Quan Hệ Không Đứng Đắn - Ngự Tiểu Phàm

Chương 36: Đứa Trẻ


Đọc truyện Quan Hệ Không Đứng Đắn – Ngự Tiểu Phàm – Chương 36: Đứa Trẻ

Nghiêm Hải An xem như để cho mình một đợt nghỉ dài, theo hai cha con hơn nửa tháng, do Tô Ấn hao tâm tổn trí mà hành trình vô cùng phong phú và thuận lợi, tất cả đang đi du lịch cũng không gặp phải chuyện phiền lòng.
Dựa theo sắp xếp của Tô Ấn chơi thêm nửa tháng nữa cũng không là vấn đề, nhưng Nghiêm Hải Kiến lại nói phải đi về.
“Chơi thêm mấy ngày nữa nha.” Nghiêm Hải An đã lâu không gặp người nhà, đột nhiên vừa nghe, quả thực có chút luyến tiếc, liền muốn giữ lại theo bản năng. “Nghiêm Cẩn và anh hiếm khi ra ngoài chơi một chuyến.”
“Không.” Nghiêm Hải Kiến cười cười, nhưng thói quen nhíu mày làm cho nụ cười của anh thoạt nhìn có một chút miễn cưỡng, “Cha mẹ già ở nhà không có người chăm sóc. Mấy ngày cảm ơn em, đã lâu không thấy Tiểu Cẩn vui vẻ như vậy.”
Mẹ của Nghiêm Cẩn đi sớm, Nghiêm Hải Kiến trên có già dưới có trẻ, còn phải cung cấp cho một em trai đi học ở thành phố lớn, gánh nặng lớn như vậy, không có người phụ nữ nào muốn nhảy die nd da vào cái hố lửa nhà bọn họ này giúp anh gánh vác, nên xác định vẫn độc thân. Mấy năm này Nghiêm Hải An cũng luôn gửi tiền về nhà, Nghiêm Hải Kiến mới dễ dàng hơn một chút.
“Giữa anh em nói cảm ơn gì chứ.” Nghiêm Hải An liếc nhìn theo Tô Ẩn đi xếp hàng mua thịt nướng với Nghiêm Cẩn, “Anh, trước em nói với anh làm chút buôn bán, anh vẫn là suy nghĩ một chút đi, em có tiền vốn.”
Nghiêm Hải Kiến lắc đầu một: “Thứ nhất anh không có kiến thức thứ hai không có văn hóa, làm buôn bán cái gì đây. Bây giờ anh chỉ muốn nuôi Tiểu Cẩn lớn, kêu nó đi học cho tốt, đừng học anh không có tiền đồ.”
Nói xong anh nhìn Nghiêm Hải An một, dường như không dám nhìn lâu mà cúi đầu: “Em, anh đã nói với em, em sáng sủa phải thiết thực đi. Anh biết, em với ông chủ Tôn kia là loại quan hệ bắt buộc, sao hai người đàn ông có thể ở sống cùng một chỗ đây? Em nghĩ rõ ràng chút.”
“Yên tâm đi, em và anh ấy đều là đàn ông, ai còn có thể bị thua thiệt, đúng không?” Nghiêm Hải An sớm biết Nghiêm Hải Kiến sẽ bị như vậy, Tôn Ngôn không phải là vui khi việc thành sao?
Nghiêm Hải Kiến nghiêm túc nói: “Nói không phải là nói cái điều này, anh nhìn ra được, người ta rất giàu, cho dù bảy mươi tám mươi còn có người phụ nữ sẵn lòng lùi lại sinh đứa bé cho anh ta, chúng ta không so được. Tiền mấy ngày này chúng ta tiêu đều là tiền của người ta sao?”
“Không phải, đều là của em, chỉ là phiền hà Tô Ấn sắp xếp một chút.” Nghiêm Hải An thử suy nghĩ Tôn Ngôn lúc bảy mươi tám mươi, thành một ông già xấu tính, cảnh tượng xung quanh còn có một đám mỹ nữ mặc bikini vây quanh tìm cách sinh em bé, suýt nữa muốn cười thật to.
Nghiêm Hải Kiến không chú ý bộ mặt run rẩy của cậu, tận tình mà nói: “Em không cần tiêu tiền bậy bạ, mỗi năm gửi quá nhiều tiền về nhà, em ở thành phố B một mình sao không biết tiết kiệm một chút đi? Tiền cũng đủ dùng rồi.”
Nghiêm Hải An cười: “Đây là phải, lúc đầu anh cung cấp cho em đi học cũng không nghĩ tới tiền chưa đủ dùng sao? Hơn nữa em thực sự đầy đủ rồi, Nghiêm Cẩn còn phải đi học, anh giúp nó tích góp, coi như sau này không thể học ở thành phố B, để nó đi học trong thành phố lớn dù sao vẫn tốt một chút, sớm ra ngoài trải qua đường đời.”

