Đọc truyện Quan Hệ Bí Ẩn – Chương 12: Phiên ngoại – Tiểu thái tử truy phu ký (trung)
Sinh nhật mười chín tuổi của Ân Mật Nhiên lần này, Ân Thiệu Hành làm giống như lời cậu nói mà cùng cậu ở nhà.
Cho dù trong nhà chỉ có hai người bọn họ, nhưng lại không nhàm chán chút nào, bởi vì nguyện vọng của Ân Mật Nhiên trong sinh nhật năm nay là khiến cho Ân Thiệu Hành tập cùng cậu một vở kịch. Còn vở kịch này nha… dĩ nhiên là bắt nguồn từ chính tay nhà soạn kịch tài ba Ân Mật Nhiên.
Bọn họ đóng vai một đôi phu phu đã kết hôn nhiều năm. Sở dĩ nói là sắm vai nhưng thật ra là do Ân Mật Nhiên ít nhiều cũng phát giác ra Ân Thiệu Hành còn có chút kiêng dè cậu, cho dù trước mắt còn chưa nắm được nguyên nhân, nhưng cậu tin tưởng một ngày nào đó mình sẽ hiểu rõ.
Hôm nay Ân Mật Nhiên đặc biệt dậy sớm, rửa mặt xong liền chạy tới phòng bếp bắt đầu làm bữa sáng tình yêu cho Ân Thiệu Hành.
Chờ cậu bận rộn gần xong, Ân Thiệu Hành vừa vặn xuống lầu, nhìn thấy cậu bưng ra một dĩa bánh mì nướng mật ong bị sém cạnh, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy một câu: “Lão công, anh dậy rồi à?”
“…Ừ.” Ân Thiệu Hành cố gắng duy trì vẻ mặt dửng dưng, nhưng trong lòng đã sớm không khống chế được mà loạn cào cào, lão, lão công?!
(Nguyên văn: tiểu lộc loạn chàng: nai con đập loạn: chỉ nội tâm thấp thỏm bất an, thường dùng để hình dung tâm tình của tình yêu nam nữ)
“Mau tới ăn sáng đi.” Ân Mật Nhiên mỉm cười kéo người đang đứng ngồi xuống bàn ăn, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, “Lần đầu tiên làm cái này, bị cháy một chút.”
Ân Thiệu Hành liền cắn một miếng, phát hiện mùi vị cư nhiên không tệ, vì vậy gật đầu khen ngợi: “Ngon.”
“Thật sự?!” Ân Mật Nhiên mừng rỡ xác nhận lại.
“Có muốn tự mình thử một chút không.”
Ân Mật Nhiên lại gần, tại chỗ Ân Thiệu Hành đã cắn qua lại in lên một dấu răng, mật ong ngọt ngào chảy thẳng vào tim, nhưng vẫn khiêm tốn nói: “Cũng tạm được… lần sau sẽ cố gắng không làm cháy nữa, chỗ bên cạnh đó đừng ăn.”
Nếu mỗi ngày đều có thể như vậy thì tốt biết bao. Ân Mật Nhiên chống cằm ngồi một bên lặng lẽ nghĩ, thật hy vọng thời gian trôi chậm một chút, cậu vì cái gì không sớm lắp camera tại từng ngóc ngách trong nhà, như vậy là có thể quay lại hết thảy rồi.
Có thể nói sở thích lưu giữ lại mọi thứ của Ân Mật Nhiên chính là sinh ra từ lúc này.
“Em không ăn hả?” Ân Thiệu Hành hỏi.
“Đã ăn rồi.” Ân Mật Nhiên lắc đầu. Cậu rốt cuộc vẫn không thể buông bỏ mong muốn trong lòng, sau khi hai người ăn sáng xong liền do dự hỏi: “Anh có phiền khi em lắp camera trong nhà không?”
“Camera? Em muốn quay cái gì?” Ân Thiệu Hành lộ vẻ khó hiểu.
“Em chính là… muốn thu lại.”
“Tuy rằng cảm giác có thể sẽ có chút không được tự nhiên, nhưng mà em đã thích thì cứ làm đi.” Cho dù yêu cầu của Ân Mật Nhiên rất kỳ quái, nhưng hắn vẫn bao dung vô điều kiện, bởi vì hắn ít nhiều có thể đoán ra nguyên nhân, là tình cảm của bản thân đưa ra chưa đủ nhiều, đối phương mới phải tìm an ủi từ cái khác.
