Quán Gò đi lên

Chương 11


Bạn đang đọc Quán Gò đi lên – Chương 11

Chương 21
Ngày thằng Lâm đi thi, cả quán thi nhau chúc tụng. 
Cô Thanh đặt tay lên vai Lâm: 
– Cô tin lần này con sẽ gặp may mắn! 
Con Lan con Lệ con Kim lần lượt cầm tay nó lắc lắc: 
– Chúc thi đậu nghe. 
Cả tuần lễ nay, ba đứa này bắt thằng Lâm ăn đủ thứ “bùa”. Con Lệ đãi thằng Lâm món chè đậu ván. Nó kêu ăn “đậu” dứt khoát phải đậu. Con Kim ép thằng Lâm nuốt cả chục tô canh rau muống. Nó lý luận: Phải “muốn” đã, không muốn đậu ai cho đậu! 
Con Lan len lén mua trái đu đủ vàng hườm về bổ đôi, kêu thằng Lâm lấy muỗng múc ăn. Con lệ nhìn thấy, trố mắt hỏi: 
– Sao lại ăn đu đủ? 
Con Lan giải thích: 
– Ăn cho “đủ” đậu chớ, chị! 
– Mày ngu quá ! – Con Lệ nhăn mặt trách – Đủ đậu tức là vừa đậu, tức là mém rớt, như vậy nguy hiểm lắm. Phải ăn thứ gì để đậu tuốt trên cao kìa! 
Thằng Lâm hoảng hồn gạt ngang: 
– Thôi, thôi, đủ quá rồi! Ăn uống gì mà đủ thứ, ai ăn cho nổi. Đậu đâu chưa thấy, chỉ thấy bể bụng đây nè! 
Mặc thằng Lâm giãy đành đạch, con Lan vẫn nhíu mày suy nghĩ. Cho ảnh ăn thứ gì há? Con Lan nghĩ cả buổi vẫn không nhớ ra thứ gì ăn vào sẽ đậu tuốt trên cao như con Lệ bày. Cuối cùng nó sáng mắt lên: 
– A, phải rồi, thức ăn thì không có chớ thức uống thì dễ ợt. Mình pha cho ảnh một ly ca cao. 
Con Lệ lại nhìn thấy: 
– Gì vậy? 
– Ca cao! – Con Lan hí hửng khoe. 
Con Lệ gật gù: 
– Đãi ca cao là đúng chóc rồi. 
Rồi nó cười hề hề: 
– Kỳ này thằng Lâm nhà mình sẽ đậu tuốt trên cao, có khi đậu trạng nguyên không chừng! 
Thằng Cải không lắc tay Lâm như bọn con gái. Nó vỗ vai bạn, xổ tiếng Tàu: 
– “Mã đáo thành công” hén mày! 
Con Cúc bình dân nhứt: 
– Ráng làm bài cho được nghen anh Lâm. 
Lâm cảm động nhìn con Cúc, hí hửng nói thầm: Em yên tâm, rồi chúng mình sẽ hôn nhau! 
Thằng Lâm đi thi hai ngày. 
Ngày đầu, nó đi thi về, tụi trong quán nhao nhao: 
– Làm bài được không? 
Lâm gãi đầu: 
– Được năm mươi phần trăm. 
Con Lệ trấn an: 
– Năm mươi phần trăm là đậu rồi. 
Ngày thứ hai, tỉ lệ đó tụt xuống. 
Nghe câu hỏi “Làm bài được không?”, mặt thằng Lâm buồn xo: 
– Bữa nay được có bốn mươi phần trăm à. 

Con Cúc bắt chước con Lệ, an ủi: 
– Bốn mươi phần trăm là dư sức đậu rồi. 
Con Lan nguýt con Cúc: 
– Không biết thì đừng nói! 
Thằng Lâm than: 
– Chắc rớt. 
– Đừng bi quan! – Con Lệ động viên – Học tài thi phận mà. Biết đâu có đứa chỉ làm được mười phần trăm. 
Con Kim cười: 
– Rớt thì quay về quán Đo Đo làm tiếp chờ sang năm thi lại chớ lo gì. Như Kim đây nè. Lấy chồng không được thì quanh về quán. Cho đến chừng nào lấy được thôi. 
Thằng Lâm đang buồn, nghe con Kim nói vậy, cũng phải phì cười. Nhưng nó chỉ cười lúc đó. Tối nằm vắt tay lên trán, nghĩ quanh nghĩ quẩn một hồi, mặt nó méo xẹo. 
