Quan Hệ Thân Mật

Chương 102Ngoại Truyện 2 Nhà Hát Nhỏ Vui Vẻ 2 h


Đọc truyện Quan Hệ Thân Mật – Chương 102: Ngoại Truyện 2 Nhà Hát Nhỏ Vui Vẻ 2 h


Lọn tóc xoăn dài yêu dã tản ra trên bàn làm việc, váy ngắn trên người bị kéo toàn bộ lên trên vòng eo thon thả, lộ ra một cặp đùi trắng nõn thon dài.
Nàng vừa cắn răng tiếp nhận ngón tay của Cảnh Phong từng đợt từng đợt va chạm vào sâu bên trong cơ thể mình, vừa nửa híp mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào kẻ đầu sỏ trước mặt, hận không thể cắn cái phập lên động mạnh chủ của cô.
Sung sướng ngày càng nhiều, cơ thể Tô Mộc Nghiên bất giác căng cứng, nhịn không được thấp giọng nức nở ra tiếng.
“Tô tổng, ở đây là nơi làm việc của em đó.” Mắt thấy miệng Tô Mộc Nghiên sắp không nén được rên ra tiếng, Cảnh Phong tốt bụng khom người nhắc nhở, cuối cùng hôn lên đôi môi đang mím chặt của nàng.
Nói nhảm, bộ tôi không biết ở đây là công ty sao, còn cần cô nhắc nhở hả? Rốt cuộc là ai không bằng cầm thú chọn nơi này đẩy ngã tôi hả, kẻ đầu sỏ là cô có tư cách gì nhắc nhở tôi đây là chỗ nào!
Không bằng cầm thú!
Tô Mộc Nghiên nghiến răng nghiến lợi nghĩ, rõ ràng biết đây là nơi nào, nhưng không hiểu sao trong lòng nàng ngược lại sinh ra một cảm giác kích thích cùng áp lực kiềm chế tiếng rên của mình, cảm xúc mâu thuẫn như vậy với ham muốn điên cuồng, muốn ngừng mà không được.
Tuy rằng nàng cùng Cảnh Phong quen biết nhiều năm như vậy, trên giường lăn lộn không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng ăn vụng trái cấm ở công ty, đây vẫn là lầu đầu tiên.
Nghĩ như vậy, giữa hai chân trào ra một dòng ẩm ướt, mặt Tô Mộc Nghiên suýt chút nữa xấu hổ đến thiêu cháy. Nàng vừa định muốn xoay mặt đi, liền cảm giác được lực va chạm liên tục của Cảnh Phong đột nhiên mạnh hơn, suýt chút nữa làm cho hồn Tô Mọc Nghiên xuất ra.
“Nói lại xem.” Cảnh Phong khống chế lực đạo ngón tay vừa đủ, làm toàn thân Tô Mộc Nghiên ngứa ngáy, giọng nói cũng không nhanh không chậm, quả thật như muốn tra tấn người đến chết. “Thật ra tôi rất có hứng thú nghe thử một chút xem, em muốn cho tôi đội nón xanh Trương Tam Lý Tứ thế nào đây.” Nói xong, Cảnh Phong nâng đôi mắt màu hổ phách lên, cười cười nhìn Tô Mộc Nghiên, nói: “Tô tổng, em không định giải thích một chút sao?”
Tô Mộc Nghiên ngậm một ngụm máu trong họng, hận không thể phun lên mặt Cảnh Phong.
Giải thích cái gì, giải thích cái đầu cô. Tôi vừa vào cửa cô liền đem tôi ăn sạch sẽ còn muốn tôi giải thích, tôi có cắm sừng cô hay không chẳng lẽ trong lòng cô không biết sao? Cảnh Phong, đã hiểu mà còn giả bộ ngu ngốc, được tiện nghi mà còn nghe mã!