“Thật sự có thể?” Ân Mật Nhiên kinh hỉ nói: “Nhưng mà trong nhà chỉ có một camera… Được rồi, lần sau đi, sang năm em nhất định phải chuẩn bị từ sớm!” Rồi lại rất nhanh đã xẹp xuống.
Ân Thiệu Hành thấy cậu lại bắt đầu gửi gắm hi vọng vào sinh nhật tiếp theo, trong lòng có chút không đành lòng. Sang năm, sang năm bọn họ sẽ là dạng quan hệ gì, hơn nữa, bản thân thật có thể kiên trì đến lúc đó ư, hiện tại hắn rất muốn không quan tâm tất cả mà đi qua ôm cậu, hôn cậu, muốn càng nhiều hơn nữa.
Thời điểm nghĩ đến đây, cơ thể đã sớm hơn một bước mà kéo người vào ngực rồi: “Mật Nhiên.” Dù sao hiện tại vai diễn của hắn chính là chồng của Ân Mật Nhiên, như vậy thì để cho hắn cũng phóng túng một lần đi.
“Hả?” Trong giọng nói có chút chờ mong.
“Quay lại đi, một máy cũng có thể quay lại.” Ân Thiệu Hành ghé vào tai cậu nhỏ giọng nói.
“Quay cái gì?” Phút chốc hiểu sai ý khiến Ân Mật Nhiên có chút nhộn nhạo không yên.
“Em muốn quay gì cũng có thể.” Ân Thiệu Hành rồi lại thật sự cho cậu một kinh hỉ.
Trong đầu Ân Mật Nhiên lập tức hiện ra vô số hình ảnh không lành mạnh, quỷ thần xui khiến hỏi: “Xấu hổ cũng được hả?” Vốn chỉ mang tính chất đùa giỡn, bởi vì cậu biết rõ cái này rất không có khả năng, vì vậy sau khi nhận được câu trả lời của Ân Thiệu Hành cậu hoàn toàn không kịp phản ứng lại.
“Có thể.” Hắn nói.
Ân Mật Nhiên cảm thấy hiện tại mình có chút cưỡi hổ khó xuống. (骑虎难下 Kỵ Hổ Nan Hạ: đã cưỡi trên lưng hổ rồi thì khó mà xuống, được dùng để diễn tả một tình huống mà trong đó một người bị mắc kẹt trong một tình cảnh khó khăn mà không có đường ra.)
Mười một giờ đêm, trải qua cuộc sống hôn nhân giả tưởng đầy mỹ mãn, ăn xong bánh sinh nhật, thời điểm tắm xong lại chuẩn bị cùng Ân Thiệu Hành nằm cùng một chỗ đắp chăn bông nói chuyện phiếm một cách trong sáng, hắn đột nhiên bổ nhào qua.
“Hả, làm sao vậy?”
Ân Thiệu Hành giữ chặt người dưới thân, lặng im đánh giá vài giây sau đó nhẹ nhàng hỏi: “Muốn không?”
Ân Mật Nhiên nghe xong lập tức mở to hai mắt, cảm xúc kích động khiến cho cơ thể cũng hơi phát run, nhưng cậu vẫn cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại: “Em có thể muốn cái gì?”
Hiện tại Ân Thiệu Hành đã không còn có cầu tất có ứng giống như khi cậu còn bé nữa, mà cậu cũng đã qua cái tuổi khóc nháo đòi người yêu thương, cho dù hồi tưởng lại, cậu phát hiện bản thân cũng chưa từng khóc lóc lần nào. Ân Thiệu hành thật xứng với vị trí của một người anh trai, mỗi lần mình thích gì, muốn gì hắn đều có thể biết được đầu tiên, sau đó thỏa mãn mình.
Nhưng mà hiện tại hắn thật hẹp hòi.
“Nghĩ muốn cái gì cũng có thể.” Ân Thiệu Hành nghiêm túc nhìn cậu.
“Em mới không tin, quỷ hẹp hòi.” Không cẩn thận liền nói ra lời trong lòng.
Ân Thiệu Hành híp mắt, quyết định dùng hành động để chứng minh bản thân hào phóng.