Thi rớt không những không vào được đại học mà còn không vào được mắt xanh con Cúc. Con Cúc tuyên bố rồi: Rớt thì đường ai nấy đi! Nhớ đến câu nói lạnh lùng của con Cúc, Lâm muốn nổi da gà. 
Đã mấy lần, Lâm tính xoay sang thằng Cải trút bầu tâm sự nhưng rồi nghĩ lại, thấy mới chân ướt chân ráo đi thi về, chưa biết kết quả ra sao mà đã quýnh lên thì mất mặt nam nhi quá, nó bèn nằm im. 
Lâm không biết thằng Cải cũng đang nghĩ ngợi không thua gì nó. Nghe thằng Lâm làm bài không được, Cải lo sốt vó. 
Cải biết con Cúc thiệt ra chẳng yêu iếc gì thằng Lâm. Nó chỉ quý Lâm như quý anh trai thôi. Mấy tháng nay, Cải xúi nó giả bộ yêu thương cốt để thằng Lâm lên tinh thần đặng đi thi cho đậu. 
Bây giờ, nếu chẳng may thằng Lâm thi rớt, mộng sinh viên không những vỡ tan mà mộng tình ái cũng biến thành mây khói, dám nó buồn tình về quê chặt chân leo lên xe lăn ngồi nhìn đời lắm lắm! 
Cải càng nghĩ càng run, nằm lăn qua lăn lại cả đêm. Mới tờ mờ sáng, nó đã bật ngay dậy chạy lại chỗ bàn thờ ông địa khấn lia khấn lịa. 
Không biết có phải nhờ nó khấn khứa hay không mà hơn một tháng sau, thằng Lâm nhận được giấy báo trúng tuyển. 
Giấy gửi về địa chỉ quán Đo Đo. Thằng Lâm xé bao thư, vừa nhìn thoáng qua, lập tức đứng đờ người ra, miệng á khẩu. 
– Gì vậy anh Lâm? – Con Lan hấp tấp chạy lại, lo lắng hỏi. 
Thằng Lâm vịn tay lên vai con Lan, thều thào: 
– Anh đã trúng… trúng… 
Con Lan rối rít: 
– Nhìn anh, em biết ngay là anh trúng gió mà! Để em kêu anh Cải cạo gió cho anh nghe! 
Không đợi thằng Lâm đồng ý hay không, con Lan ngoác miệng réo thằng Cải om sòm. 
Cải quýnh quíu chạy vô: 
– Gì vậy Lan? 
– Anh Cải dìu anh Lâm lên gác cạo gió giùm đi! 
Thằng Lâm lắp bắp: 
– Không… phải… 
Cải nhác thấy tờ giấy trên tay Lâm, liền giật coi. Lướt mắt một cái, nó ré lên: 
– Thằng Lâm đậu rồi! Thằng khỉ Lâm đậu rồi, bà con ơi! 
Nghe tiếng hét như cháy nhà của Cải, tụi loi choi liệng hết đồ đạc, ba chân bốn cẳng chạy lại. Thằng Cải chuyền lòng vòng tờ giấy báo: 
– Đọc đi nè! 
Tụi con Lan con Lệ giành giật nhau tờ giấy. Rồi thi nhau nhảy tưng tưng: 
– Hay quá! Đậu rồi, đậu rồi! 
Khách trong quán ai nấy trợn tròn mắt, chẳng biết tụi nhóc đang bình thường sao bỗng chốc hóa điên hết cả lũ. 
Tối đó, cô Thanh kêu thằng Cải kéo cửa sớm. Bên trong, hai chiếc bàn ghép lại, mọi người ngồi chung quanh, cười đùa tí toét, cụng ly cồm cộp. 
Đó là bữa tiệc quán Đo Đo mừng thằng Lâm thi đậu. 

Cũng là tiệc chia tay. 
Từ ngày mai, Lâm sẽ giã từ quán Đo Đo. Nó sẽ rời bỏ cuộc đời tiếp viên để bước vào cuộc đời sinh viên đang rộng mở. 
Khi không khí vui mừng lắng xuống, con Lan bỗng đưa đôi mắt ướt nhìn Lâm, bùi ngùi hỏi: 
– Sáng mai anh Lâm về quê thiệt hả? 
– Ừ! – Lâm gật đầu – Anh phải về báo tin cho ba mẹ anh biết. Rồi còn lo sắm sửa quần áo, sách vở… 
Đang nói, tự nhiên thằng Lâm cảm thấy cay cay nơi sống mũi liền ngưng bặt. 
