Đọc truyện Quan Hệ Bất Thường (Bất Chính Thường Quan Hệ) – Chương 10
Gần giờ tan tầm, sàn giao dịch ầm ĩ cả ngày rốt cuộc dần khôi phục yên lặng, trên nền đá cẩm thạch bóng loáng lác đác mấy bóng người, các nhân viên bảo vệ kiểm tra qua lại, bước chân thong thả chậm rãi, chìa khóa trong tay va chạm lẫn nhau, phát ra tiếng vang lanh lảnh, không khỏi làm Chuột nhớ tới chuông tan học trong trường, tuy cực kỳ chói tai, nhưng đối với các học sinh chờ đằng đẳng cả ngày, lại êm ái phảng phất như âm thanh trời đất.
Giao dịch bên quản lý Hàn dường như xảy ra vấn đề, một đám người chen chúc đặc nghẹt ở bên bàn, không biết đang tranh cãi cái gì.
Chị Du bướng bỉnh, chỗ nào cũng phải phân tranh cao thấp với quản lý Hàn, người bên Địa ốc Thiên Bảo chưa đi, các nhân viên Địa ốc Thượng Nguyên cũng đừng hòng ra khỏi sàn giao dịch.
“ Ai cười được đến phút cuối cùng, đó mới là kẻ thật sự chiến thắng.” Chị Du mạnh miệng.
Chuột ở sau lưng chị, lén lút nói nhỏ với Tiểu Bạch. “Có ý nghĩa sao?”
Tiểu Bạch nhìn chị Du, nhún vai bất đắc dĩ. “Cẩn thận bị nghe thấy!”
Bà chị thính tai quả nhiên quay đầu cười lạnh.
Hai kẻ có tật giật mình lập tức cúi đầu ngậm miệng.
Lấy di động ra buồn chán ngắm nghía, phần lớn là cuộc gọi cùng tin nhắn của khách hàng. “Jerry, khi nào sang tên? Sớm chút được không?”
“Anh Chu, xét thuế trước bạ còn phải cung cấp giấy tờ gì? Chúng tôi muốn làm gấp!”
“ Đã gửi fax, xin kiểm tra. Nhận được vui lòng lập tức hồi âm!”
Đây là một thế giới ồn ã vội vàng, chạy theo một thời đại hối hả bận rộn tạo nên một đám người luôn luôn không ngừng không nghỉ. Cái gì cũng muốn đi trước một bước, cái gì cũng phải xong sớm một giây, cái gì cũng cần ra tay nhanh lấy trước. Dù trên xe công cộng đã không còn chỗ trống, dù trong thang máy đã gần như quá tải, dù bánh bao mới ra lò đã dư thừa số lượng. Người thứ nhất bước được lên xe chính là kẻ chiến thắng, người có thể chen vào thang máy chính là kẻ bất bại, chiếc bánh bao được cầm lấy đầu tiên chính là cái to hơn tất cả. Rõ ràng không có một chút căn cứ nào, lại vẫn có người tranh nhau không biết mệt.
Lòng người xốc nổi, không kiềm lại được, vô lực khắc chế.
Trong đó chen lẫn mấy câu mấy chữ của A Lục. Nhóc ngốc nhát gan, trong giờ làm việc chưa từng dám ăn bơ làm biếng. Chuột nhắn tin cho hắn, hắn cũng phải nhân lúc chú Khoan đi vắng mới lén trốn tới chỗ không người để hồi âm. “Chú Khoan đi vắng, tôi cùng Nghiêm Nghiễm trông coi tiệm.”
“ Cậu bận sao! Tôi không có việc gì làm, rất thoải mái!”
“ Chuột, thuốc ở nhà cậu cũng quá hạn rồi, tôi mua cái mới, lần sau mang đến cho cậu!”
