Quan Hệ Thân Mật

Chương 130ai Nha Tiểu Ngạo Kiều Của Tôi Đi Chết Đi!


Đọc truyện Quan Hệ Thân Mật – Chương 130: ai Nha Tiểu Ngạo Kiều Của Tôi Đi Chết Đi!


Tiễn Hạ Chi Ca ra cửa, Cảnh Phong quay đầu lại nhìn Tô Mộc Nghiên vẫn đứng đơ người bên cửa sổ, yên lặng hơi cong lên khóe miệng.
Hạ Chi Ca đi đến trước cửa xe, nàng nghiêng đầu nhìn Cảnh Phong, hỏi: “Vì sao không nói cho Tô tổng biết là chị Cảnh Tư sắp về?”
Cảnh Phong nghe vậy, cô vuốt cánh mũi, cười bất đắc dĩ. “Trước giờ Mộc Nghiên và Cảnh Tư không hợp, nếu để cô ấy biết trước, em cảm thấy cô ấy còn có thể ngoan ngoãn đến đây sao?”
“Cho nên chị cố ý khích cô ấy.” Hạ Chi Ca cười rộ lên, có vài phần bỡn cợt nhìn Cảnh Phong, nói: “Được lắm, Cảnh tổng, thủ đoạn vô biên nha.”
Cảnh Phong không phản ứng với câu nói đùa của Hạ Chi Ca, chỉ chu đáo thay nàng mở cửa xe, chế nhạo nói: “Sẵn tiện còn có thể giúp em lên đầu đề, chuyện nhất cữ lưỡng tiện này, em cũng đâu thiệt hại gì.”
“Đúng đúng đúng, vậy em đây biết điều về trước.” Hạ Chi Ca cài dây an toàn, hạ kính xe xuống, trừng mắt nhìn Cảnh Phong, cười gian xảo. “Chúc chị và Tô tổng có một buổi tối thật đẹp.”
Cảnh Phong vẫn không thèm để ý đến lời trêu chọc của Hạ Chi Ca, cô đóng cửa lại, xoay người đi về phía tiểu ngạo kiều của mình.

Tô Mộc Nghiên vốn vẫn đứng ở bên cửa sổ quan sát nhất cử nhất động của Hạ Chi Ca và Cảnh Phong, cho đến khi thấy Cảnh Phong đi vào, nàng không hờn giận bĩu môi, một đường quen thuộc đi vào phòng ngủ của Cảnh Phong.
Vừa vào phòng ngủ không bao lâu, chợt Tô Mộc Nghiên nghe tiếng mở cửa, nàng hừ khẽ một tiếng, ra vẻ vô tình ngồi xuống sô pha, tùy tiện cầm một quyển tạp chí, lật mấy trang ra xem.
Tô Mộc Nghiên bày ra bộ dáng như đang xem tạp chí, cho đến khi nàng cảm giác ánh mắt Cảnh Phong đang dừng trên người mình, lúc này nàng mới không chút hoang mang quay đầu lại đón lấy ánh mắt của Cảnh Phong, còn không đợi Cảnh Phong nói gì, nàng đột nhiên nhìn cô đầy khinh bỉ, tiếp tục cuối đầu xem tạp chí.
“. . . . . .”
Tô Mộc Nghiên ngạo kiều sớm tới đã đạt tới lô hỏa thuần thanh, nếu bây giờ so đo với nàng, thật sự không thể không náo loạn cả đêm. Trong mắt Cảnh Phong lóe lên vừa buồn cười vừa cưng chìu, cô đi đến bên người Tô Mộc Nghiên, ngồi xuống.
Sô pha trong nháy mắt lõm xuống nghiêng về phía Cảnh Phong, Tô Mộc Nghiên cố ý ngồi nhích xa ra một chút, mông vừa đặt xuống, cổ tay đã bị Cảnh Phong nhanh tay lẹ mắt giữ chặt, nàng còn chưa kịp kháng nghị, chỉ cảm thấy một bóng dáng trùm lên nàng, cái ót đột nhiên bị một bàn tay mềm mại giữ cố định, nụ hôn của Cảnh Phong theo đó mà rơi xuống.
Nụ hôn triền miên ướt át hòa với hơi thở của Cảnh Phong, cảm giác quen thuộc truyền thẳng vào trong lòng Tô Mộc Nghiên, thoáng chốc khiến nàng buông vũ khí đầu hàng. Lúc ban đầu nàng còn nhăn nhó giãy dụa, sau đó còn rõ ràng đặt hai tay lên vai Cảnh Phong, kéo Cảnh Phong về phía nàng, không ngừng làm cho nụ hôn này càng thêm sâu.
“Ưm. . . . . .” Hôn vô cùng triền miên, Tô Mộc Nghiên gần như đuối sức trên sô pha, để Cảnh Phong tùy ý mút lấy môi mình. Cơn tức trong lòng vẫn khó tiêu, Tô Mộc Nghiên bất mãn dùng mũi chân đá chân Cảnh Phong, gắt gỏng: “Cảnh Phong, cô khốn kiếp.”
Cảnh Phong mặc kệ oán giận của Tô Mộc Nghiên, cô hôn một đường từ đôi môi trượt lên vành tai Tô Mộc Nghiên, nói nhỏ: “Còn giận à?”
Luồng khí nóng phả vào tai làm Tô Mộc Nghiên run lên, nàng đẩy Cảnh Phong ra, miễn cưỡng hừ mũi một tiếng, nói: “Tôi nào dám giận cô.”
“Mộc Nghiên.” Cảnh Phong dịu dàng gọi, hơi thở toàn bộ phả lên tai Tô Mộc Nghiên, giọng nói quyến rũ trong nháy mắt vang lơn lên, khién nàng chịu không nổi run rẩy cả người. “Ngày mốt Cảnh Tư sẽ về, chị ấy muốn gặp em.”
“. . . . . .” Tô Mộc Nghiên sửng sốt, cắn răng nói: “Cho nên cô cố ý làm cho tôi đến đây sao?”
Lông (mèo) một khí đã dựng lên, nếu không dỗ dành cho tốt nhất định sẽ không mềm mại trở lại. Cảnh Phong hiểu rõ tính Tô Mộc Nghiên, cô không vội trả lời, chỉ vươn tay giữ lấy người Tô Mộc Nghiên, hôn nhẹ lướt từ bên tai xuống cái cổ trắng như tuyết của nàng. “Đương nhiên, quan trọng nhất là tôi nhớ em.”
Cơn tức của Tô Mộc Nghiên chỉ vì một câu nói này của Cảnh Phong mà vơi đi hơn nửa, nhưng mà nhanh như vậy đã nguôi giận thì nàng thật sự không cam tâm, chỉ có thể gân cổ mạnh miệng nói: “Cảnh tổng, Thụy An còn rất nhiều chuyện chờ tôi xử lý, cô có biết tôi vô cùng bận không?”

