Quan Hệ Thế Thân

Chương 102: Không Muốn Yêu Đương


Bạn đang đọc Quan Hệ Thế Thân FULL – Chương 102: Không Muốn Yêu Đương


—————————————————-
Nữ chủ quản tiếp tục nói: “Ngoài bộ sưu tập nhẫn cầu hôn, chúng tôi còn muốn mời cậu làm người phát ngôn cho nhãn hiệu của chúng tôi.” 
Tần Chu nhất thời có chút xuất thần.

Người phát ngôn cũng phân ra rất nhiều cấp bậc, hiện tại KL lại đang mời cậu làm người phát ngôn cho nhãn hiệu, dụ hoặc này quả thực rất hấp dẫn.
“Xin lỗi.” Tâm tình Tần Chu vẫn còn đang rất hỗn loạn: “Tôi sẽ suy nghĩ lại về chuyện này…”
“Được, chúng tôi rất mong sẽ được hợp tác cùng cậu.”
Hai người trao đổi thông tin liên lạc, sau đó Tần Chu tạm biệt rồi đứng dậy đi ra bên ngoài.

Người đại diện còn đang đứng đợi trên hành lang, khi nhìn thấy Tần Chu đi ra liền nóng lòng tới gần hỏi: “Thế nào rồi?”
Tần Chu trầm mặc không nói gì.
Người đại diện quan sát biểu tình Tần Chu như vậy cũng biết là thất bại rồi, thế là anh vỗ vỗ bả vai Tần Chu an ủi: “Không sao đâu, bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi.”
Người đại diện đưa Tần Chu trở về trước.

Sau khi về đến căn hộ, Tần Chu lập tức vào phòng tìm hộp nhẫn cầu hôn cậu đã cất trong ngăn kéo lúc trước.
Bên ngoài hộp nhẫn bao phủ một màu đen tuyền, Tần Chu lật đáy hộp lên, ở góc trái bên dưới tìm được một chữ ký, là chữ ký của vị đại sư thiết kế đã làm ra nó để lại.

Mở hộp ra, chiếc nhẫn kim cương ngọc bích bên trong liền tỏa sáng đầy lấp lánh.
Tần Chu ngồi bất động trên giường nhìn chiếc nhẫn kia, trầm tư suy nghĩ hồi lâu.

Cuối cùng, Tần Chu quyết định lấy điện thoại ra liên hệ cho nữ chủ quản KL từ chối ủy quyền, đồng thời cũng từ chối lời mời hợp tác làm người phát ngôn cho bọn họ. 
Danh phận người phát ngôn cho nhãn hiệu KL đối với cậu mà nói thật sự là một sự dụ hoặc rất hấp dẫn, dù sao thì lấy địa vị của cậu bây giờ cũng không đủ tư cách để làm người phát ngôn cho nhãn hiệu của bọn họ.

Mà hiện tại KL lại đang mời cậu làm người phát ngôn là bởi vì cậu có “tình yêu vĩnh hằng”, vì đây là tác phẩm cuối cùng của nhà thiết kế hàng đầu kia. 
Nhưng chiếc nhẫn này thuộc về Hạ Dương.

Lúc trước cậu không đáp ứng lời cầu hôn của hắn, hiện tại cũng không nên lấy chiếc nhẫn này để làm mánh khóe tiếp nhận đại ngôn.

Tần Chu cất hộp nhẫn vào lại trong ngăn kéo, coi như bản thân không biết chiếc nhẫn với trị giá ba trăm triệu này chút nào.
Dù gì cũng đã qua mấy tháng từ lần cầu hôn lúc trước, Hạ Dương lại không nói cho cậu biết chiếc nhẫn này là tình yêu vĩnh hằng, cũng mặc kệ cậu xử lý chiếc nhẫn này như thế nào, vậy nên cậu cứ tiếp tục giữ nguyên nó như cũ là được rồi. 
Ngày hôm sau, Tần Chu trở lại đoàn phim.