Cuối mỗi câu tặng thêm một ký hiệu mặt cười đơn giản. Ở câu đầu tiên dĩ nhiên là cái loại mặt cười đã sắp bị quên đi, dấu hai chấm cộng với chữ “D” viết hoa phía sau. Đoan Đoan đã dạy hắn rất nhiều loại, A Lục lại chỉ thích dùng cái này.
“Được lắm mà!” Nhóc ngốc nói như thế.
Ánh mắt Chuột khinh thường. “Thật lỗi thời!”
A Lục mím môi, trước sau gì vẫn cứ cố chấp. “Thật sự được lắm đó!”
Cũng mặc kệ hắn.
Chú Khoan thường ở trong tiệm, làm bộ làm tịch nâng ấm trà lên, huyên thuyên không ngưng không dứt. “Cái gì gọi là người thành công? Đi trước thời đại chính là người thành công. Đi cùng thời đại gọi là người sống sót. Không bắt kịp thời đại, đó chính là kẻ thất bại!”
Ai cũng không muốn bị xã hội bỏ rơi, cắn chặt hàm răng, dùng hết toàn lực, mệt đến mức đầu choáng mắt hoa, đau đến nỗi khóc không ra nước mắt, nhưng vẫn không muốn thả chậm bước chân truy đuổi. Nhất là ở một thành phố cái gì cũng coi trọng tân thời này, người ngoài nhẹ một câu “Không cập nhật tình hình”, đã đủ đâm tim đâm phổi đâm nhức cả thân.
Lúc mệt đến sức cùng lực kiệt, Chuột chung quy thích gọi một cú điện thoại cho A Lục. Phố phường nửa đêm quạnh quẽ tịch liêu, xuyên qua khe hở áp-phích dán trên cửa kính trong suốt, có thể thấy rõ ánh lửa ấm áp từ tiệm đồ nướng đối diện bên kia đường. Đồng nghiệp bên cạnh hết lần này đến lần khác máy móc gọi điện thoại quảng cáo. “Chào quý khách, xin hỏi có hứng thú đầu tư bất động sản hay không?”
Còn chưa nói xong liền bị lạnh lùng cúp máy.
Chuột xoa xoa ấn đường (*), bên vành tai vang lên tiếng nói mơ hồ của A Lục. “Alo, Chuột hả?”
“Ừ!”
“Muộn vậy rồi? Vẫn còn tăng ca à?”
“ Đúng vậy, bận lắm! Nhưng tăng ca có tiền thưởng.”
“À…”
Đề tài tràng giang đại hải lại toát ra, Chuột hỏi hắn, gội đầu cho khách có bị người ta bắt bẻ hay không, có vấp dây điện dưới đất làm đổ ly nước trên bàn nữa không.
Giọng nói A Lục đậm mùi buồn ngủ, công việc bận rộn như vậy, làm sao nhớ rõ mấy vị khách mình lãnh? Khách tới ai ai cũng rất tốt, hỏi tôi mấy tuổi rồi, trong nhà có mấy người, có bạn gái chưa, có phải thích Thanh Thanh trong tiệm hay không. Hôm nay đến phiên Nghiêm Nghiễm nấu cơm, mọi người đều chạy ra ngoài ăn, chỉ có tôi cùng Ngụy Trì ở lại. Đồ Nghiêm Nghiễm xào cũng không khủng khiếp vậy đâu, ăn được lắm đấy, Ngụy Trì ngốn hết toàn bộ, chỉ là hơi mặn chút thôi, có lẽ làm đổ hũ muối, chỉ mặn một chút thôi, ăn được mà. Tốt lắm đấy!
Hắn chưa từng phàn nàn, cũng chẳng hề so đo, lại càng không than van trách cứ. Dù bị kẻ khác cười chê xa lánh hay lạnh nhạt, nhóc ngốc chậm chạp hiền lành vẫn chỉ biết ngốc nghếch lộ ra vẻ mặt loáng thoáng bi thương, miệng lặp đi lặp lại. “Không sao, được mà, tốt lắm!”