Chuyện này Nghiêm Hải An vẫn luôn giữ trong lòng, cũng không phải một chút manh mối đều không có.
Nghiêm Hải Kiến nói: “Ôi, em quản được đến nhiều như vậy thôi, anh là bảo em sớm tính toán, em xuất sắc đến thế này, tìm cô gái tốt, đi con đường thực tế sống qua ngày, việc kia có chút không tốt?”
Hai anh em chênh lệch mười lăm tuổi, cha mẹ ra đồng làm việc hàng tiếng đồng hồ, Nghiêm Hải An chủ yếu là được Nghiêm Hải Kiến nuôi lớn, anh cả như cha, đời này quan tâm không ít cho cậu. Nghiêm Hải An hiểu Nghiêm Hải Kiến thật sự muốn tốt cho mình, mặc dù trước giờ anh không hiểu qua đồng tính luyến ái, nhưng ngay cả tức miệng mắng to qua cũng không có: “Thật sự không phải lo lắng em, trong lòng em có tính toán.”
“Ôi…” Nghiêm Hải Kiến biết lúc này nói không lại Nghiêm Hải An rồi, thở dài nói, “Từ nhỏ em rất có chủ kiến.”
Bên này hai anh em nói chuyện phiếm, bên kia Nghiêm Cẩm đi về nhìn bọn họ một chút, nét ngây ngô âu sầu giữa hai lông mày giống y hệt với cha.
Cậu nắm tay, có chút khẩn trương: “Ngài Tô.”
Tô Ấn đang hướng mặt nhìn phía trước còn có bao nhiêu người, đang nghĩ xem có phải một người lên đường chen vào đội một trăm người không, bỗng nhiên bị giọng nói nhỏ của người con trai phía sau gọi tiếng ngài Tô, rất lạ lùng, bình thường Nghiêm Cẩn có thể không mở miệng thì không mở miệng, chưa từng gọi anh ta.
Anh ta quay đầu điềm đạm hỏi: “Làm sao vậy? Khát hay đói bụng à?”
Nghiêm Cẩn ngửa đầu, dùng tiếng phổ thông chẳng đâu vào đâu hỏi: “Ngài Tôn ngày đó kia, là ông chủ của chú sao?”
Tô Ấn gật đầu: “À, đúng vậy.”
Nghiêm Cẩn mím môi, đang do dự mở miệng nói: “Cháu có chút chuyện muốn tìm chú ấy nói, có thể không?”
Tô Ấn ngạc nhiên, giống như cảm thấy buồn cười mà bỗng chốc nở nụ cười: “Cháu tìm ngài ấy làm gì hả? Muốn mua gì sao? Nói với chú cũng giống vậy.”