Con Lan chớp cặp lông mi dài: 
– Rồi anh Lâm có trở lại quán Đo Đo thăm bọn này nữa không? 
– Trở lại chớ sao không! – Lâm quả quyết – Có phải là đi hẳn đâu! Không làm ở đây nữa anh cũng nhớ mọi người lắm chớ! 
Nói xong, bất giác Lâm liếc về phía con Cúc và nghe lồng ngực nhói lên một cái. 
Con Cúc cười: 
– Bây giờ nói vậy, chỉ sợ mai mốt anh quên! 
Con Cúc làm thằng Lâm giật thót. Tưởng người thương nghi ngờ mình, nó gân cổ: 
– Đứa nào quên làm con… 
Lâm tính nói “làm con chó”, nhưng may sao tới phút chót nó kịp tốp cái lời thề bậy bạ đó lại. 
Cô Thanh mỉm cười: 
– Con Cúc nói đùa đó. Con khỏi cần thề thốt làm chi! 
Con Lệ tự dưng than: 
– Buồn quá. 
– Có chi mô mà buồn! – Con Hường vọt miệng – Tui biết anh Lâm mai mốt sẽ thường xuyên ghé quán mà. Ảnh còn phải giới thiệu quán Đo Đo cho thầy cô bạn bè của ảnh tới ăn nữa chi! 
Câu nói tửng tửng của con Hường làm cả bàn cười rúc rích và kết thúc luôn buổi tiệc một cách vui vẻ. 
Sáng hôm sau, sau khi từ giã mọi người, Lâm ngoắt con Cúc ra trước hiên: 
– Cúc nè. 
– Gì anh Lâm? 
Lâm xóc ba lô: 
– Anh thi đậu rồi đó. 
Con Cúc không biết ẩn ý của thằng Lâm, thiệt thà nói: 
– Ừa, em mừng quá trời luôn. 
– Mừng khơi khơi vậy hả? 
Con Cúc vẫn không hiểu: 
– Chớ anh Lâm muốn mừng răng? 
Lâm nheo mắt: 
– Cái vụ đó đó. 
– Vụ đó đó là vụ gì? 
– Vụ Cúc hứa bữa trước đó. 
Con Cúc “à” một tiếng rồi toét miệng cười: 
– Vụ hôn hít đó hả? 

Con Cúc làm thằng Lâm chết đứng. Cái chuyện khó nói vậy mà sao con Cúc nói nghe nhẹ tưng, lại còn cười toe toét nữa. 
Trong khi Lâm thừ người, chưa biết đối đáp ra sao, con Cúc đã nói tiếp: 
– Chuyện nớ mai mốt hẵng tính. Bây giờ anh Lâm về cho ba mẹ anh Lâm biết tin mừng trước đi đã! 
Thằng Lâm vẫn dùng dằng: 
– Mai mốt là chừng nào? 
Con Cúc vén tóc: 
– Chừng nào anh Lâm xuống lại thành phố. 
Thằng Lâm giơ nắm đấm: 
– Cúc nhớ đó nghen! 
Con Cúc cười: 
– Nhớ. 
Con Cúc đã nói chắc như vậy nhưng không hiểu sao Lâm vẫn thấy chưa yên tâm. Đi vài ba bước, nó chợt quay lại, chìa ngón tay ra: 
– Cúc móc ngoéo đi! 
– Anh Lâm làm chi rứa! – Con Cúc ré lên – Bộ anh Lâm không tin Cúc hả? 
– Không phải là không tin! Nhưng móc ngoéo cho chắc ăn! 
Con Cúc lắc đầu quầy quậy: 
– Em không móc ngoéo với anh Lâm đâu! 
Lâm vẫn nằng nặc: 
– Không móc ngoéo thì thề! 
– Thề thì thề! 
– Vậy Cúc thề đi! 
Con Cúc lim dim mắt: 
– Nếu em nói mà không giữ lời, em sẽ bị cô Thanh cho nghỉ việc ngay tức khắc! 
Thoạt đầu, Lâm không ưng ý lời thề của con Cúc lắm. Thề là phải thề độc! Phải ra đường xe cán, phải bị sét đánh, bét nhứt cũng rớt xuống sông ba ngày sau mới nổi lên! Nhưng rồi nghĩ lại, thấy ép con Cúc thề độc như vậy thì ác nhơn thất đức quá, hơn nữa, với một đứa con gái bỏ xứ vô đây làm ăn, bị mất việc làm cũng không phải là chuyện nhỏ, Lâm bèn cười hì hì: 
– Bây giờ thì anh yên tâm về quê rồi! Em ở lại giữ gìn sức khỏe nghe! 
