Đọc truyện Quan Hệ Nguy Hiểm Lên Nhầm Giường Đại Tổng Tài FULL – Chương 3: Ai Là Kẻ Ăn Xong Chùi Mép
Có một giấc mơ xa lạ ập đến dày vò tâm trí của Tiết Thuỵ Du.
Trong giấc mơ ấy cô gặp một người đàn ông xa lạ, người này nâng niu cô như một cánh hoa hồng tinh khiết nhưng giây sau lại dày vò cô đến chết đi sống lại.
Tiết Thuỵ Du choàng tỉnh, cơn đau đầu như búa bổ kéo đến dữ dội khiến đầu óc cô cứ mơ hồ.
“Đau quá…”
Cả thân người đều đau nhức khiến cô như bị trút hết sức lực, đến cả cái nhấc tay nhấc chân còn khiến cô lao lực đến cùng cực.
Tiết Thuỵ Du ngắm nhìn trần nhà xa lạ, cô vớt vát lại chút lý trí ít ỏi, vực nó dậy giữa mơ hồ bủa vây.
“Đây là đâu?”
Chăn này không phải ở nhà cô, cũng không phải ở Tiết gia, Tiết Thuỵ Du ngỡ ngàng đánh mắt tứ phương để xác định xem đây là nơi nào.
Chợt! Cánh tay nặng trịch đặt trên eo cô lại kéo lý trí của cô thanh tỉnh thêm một phần nào đó nữa, Tiết Thuỵ Du mở to mắt nhìn người đàn ông xa lạ đang nằm bên cạnh cô, cánh tay rắn chắc của hắn vòng lên eo cô, cả khuôn mặt góc cạnh điển trai vùi vào gối bên cạnh cô cực kì tình tứ.
“Aaaaa…”
Tiết Thuỵ Du hét thất thanh, cô vội vàng đẩy cánh tay kia ra khỏi cơ thể mình, lại vì xô xát nhộn nhạo mà nhận ra dưới tấm chăn dày là hai thân thể không một chút quần áo nào đang nằm cạnh nhau.
Da đầu Tiết Thuỵ Du tê rần, cảm giác âm ỉ dưới hạ thân vừa hay truyền đến khiến cô như dại đi.
Thế này là giấc mơ đêm qua thực ra là có thật sao? Cô đã làm chuyện đó rồi?
Trình Dục Uy đang say giấc liền bị tiếng hét thất thanh của Tiết Thuỵ Du làm cho thanh tỉnh, hắn uể oải xoay người rồi tựa hồ còn dán sát người vào thân thể cô hơn.
Tiết Thuỵ Du nhìn hắn, lửa giận từ đâu bốc lên ngùn ngụt ngút trời, cô ở trong chăn đấm đá tứ tung, cố đẩy thân thể nam giới kia ra khỏi người mình.
“Mới sáng ra đã ồn ào như vậy?”
“Tên hỗn đản, rốt cuộc đêm qua anh đã làm cái gì vậy hả?”
Trình Dục Uy dụi mắt, khôi phục lại dáng vẻ yêu nghiệt thường ngày.
Hắn nhìn Tiết Thuỵ Du đang ôm chăn, lửa giận rực cháy trong đôi mắt xinh đẹp càng khiến cô thập phần quyến rũ hơn.
Hoá ra Tiết Thuỵ Du này quả thực là một đại mỹ nhân sắc nước hương trời, chẳng qua tính tình hơi xấu một chút, cái tính nóng nảy đó quả thực đúng như lời đồn đại.
Tiết gia có hai cô con gái, Tiết Thuỵ Du là con gái của Tiết lão gia – Tiết Đổng và phu nhân Lý Duệ Hàm, phải nói là dòng máu quý tộc chảy trong người Tiết Thuỵ Du cô là bất bại.
Lý gia ở thành C cũng là một gia tộc lớn có tiếng, ấy nhưng gia tộc lại sớm quy tiên, chỉ còn mỗi Tiết Thuỵ Du là hậu duệ đời sau.