Vì vậy một giây sau Ân Mật Nhiên đã bị đè xuống thừa nhận nụ hôn bá đạo. Khác xa với nụ hôn đơn thuần lúc bình thường, đây là lần đầu tiên môi răng gắn bó, môi lưỡi dây dưa chân chính. “Ưm…” Thời điểm ngoài ý muốn chạm được đầu lưỡi nóng ướt của đối phương, Ân Mật Nhiên không nhịn được phát ra một tiếng ngâm khẽ, sau đó liền khẩn cấp nghênh đón nồng nhiệt, nhất thời trong đầu chỉ có tiếng tim đập thình thịch.
Sau cơn kích động, động tác của hai người dần chậm lại, đầu lưỡi nhẹ nhàng ôn nhu mà cuốn lấy nhau.
Ân Thiệu Hành cảm thấy bản thân đã không nhịn được nữa, thì ra nụ hôn chân chính sẽ khiến cho người ta bị nghiện, mấy lần trước kia chỉ là thoáng qua, mệt cho hắn vẫn một mực kiêu ngạo với năng lực tự kiềm chế của mình.
Lưu luyến tách ra, khóe mắt Ân Mật Nhiên đã sớm nhuộm một màu đỏ diễm lệ, thở hồng hộc nhìn người đàn ông phía trên mình, trong lòng có chút thấp thỏm không yên.
“Tiếp tục không?” Ân Thiệu Hành hỏi.
Ân Mật Nhiên do dự mà nhắm mắt lại. Cảm thấy nút áo ngủ của mình đang dần được gỡ bỏ, cậu vừa chờ mong lại bất an, nhưng cuối cùng vẫn hít sâu một hơi nắm chặt tay hắn: “Đã đủ rồi.” Cậu không biết hiện tại Ân Thiệu Hành là đang phối hợp diễn kịch với cậu, hay là thật sự kìm lòng không được, cho nên… hay là thôi đi.
Hơn nữa cậu tạm thời không thật sự có ham muốn ghi hình chuyện chăn gối. Đứng dậy tắt camera dựng một bên, xoa khuôn mặt nóng bừng của mình, chán nản ngã xuống giường: “Lúc trước em chẳng qua là nói giỡn mà thôi.”
Ân Thiệu Hành im lặng cài lại áo cho cậu, sau đó xuống giường đi vào phòng tắm, không lâu sau bên trong truyền ra tiếng nước ‘ào ào’. Lúc đầu Ân Mật Nhiên còn có chút khó hiểu: Không phải hồi nãy vừa tắm rồi sao? sau đó dường như nghĩ tới gì, cậu vội vàng chạy vụt qua gõ cửa phòng tắm: “Thiệu Hành.”
Một lúc sau mới nghe hắn “ừ” một tiếng, giọng có chút đè nén.
“Anh sẽ không phải là do…” Tưởng tượng thoáng qua hình ảnh kia Ân Mật Nhiên lại cảm thấy có chút hối hận, vừa rồi cậu sao lại kêu dừng cơ chứ? Cơ hội khó cỡ nào a! Cứ ăn trước rồi hẵn nói sau! Vì vậy cậu lại bắt đầu trêu chọc: “Thiệu Hành, em cũng muốn tắm.” Thấy bên trong không có động tĩnh gì cậu lại dùng giọng điệu mềm nhũn gọi tiếp: “Lão công?”
Xuyên qua tiếng nước tí tách Ân Thiệu Hành mơ hồ nghe được một tiếng “Lão công”, nửa người dưới lập tức căng đau, bất đắc dĩ thở dài một hơi, rốt cuộc chống không lại dục vọng mãnh liệt trong lòng: “Cửa không khóa.”
Nghe vậy Ân Mật Nhiên không tự chủ được siết chặt vạt áo, sau khi lấy dũng khí liền im lặng tắt đèn bước vào.
Bình thường Ân Mật Nhiên vẫn hay vô ý hữu ý trêu chọc người nhưng khi thật sự đã đến tình trạng này thì lại chính là một con cọp giấy, huống chi hiện tại còn phải dính nước cơ chứ? Vì vậy tại một giây cuối cùng của sinh nhật mười chín tuổi năm đó, cậu giãy giụa rên rỉ một tiếng, bắn ở trong tay Ân Thiệu Hành.