Con Lan đứng trong nhà ngó ra, thấy thằng Lâm chia tay con Cúc bịn rịn như vậy thì tức lắm. Càng tức hơn nữa là hôm trước nó ra tiệm chụp mấy tấm hình đẹp thiệt đẹp, định bụng để dành tặng thằng Lâm nhưng cho đến bữa nay, tức là đến lúc thằng Lâm giã từ quán Đo Đo rồi, nó vẫn chưa có dịp nào thực hiện ý định. Những tấm hình từ lúc lấy về đến giờ vẫn còn nằm thiêm thiếp trong bóp nó. 
Nó nói với con Kim: 
– Anh Lâm ít bữa nữa là sinh viên rồi, tới lúc đó sức mấy ảnh còn để ý đến con Cúc, chị há? 
Con Lệ ngồi cạnh nghe được, vọt miệng: 
– Mày đừng có nhiều chuyện! Ai để ý ai, ai không để ý ai thì ít hôm nữa tự nhiên mày sẽ biết thôi!
Chương 22
Con Lệ không nói ngoa. Thằng Lâm về Tây Ninh chừng một tuần, tới lượt con Cúc xin cô Thanh về quê. 
Dạo con Cúc về ngoải cấy lúa, ngày nó sắp trở vô lại, ba nó bất thần bị xe đụng gãy giò, phải đưa vô bệnh viện chụp phim, bó bột. 
Ngày nó đi, ba nó còn nằm trong bệnh viện rên hừ hừ. Hồi đó, nó tính ở nhà luôn, chăm sóc ba. Nhưng ba nó nạt: 
– Mi vô lại trong nớ đi! Gãy xương chút xíu, ăn thua gì! Ít bữa nó sẽ lành ngay thôi! 
Ba nó làm oai để đuổi nó trở vô Sài Gòn, chớ người già gãy xương còn lâu mới lành. Con Cúc cũng biết vậy nhưng ba nó đuổi nó như đuổi tà, hơn nữa ông gãy chân chớ đâu có gãy tay, nằm trên giường ông thừa sức phóng rựa “lấy đầu người ngoài năm mươi bộ” y như phép phi đao trong phim kiếm hiệp nên nó sức mấy dám cãi lời. 
Trước khi leo lên xe đò, nó thút thít nói với mẹ: 
– Nếu chân ba vẫn không đi lại bình thường được, mẹ nhớ gọi điện cho con biết! 
Ấy là con Cúc sợ mẹ nó phải thui thủi một mình ngoài đồng. Nó tính rồi: nếu ba nó không ra ruộng được, nó phải về quê đỡ đần ẹ nó. 
Lúc mới trở vô lại, con Cúc nói thiệt hết hoàn cảnh của nó với cô Thanh. Nên khi mẹ con Cúc gọi điện vô, báo cho con Cúc biết ba nó đã xuất viện nhưng đi lại phải chống nạng thì cô biết khó lòng giữ chân con Cúc được. 
– Khi nào tới nhà, con nhớ gọi điện cho cô biết con về tới nơi bình yên nghe! – Cô Thanh dặn. 
– Dạ! 
– Rồi khi nào rảnh rỗi nhớ biên thư vô cho cô với mấy đứa trong quán nghe con! 

– Dạ! – Cặp mắt con Cúc đỏ hoe – Con sẽ biên thư cho cô với mấy anh chị. 
Cô Thanh trầm ngâm một hồi rồi ngập ngừng hỏi: 
– Mai mốt con có tính trở vô nữa không? 
Con Cúc thở dài: 
– Con cũng không biết nữa. Nếu vết thương ba con không lành, chắc con ở ngoài nớ luôn. 
Con Cúc thở dài làm cô Thanh thở dài theo. Cô thở dài và nhìn ra hiên nắng, tự dưng thấy ngùi ngùi trong dạ. Con Cúc đã quyết định như vậy, cô không tin sẽ có ngày gặp lại nó. Ba nó đã lớn tuổi, sau một tai nạn như vậy, chân cẳng đi lại được đã là may, nói gì đến chuyện băng đồng lội ruộng. Con Cúc là đứa hiếu thảo, hẳn sẽ không nỡ nào bỏ mặc mẹ nó tần tảo sớm khuya, một mình dầm sương dãi nắng. Như vậy hẳn con Cúc sẽ không trở lại quán Đo Đo nữa. Thiếu bàn tay siêng năng của nó, thiếu cái giọng “nước mắm Nam Ô nguyên chất” của nó, quán Đo Đo chắc sẽ vô cùng trống vắng. Quán Đo Đo chắc sẽ rất buồn. Mấy đứa trong quán chắc cũng buồn hiu. 