Trước khi Lý Duệ Hàm qua đời, bà kí giấy sáp nhập Lý thị vào Tiết thị, có nghĩa là Tiết thị hiện tại một nửa là của Lý Duệ Hàm đứng dưới tên của Tiết Thuỵ Du.
Ngược lại với Tiết Thuỵ Du thiên kim lá ngọc cành vàng, Tiết Vân Nhi tuy là con gái lớn nhưng lại là con riêng của lão gia Tiết Đổng và một ca sĩ phòng trà.
Tiết Vân Nhi sinh ra đã chịu sự ghẻ lạnh của nhiều người, đến năm mười tám tuổi, khi phu nhân Lý Duệ Hàm qua đời, Tiết lão gia mới cho người đón mẹ con cô về Tiết thị.
Tiết Thuỵ Du và Tiết Vân Nhi chính là hiện thân cho hai dòng máu khác biệt, nếu Tiết Thuỵ Du vốn thông minh nhanh nhẹn, lại xinh đẹp bá khí thì Tiết Vân Nhi lại lầm lì ít nói, chăm chỉ làm lụng nhiều hơn.
Về nhan sắc không thể so sánh bởi Tiết Thuỵ Du mang vẻ đẹp sang trọng cao quý, tại thừa hưởng nét đẹp cực kì lai của mẹ còn Tiết Vân Nhi lại hơi hướng trầm ổn hơn, mặc dù cũng gọi là xinh đẹp nhưng với Tiết Thuỵ Du lại có phần hơi kém cạnh.
Trình Dục Uy hôm nay ăn được Tiết Thuỵ Du, tâm tình cực kì thoải mái, hơn nữa nhan sắc cực phẩm này không phải ai cũng có thể được hưởng thụ qua.
Lương Hạo Hiên cũng đúng là thật tắc trách, hôn thê xinh đẹp vạn trượng như thế này lại không biết giữ, ấy vậy còn chưa bao giờ được nếm qua.
“Em dậy sớm thế? Tưởng em say rượu sẽ ngủ nhiều lắm.”
“Anh nhân lúc tôi say rượu đã làm ra cái trò gì thế hả?”
“Làm ra cái gì là cái gì? Em đang đổ tội cho tôi sao hửm? Tối qua là ai say rượu đến mức dính lấy tôi không buông?”
“Bịa chuyện! Anh rõ ràng có ý đồ xấu.”
“Cũng đâu thể quy chụp lỗi cho một mình tôi như thế được.
Người như em thì đàn ông nào cũng sẽ nảy sinh ý đồ xấu thôi, nhất là khi em cứ dính cả người em vào người khác như thế.”
Tiết Thuỵ Du tức giận đến phát khóc, viền mắt cô đỏ hoe nhìn Trình Dục Uy.
Mẹ kiếp! Đã bị ăn còn bị tên ôn thần này đổ lỗi, rốt cuộc bá khí ngày thường của Tiết Thuỵ Du cô hôm nay biến đi đâu cả rồi? Tại sao có thể ở trước mặt tên đàn ông không biết trời cao đất dày này mà thua cuộc được.
“Anh có biết tôi là ai không hả?”
“Tất nhiên là biết.
Nhị tiểu thư nhà họ Tiết – Tiết Thuỵ Du.”
“Anh rõ ràng biết mà còn dám làm chuyện đồi bại này với tôi, anh không sợ bố tôi đem anh đi làm mồi câu cá à?”
“Nếu có thể thì em cứ thử xem, xem là tôi thiệt hơn hay Tiết gia của em thiệt hơn?”
“Anh dựa vào đâu lại có thể lớn lối đến như vậy? Rốt cuộc anh là ai?”
Trình Dục Uy cười, nụ cười yêu nghiệt điển trai như đánh vào Tiết Thuỵ Du bất giác khiến mấy phần khí tiết của cô như bị giảm xuống.
