hơn máy gắp thú vừa nãy, sau khi Tiểu Trình thử vài lần sau liền thuận lợi gắp được một cái.
Tiểu Trình nháy mắt có tự tin, tiếp tục bỏ đồng xu vào rồi gắp thêm được hai hộp mù nữa.
Tổng cộng được ba hộp mù, Tiểu Trình chia hai hộp cho cậu và Hạ Dương, mỗi người mở một hộp.
Hộp mù đầu tiên mà Tiểu Trình mở là một chiếc nhẫn hoạt hình.
“Của em là nhẫn này!” Tiểu Trình thấy có chút mới lạ, đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cái của mình.
Hạ Dương mở hộp ra, nhìn thấy bên trong cũng là một chiếc nhẫn hoạt hình liền nói: “Của anh cũng là nhẫn.”
Hứa Thừa Yến cũng mở hộp mù ra, nhưng sau khi mở ra thì bên trong lại là một vật trang trí, cười nói: “Hai người đều là nhẫn, mà của em lại không phải.”
Tiểu Trình ngẫm nghĩ rồi nhỏ giọng lên tiếng: “Vậy để em lại đi gắp một cái nhẫn khác cho anh.”
“Không cần đâu.” Hạ Dương cầm chiếc nhẫn hoạt hình nói với Hứa Thừa Yến: “Cái này của anh cho em.”
Hứa Thừa Yến nghe vậy thì cũng thuận theo vươn tay qua, xòe lòng bàn tay ra.
Hạ Dương nắm lấy bàn tay kia lật lại, thay vì đặt nhẫn vào trong tay cậu thì hắn lại trực tiếp đeo nhẫn vào ngón tay.
Mà Hứa Thừa Yến nhìn thấy động tác này của Hạ Dương, nhịp tim nháy mắt lệch một nhịp…
Hạ Dương đeo chiếc nhẫn kia vào ngón áp út của cậu.
———————————————–
– 盲盒(blind box): hộp mù, là một hộp quà chứa một món đồ chơi bí ẩn.
Người mua sẽ không biết mình nhận được gì, chúng có thể rẻ hoặc đắt hơn giá trị số tiền mà họ đã bỏ ra để mua.