Tô Mộc Nghiên yên lặng oán thầm, các giác quan trong cơ thể đều bị Cảnh Phong khống chế, khoái cảm treo lơ lửng trong không trung không được ai đó giải thoát, cho nên nàng thông minh lựa chọn chịu thua, vòng tay ôm cổ Cảnh Phong lấy lòng, nũng nịu mắng: “Đồ vô lại.” Chỉ là giọng điệu oán giận này, nghe thế nào như là nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Nhìn cơ thể Tô Mộc Nghiên bởi vì không được thỏa mãn mà hơi vặn vẹo, trên mặt ửng hồng, rõ ràng là bộ dáng hồng nhan họa thủy.
Trong lòng mắng thầm một câu yêu tinh, ngón tay Cảnh Phong đang dừng bên trong cơ thể đột nhiên đẩy rất nhanh động tác.
Một khắc lên đỉnh kia, Tô Mộc Nghiên giữ chặt vai Cảnh Phong, kéo cô ngã vào trong lòng mình, sau đó cúi đầu, cắn mạnh lên vai Cảnh Phong, nghe được Cảnh Phong vì đau mà rít một tiếng bên tai, nàng mới cảm thấy thỏa mãn nhả ra.
Thân thể được giải phóng, tâm lý cũng được phát tiết, khỏi nói bây giờ Tô Mộc Nghiên có bao nhiêu sung sướng, nàng đứng thẳng dậy, cười khanh khách nhìn dấu răng trên vai Cảnh Phong, cả người đều sảng khoái tinh thần.
Lảo đảo đứng dậy từ trên bàn, Tô Mộc Nghiên lấy khăn giấy trên bàn khom người lau đi dấu vết giữa hai chân trắng mịn. Lúc này Cảnh Phong đã ngồi trở lại ghế trước bàn làm việc, lấy khăn giấy trong tay nàng, săn sóc thay nàng làm việc đó.
Tô Mộc Nghiên vừa hơi tách hai chân hưởng thụ ân cần phục vụ của Cảnh Phong, vừa khom người xuống thích thú hôn lên vành tai Cảnh Phong, tay phải theo làn váy Cảnh Phong tiến vào, dọc theo da thịt nhẵn nhụi một đường uốn lượn đi lên.
Một cái tiếp xúc khiêu khích muốn phát hỏa, Tô Mộc Nghiên vừa mới nghiêng đầu muốn hôn lên môi Cảnh Phong, chợt nghe tiếng di động không biết điều vang lên ở chỗ giá áo ngay cạnh cửa.
Vô lực khinh bỉ, Tô Mộc Nghiên bĩu môi trao đổi ánh mắt với Cảnh Phong, chỉ thấy cô cong cong khóe miệng, giương lên nụ cười xấu xa.
“Mẹ.” Tô Mộc Nghiên bực mình cào cào tóc, cố gắng khống chế cảm xúc của mình để tránh lan truyền đến Mẹ Tô.
“Nghiên Nghiên, tối nay con đã nói sẽ về nhà ăn cơm, đừng có quên đó.”
Nhờ Mẹ Tô nhắc, Tô Mộc Nghiên mới hoảng hốt nhớ đến. Trong nhất thời nàng không trả lời, chỉ quay đầu nhìn Cảnh Phong, sắc mặt phức tạp, cuối cùng hít sâu một hơi, xoay người lại, nói: “Tối nay… có lẽ con sẽ mang thêm một người về ăn cơm.”
“Ai vậy?” Giọng Mẹ Tô hơi lộ ra sự tò mò, nhưng không quá mức quan tâm.