Người đàn ông này thực sự rất quen mắt, khí chất lại ngút trời như vậy ắt hẳn không phải là kẻ tầm thường gì.
“Thật sự muốn biết tôi là ai sao?”
“Chẳng lẽ tôi không có quyền được biết người cùng tôi lăn giường là ai?”
“Em muốn biết thì cũng được thôi, nhưng tôi nghĩ nếu muốn biết rõ hơn em về hỏi hôn phu của mình thì sẽ hay hơn đấy.
Để tôi nói thẳng ra sẽ khiến em mất hứng.”
“Hôn phu của tôi? Anh có thù oán gì với Lương Hạo Hiên sao?”
“Em cứ về hỏi anh thì sẽ biết ngay thôi, bởi tôi chắc chắn sẽ là người đầu tiên anh ta nhắc đến.”
Tiết Thuỵ Du mơ hồ nhìn Trình Dục Uy, cô ngẵm lại những cái tên xoay quanh Lương Hạo Hiên.
Chợt một tiếng sét như giáng vào đầu cô khiến cô không thể nào chấp nhận nổi được.
Thù oán với Lương Hạo Hiên, nếu nhỏ bé thì không kể hết được, còn nếu là kẻ uy quyền thì chỉ có Trình Dục Uy.
Người đàn ông bá đạo này là Trình Dục Uy sao?
Trong lúc không thể ngờ đến được này, Tiết Thuỵ Du lại còn suy nghĩ được thêm lý do Trình Dục Uy nhắc đến Lương Hạo Hiên trước mặt cô.
Cả thành phố này ai cũng biết Tiết Thuỵ Du cô là hôn thê của Lương Hạo Hiên, ấy nhưng nếu Tiết Thuỵ Du cô mở miệng hỏi Lương Phi Vũ về Trình Dục Uy thì chắc chắn người thiệt hại hẳn là cô.
Khá khen cho một bậc anh tài nổi tiếng là một kẻ yêu nghiệt, ấy nhưng Tiết Thuỵ Du cô lại không dễ dàng sập bẫy như vậy.
Bây giờ Lương Hạo Hiên mà biết cô không còn là xử nữ, còn ngủ với Trình Dục Uy thì người bất lợi hơn chắc chắn là cô rồi.
“Xem ra em đã biết tôi là ai.”
“Dễ đoán thôi mà, người khí chất ngút trời như anh khoanh vùng một cái liền biết ngay được.
Có đúng như vậy không Trình gia?”
“Hahaha em cũng thông minh đấy.”
“Vậy anh ngủ với Tiết Thuỵ Du tôi là vì ân oán cá nhân của anh với Lương Hạo Hiên thôi sao?”
“Em đoán xem?”
“Nếu như vậy thì anh đúng là kẻ tiểu nhân rồi.”
Trình Dục Uy cảm thấy Tiết Thuỵ Du đúng thật là thú vị, thiên kim danh viện ở cái thành phố này chẳng mấy ai có được cái khí chất mắng người không thấy ngượng như thế này cả.
Trình Dục Uy hắn không hiểu sao ai ai cũng đào tạo ra một thiên kim tiểu thư tính cách hiền lành nhu nhược làm hắn chán chết.
Nhưng thật may Tiết Thuỵ Du này lại cực kì thú vị, khiến hắn không thể không thưởng thức được.
“Em mắng người hay lắm, nhưng trước khi mắng tôi là kẻ tiểu nhân thì em xem lại xem hôn phu của em có đúng là kẻ quân tử hay không?”
“Quân tử hay tiểu nhân tôi chẳng rảnh rang hơi sức đâu mà quan tâm lắm.”
“Nếu tôi nói tối qua tôi cùng em phát sinh quan hệ bởi vì em cố tình câu dẫn tôi thì như thế nào?”
Tiết Thuỵ Du nhìn Trình Dục Uy, hắn vẫn cứ nhìn cô bằng ánh mắt yêu nghiệt ấy nhưng Tiết Thuỵ Du lại bình tĩnh như nước mà nhìn hắn.