(Nguyên văn là更何况现在还要沾水了呢? K biết edit đúng k nữa.)
Ngày hôm sau, quan hệ của bọn họ có một bước tiến nho nhỏ. Ân Thiệu Hành sẽ không tìm cớ lảng tránh nụ hôn của Ân Mật Nhiên, ngược lại có khi còn chủ động hôn cậu, hôn cho đến khi chân cậu mềm nhũn, thậm chí còn thỉnh thoảng lấy tay giúp cậu giải quyết nhu cầu sinh lý…
Mỗi ngày Ân Mật Nhiên đều trôi qua vô cùng thoải mái, đồng thời cậu cũng phát giác thì ra mình là một người lòng tham không đáy, cho dù Ân Thiệu Hành đã thỏa mãn cậu như thế nào, cậu đều cảm thấy chưa đủ. Trong lòng vẫn một mực mong chờ một bước cuối cùng, nhưng động đến điểm này Ân Thiệu Hành rồi lại kiên định giống như lúc trước, có đôi khi bọn họ ý loạn tình mê Ân Mật Nhiên cảm thấy mình đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng hết lần này tới lần khác trong một phút cuối cùng chỉ có thể nhịn xuống.
Ân Mật Nhiên đầy một lòng mong chờ, một lần đợi, liền đợi đến một năm.
“Sinh nhật năm nay có dự định gì chưa?” Buổi tối lúc gần đi ngủ Ân Thiệu Hành ôm người từ phía sau hỏi.
“Bình thường, không có nguyện vọng gì cả.” Ân Mật Nhiên mở tay hắn ra thản nhiên nói.
“Sao lại không có nguyện vọng? Đây chính là sinh nhật tròn tuổi của em.”
“Nguyện vọng gì? Quà sinh nhật cũng không theo mong muốn.”
“Năm nay muốn cái gì?” Ân Thiệu Hành lại vòng tay qua eo cậu.
Nói đến đây cậu lại tức giận, Ân Mật Nhiên cười lạnh một tiếng: “Em muốn có bạn trai, anh cho em được không, anh trai?” Dứt lời lại muốn đẩy tay hắn ra.
Kỳ thật là do hôm nay thời điểm họn họ ra ngoài dạo phố gặp phải bạn học của Ân Thiệu Hành, lúc giới thiệu Ân Thiệu Hành lại theo bản năng nói với đối phương một câu “Đây là em tớ”, mặc dù khi đối phương nhìn thấy bọn họ tay nắm tay đầy ái muội thì đã tỏ vẻ đã rõ, nhưng Ân Mật Nhiên vẫn là đau lòng.
Ân Thiệu Hành ôm chặt cậu: “Xin lỗi, anh… là do thói quen của anh.”
“Không phải là thói quen của anh, chẳng qua là trong lòng anh không tiếp nhận em.” Ân Mật Nhiên lại tránh không thoát, chỉ có thể mặc cho hắn ôm.
“Không phải như thế.” Ân Thiệu Hành muốn giải thích, nhưng lại không biết phải nói như thế nào.
“Vậy em hỏi anh,” Ân Mật Nhiên xoay người qua đối diện với hắn, “Anh cảm thấy quan hệ hiện tại của chúng ta như thế nào?”
Ân Thiệu Hành nhìn bộ dạng nghiêm túc của Ân Mật Nhiên, không khỏi thận trọng hơn, cẩn thận ngẫm lại phải làm như thế nào để biểu đạt được suy nghĩ của mình cho cậu hiểu. Ân Mật Nhiên đợi một lúc không thấy hắn tỏ thái độ, thay vào đó là tỉnh táo lại, bình tĩnh hỏi: “Anh em? Người yêu? Hay là cái gì khác.”
“Em là người thân của anh, Mật Nhiên.” Ân Thiệu Hành nói một cách đầy chân thành, “Em biết anh trước kia là cô nhi, không cha không mẹ, cũng không có anh chị em. Nhưng về sau anh có cha, mẹ, cũng có em… mọi người đều là người thân của anh.”
Ân Mật Nhiên nghe mà đau lòng, nhưng lại cảm thấy không cam lòng.