“Một người rất quan trọng.”
Mẹ Tô bên kia im lặng, một lúc sau mới thở dài hỏi: “Là Tiểu Phong à?”
“Vâng.” Tô Mộc Nghiên không giấu diếm cũng nói dối, trả lời vô cùng rõ ràng.
“Mẹ đã sớm nghĩ đến, một năm nay, người con luôn nghĩ đến trong lòng, thủy chung vẫn là Tiểu Phong.” Mẹ Tô nói xong, giọng điệu bất đắc dĩ thỏa hiệp. “Cũng tốt, nếu con đã quyết định, cũng đến lúc nên mang Tiểu Phong về nhà cùng ăn bữa cơm. Về phía ba ba thì con không cần lo lắng, mẹ sẽ nói trước với ông ấy một tiếng, chỉ là, có thể khiến ông ấy chấp nhận hai đứa hay không, việc này phải xem tự bản thân hai đứa.”
Thật ra trong lòng ba mẹ Tô vẫn rất rõ ràng, so với ba mẹ Trình Dật bị lừa gạt, ngay từ đầu ba mẹ Tô đã hiểu được chẳng qua Tô Mộc Nghiên và Trình Dật chỉ diễn trò. Tính tình Tô Mộc Nghiên thế nào, làm sao sau khi nói ra câu không phải Cảnh Phong thì không cần, có lý nào lại tùy tiện tìm một người để yêu rồi đính hôn. Huống chi ngay thời điểm tin đồn giữa nàng và Trình Dật ồn ào xôn xao, nàng cũng chưa từng mang Trình Dật về nhà ăn bữa cơm nào, hoặc là cũng chưa bao giờ thấy được hành vi thân mật của họ. So với Cảnh Phong năm đó, sự tồn tại của Trình Dật có thể xem như không đáng nhắc đến. Mà cho dù họ hiểu được cũng vẫn như cũ ngậm miệng không nói chuyện, chẳng qua bởi vì Tô Mộc Nghiên một chữ cũng không nhắc đến Cảnh Phong.
Cúp điện thoại, Tô Mộc Nghiên đi trở lại bên người Cảnh Phong, đặt mông ngồi lên đùi Cảnh Phong, vẻ mặt vẫn thoải mái như trước, chế nhạo nói: “Đi thôi, con dâu xấu dù sao cũng phải ra mắt ba mẹ chồng phải không.”
“Ngoài dự định.” Cảnh Phong nói xong, từ từ kéo Tô Mộc Nghiên đứng dậy, ánh mắt thản nhiên chậm rãi quét qua Tô Mộc Nghiên, cười bỡn cợt: “Nhưng mà Tô tổng, em xác định em còn có tinh lực trở về ứng phó ba mẹ sao?”
Tô Mộc Nghiên lảo đảo bước chân, tức giận trừng mắt nhìn Cảnh Phong, nói: “Cô câm miệng cho tôi!”
Bị Cảnh Phong là cho tức nghẹn, đến khi trở về Tô gia Tô Mộc Nghiên cũng không trôi xuống được, Tôn Đình mở cửa xe cho nàng bước xuống, sau khi Tô Mộc Nghiên bảo Tô Đình có thể tan tầm, không thèm liếc mắt nhìn đến Cảnh Phong theo phía sau xuống xe, cộp cộp cộp giẫm lên giày cao gót di vào hoa viên Tô gia.
Lúc Tô Mộc Nghiên ấn chuông cửa, Cảnh Phong đã đi đến bên cạnh Tô Mộc Nghiên, cô nắm nhẹ tay Tô Mộc Nghiên, thuận thế đong đưa, Tô Mộc Nghiên dù trong lòng tràn đầy tức giận cũng bởi vì một động tác đơn giản này mà dịu lại, ngại ngùng muốn giãy ra, nhưng cũng không có khăng khăng giãy ra.
Mở cửa là má Triệu.
Tô Mộc Nghiên đơn giản gọi một tiếng, sau đó nắm tay Cảnh Phong đi vào nhà, vừa mang dép má Triệu để xuống, vừa hướng về phía ba mẹ Tô ngồi trong phòng khách kêu: “Ba, mẹ.”

“A, đã về rồi?” Mẹ Tô cười khanh khách đáp, sau đó nghiêng đầu nhìn Cảnh Phong đứng bên cạnh Tô Môc Nghiên, cười ngoắc ngoắc tay: “Tiểu Phong, mau vào.”
Tô Nghiêu Hải yên lặng ngồi đó không nói gì, nhưng cũng không có ý phản đối.
Có được lời mời của Mẹ Tô và sự đồng ý ngầm của Tô Nghiêu Hải, lúc này Cảnh Phong với đổi giày, theo Tô Mộc Nghiên đi vào phòng khách, lễ phép gọi: “Chủ tịch, phu nhân.”
Tuy nói thân phận của Cảnh Phong nay đã là tổng giám đốc Cảnh thị, không cần tôn kính xưng hô như vậy với Tô Nghiêu Hải và Mẹ Tô, nhưng cô gọi thật khách khí, không có một chút cảm giác cao cao tại thượng. (ý chỉ địa vị tôn quý, hoặc thái độ kiêu ngạo coi thường người khác)
Tô Mộc Nghiên cười nghiêng đầu nhìn cô, mang theo một chút vẻ trêu tức trên mặt.
Được lắm, tiểu dạng nhi, làm bộ cũng thật giống. (tiểu dạng: dùng để gọi ai đó với ý khinh thường)
Cảnh Phong không để ý tới nàng, hoặc là nói không kịp để ý tới nàng, là vì lúc này ánh mắt Tô Nghiêu Hải đã nhìn sang đây, ánh mắt vô cùng nghiêm túc dừng trên người Cảnh Phong.
“Cảnh Phong.” Tô Nghiêu Hải nói xong đứng lên, giọng điệu thật bình thản, không tức giận như rất có uy lực. “Cô theo ta lên thư phòng một lát, có vài chuyện, ta muốn nói riêng với cô.”
Tô Nghiêu Hải nói xong xoay người đi thẳng lên lầu, Tô Mộc Nghiên vốn có chút do dự, bàn tay đột nhiên bị nắm chặt, quay đầu lại liền thấy nụ cười ấm áp của Cảnh Phong, tiếng nói cũng hướng về phía Tô Nghiêu Hải. “Con biết rồi.”
Cảnh Phong theo đuôi Tô Nghiêu Hải vào thư phòng, má Triệu ở phòng bếp vội vàng chuẩn bị bữa tối, giờ phòng khách chỉ còn lại hai người Mẹ Tô và Tô Mộc Nghiên. Mẹ Tô ngồi bên cạnh vẻ mặt vô cùng lo lắng, nhưng khi quay đầu lại nhìn Tô Mộc Nghiên, lại thấy vẻ mặt nàng giống như không có chuyện gì xảy ra, thản nhiên ngồi xem tạp chí.
“Nghiên Nghiên.” Mẹ Tô giật lấy tạp chí trong tay Tô Mộc Nghiên, trực tiếp hỏi: “Sao con không lo lắng chút nào vậy?”
“Có gì phải lo lắng.” Tô Mọc Nghiên khoanh tay nói thật đương nhiên. “Con tin tưởng Cảnh Phong.” Nàng nói xong, thấy Mẹ Tô còn muốn nói gì nữa, cười cười nói: “Huống chi, nếu thật sự Cảnh Phong không thuyết phục được ba ba chấp nhận chúng con, cũng không sao cả, con vẫn sẽ giống như một năm trước, lựa chọn ở bên cô ấy. Cho nên, con căn bản không có gì phải lo lắng, mẹ cũng đừng lo lắng quá.”
Không phải lần đầu Mẹ Tô biết cảm tình sâu đậm giữa Tô Mộc Nghiên cùng Cảnh Phong, nhưng cũng chỉ có lần này, bà có thể nhìn thấy rõ ràng không ai có thể phá vỡ được trói buộc và tín nhiệm giữa hai người, mà trong tình yêu, đây là điều quan trọng nhất. May mắn là, hai người đã tìm được, hơn nữa còn giữ chặt lấy nó trên tay.
Nghĩ như vậy, Mẹ Tô quả thật cảm thấy những gì mình lo lắng có hơi dư thừa, trong lòng cũng buông lỏng, trong đầu Mẹ Tô bắt đầu nghĩ đến chuyện khác.
“Nghiên Nghiên, mẹ coi trên mạng, nghe nói con gái và con gái trong lúc làm chuyện đó đó, lúc ở trên giường không giống với con trai và con gái, việc này còn phải phân trên dưới nữa.” Nói xong, Mẹ Tô cũng cảm thấy ngượng ngùng, bà kề sát vào người Tô Mộc Nghiên, hỏi nhỏ bên tai nàng: “Con nói nghe xem con và Tiểu Phong hai đứa, rốt cuộc ai trên ai dưới vậy?”