Cô say rượu là thật, say rượu là sẽ càn quấy cũng là thật, cô không chối.
Vậy thì xem như chuyện này là sự cố được rồi.
“Vậy bây giờ anh là kẻ ăn xong chùi mép?”
“Tôi chưa ăn xong mà.”
Tiết Thuỵ Du nhướn mày nhìn Trình Dục Uy, chưa ăn xong ở đây có nghĩa là…? Không kịp nghĩ ngợi đã bị Trình Dục Uy đè ngã ra giường, khuôn mặt điển trai nhanh chóng áp sát xuống khiến trống ngực cô đánh từng hồi từng hồi.
“Anh… làm cái gì?”
“Tiết Thuỵ Du, xem ra là tôi đã quá nhường nhịn em rồi.”
“Buông ra, tên hỗn đản này, anh bị điên rồi sao?”
Vốn nghĩ Trình Dục Uy sẽ lại làm ra loại chuyện gì đó nhưng không, hắn vội buông Tiết Thuỵ Du ra, nhìn cô túm lấy chăn che chắn cơ thể của mình lại.
Mèo hoang nhỏ có lớn giọng được như thế nào thì dưới sự tấn công của sói cũng sẽ khiếp đảm ít nhiều.
Tiết Thuỵ Du đứng trước sự tấn công của Trình Dục Uy cũng không thể nào không hoảng sợ.
Trình Dục Uy nghĩ rồi, hắn sẽ không vì cái lợi trước mắt này mà quên đi cái lợi về lâu về dài, Tiết Thuỵ Du xinh đẹp như thế khiến hắn quyến luyến không thôi đâu phải chỉ ăn một lần là được.
Ngày tháng sau này còn dài, chuyện gì cũng nên nghĩ cho tương lai thì tốt hơn.
Tiết Thuỵ Du nhân lúc Trình Dục Uy đi tắm vội vã lấy bộ trang phục được xếp sẵn trên ghế lên mặc vào người.
Bộ đồ công sở còn mới tinh như thế này chỉ có dành cho cô thôi, xem ra cũng là Trình Dục Uy tinh ý sắp xếp, về phần này cô cảm kích.
Trình Dục Uy lúc quay trở ra đã thấy Tiết Thuỵ Du ăn mặc chỉnh tề, đang ngồi trước gương tô lại son, hắn làm như không có chuyện gì xảy ra tiến lại giường ngồi xuống, mấy giọt nước từ trên tóc rơi xuống lồng ngực hắn cực kì quyến rũ mê người.
“Định đi à?”
“Không lẽ ở đây mãi?”
Tiết Thuỵ Du cầm túi xách chuẩn bị rời đi, nghĩ ngợi gì đó cô rút trong túi ra một xấp tiền quăng lên giường rồi nhìn Trình Dục Uy đầy thách thức.
“Tiền này là tiền tip cho anh đêm qua hầu hạ rất nhiệt tình.
Đi nhé!”
Từ Trình Dục Uy là kẻ ăn xong chùi mép, Tiết Thuỵ Du lại ngang ngược biến cô thành kẻ ăn xong chùi mép, còn không quên dùng tiền vũ nhục Trình Dục Uy một lần.
Tiết Thuỵ Du cô muốn cho hắn biết điều này không làm ảnh hưởng đến cô nhiều lắm mà ngược lại Trình Dục Uy hắn đã động đến nhầm người rồi.
Bóng lưng yêu kiều kèm theo tiếng giày cao gót lanh lảnh rời đi, Trình Dục Uy nhìn xấp tiền mệnh giá lớn trên giường, khoé môi nhếch lên một nụ cười không rõ ý tứ.
Đúng là không hổ danh Tiết Thuỵ Du, bất quá điều này lại càng khiến hắn cảm thấy cô gái này thú vị hơn nhiều..