Bạn đang đọc Quan Hệ Thế Thân FULL – Chương 106: Hạ Dương Có Bạn Trai Mới
———————————————————
Tần Chu một mình trở về đoàn phim.
Buổi chiều cậu còn một cảnh quay, mà cảnh quay của Tiểu Trình thì muộn hơn một chút.
Mãi cho đến hơn bốn giờ chiều, Tiểu Trình mới được đưa về.
Trong tay cậu nhóc còn cầm theo một túi đồ ăn vặt, chạy nhanh về phía Tần Chu hét to: “Anh Tần Chu ơi!”
“Chú Tiểu Dương mua cho em nè.” Tiểu Trình đem túi đồ ăn vặt để lên trên bàn: “Em còn sờ sờ chó lớn nữa.”
Tần Chu mỉm cười xoa xoa đầu Tiểu Trình.
Chó lớn mà Tiểu Trình nói chắc hẳn là Kỳ Kỳ.
“Cừu lớn của em còn chưa xem xong đâu, ngày mai em lại đi tìm chú Tiểu Dương.” Tiểu Trình còn đang nghĩ đến bộ phim hoạt hình yêu thích của mình còn chưa xem xong.
Tần Chu dẫn Tiểu Trình tới phòng hóa trang rồi bảo cậu nhóc đi thay quần áo trước.
Sau khi quay xong, Tiểu Trình ngồi trên ghế nghỉ nói với cậu: “Anh Tần Chu ơi, em muốn uống nước.”
Tần Chu theo thói quen nhìn về phía mặt bàn nhưng lại không thấy ly nước của Tiểu Trình đâu cả nên hỏi: “Ly nước của em đâu rồi?”
Tiểu Trình: “Ở trong cặp ạ.”
Tần Chu đứng dậy tìm một vòng xung quanh cũng không thấy cặp sách của cậu nhóc ở đâu liền hỏi tiếp: “Cặp sách của em để ở chỗ nào?”
“Cặp sách của em ở…” Nói được một nửa, Tiểu Trình đột nhiên khựng lại.
Qua một lúc sau, Tiểu Trình mới có chút chột dạ mà nói hết câu: “Ở chỗ chú Tiểu Dương ạ…”
Lúc này, Tần Chu cũng mới nhớ tới giữa trưa khi Tiểu Trình đi tìm Hạ Dương có mang theo cặp sách bên người.
Tiểu Trình: “Em muốn đi lấy lại cặp sách của em…” Nói xong, Tiểu Trình liền nhảy xuống ghế chuẩn bị đi tìm Hạ Dương.
Tần Chu giữ chặt Tiểu Trình lại, ngăn cản: “Em cứ chuyên tâm quay cảnh tiếp theo trước đi, anh sẽ giúp em gọi điện thoại hỏi một chút.”
Cảnh quay của cậu và Tiểu Trình khác nhau, lát nữa Tiểu Trình còn phải quay tiếp.
“Vâng.” Tiểu Trình gật gật đầu.
Tần Chu tìm trong phòng nghỉ một cốc nước dùng một lần rồi rót nước cho Tiểu Trình, sau đó gọi điện thoại cho bác Văn.
Bên phía bác Văn cũng đồng ý, nói là sẽ bảo người hầu mang cặp sách lại đây.
Thế là Tần Chu ngồi trong khu nghỉ ngơi chờ lấy cặp sách cho cậu nhóc.
Chẳng qua khi Tần Chu chờ được thì lại phát hiện người đưa cặp không phải người hầu mà là Hạ Dương.
Hạ Dương cầm cặp sách đi vào trong đoàn phim.
Tần Chu cũng bước tới tiếp nhận cặp sách.
Vừa vặn bên phía Tiểu Trình đã quay xong một cảnh, khi cậu nhóc nhìn thấy Hạ Dương đến đây liền lon ton cất bước chạy tới: “Chú Tiểu Dương!”
“Ngày mai cháu còn muốn xem cừu lớn nha!” Tiểu Trình ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn ngập nét hưng phấn.