Có những đêm như thế đó, máy fax tít tít kêu to, giấy than nổi trôi khắp xó, ánh đèn trắng sáng đâm vào hai mắt âm ĩ đau đau, nghe một câu nỉ non “Được mà, tôi đang rất tốt!” của hắn ở đầu dây bên đó, trong lòng Chu Thiên Hạo một mảnh bình yên, dù tiếng gầm của chị Du đã ở sát bên tai.
“ Cậu có nghĩ tới sau này chưa?”
Lúc đang miên man suy nghĩ, Tiểu Bạch đột ngột hỏi một câu. Chuột thoáng chốc hoàn hồn lại. “Hả?”
Tiểu Bạch xoay đầu nhìn y, đôi mắt sau tròng kính hơi nheo lại. “Tương lai có tính toán gì không?”
“ Tương lai?” Thoải mái duỗi hai chân, Chuột tựa vào lưng ghế kim loại, không biết phải mở miệng thế nào. “Trước mua một căn hộ!”
“ Thật sự tính kết hôn?” Tiểu Bạch vẻ mặt không thể tin nổi.
Chuột cười cười, không nói lời nào.
Một lát sau, khách hàng bên quản lý Hàn dường như vẫn chưa có ý định kết thúc. Chị Du cùng nhân viên trong bàn tiếp nhận hồ sơ nhiệt tình nói chuyện. Chú bảo vệ không biết đã mấy lần đi ngang qua mặt Chuột, trong ánh mắt lộ ra chút sốt ruột.
Gật đầu xin lỗi, Chuột cố sức bĩu môi về phía chị Du. Ông chú hiểu ra, nhìn y lộ vẻ bó tay bất đắc dĩ.
Tiểu Bạch hỏi Chuột. “Nghề nghiệp dự tính thế nào?”
Chuột trở tay không kịp. “Hả?”
“ Chung quy không thể cả đời làm nhân viên bất động sản, đó không ổn định!”
Đó là một cái nghề ăn cơm nhờ trời, lúc phát đạt, không cần tố chất, ai cũng có thể mặc vest kẹp bọc giấy tờ chạy tới kiếm tiền. Lúc ảm đạm, chỉ trong một đêm, cả dãy văn phòng dọc theo con phố đều phải đóng cửa dẹp tiệm. Không ít nhân viên môi giới từng trải đều nhớ như in mùa ế ẩm hai năm trước đó, mỗi ngày giơ bảng quảng cáo đứng ở đầu đường, cả tháng trời cũng không có nổi một vụ làm ăn buôn bán.
Chuột nói. “Để xem lại!”
Tiểu Bạch chế nhạo không chút khách sáo. “Vậy còn kết hôn gì nữa? Lấy cái gì nuôi sống người ta?”
Tiểu Bạch lời sâu ý rộng vỗ lên vai Chuột. “Người trẻ, nên suy nghĩ cho kỹ!”
Chuột nghiêng người phủi tay Tiểu Bạch. “Biến!”
Lúc khoác lác với A Lục, trái lại từng dự tính y như có thật. “Với năng lực và thành tích của tôi, trong hai năm lên làm quản lý, ba năm sau lên chức giám đốc khu vực, tiếp qua năm năm nữa, đến trụ sở chính làm người phụ trách cũng không phải chuyện không thể. Có lẽ, còn có thể vào tổng công ty.”
Nhóc ngốc mở to hai mắt, nghe đến sửng sốt ngẩn ngơ, cả khuôn mặt ngập tràn thán phục. Chuột hưởng thụ sự ngưỡng mộ của hắn, nhưng trong lòng cũng hiểu, bất quá là nói khoác thôi. Trên đời này làm gì có chuyện dễ ăn như vậy?
Nhưng bây giờ xem ra phải ngẫm lại rồi suy tính.
Giao dịch của quản lý Hàn rốt cuộc được hoàn thành, đám người chậm rãi đi ngang qua chị Du. Quản lý Hàn thoạt nhìn rất mỏi mệt, một mình lẳng lặng đi ở phía cuối, mặc trợ lý tiếp tục dặn dò chi tiết với khách hàng đang khó nén tức giận.
