Quan Hệ Thân Mật

Chương 29Tô Thị Ngạo Kiều Điều Hai Lúc Không Có Gì Để Nói Chính Là Có


Đọc truyện Quan Hệ Thân Mật – Chương 29: Tô Thị Ngạo Kiều Điều Hai Lúc Không Có Gì Để Nói Chính Là Có


“Ai u.” Mạc Tư Ngư âm thanh cảm thán, nói: “Đại tiểu thư chúng ta ghen.”
“Mình không có.”
Chậc chậc, tức tới bốc khói vậy mà còn mạnh miệng. Mạc Tư Ngư lắc lắc đầu, trong lòng bất đắc dĩ, nhưng lúc này nàng cũng không dám chọc ghẹo Tô Mộc Nghiên, bởi nàng cũng không biết được Tô Mộc Nghiên lúc tức giận sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Sinh mệnh quý giá, nàng không cảm thấy rước lấy sự tức giận của Tô Mộc Nghiên sẽ là chuyện thú vị gì.
Lúc này, Cảnh Phong cùng Hạ Chi Ca đi tới bên Ba Tô Mẹ Tô. Tô Mộc Nghiên có thể mắt sắc nhìn thấy Mẹ Tô kinh ngạc cùng kinh hỉ, bà lôi kéo Cảnh Phong cũng không biết nói cái gì đó, nói xong, hai người họ còn đồng thời nhìn về phía Tô Mộc Nghiên.
Tô Mộc Nghiên âm thầm ở trong lòng tự nhũ, mình không tức giận mình không hề tức giận, Cảnh Phong là cọng lông gì mà đáng để nàng giận. Nghĩ, nàng hít sâu một hơi, đi về phía mấy người họ.
Trận này nhìn thế nào cũng có cảm giác giống như tiểu tam gặp mặt chính thất, Tô Mộc Nghiên giống như vẫn danh chính ngôn thuận giữ vị trí chính thất của Cảnh Phong, mà lúc này Hạ Chi Ca ở đâu chui ra, cứ như đột nhiên xuất hiện tiểu tam kiêm mối tình đầu, ba người này cũng xuất hiện một nơi, mức độ ác liệt không thua kém sao hỏa đụng địa cầu.
Mạc Tư Ngư gian nan nuốt nước miếng, nàng tựa hồ có thể dự kiến được sự tình sẽ phát triển đến quĩ đạo nào hơn nữa không thể khống chế càng chạy càng xa, nàng đứng sát phía sau Tô Mộc Nghiên, chuẩn bị sẵn sàng nếu lát nữa có chuyện gì phát sinh.
Mẹ Tô là người đầu tiên thấy Tô Mộc Nghiên, bà liền kéo Tô Mộc Nghiên lại, nói: “Nghiên Nghiên, con còn nói Cảnh Phong không đến, con nhìn xem, người không phải đã đến đây sao?”
Người nói vô tâm, người nghe có ý. Mẹ Tô nói, người ngoài nghe thấy không có gì không đúng, nhưng vào tai Tô Mộc Nghiên, không thể nghi ngờ là châm dầu vào lửa, đem Tô Mộc Nghiên đang tức giận thiêu đốt đến đỉnh điểm.

“Chuyện này không thể trách con.” Tô Mộc Nghiên trong lòng rất giận, nàng cười cười, trên mặt nhìn không ra manh mối gì, ngụy trang không dấu vết. “Mặt mũi của con nào có lớn như Hạ tiểu thư, con còn đoán coi Cảnh Phong bận chuyện gì, thì ra là phải đón tiếp Hạ tiểu thư, cấp trên như con mời còn bị từ chối.”
Tô Mộc Nghiên lời nói hờ hững mang ý tứ trêu chọc, nàng nói xong, còn hướng Cảnh Phong liếc một cái, trong mắt vẫn mang ý cười, làm cho không ai đoán được tâm tư nàng.
Hạ Chi Ca đương nhiên nghe được ý tứ trong lời nói của Tô Mộc Nghiên, tuy rằng không phải hướng về phía nàng nói, nhưng nàng vẫn giải thích, nói: “Tô tổng nói đùa, có thể là vì tôi trước đó có hẹn với Cảnh Phong, nhưng không nói rõ với chị ấy là đi đâu, nên chị ấy mới không nói với cô.”
Tô Mộc Nghiên cười cười, cũng không đáp lời Hạ Chi Ca, chỉ hỏi Cảnh Phong đứng một bên: “Thì ra là vậy?”
Rõ ràng nhìn ra tâm tư Tô Mộc Nghiên tâm tư, Cảnh Phong cũng không có phản ứng gì, chỉ yên lặng gật đầu.
“Nhiễm Nhiễm đâu?” Mạc Tư Ngư thức thời thay đổi đề tài, tránh cho chiến hỏa lại thiêu cháy lần nữa. Nàng nhìn quanh khắp nơi, không thấy Tô Nhiễm Nhiễm đâu, mới quay sang hỏi Mẹ Tô.
Mẹ Tô bất đắc dĩ nói: “Đứa nhỏ này, vừa mới đây, sau đó nói phải đi một chút, cũng không chịu nói đi đâu.”
“Ồ, có thể là đi gặp bạn.” Mạc Tư Ngư cười trả lời.
Tô Nghiêu Hải ở bên cạnh vẫn rất ít nói chuyện, cho đến lúc này ông mới nói: “Mộc Nghiên, con đón tiếp mọi người một chút, ta có chút mệt mỏi, cũng mẹ con trước đi vào phòng ngồi nghỉ một lát.” Thấy Tô Mộc Nghiên gật đầu, ông hướng về phía Hạ Chi Ca, nói: “Hạ tiểu thư, thật ngại, ta phải đi trước một lúc.”
Hạ Chi Ca cũng khách khí gật gật đầu, nói: “Chủ tịch khách khí.”
Tô Mộc Nghiên đưa Ba Tô cùng Mẹ Tô đến phòng nghỉ, lúc trở về, chỗ mọi người đứng lúc nãy, Mạc Tư Ngư cùng Hạ Chi Ca đều thức thời rời đi, chỉ còn lại một mình Cảnh Phong.