“Ừm.” Hạ Dương đáp ứng: “Giữa trưa cứ trực tiếp qua là được.”
“Vâng ạ!”
Hạ Dương cưng chiều xoa xoa đầu Tiểu Trình, sau đó lại nhìn về phía Tần Chu ở bên cạnh.
Nhưng Hạ Dương còn chưa kịp mở miệng nói gì thì đột nhiên nhận được điện thoại.
Hạ Dương vừa nghe thấy giọng nói đầu dây bên kia điện thoại chân mày liền cau lại.
Tần Chu ở bên cạnh nắm lấy tay Tiểu Trình, tận lực không phát ra tiếng quấy rầy hắn.
Loáng thoáng, Tần Chu nghe được mấy từ “Tiểu Ôn” “cảm mạo”.
Tiểu Trình cũng nghe thấy một ít.
Vì thế sau khi Hạ Dương cúp điện thoại, Tiểu Trình đã lên tiếng hỏi: “Tiểu Ôn bị gì vậy chú?”
Hạ Dương: “Bị ốm rồi.”
“A…” Tiểu Trình gật gật đầu: “Hy vọng tiểu Ôn sẽ sớm khỏe lại.”
Tiểu Trình lại vẫy vẫy tay tạm biệt Hạ Dương: “Ngày mai cháu lại đến tìm chú Tiểu Dương nhé.”
Vừa vặn bên phía phim trường cũng chuẩn bị bắt đầu quay, vì thế Tiểu Trình nắm tay Tần Chu cùng nhau quay lại phim trường.
“Tiểu Ôn bị bệnh rồi.” Tiểu Trình thở dài một tiếng.
Tần Chu không biết tiểu Ôn là ai nên chỉ ở bên cạnh an tĩnh lắng nghe.
Tiểu Trình còn đang không ngừng lẩm bẩm: “Giữa trưa em còn nhìn thấy chú Tiểu Dương cùng tiểu Ôn ngủ chung với nhau nữa.”
Tần Chu hơi sửng sốt một chút, nháy mắt liền hiểu ra cái gì đó.
Trẻ con nói chuyện thì không biết kiêng kỵ, vậy nên nhìn thấy cái gì đều sẽ nói thẳng ra.
Mà người tên tiểu Ôn kia chắc hẳn là bạn trai mới của Hạ Dương.
Trưa ngày hôm sau, Tiểu Trình lại lôi kéo Tần Chu muốn đi tìm chú Tiểu Dương của nhóc.
Tần Chu vốn dĩ muốn để người khác trong đoàn phim dẫn cậu nhóc qua đó nhưng Tiểu Trình nhất quyết không chịu.
“Anh Tần Chu đi cùng với em đi mà!” Tiểu Trình rất kiên trì năn nỉ cậu.
Tần Chu không còn cách nào khác đành phải đưa Tiểu Trình đến đại viện nhà họ Tề.
Bất quá Tần Chu cũng chỉ là đưa Tiểu Trình đến trước cửa mà thôi, bản thân lại không đi vào.
Lão quản gia đã đợi sẵn ở cửa, Tiểu Trình chậm rãi đi vào bên trong, được vài bước thì đột nhiên quay đầu lại liền thấy Tần Chu vẫn còn ở bên ngoài mà chưa đi vào.
Tiểu Trình có chút nghi hoặc, hỏi: “Anh Tần Chu không vào sao?”
Tần Chu chỉ đáp: “Giữa trưa anh còn có việc.”
Lỡ như vào trong đó đụng mặt Hạ Dương cùng bạn trai mới của hắn thì sẽ rất xấu hổ.
Tiểu Trình cái hiểu cái không gật gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa mà theo quản gia đi vào.
Tần Chu cũng xoay người rời đi.
Mà khi Tần Chu quay lưng lại thì đằng sau truyền đến tiếng trò chuyện đứt quãng…
“Bác Văn ơi, chú Tiểu Dương đâu rồi ạ?”
“Mang tiểu Ôn đi bệnh viện rồi.”