Vai diễn của cậu đã sắp kết thúc, cũng sắp đóng máy.

Sau khi làm tạo hình xong, Tần Chu ở trong phòng chờ đọc kịch bản.
Giang Lâm đến đây thăm ban, còn mua theo rất nhiều trái cây cùng đồ ăn vặt, ngồi ở bên cạnh Tần Chu.

Tiểu Trình chú ý tới có đồ ăn vặt liền lập tức háo hức thò đầu tới, ánh mắt chăm chăm khóa chặt vào đống đồ ăn vặt hấp dẫn nằm trên bàn kia.

Giang Lâm thấy bộ dáng nhóc như vậy liền có chút buồn cười, hào phóng lấy rất nhiều đồ ăn vặt chia cho Tiểu Trình.
Tiểu Trình ôm đồ ăn vặt trong tay, gương mặt lộ ra một nụ cười vô cùng vui sướng thốt lên: “Cảm ơn anh ạ.”
Tiểu Trình rất nghe lời, ngoan ngoãn ngồi một bên trên sô pha ăn đồ ăn vặt của mình.

Phòng chờ thực an tĩnh.

Một người thì tập trung đọc kịch bản, một người thì chuyên tâm xử lý đống đồ ăn vặt, người còn lại cũng đang chuyên chú nghịch điện thoại trả lời tin nhắn. 
Tần Chu đọc kịch bản một lúc, khi lơ đãng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Giang Lâm vẫn còn đang trả lời tin nhắn, thế là cậu thuận miệng hỏi: “Tin nhắn của ai mà em xem chuyên chú thế?”
Giang Lâm đặt điện thoại xuống, có chút ngượng ngùng gãi gãi tóc: “Bạn trai của em ạ.”
Tần Chu nghe câu này xong liền sửng sốt, ngay cả Tiểu Trình cũng tò mò ngẩng đầu nhìn sang.
Tần Chu hỏi: “Em đã yêu đương rồi à?”
“Vâng.” Giang Lâm gật gật đầu: “Chỉ mới đồng ý gần đây thôi ạ, em muốn thử xem sao.”
Tần Chu cười hỏi: “Ai vậy? Anh có quen không?”
“Là Viên Liệt đấy anh.” Giang Lâm có chút thẹn thùng cười đáp.
Tần Chu gật đầu, chỉ là cậu chưa tiếp xúc nhiều với Viên Liệt cho lắm nên mang theo tâm thế thăm dò hỏi lại: “Anh ta thế nào?”
“Viên Liệt rất tốt.” Giang Lâm vội vàng gật đầu: “Anh ấy đã giúp em rất nhiều!”
Giang Lâm ríu rít kể một đống chuyện về Viên Liệt với Tần Chu, còn thêm một ít chuyện hai người ở chung hằng ngày nữa.
Tần Chu an tĩnh ngồi bên cạnh lắng nghe, để ý thấy mỗi khi Giang Lâm nhắc tới Viên Liệt thì trong ánh mắt đều sáng long lanh, giọng điệu cũng vô cùng vui vẻ.

Khi nhắc tới người mình thích, biểu hiện hạnh phúc của Giang Lâm không hề che giấu chút nào.
Tần Chu nhịn không được xoa xoa đầu Giang Lâm, cười nói: “Chúc mừng em.”
Thật tốt.