Tinh thần trên mặt Nghiêm Cẩn thu lại: “Không được sao?”
“Cũng không phải không được, chú nói giúp cháu một tiếng,” Tô Ấn suy nghĩ qua một vòng, đã quyết định, “Thật ra thì cháu nói với chú của cháu tốt hơn, ngài ấy và ông chủ là bạn tốt.”
Nghiêm Cẩn không được tự nhiên mà nhìn sang bên cạnh, không lên tiếng.
Thịt nướng mới ra lò, vừa lúc đến lượt bọn họ, nếu không lại chờ một chảo khác rồi. Nghiêm Cẩn và Tô Ấn mỗi người một túi, cùng gặp hai anh em nhà họ Nghiêm.
Nghiêm Hải An nói: “Ngay mai trợ lý Tô không cần phải tới, để bọn họ nghỉ ngơi một chút, ngày kia phải về nhà.”
Nghiêm Cẩn nhìn cậu rất nhanh, lại nhanh chóng cúi đầu.
Tô Ấn chia xâu thịt nướng: “Sao không chơi thêm mấy ngày nữa nha? Còn có nhiều nơi chưa đi mà.”
Nghiêm Hải An giải thích giúp lời nói vụng về của Nghiêm Hải Kiến một lần: “Cha mẹ trong nhà không ai chăm sóc, Nghiêm Cẩn còn phải về ôn tập đấy.”
Nhiệt tình của Tô Ấn luôn thấy tốt thì thu, để tránh gây phiền cho người khác. Chờ khi đưa cha con Nghiêm Cẩn về khách sạn, Tô Ấn đưa Nghiêm Hải An về nhà liền nói ra chuyện Nghiêm Cẩn.
Nghiêm Hải An vừa nghe liền cau mày: “Nó muốn làm gì?”
Lại nói: “Anh không cần nói chuyện này với Tôn Ngôn.”
“Tôi cảm thấy, nên nói cho ông chủ một câu, đứa trẻ mười mấy tuổi làm việc không suy xét cẩn thận, nếu như thật sự làm chuyện gì sai lầm đây?” Tô Ấn thấy danh phận của Nghiêm Hải An cao, tự nhiên cũng phải duy trì quan hệ tốt với thân thích của cậu, chuyện đứa trẻ này muốn làm, nhưng không thể làm sau lưng Nghiêm Hải An, nếu không xảy ra chuyện gì bị mắng không nói, cho dù không có xảy ra việc gì, ngoảnh lại Tôn Ngôn nói cho Nghiêm Hải An, mình cũng rớt xuống một nơi không được tốt, “Dù sao ngài hiểu rõ ông chủ, xem muốn nói cái gì.”

Nghiêm Hải An nghĩ đi nghĩ lại, không nghĩ ra Nghiêm Cẩn muốn làm gì, nhưng rất kiên trì nói: “Anh không nên nói chuyện này với Tôn Ngôn, tự tôi đi hỏi.”
Ông chủ của Tô Ấn là Tôn Ngôn, cuối cùng nên nghe ai anh ta tự mình biết, đương nhiên lúc này không thể phản bác: “Được, được, vậy….”
Nghiêm Hải An buồn bực nói: “Đưa tôi trở về khách sạn.”
“….Được.” Tô Ấn không ngờ Nghiêm Hải An coi trọng chuyện này như vậy, nhanh nhẹn quay xe về.
Chờ ở dưới khách sạn, Nghiêm Hải An ngồi ở bên cạnh bồn hoa gọi điện thoại cho Nghiêm Hải Kiến.
Lúc Nghiêm Cẩn trông thấy anh có chút giật mình, vẻ mặt âm tình bất định* mà đi tới.
*Âm tình bất định: tâm trạng không ổn định, hoặc tâm trạng khó đoán, khó hiểu.
Nghiêm Hải An đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Cháu tìm Tôn Ngôn có chuyện gì?”
Nghiêm Cẩn không nói lời nào.
Nghiêm Hải An nói: “Cháu không nói chuyện rõ ràng, chú không thể tùy tiện để người khác tới gặp cháu. Cháu muốn tìm người làm việc sao?”
Nghiêm Cẩn cắn môi dưới, trên mặt là giãy giụa lẫn lúng túng, hồi lâu không nói ra một chữ.
“Nghiêm Cẩn.” Nghiêm Hải An hơi lo lắng, theo cậu, con của anh trai chính là con của cậu, nối dõi tông đường nhà họ Nghiêm cũng chỉ có đứa nhỏ này, “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Quyền uy của bậc cha chú rất có hiệu quả ở trước mặt đứa nhỏ, Nghiêm Cẩn hít thở nhanh mấy cái, mặt đỏ lên nói: “Cháu muốn bảo chú ấy nghĩ cách để cháu đi học ở thành phố B.”
Nghiêm Hải An sững sờ, hoàn toàn không ngờ là một tình huống thế này: “Chuyện này cháu nói với chú, tại sao muốn tìm Tôn Ngôn?”