Tô Mộc Nghiên cũng không vội vã đi tới, nàng chỉ kinh ngjac Mạc Tư Ngư và Hạ Chi Ca vì sao không thấy, cho đến khi xác thực hai người đó không ở đây, nàng mới từ từ thong thả đi qua.
Đi đến bên người Cảnh Phong, Tô Mộc Nghiên không dừng lại, cũng không thèm nhìn tới Cảnh Phong ở gần trước mắt nàng, đi lại bàn bày trái cây được sắp xếp khéo léo, cầm một miếng táo được cắt tỉa, hung hăng cắn một ngụm.
Vị chua ngàn ngập đầu lưỡi, Tô Mộc Nghiên sợ nhất vị chua, lúc này miếng táo trong miệng lại không thể phun ra cũng không thể nuốt vào, cảm giác răng cũng buốt lên.
Nàng cảm thấy hôm nay ra cửa nhất định quên xem hoàng lịch, bằng không như thế nào lại sẽ không tốt như vậy.
Híp mắt cố nén vị chua nuốt miếng táo vào, Tô Mộc Nghiên cảm thấy khắp người đều chua, nàng bối rối trừng mắt nhìn Cảnh Phong một cái, lại thấy Cảnh Phong từ đầu đến cuối đều đang nhìn nàng.
Nhìn cái gì, có gì đẹp. Tô Mộc Nghiên xoay thân mình hoàn toàn đưa lưng về phía Cảnh Phong, nàng cầm nĩa đâm còn nửa miếng táo còn lại trong dĩa, đâm đến khi nó đầy thương tích, Tô Mộc Nghiên mới dừng tay.
Xoay lưng lại một lúc, lại phát hiện Cảnh Phong hoàn toàn không có ý đi lên, Tô Mộc Nghiên trong lòng càng thêm giận, đối với miếng táo đã muốn văng nước khắp nơi càng thêm hung tàn đâm lên.
Tên ngu ngốc này, tên dầu gỗ này, rõ ràng chính cô làm sai sau lưng tôi, giờ bị tôi bắt gặp, ngược lại cô vẫn không tỏ vẻ hối lỗi. Vốn đang nghĩ nếu cô có thái độ nhận lỗi, tôi sẽ tha cho cô, hừ, dù bây giờ cô thành khẩn giải thích với tôi, tôi cũng không dễ dàng tha cho cô.
Tô Mộc Nghiên động tác trong tay biên độ theo sự tức giận càng ngày càng lớn, cầm không chắc một cái, cái nĩa liền văng ra ngoài, Tô Mộc Nghiên tức chết, làm gì cũng không thuận, nàng trừng mắt nhìn cái nĩa vô tội rơi xuống đất, nắm chặt tay tiết hận.
Tô Mộc Nghiên còn đang tức giận, Cảnh Phong cũng đã đi bên cạnh nàng.