Lúc trước Ân Thiệu Hành nói cậu còn nhỏ, rất nhiều chuyện còn chưa hiểu kỳ thật cũng không phải nói sai, bởi vì lúc này cậu không thể hoàn toàn thấu hiểu được suy nghĩ của Ân Thiệu Hành, chẳng qua là cố chấp mà nghĩ muốn cùng hắn một chỗ.
“Nhưng mà em không muốn loại quan hệ này.”
Ân Thiệu Hành cố gắng nói rõ với cậu: “Người thân có thể vĩnh viễn cùng một chỗ, nhưng còn…”
“Cho dù không phải người thân, em cũng sẽ vĩnh viễn cùng với anh.” Ân Mật Nhiên vội vàng ngắt lời. Dĩ nhiên cậu đã hiểu lầm, cho rằng đối phương không tín nhiệm mình, cảm thấy mình sớm muộn gì cũng sẽ thay lòng đổi dạ.
Trên thực tế quả thật lúc trước Ân Thiệu Hành cũng từng có lo lắng tương tự, nhưng từ khi hắn không còn lảng tránh Ân Mật Nhiên thân mật thì cũng đã nghĩ thông suốt, hắn có thể cảm nhận được tình cảm của đối phương là thật lòng, đứa nhỏ bản thân nhìn nó lớn lên tự nhiên cũng có lòng tin nhất định. Chẳng qua là… hắn không có lòng tin với chính mình a.
“Em lúc này còn chưa hiểu được.” Hắn muốn ít nhất chờ đến khi mình lại lớn mạnh hơn một chút, mới có tư cách cùng Ân Mật Nhiên chân chính cùng một chỗ.
Nhưng Ân Thiệu Hành vẫn là sơ sài, cách làm của loại người như hắn chính là chưa xác định mối quan hệ nhưng vẫn nồng nhiệt với đối phương, cũng rất không chịu trách nhiệm. Nhưng mà điều này cũng không thể hoàn toàn trách hắn, tình yêu của Ân Mật Nhiên nồng nhiệt mà cố chấp, thường khiến cho hắn trở tay không kịp lại kìm lòng không đặng, thời gian dần trôi liền tạo thành cục diện tiến thoái lưỡng nan như hôm nay vậy.
Đối mặt với lý giải sơ sài của Ân thiệu Hành, Ân Mật Nhiên liền bực mình: “Đúng, em chính là không hiểu được lối suy nghĩ của lão già anh. Nhưng nếu như anh coi em là người thân, vậy tại sao còn muốn ôm em, hôn em?!”
Ân Thiệu Hành im lặng, sững sờ trong chốc lát mới trả lời: “Khi còn bé anh cũng từng hôn em, ôm em rồi.”
Ân Mật Nhiên cảm thấy hắn đây là đang chuyển chủ đề, vì vậy tức giận cuộn toàn bộ chăn gối mang đi: “Anh đi đi, em không nên ngủ cùng anh.”
“Mật Nhiên… để cho anh một chút thời gian.”
“Không nói với anh nữa, suy nghĩ khác biệt, trò chuyện không được.”
“Đừng nghĩ lung tung, ngủ đi.” Ân Thiệu hành ôm cả cậu lẫn chăn màn, sợ cậu vẫn còn tức giận liền tiến tới hôn một cái.
Ân Mật Nhiên giả bộ lau miệng phàn nàn: “Hôn cái gì mà hôn, chỉ có bạn trai mới có thể hôn em.”
Ân Thiệu Hành khẽ cười một tiếng, vì để hòa hoãn bầu không khí nên nói lời trêu ghẹo hiếm khi mới có: “Lão công có được không?”
“Là anh sao?” Ân Mật Nhiên bất mãn hừ một tiếng, nhưng vẫn không nhịn được trốn trong bóng đêm lén đỏ mặt, lập tức đem tranh chấp vừa rồi ném ra sau đầu. Giống như che dấu mà xoay người đưa lưng về phía Ân Thiệu Hành, tay siết chặt chăn cũng lặng lẽ thả lỏng.
“Anh đã cố hết sức. Ngủ đi.” Ân Thiệu Hành nhìn động tác lén lút của cậu mà cảm thấy buồn cười, lại giả vờ như không phát hiện, chờ người sắp ngủ mới nhẹ nhàng kéo lại góc chăn cho cậu.