“Tiểu Ôn còn bệnh sao ạ? Rất nghiêm trọng à bác?”
“Không nghiêm trọng đâu, buổi chiều sẽ trở về thôi.”
Tiểu Trình gật đầu, đi vào trong phòng cầm lấy máy tính bảng mở phim hoạt hình lên xem trước.
Đến tầm hai, ba giờ chiều Tiểu Trình nghe thấy động tĩnh ồn ào bên ngoài, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Hạ Dương đã trở lại.
“Chú Tiểu Dương.” Tiểu Trình chạy tới lo lắng hỏi: “Tiểu Ôn đâu rồi chú? Tiểu Ôn không sao chứ?”
Trong ngực Hạ Dương còn ôm một tấm thảm lông, ngồi xuống sô pha rồi đáp lời cậu nhóc: “Tốt hơn rồi.”
Kỳ Kỳ vẫn luôn đi theo phía sau Hạ Dương, bò lên trên ghế sô pha rồi cũng dụi đầu vào trong lòng ngực hắn.
Tiểu Trình thì tiến đến bên kia của Hạ Dương, chăm chú nhìn vào tấm thảm lông trong lòng ngực hắn.
Mà bên trong tấm chăn là bọc một chú mèo con Bangladesh nho nhỏ.
Lúc Tiểu Trình trở lại đoàn phim trời đã gần tối.
Bên phía đoàn phim đang kết thúc công việc, Tiểu Trình chạy đến chỗ Tần Chu kể lể: “Cừu lớn của em còn một chút xíu nữa là xem xong rồi a.”
Tiểu Trình lại đem ba lô của mình xuống rồi kéo khóa kéo ra, làm lộ đống đồ ăn vặt tràn ngập bên trong.
“Chú Tiểu Dương lại mua cho em thật nhiều đồ ăn đấy ạ.”
Tiểu Trình lục trong cặp sách lấy ra một gói kẹo đưa cho Tần Chu.
“Chú Tiểu Dương đã đưa tiểu Ôn về rồi, nhưng tiểu Ôn chỉ ngủ trong phòng ngủ suốt cả một buổi trưa…”
Tiểu Trình nắm lấy tay Tần Chu, kể cho cậu nghe rất nhiều chuyện về chú Tiểu Dương của nhóc.
Mà bởi vì Hạ Dương lần nào cũng mua đồ ăn vặt cho nhóc, còn cho nhóc xem phim hoạt hình nữa nên hiện tại Tiểu Trình đã hoàn toàn bị mua chuộc rồi.
“Em thích chú Tiểu Dương nhất.”
Hai người một lớn một nhỏ cùng nắm tay nhau trở về chỗ ở của mình.
Tần Chu nghỉ ngơi một đêm.
Sáng hôm sau, cậu đến đoàn phim chuẩn bị hóa trang.
Tần Chu tới rất sớm vì cảnh quay đầu tiên là phân cảnh của cậu.
Tần Chu hóa trang xong, khi đang đứng trước gương kiểm tra lại tạo hình thì đột nhiên nhìn thấy trong gương có thứ gì đó.
Vì thế Tần Chu vừa quay đầu lại liền thấy được chú mèo con nho nhỏ đang ngồi xổm một góc trước cửa kia.
Tần Chu đứng dậy đến bên bàn rất thuần thục lấy lạp xưởng hun khói cắt thành từng phần nhỏ rồi đem ra cho chú mèo con ham ăn kia ăn.
Để thức ăn xong, Tần Chu dặn dò nhân viên quan tâm đến nó một chút rồi đi quay phim trước.
Đợi đến khi công việc quay phim buổi sáng đã kết thúc, khi Tần Chu trở lại phòng nghỉ thì thấy mèo con kia vẫn còn ở bên trong mà không rời đi như thường lệ.
Đã là thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, các nhân viên trong đoàn phim đều đang ăn cơm để lấy sức làm việc, mùi thức ăn thoang thoảng bay khắp nơi.