Chuột liếc nhìn, khách hàng của quản lý Hàn là một cô gái trẻ cùng một ông già. Không khỏi có chút ngạc nhiên, thời buổi này, ông nội đi mua nhà cùng cháu gái, dù sao cũng hiếm thấy.
“ Đừng đoán nữa, người ta là vợ chồng.” Chị Du không biết đi tới từ lúc nào, nhìn bóng lưng bọn họ, nói với Chuột.
Cái bà này mắt quá độc, chút suy nghĩ cỏn con trong lòng Chuột cũng bị chị ta nhìn thấu. “Đây có gì là lạ? Già mới có tiền!”
Cô gái thật sự xinh xắn, dáng người lả lướt nét mặt sắc sảo, lại hơi xấc xược với nữ trợ lý của quản lý Hàn.
Có lẽ một chút nóng ruột chuyện lấy chồng còn sót lại bất chợt nhói lên, chị Du khoanh tay, giọng điệu có vị chua chua. “Hôn nhân là thế đó, có người lấy nó gầy dựng sự nghiệp, có người coi nó là ước mơ lý tưởng, đó chỉ tùy mục đích theo đuổi cá nhân. Có gì hay mà đem ra khoe mẽ?”
Chuột không có thời gian quan tâm đến trái tim pha lê của chị, ánh mắt thèm khát một đường dõi theo quản lý Hàn đang chậm rãi đi khỏi cửa trung tâm giao dịch, sau đó cẩn thận hỏi. “Chị Du, chị xem…”
“ Biết, biết! Đi về!”
Phía sau, chú bảo vệ càng muốn đi về hơn Chuột như trút được gánh nặng.
Mượn chiếc tay ga của Tiểu Bạch phóng tới tiệm cắt tóc, bên trong cũng vừa mới qua một đợt khách hàng cao điểm. A Tam dẫn mấy người thợ ngồi xổm trên bậc tam cấp ăn cơm. “Ồ, Chuột, lại tới gội đầu hả?”
Chuột ló đầu nhìn vào trong tiệm, chú Khoan không có ở đây, chỉ để một mình Nghiêm Nghiễm ở trong thu dọn đồ đạc, anh chủ Ngụy của tiệm game cách vách ngả nghiêng bên bàn gương như thường lệ, cười đến cả mặt đều đáng khinh.
Chuột kéo cửa ra hỏi. “A Lục đâu?”
Nghiêm Nghiễm còn chưa trả lời. Nhóc ngốc đang rửa tay ở phòng trong nghe thấy, vung bàn tay ướt sũng, nhảy từng bước nhỏ băng qua dây điện đan xen chằng chịt. “Đến đây! Hôm nay sao cậu tới sớm vậy?”
Chuột nói. “Hiếm khi thôi! Tranh thủ đến xem cậu!”
Gần đây làm ăn bận rộn, là mùa đắt khách nhất trong năm. Rất nhiều khách hàng mua nhà muốn gấp rút làm xong mọi thủ tục trước tất niên, để tới Tết Ta có thể dọn thẳng vô nhà mới.
“ Một năm mới, nhà ở mới, cuộc sống mới.” Chị Du tận lực tung hỏa mù, bảng tuyên truyền cực đại dựng ngay trước cửa, cách ba con đường cũng có thể trông thấy được. Khách hàng nườm nượp kéo đến.
Trong văn phòng ít ỏi nhân viên bận đến mức tối tăm mặt mũi, bà địa chủ đầu thai không nỡ thêm người chia tiền thưởng, thế là một người gánh luôn hai việc. Chuột mỗi ngày ký hợp đồng cho khách tới tận nửa đêm.
A Lục nghe xong, bên má lõm sâu xuống thành hai lúm đồng tiền nho nhỏ.