“Tô tổng,” Cảnh Phong một tay chống lên mép ghế sô pha, một tay đi xuống chui vào trong váy ngắn của Tô Mộc Nghiên, sờ soạng lên làn dan non mịn trên đùi nàng, lời nói trêu tức nàng. “Tôi ở Thụy An năm năm, em bận hay không tưởng tôi không biết sao?”
“. . . . . .” Nói chuyện với Cảnh Phong mệt quá nha, Tô Mộc Nghiên buồn bực, nàng mấp máy môi, thức thời không nói nữa, dù sao bây giờ có nói gì, Cảnh Phong cũng sẽ chế nhạo nàng đến chết.
Cho đến giờ nàng cũng không phải là đối thủ của Cảnh Phong, trong lòng nàng hiểu rõ.
Bàn tay Cảnh Phong một đường trượt lên đùi nàng, đầu ngón tay lướt nhẹ, từ từ hướng sâu vô trong. Tay vừa chạm lên khu vực mẫn cảm, một cảm giác ẩm ướt từ bên trong quần nhỏ từ từ chảy ra, Cảnh Phong cười trêu chọc, giọng điệu mơ hồ khiêu khích. “Tô tổng thật nhiệt tình.”
Cảnh Phong chế nhạo làm Tô Mộc Nghiên xấu hổ, xém chút chết vì mất mặt, nhưng ngón tay Cảnh Phong như cố ý mà vô tình điểm nhẹ lên bụng nàng, có chút giống như khiêu khích dụ dỗ, nàng chỉ có thể giấu đi xúc động muốn cắn chết tươi Cảnh Phong, hai tay nàng giữ chặt vai Cảnh Phong, cười quyến rũ. “Bởi vì tôi nhớ cô.” Nói xong, Tô Mộc Nghiên hơi nhổm dậy, tiến đến bên tai Cảnh Phong, ánh mắt quyến rũ, nói: “Vì vậy, Cảnh Phong, cô phải thỏa mãn tôi.”
Hai má Tô Mộc Nghiên vì động tình mà phiếm hồng, đôi mắt híp lại gợi cảm mà xinh đẹp, nàng khẽ cắn môi, mỗi một động tác đều hấp dẫn trí mạng, giống như yêu tinh trong đêm tối, hận không thể câu dẫn hồn phách Cảnh Phong ra.
Cảnh Phong yên lặng liếc nhìn Tô Mộc Nghiên, khóe môi cong lên nụ cười sâu xa, ánh mắt sáng lên đủ để làm chói mắt người. Sau đó, cô cúi xuống hôn Tô Mộc Nghiên, môi lưỡi rượt đuổi, tựa hồ không ai muốn rời ra trước.
“mhmm. . .”
Tô Mộc Nghiên miễn cưỡng phát ra tiếng ngâm khẽ, cảm giác bàn tay Cảnh Phong đang kéo váy nàng lên, một đường vén đến ngực, cơ thể bỗng lạnh như băng làm cho nàng run lên, tầm mắt nàng đột nhiên nhìn đến ngọn đèn trên bàn, trừng mắt nhìn, gọi Cảnh Phong.
“Cảnh Phong, tôi nghe nói, dạo gần đây cua đồng rất lợi hại.”

Cảnh Phong nghe vậy, ngẩng đầu lên, nhướng mày cười nói: “Rồi sao?”
Tô Mộc Nghiên dúi đầu vào vài Cảnh Phong, khẽ cắn cắn xương quai xanh của cô, cười ha ha nói: “Nghe nói nếu viết H, sẽ bị bỏ vô phòng tối đó.”
Cảnh Phong cười trêu tức, động tác trên tay vẫn không dừng, “Vậy… chúng ta phải tạm dừng sao?”
“Đương nhiên không.” Tô Mộc Nghiên nhẹ tay cởi quần áo Cảnh Phong, nụ hôn theo quần áo mở ra một dường đi xuống. “Dù sao chỉ cần độc giả không xem thấy là được rồi, cho nên chúng ta tắt đèn đi.”
Cảnh Phong nhếch miệng, cười bỡn cợt: “Được thôi.”
Độc giả: “. . . . . . Ta nhịn nha!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.