Mèo con cũng đến bên bàn, ánh mắt đầy trông mong nhìn chằm chằm vào những người khác đang ăn cơm.
Tần Chu thấy vậy thì có chút buồn cười, nhanh chóng đi lấy một mẩu bánh mì cùng lạp xưởng hun khói cho mèo con ăn một chút.
Sau đó Tần Chu đi vào phòng thay đồ để thay bộ trang phục dân quốc trên người ra.
Mấy ngày nay nhiệt độ tương đối cao, trang phục của đoàn phim đều tương đối dày và nặng nên khi mặc vào có cảm giác rất nóng bức, vì thế Tần Chu dứt khoát đổi về lại quần áo của mình trước.
Thay quần áo xong, thời điểm Tần Chu bước ra thì nhìn thấy mèo con bên kia cũng đã ăn xong rồi.
Mèo con từ trên ghế nhảy xuống, bước chân ngắn ngủn dẫm trên mặt đất tự nhiên rời đi.
Tần Chu nhìn theo bóng dáng mèo nhỏ rời đi, suy nghĩ một chút liền đi theo phía sau nó, muốn xem thử nó là mèo hoang hay là mèo nuôi trong nhà.
Nếu là mèo hoang thì cậu muốn mang cục bông nhỏ này về nuôi dưỡng.
Tần Chu đội mũ, duy trì khoảng cách không xa không gần mà bám theo sát phía sau.
Mà mèo con phía trước còn thường thường dừng chân lại rồi quay đầu ra đằng sau liếc mắt một cái, chờ Tần Chu theo kịp mới tiếp tục đi.
Cho đến khi gần tới nơi, Tần Chu chợt nhận thấy con đường này càng ngày càng quen thuộc, là con đường dẫn đến đại viện nhà họ Tề mà.
Mắt thấy càng ngày càng gần đại viện nhà họ Tề, Tần Chu liền ngừng lại.
Mèo con quay đầu lại, nhìn thấy Tần Chu không theo kịp cũng ngừng lại tại chỗ, sau đó liếc mắt một cái nhìn về phía cổng sân trước mặt.
Ở cổng sân, một bóng người bước ra từ bên trong, trong tay còn nắm sợi dây xích.
Đầu kia buộc vào cổ con chó lớn, nó không nhanh không chậm đi theo phía sau người kia.
Đột nhiên, chó lớn chú ý tới Tần Chu đang đứng cách đó không xa liền tức khắc vui sướng mà rống lên một tiếng.
Hạ Dương cũng nhìn thấy Tần Chu, nắm theo dây xích chậm rãi bước lại gần.
Mà mèo con kia cũng đi tới bên chân nam nhân, ngẩng đầu lên mềm mại kêu: “Meo ~”
Tần Chu có chút kinh ngạc, hỏi: “Là anh nuôi sao?”
“Ừ.”
“Tôi đi theo nó tới đây, lúc đầu còn tưởng nó là mèo hoang nữa…” Tần Chu nhìn cục bông nho nhỏ kia, có chút cảm thán: “Còn thường xuyên tới đoàn phim chúng tôi cọ ăn nữa.”
Hạ Dương nhìn thoáng qua mèo nhỏ bên chân, thấp giọng nói: “Khó trách bác Văn nói với anh mấy ngày nay nó ở nhà không chịu ăn cái gì cả.”
Tần Chu lại nhìn nhìn bộ lông mượt mà trên người nó, càng xem càng cảm thấy đáng yêu, giống như một chú báo nhỏ vậy, cậu cũng muốn nuôi một con.
Vì thế Tần Chu liền hỏi: “Đây là giống mèo gì vậy?”
“Mèo Bangladesh.”
Tần Chu cái hiểu cái không gật gật đầu, ghi nhớ chủng loại rồi thuận miệng hỏi tiếp: “Có đặt tên cho nó không?”
“Tiểu Ôn.”
“Hả?” Tần Chu sửng sốt.
“Nó tên là tiểu Ôn.” Ngữ khí Hạ Dương vẫn như bình thường, lại hỏi: “Em không cần quay phim sao?”