Giang Lâm có người mình thích rồi.
Tần Chu lại nghĩ đến Giang Lâm vừa nãy vẫn luôn nhắn tin tán gẫu cùng Viên Liệt liền bảo: “Vậy hôm nay em có muốn về trước không? Không cần thăm ban nữa đâu, về dành thời gian với bạn trai em nhiều hơn đi.”
Nhưng Giang Lâm sau khi nghe cậu nói xong lại lắc đầu đáp: “Không được không được, em muốn ở lại đây.”
“Anh còn phải đóng phim, có lẽ sẽ không có thời gian trò chuyện cùng với em được, một mình em ở chỗ này cũng sẽ rất nhàm chán.” Tần Chu có chút bất đắc dĩ.
“Không sao đâu ạ! Em không sợ nhàm chán!” Giang Lâm cười cười: “Anh Chu, em sẽ bồi bên cạnh anh đến khi đóng máy luôn.”
Tần Chu: “Còn mấy ngày nữa anh mới quay x ong.”
“Chỉ có mấy ngày nữa thôi ạ!” Giang Lâm có chút chờ mong, lại hỏi: “Sau khi đóng máy, anh Chu có muốn đi đâu chơi không?”
Tần Chu nghĩ nghĩ, nói: “Khả năng là anh không có thời gian rồi, tiếp theo phải chạy hoạt động.”
Lúc trước《 loạn thế 》mà cậu cùng Lâm Trì Tiêu quay đã sắp phát sóng rồi, bây giờ phải chuẩn bị bắt đầu tuyên truyền.
“Vậy sao…” Giang Lâm gật gật đầu: “Anh Chu, vậy khi nào thì anh có thời gian cùng nhau đi chơi? Lúc trước anh còn hứa với em sẽ cùng đi nhà ma đó nha…”
Tần Chu cũng còn nhớ rõ chuyện đi chơi nhà ma này, lên tiếng đáp lại: “Chờ qua khoảng thời gian bận rộn này đi, lúc sau anh hẳn là sẽ có thời gian rảnh.”
“Được.” Giang Lâm gật đầu, còn nói thêm: “Đến lúc đó có thể gọi thêm chị Tô Tô cùng đi nữa luôn.”
“Ok.” Tần Chu đáp ứng.
Đến cuối tuần, vai diễn của Tần Chu đã chính thức đóng máy.

Mà bởi vì chuyện Tần Chu ở trong đoàn phim bị anti-fan hãm hại rất nhiều lần nên đạo diễn Hà cảm thấy có chút áy náy với cậu, thế nên đã sắp xếp một bữa tiệc liên hoan để chúc mừng Tần Chu.
Lần liên hoan này là đạo diễn Hà mời khách nên đã đặt một phòng bao tại một nhà hàng gần đó.

Đến khi kết thúc công việc buổi chiều, Tần Chu liền nắm tay Tiểu Trình cùng nhau đi tới đó.

Bên trong phòng bao rất náo nhiệt, Tiểu Trình ngồi bên cạnh Tần Chu ôm một lon Coca uống vui vẻ.
Đạo diễn Hà mở mấy chai rượu, sau đó hét to: “Mau, đến đây đến đây! Uống rượu nào!”
Đạo diễn Hà nhiệt tình rót cho Tần Chu một ly rượu, Bùi Nguyên cũng không ngoại lệ.

Tiểu Trình có chút tò mò thò đầu nhỏ tới gần nhìn chằm chằm vào ly rượu, thấy bên trong là một chất lỏng sẫm màu, nhóc lại nhìn thoáng qua lon Coca trong ngực mình, phát hiện màu sắc cũng tương tự như vậy. 
Vì thế Tiểu Trình ôm lon Coca giơ lên trước mặt Tần Chu, vui sướng nói: “Em cũng uống rượu này anh, hi hi.”
Tần Chu bật cười liền lấy một cái ly rượu rỗng qua rồi đổ Coca vào trong đó cho Tiểu Trình.

Tiểu Trình hưng phấn cầm “ly rượu” của mình lên cùng Tần Chu cụng ly, còn chạy tới cụng ly với Bùi Nguyên nữa.

Bùi Nguyên ngồi ở cách đó không xa, nhìn thấy cậu nhóc đến liền nở một nụ cười đầy ôn hòa.