“Phụt!”
Tô Mộc Nghiên vừa uống xong một hớp trà đá suýt chút nữa phun tùm lum ra, nàng nhanh chóng che miệng ho sù sụ, lúc nãy bị Cảnh Phong làm cho tức nghẹn trong ngực còn chưa nuốt xuống, giờ bị Mẹ Tô bức ép nói ra chuyện riêng tư, xém chút khiến nàng bị nội thương.
“Khụ khụ.” Tô Mộc Nghiên ho còn lợi hại hơn, trợn trừng mắt nhìn vẻ mặt vô tội đầy mong đợi của Mẹ Tô, nghẹn đến mặt cũng đỏ lên.
Vấn đề này còn cần Tô Mộc Nghiên trả lời sao? Đáp án đương nhiên đã định rồi. Nhưng tục ngữ có câu, thua người không thua trận, cho dù vị trí giữa nàng và Cảnh Phong đã là kết cục định sẵn, nhưng ít nhất trước mặt người ngoài sống chết cũng phải chống đỡ. Nghĩ như vậy, Tô Mộc Nghiên nhanh tay lẹ mắt đoạt lại cuốn tạp chí trong lòng Mẹ Tô, giả vờ mở ra xem, ngoài miệng nói như vô tình: “Vớ vẩn, đương nhiên là con ở trên rồi!”
Ánh mắt Mẹ Tô hoảng sợ suýt chút nữa muốn rớt ra, lại ngẩng đầu lên nhìn về hướng Cảnh Phong trên lầu, khiếp sợ đến nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại.
“Không thể nào, theo như mẹ thấy, con cũng không giống như ở trên à nha!” Ngụ ý chính là, thoạt nhìn hai đứa, thấy thế nào thì con cũng yếu thế, là thuộc tính thụ nha.
“…!!!”
Hôm nay là một ngày chịu khích thích thật sự quá lớn! Tô Mộc Nghiên bức xúc, nàng vươn tay đem tạp chí để lên bàn, đứng lên xoay người đi hướng ra cửa Tô gia.
Nhất định là hôm nay ra khỏi nhà đi không đúng hướng. Đúng, nhất định là vậy. Tôi muốn về nhà, tôi sẽ không bao giờ ở chung với mấy người nữa!
—-
Thích mẹ Tô quá đi à =))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.