Tần Chu: “Buổi trưa nghỉ ngơi một chút, cảnh quay của tôi xếp ở phía sau.”
Tần Chu ngồi xổm xuống, không nhịn được sờ sờ đầu của Tiểu Ôn rồi gãi cằm nó cưng nựng.
Tiểu ôn híp híp mắt, trong cổ họng phát ra âm thanh khò khè dường như đang rất hưởng thụ.
Kỳ Kỳ ở một bên thấy vậy cũng thò tới, dùng đầu cọ cọ người Tần Chu rồi thoáng cúi thấp đầu xuống cũng muốn được sờ đầu.
Tần Chu bật cười duỗi tay ra xoa xoa đầu Kỳ Kỳ rồi lại nhìn về phía Hạ Dương, chợt cảm thấy có chút hâm mộ…
Có mèo có chó, còn sống trong một ngôi biệt thự sân vườn kiểu Trung Quốc đầy an nhàn, thật sự rất thích hợp để dưỡng lão.
Hạ Dương đưa sợi dây xích qua cho cậu, lên tiếng hỏi: “Có muốn đi dạo cùng nhau một chút không?”
Tần Chu nhìn sợi dây xích trong tay Hạ Dương, nhất thời không tiếp nhận.
Nhưng Kỳ Kỳ lại nhanh chóng chồm tới ngậm lấy sợi dây xích trên tay hắn rồi mạnh mẽ dúi nó vào trong tay Tần Chu, muốn cố gắng nhét vào tay cậu.
Tần Chu đành nhận lấy.
Ở gần đó có một hồ nước, cả hai cùng nhau chậm rãi tiến đến mái đình cạnh đó.
Kỳ Kỳ nằm trên ghế, tò mò thò đầu ra nhìn mặt hồ bên ngoài.
Tần Chu nhìn bộ lông dày dặn cùng mượt mà trên lưng Kỳ Kỳ liền nhịn không được lại duỗi tay ra vuốt ve.
Xúc cảm chạm vào Kỳ Kỳ rất tốt, vừa mềm mại vừa thoải mái.
Tiểu Ôn cũng mon men leo vào trong lòng ngực Tần Chu, co người lại thành một quả bóng rồi lười biếng nằm sấp xuống.
Hạ Dương ngồi trên ghế đá đối diện Tần Chu, chợt hỏi: “Em cùng Bùi Nguyên là thế nào?”
“Hả?” Tần Chu ngẩng đầu lên.
Hạ Dương: “Anh nhìn thấy hot search của hai người.”
Tần Chu nghe hắn nói vậy thì ngẫm nghĩ một chút, hẳn là chuyện sau khi cậu uống say tại buổi tiệc đóng máy lần trước đã bị chụp lén cùng với Bùi lão sư.
Thế là Tần Chu nhàn nhạt đáp: “Là do paparazzi cố ý chụp, đã làm sáng tỏ rồi.”
“Ừm.” Hạ Dương rũ mắt xuống: “Chỉ là anh muốn nghe em tự mình nói rõ thôi.”
Tần Chu hỏi: “Có gì khác nhau sao?”
“Có.” Giọng nói Hạ Dương rất nhẹ, còn nói thêm: “Mấy tháng nay anh đã suy nghĩ rất nhiều.”
Tần Chu nhìn sang.
“Anh không có kinh nghiệm gì, cũng không biết xử lý những vấn đề liên quan đến tình cảm.” Hạ Dương cụp mắt xuống, không nhanh không chậm nói tiếp: “Mỗi một lần anh đều muốn nghe theo em, giữ vững khoảng cách, cũng đừng quấy rầy em nữa.”
“Nhưng xem ra là anh không có cách nào làm được.”
Rõ ràng lý trí nói với bản thân không nên xuất hiện nữa, nhưng thân thể vẫn không khống chế được.
Một lần rồi lại một lần, nhịn không được mà xuất hiện.
Rõ ràng mỗi lần gặp nhau đều rất đau lòng.
Nhưng không nhìn thấy nhau còn thống khổ hơn.