Bùi Nguyên là người có địa vị cao nhất ở đây, nhưng anh không hề làm giá gì cả mà rất hòa đồng với mọi người trong đoàn. 
Tần Chu cũng nâng ly rượu lên đi qua kính rượu: “Khoảng thời gian qua đã làm phiền Bùi lão sư nhiều rồi, cảm ơn Bùi lão sư.”
Buổi liên hoan này mãi đến hơn 9 giờ tối mới kết thúc.

Mà bởi vì là tiệc Tần Chu đóng máy nên một mình Tần Chu uống nhiều nhất, sắc mặt có chút hồng hồng.
Đạo diễn cũng uống không ít rượu, ánh mắt chậm rãi lắc lư quét một vòng, sau đó tầm mắt dừng trên người Bùi Nguyên liền vẫy vẫy tay nói: “Bùi Nguyên, cậu đó, lo xem cho Tần Chu rồi đưa cậu ấy trở về đi.”
“Vâng.” Bùi Nguyên đáp ứng, đỡ lấy Tần Chu.
Mà ở phía bên kia, tại một thị trấn nhỏ.

Trong sân, một mình Hạ Dương ngồi lẻ loi trên ghế dài nhìn ngắm bầu trời đêm.
Một chú chó to lớn với bộ lông đen trắng chính là Kỳ Kỳ ngồi xổm bên cạnh Hạ Dương, dùng đầu cọ cọ chân hắn.

Thế nhưng Hạ Dương không có phản ứng gì cả, chỉ luôn giữ trạng thái xuất thần tựa hồ như đang suy nghĩ cái gì đó.
Lão quản gia đứng trên hành lang, nhìn Hạ Dương như vậy liền không khỏi thở dài một tiếng.

Tề thiếu cũng đứng ở bên cạnh ông, có chút lo lắng hỏi: “Anh ấy như vậy bao lâu rồi?”
“Đã rất lâu rồi.” Lão quản gia có chút bất lực.
Mấy ngày nay Hạ Dương đều như thế này, ngồi một mình trên ghế suốt cả ngày, cả người thoạt nhìn trông rất tiều tụy.
Tề thiếu đứng trên hành lang nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng không đành lòng nổi liền đi qua: “Hạ thiếu.”
Hạ Dương hơi quay đầu lại nhìn thoáng qua đối phương một cái rồi gật đầu đáp lại. 
Tề thiếu ngồi xuống bên cạnh Hạ Dương, nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Hạ thiếu, sao anh không theo đuổi nhiều hơn nữa đi?”
Hạ Dương như cũ không phản ứng. 
Tề thiếu ở bên cạnh cũng thực lo lắng, hắn đối với loại chuyện này cũng không có kinh nghiệm gì.

Dù sao những người xung quanh hắn nếu thích ai sẽ liền trực tiếp theo đuổi, cũng không có gì là không theo đuổi được.

Cho dù có là thất tình đi chăng nữa thì nhiều nhất cũng chỉ đau buồn mấy ngày thôi, sau đó lại cứ ăn uống như bình thường, cái gì nên chơi cũng tiếp tục chơi. 
Nhưng tình huống của Hạ Dương lại khác, ba năm trước đã như thế này, bây giờ thất tình lại quay lại bộ dạng như thế.

Mà lần thất tình này còn nghiêm trọng hơn ba năm trước nữa… 
Hạ Dương đã liên tục bị đá hai lần rồi.
Tề thiếu nghĩ nghĩ, vẫn lựa lời khuyên nhủ: “Hiện tại cậu ấy không phải đang độc thân sao? Vẫn còn cơ hội, anh cứ theo đuổi thêm nhiều một chút sẽ thành công thôi.”
Nhưng Hạ Dương nghe xong lại nói: “Em ấy không muốn yêu đương.”
Tề thiếu nghe vậy liền không khỏi xua xua tay, vội vàng phản bác: “Nào có cái gì mà không muốn yêu đương cơ chứ, chỉ cần theo đuổi nhiều hơn sẽ được thôi.”