“Tìm chú không có tác dụng, nhưng cháu biết chú ấy là một người rất lợi hại rất có tiền, người như ngài Tô cũng chỉ là người làm việc cho chú ấy.” Cuối cùng Nghiêm Cẩn ngẩng đầu nhìn cậu, lường trước được ánh mắt làm người ta cảm thấy khó chịu, “Cha của cháu cũng thường nói, bảo cháu cố gắng đừng làm phiền lòng chú. Nhưng đây cũng là chú nợ nhà chúng ta chứ?”
Giọng của thiếu niên cậu trong buổi tối có vẻ mỏng mà lạnh: “Nếu không phải vì tạo điều kiện cho chú đi học ở thành phố B, sao nhà chúng ta sẽ nghèo như vậy? Tại sao cha cháu ở nhà nuôi qiudoon ông bà, còn nuôi thêm chú? Rõ ràng ở tuổi chú đi học trung học, cha của cháu phải đi làm kiếm tiền.”
Dường như cuối cùng cậu cũng mở lòng, thao thao bất tuyệt mà trút hết oán trách với Nghiêm Hải An: “Cháu biết, ở đây tốt như vậy, cái gì cũng có, chú để người thân nghĩ cách cho chú tới đây học, nhưng tại sao không học cho tốt chứ? Bị người ta đuổi học, còn làm hại cháu không có cách nào đi tìm người khác giúp đỡ!”
Đợi nói xong, tức giận cũng vung hết rồi, dù sao Nghiêm Cẩn chỉ là một học sinh trung học, trong mắt lộ ra chút vẻ sợ hãi, cứng cổ, không để cho mình lộ ra vẻ sợ hãi.
Nghiêm Hải An lẳng lặng tiêu hóa những lời nói đầy hờn giận này, mỉm cười nói: “Cháu còn hiểu được thật nhiều. Chú biết, cháu đi về yên tâm đi học, chuyện này chú và cha cháu sẽ nghĩ cách. Nhưng bất kể học ở đâu, năng lực của cháu là quan trọng nhất.”
Nói xong chỉ nước trái cây và bánh ngọt đặt trên bồn hoa: “Cái này cháu cầm đi, buổi tối đói bụng ăn với cha cháu.”
Cậu trả lời vân đạm phong khinh như vậy*, giống như một quả đấm đánh vào trên bông, khuôn mặt Nghiêm Cẩn kìm nén đến mức giống như chảy máu, sự khó chịu trong mắt thiếu niên gần như tập hợp thành hơi nước: “Chú có ý gì?!”
*Vân đạm phong khinh: chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.
Nghiêm Hải An rất bình tĩnh, hoàn toàn không đoán cậu thẹn quá hóa giận: “Chú không có ý gì khác, những lời này cháu nên nói sớm với chú và cha cháu, nhưng hôm nay hai chúng ta nói thì dừng lại ở giữa hai chúng ta, chú sẽ không nói cho bất kỳ người nào biết.”
Mặc dù giả bộ hùng hồn, đến cùng vẫn là đứa trẻ, Nghiêm Cẩn nghe vậy rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Tâm tình Nghiêm Hải An phức tạp mà nhìn cậu: “Mau về nghỉ ngơi đi, để ba cháu đỡ sốt ruột chờ…”
Lời nói chưa dứt, điện thoại của Tôn Ngôn đã đuổi tới: “Tình hình thế nào? Vẫn chơi ở bên ngoài ư? Anh về nhà cũng không thấy bóng dáng em?”
“Đến đây.” Nghiêm Hải An nhận điện thoại, phất phất tay với Nghiêm Cẩn, ý bảo đi nhanh lên đi, xoay người đi về phía xe.
Nghiêm Cẩn nhìn bóng lưng của cậu, lại nhìn túi ni lông trên bồn hoa, lấy khuỷu tay lau mắt một, cầm túi ni lông chạy về khách sạn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.