Thời gian chính là lời nói dối lớn nhất, cũng sẽ không chữa khỏi được mọi thứ.
Nhưng chẳng qua là theo thời gian trôi đi, hắn đã học được cách che giấu những cảm xúc này.
Hạ Dương đối diện ánh mắt Tần Chu, nhìn sâu vào đôi mắt đào hoa đầy kia quen thuộc kia chậm rãi nói: “Yến Yến, anh làm không được.”
Tần Chu cũng chỉ đáp lại: “Tôi tạm thời không có kế hoạch yêu đương.”
Hạ Dương: “Không cần quan hệ yêu đương.”
Tần Chu nhìn chằm chằm mặt đất, lắc đầu nói: “Như vậy đối với anh không công bằng.”
Tần Chu cúi đầu muốn dời đi lực chú ý nhưng lại đột nhiên phát hiện dây giày chân bên phải bị tuột ra.
Chỉ là tiểu Ôn còn đang trong lòng ngực cậu nên cậu cũng không tiện cúi người xuống.
Mà đối diện Tần Chu, Hạ Dương lại đáp lời cậu: “Không cần công bằng, đây là đặc quyền của em.”
Hạ Dương đứng dậy, đi tới trước mặt Tần Chu rồi ngồi xổm xuống, chậm rãi buộc dây giày lại cho cậu.
“Em có đặc quyền.” Hạ Dương ngẩng đầu, thấp giọng nói: “Em không cần đáp lại anh cái gì cả.”
Tần Chu im lặng trầm mặc, qua hồi lâu sau mới mở miệng đáp: “Chúng ta không thích hợp.”
Hạ Dương liền hỏi lại: “Chỗ nào không thích hợp?”
Tần Chu vội vàng nhìn đi chỗ khác: “Anh còn không biết tôi thích cái gì.”
“Vậy em nói cho anh biết đi.” Hạ Dương thoáng vươn tay lên nắm lấy bàn tay Tần Chu: “Anh đều sẽ ghi nhớ thật kỹ.”
“Chúng ta thích hợp làm bạn bè bình thường hơn.” Tần Chu giật giật cổ tay, muốn thử rút tay ra.
Bất quá sức lực của Hạ Dương rất lớn, gắt gao nắm chặt bàn tay kia không chịu buông ra.
Hạ Dương đứng dậy, một tay kia chống ở bên người Tần Chu, cúi người tới gần.
“Nhưng anh không muốn làm bạn với em.” Hạ Dương gần như vây chặt lấy thiếu niên trước mặt vào trong lòng ngực mình, thanh âm khàn khàn: “Anh cũng không có cách nào làm bạn với em được.”
“Anh không cần danh phận, cũng không cần em phải chịu trách nhiệm.”
Tựa như tám năm trước, chàng thiếu niên đầy rực rỡ mới 18 tuổi chạy đến trước mặt hắn rồi có chút vụng về mà tỏ tình với hắn.
Vốn dĩ hắn hẳn là sẽ cự tuyệt.
Nhưng khi nhìn đến cặp mắt đào hoa đầy nhu tình kia lại chợt thay đổi quyết định.
Tình yêu tuổi mười tám đầy mãnh liệt như vậy.
Lúc ấy hắn nói, hắn sẽ không hứa hẹn được bất luận một danh phận gì, cũng sẽ không chịu trách nhiệm.
Mà chàng thiếu niên kia cũng chỉ đáp lại với một nụ cười ôn nhu…
【 Tiên sinh, em nguyện ý.
】
Hạ Dương chậm rãi tiến lại gần, dùng một tư thế mang đầy tính xâm lược bao vây thiếu niên vào trong lãnh địa của mình, nhưng giọng điệu lại thật thận trọng.
“Chỉ cần em yêu cầu, anh đều có thể cho em hết thảy mọi thứ.”
“Yến Yến…”
“Anh nguyện ý.”
Hắn cam tâm tình nguyện.
—————————————————-
Vả mặt đau quá anh nhỉ!.