“Không theo đuổi nữa.” Hạ Dương rũ mắt xuống:”Quá quấy rầy em ấy.”
Dù sao cũng đã bị từ chối một cách rõ ràng rất nhiều lần rồi, lại theo đuổi thêm nữa sẽ làm Tần Chu thực bối rối.
Hạ Dương ngồi trên ghế tiếp tục phát ngốc.

Mãi đến gần sáng, Hạ Dương mới đứng dậy trở về phòng nghỉ ngơi.

Bất quá Hạ Dương vẫn chưa buồn ngủ, mãi cho đến sáng sớm mới chìm vào giấc mộng.
Mười giờ sáng hôm sau, Hạ Dương tỉnh dậy.

Theo thói quen, Hạ Dương đứng lên lấy điện thoại ra rồi mở vào weibo.

Nhưng ngay khi hắn vừa mới vào weibo, còn chưa kịp tìm từ khóa thì đã thấy hot search hiện lên…
【# Bùi Nguyên qua đêm cùng Tần Chu # Tối hôm qua vào lúc 9 giờ 35 phút, sau khi liên hoan kết thúc, Bùi Nguyên và Tần Chu đã cùng nhau trở về phòng khách sạn, hai người qua cả một đêm cũng không có ai đi ra.

Mãi cho đến bảy giờ sáng hôm nay, Tần Chu mới rời khỏi phòng.】
Ánh mắt Hạ Dương khóa chặt vào hot search này, nhìn chằm chằm từng chữ một, sau đi đã xem đi xem lại rất nhiều lần mới chắc chắn bản thân không nhìn lầm.

Một lúc lâu sau, Hạ Dương mới chậm rãi hồi thần lại bấm vào tấm hình trên weibo.
Hot search đăng lên weibo kèm theo một vài bức ảnh nhưng chất lượng không được tốt lắm, hình ảnh có chút mơ hồ như được chụp từ khoảng cách rất xa, thế nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ hai người đang thân mật ôm nhau.
【 Ồ! Lúc trước khi bọn họ tham gia chương trình tạp kỹ tôi đã cảm thấy quan hệ giữa hai người họ rất tốt rồi! Rất ăn ý!】
【 Tin này cũng không chắc lắm, đừng thấy hai người đàn ông ở chung một phòng lại nhồi nhét chữ bảo hai người bọn họ là một đôi nữa, lỡ như chỉ là bạn tốt thôi thì sao?】
【 Chắc là thật đúng không? Bọn họ đều là người trưởng thành rồi, ôm nhau rồi còn ở chung một phòng qua đêm nữa a! 】
【 Mặc kệ! Mị ăn tết đây! Fan CP lúc này thực sự rất vui sướng! Cp của mị là thật rồi! 】
Hạ Dương xem đi xem lại từng tấm ảnh một, trong lòng chợt hiểu ra điều gì đó.

Lúc trước Tần Chu nói hiện tại tạm thời không tính tới chuyện yêu đương, nhưng không phải vì không muốn yêu…
Mà là không muốn cùng hắn yêu đương.
——————————————————–
– “người phát ngôn”: danh phận người phát ngôn là cấp cao nhất trong tất cả các danh phận của các thương hiệu hạng sang.

Các yếu tố quan trọng nhất đối với thương hiệu khi lựa chọn người phát ngôn là sự phù hợp với phong cách của thương hiệu, tiếp theo là tác phẩm, mức độ nổi tiếng và khả năng mang hàng.

(Cre: blog Hạo Nhiên Chi Khí)
– “đại ngôn”: hợp đồng quảng cáo, làm người đại diện cho một thương hiệu.
Bánh cá: Hôm nay không có chap nhé, tui bận chạy deadline thi nên bận quá, sẽ tranh thủ bù chap lại cho mọi người nè.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.