Mặt hồng mũm mĩm, mắt đen lay láy, cười sáng long lanh.
Chuột thấy tay ngứa ngứa, nhấc tay nhéo tới nhéo lui trên mặt hắn. “Cười, biết ngay là cười ngốc.”
Cùng nhau ngồi trên bậc tam cấp nhìn tà dương đã chìm xuống phía tây một nửa. Trường cấp hai gần đó tan học, thiếu niên nam nữ mặc đồng phục trắng đen thành quần kết đội từ bậc thang đi xuống.
Chuột bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt chằm chằm nhìn gương mặt A Lục. “Tôi phát hiện một vấn đề.”
A Lục bị y nhìn đến phát hoảng. “Cái gì?”
Quen thói nâng tay vò đầu hắn, bàn tay dán sát vành tai chuyển đến cái cằm tròn trịa. “Mặt cậu sao vẫn cứ ngốc như vậy?”
“ Biết ngay cậu sẽ không nói ra được lời hay!” A Lục tức giận trừng mắt.
“Vậy để tôi nhìn kỹ lại lần nữa!” Y ngữ điệu ôn hòa, vẻ mặt tình cảm, dùng ngón tay mang hơi ấm nắm lấy cằm hắn, đưa đầu tới gần quan sát. Mặt đối mặt, gần đến mức phảng phất như có thể nghe thấy tiếng thở của nhau. Nhìn nắng chiều tươi màu dần nhuộm lên mặt hắn.
“Cậu đừng… Có người…” Tiếng hắn nhỏ như muỗi kêu, gương mặt đã đỏ bừng cúi xuống, mang vẻ ngượng ngùng mà chính hắn cũng còn chưa phát hiện.
Chuột cười, một miệng đầy răng trắng tinh sáng bóng. “Đúng thật đấy! Vẫn ngốc y như trước!”
Y cười ha hả, vẫn là tên Chuột đáng ghét chỉ biết lấy trò quỷ ra trêu hắn. Nhóc ngốc thở hồng hộc, cắn răng bĩu môi, phình quai hàm, nửa ngày cũng không nói được ra lời.
“ Chuột!” Giằng co nửa ngày, mở miệng trước luôn là nhóc A Lục dễ bị kích động.
“Hả?”
“ Cậu… Rất bận sao?”
“Hỏi thừa!”
A Lục hỏi tới. “Thật sao?”
Chuột thiếu kiên nhẫn. “Tôi lừa cậu làm gì?”
Thẳng thắn nằm ngã ra bậc thềm, ráng chiều đỏ rực khắp trời tức khắc đập vào mắt, mây hồng rong ruổi, ánh vàng trải ra, hùng vĩ như bức họa. Ngáp một cái, Chuột nhắm mắt lại. “Mấy ngày nay tôi chưa được ngủ đàng hoàng.”
Trong mắt A Lục lộ ra mấy phần tội nghiệp. “Bận đến vậy sao?”
“ Ừ! Đúng vậy, mấy ngày nữa có lẽ tôi phải đi Thái Lan, du lịch. Sếp lớn đãi khách. Không phải ai cũng có thể đi đâu, thành tích cao nhất cả công ty mới đủ tư cách. Lợi hại không?”
Nhóc ngốc hãy còn ấp úng gì đó, Chuột không nghe thấy. Lẳng lặng nhắm hai mắt lại, mùi đồ ăn bên tiệm cơm đối diện bay vào trong mũi, tiếng kèn ô tô cùng tiếng cười học sinh lần lượt kéo tới từng cơn. Hồng trần cuồn cuộn, thế tục thăng trầm, tôi gối đầu trên chân cậu, cầm lấy bàn tay hơi ướt chút mồ hôi, mở mắt ra chính là màu ráng chiều rực rỡ, trong giấc mơ cũng chưa bao giờ hoàn mỹ đến như vậy.
(*) Ấn đường là chỗ giữa hai đầu lông mày tiếp giáp trán (mi tâm).