Cúi xuống nhặt cái nĩa lên, Cảnh Phong đặt nó lên bàn. Sau đó mới xoay người đối diện Tô Mộc Nghiên, lời còn chưa nói, liền thấy Tô Mộc Nghiên xoay đầu chỗ khác, động tác đã nói lên tất cả, trên mặt lại vẫn đang giả bộ tỏ thái độ không thèm để ý.
“Không vui?”
“Không có.” Tô Mộc Nghiên mạnh miệng, “Tôi không hề không vui.”
Tuy rằng ngoài miệng không thừa nhận, nhưng trên mặt Tô Mộc Nghiên đã viết bốn chữ to ‘khẩu thị tâm phi’, muốn người khác không thấy cũng khó. Cảnh Phong yên lặng nhìn trong chốc lát, cảm thấy ngạo kiều của Tô Mộc Nghiên đã đạt tới lô hỏa thuần thanh.*
* lô hỏa thuần thanh: dày công tôi luyện (tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là đã thành công, ví với sự thành thục của học vấn, kĩ thuật…) là đắc đạo rồi đó =))
“Lần sau…”
Tô Mộc Nghiên vốn nghĩ đến bản thân mình ngạo kiều, không có khả năng nghe Cảnh Phong nói, không nghĩ đến Cảnh Phong lại mở miệng. Cô nói xong, dừng lại một chút, hại Tô Mộc Nghiên hồi hộp hết nửa ngày. Mắt nàng không nhìn đến Cảnh Phong, nhưng tai lại dựng thẳng lên, sợ trong hội trường ồn ào không nghe rõ Cảnh Phong nói gì.
Cảnh Phong nhìn chăm chú Tô Mộc Nghiên trong chốc lát, mới vuốt mũi, cảm thấy buồn cười, lại không dám cười chọc tức Tô Mộc Nghiên, chỉ nhẹ nhàng nói: “Lần sau, sẽ không.”
Chung quy là nói mấy lời ba phải, vẫn chỉ Cảnh Phong mới có thể tra tấn Tô Mộc Nghiên, lần này cũng không ngoại lệ, nhưng Tô Mộc Nghiên rõ ràng đọc ra được ý tứ bên trong lời Cảnh Phong nói.
Đây là cam đoan sao?
Tô Mộc Nghiên yên lặng trong lòng tự lập lại một lần, cho đến khi xác nhận đó là lời cam đoan của Cảnh Phong với mình, nàng mới thỏa mãn tiếp nhận lời giải thích gián tiếp của Cảnh Phong. Khẽ ‘hừ’ một tiếng, nàng không nói gì, nhưng biểu tình trên mặt rõ ràng dịu lại. Cảnh Phong hiếm khi nói lời tốt đẹp thỏa hiệp, Tô Mộc Nghiên tuy rằng không được tự nhiên ngạo kiều, nhưng cũng hiểu được đạo lý thấy tốt hãy thu lại.
Lúc này Mạc Tư Ngư cùng Hạ Chi Ca mỗi người cầm hai ly rượu vang đi tới, mỗi người đưa một ly, Hạ Chi Ca đưa Cảnh Phong, Mạc Tư Ngư đưa Tô Mộc Nghiên, riêng đối với Tô Mộc Nghiên làm cái ánh mắt, giống như đang hỏi ‘sao rồi?’

Tô Mộc Nghiên yên lặng nhận ly rượu, ghét bỏ Mạc Tư Ngư nhiều chuyện, cũng không tỏ vẻ gì với nàng. Bất quá cho dù Tô Mộc Nghiên không nói, Mạc Tư Ngư nhìn sắc mặt Tô Mộc Nghiên đã tốt hơn lúc nãy, đại khái có thể đoán được.
“Tôi đi toilet một chút.”
Đặt ly rượu lại trên bàn, Cảnh Phong nói xong, hướng vị trí toilet đi đến.
Tô Mộc Nghiên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nhìn bóng dáng Cảnh Phong từ từ biến mất trong đám đông, nàng định xoay đầu, trong góc lại đột nhiên thấy bóng dáng Tô Nhiễm Nhiễm, Tô Mộc Nghiên bản năng xoay đầu lại, thấy Tô Nhiễm Nhiễm bước nhanh về phía mình, đột nhiên bị trượt chân, cả người muốn ngã xuống.
Mắt thấy Tô Nhiễm Nhiễm ngã xuống, Tô Mộc Nghiên vốn đang không có phản ứng gì, nhưng Tô Nhiễm Nhiễm lập tức hoảng hồn, nàng sợ hãi kêu một tiếng, bản năng đưa tay giữ chặt người bên cạnh để giữ cân bằng. Một tay vừa bắt, vừa vặn kéo ngay Cảnh Phong đang đi thoáng qua bên người, hai người ‘phịch’ một tiếng, nháy mắt liền bị bao phủ giữa cả đám người.
Nếu nói Tô Mộc Nghiên lúc đầu vẫn là trạng thái xem kịch vui, tình cảnh đến quá đột nhiên, cả hội trường đều im lặng, chỉ có âm nhạc du dường vang lên.
Mọi người nhìn nhau, trong nhất thời không ai phản ứng.
Tô Mộc Nghiên trong lòng âm thầm kêu một tiếng không xong, có chút sốt ruột đi nhanh hướng về bên kia, cả người có chút bối rối.
Tô Mộc Nghiên vừa đi chuyển, Mạc Tư Ngư cũng đi theo, hai người đi nhanh nhất có thể chạy tới nơi đó, biểu tình trên mặt khó coi đến cực điểm.
————–
Các bạn dọc truyện vui vẻ, hôm nay mình thật rảnh :)) up nhiều quá :))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.