Mà cần chi đến ngày quán Đo Đo thiếu bóng hình con Cúc. Vừa nghe tin con Cúc sẽ rời bỏ quán Đo Đo, một bầu không khí ảm đạm đã bao trùm cả quán. Mấy đứa loi choi khóc như mưa bấc. Trước đó một tuần, thằng Lâm cũng ra đi. Nhưng đấy là thằng Lâm vào đại học, bên cạnh nỗi buồn còn có niềm vui. Hơn nữa, thằng Lâm học đại học ở Sài Gòn, tiếng là chia tay nhưng nó vẫn ở loanh quanh trong thành phố, nghĩa là vẫn còn nhiều cơ hội gặp lại. 
Còn con Cúc ra đi là đi biệt. Nó về Quảng Nam, vùng quê nghèo nàn và lũ lụt, biết ngày nào mới có dịp gặp lại nhau tay bắt mặt mừng. 
Nghĩ đến cảnh con Cúc về quê cày cấy, da dẻ đen thui, tóc tai khét nghẹt, đến nỗi hôm nọ nó vô quán ngồi ăn mì cả buổi mà chẳng ai nhận ra, con Lệ rưng rưng nước mắt: 
– Em về ngoải, nhớ giữ gìn sức khỏe nghe Cúc. 
Nói xong, nó giúi vào tay con Cúc một chiếc vòng mã não: 
– Chị tặng em cái này làm kỷ niệm. 
Con Kim nhét cái bóp da rắn vào tay con Cúc: 
– Cái này chị tặng em. Để nhìn tới nó là em nhớ tới chị, Cúc há? 
Con Cúc mở bóp, thấy có một xấp tiền ở trỏng liền kêu lên: 
– Chị bỏ quên tiền trong ni nề! 
Con Kim quẹt nước mắt: 
– Chị tặng em đó. 
Thằng Cải tặng con Cúc sợi dây chuyền lủng lẳng một tượng Phật bằng đá xanh: 
– Cái này quý lắm đó, Cúc! Đeo cái này trên cổ, Cúc nhất định sẽ gặp nhiều may mắn! 
Con Cúc cắn môi: 
– Cúc gặp cô Thanh, gặp anh Cải, gặp mấy anh chị trong quán và được mọi người yêu thương đã là may mắn của Cúc rồi! 
Con Cúc nhà quê ăn cục nói hòn, bữa nay xúc động trong lòng tự dưng nó ăn nói văn hoa ra phết. 
Món quà cuối cùng con Cúc nhận được là của con Lan. Trước nay con Lan vẫn coi con Cúc là “đại tình địch”, là “kẻ thù nguy hiểm nhứt”, vẫn đêm ngày thầm mong con Cúc trúng gió méo miệng để thằng Lâm hết đường tơ tưởng. Nhưng bữa nay, nghe tin con Cúc bỏ quán Đo Đo ra đi không hẹn ngày trở lại, con Lan chợt thấy lòng mình bâng khuâng quá đỗi. Đến lúc này con Lan mới hiểu ra khi bên cạnh không còn con Cúc, lòng nó sẽ nhớ nhung biết là chừng nào. 
Món quà của con Lan là những tấm hình. Đó chính là xấp hình để dành tặng thằng Lâm. 
– Những tấm hình này ở bên cạnh em cũng như chị luôn luôn ở bên em đó Cúc! – Con Lan sụt sịt nói. 
Con Cúc nắm chặt tay con Lan: 
– Mai mốt em nhớ chị lắm đó. 
– Chị cũng rất nhớ em! – Rồi con Lan hạ giọng thầm thì – Em có nhắn gì lại cho anh Lâm không, chị nhắn cho! 
– Em muốn nhắn lắm nhưng chẳng biết nhắn gì! – Con Cúc bối rối gãi đầu – Trước đây em giả bộ đáp lại tình cảm của ảnh để ảnh yên tâm ôn tập, nay ảnh thi đậu rồi, em lại sợ ảnh kêu em gạt ảnh! 
Tiết lộ của con Cúc khiến con Lan ngỡ ngàng quá đỗi. Té ra là vậy. Té ra trước nay nó hiểu lầm con Cúc. Té ra con Cúc tốt hơn nó tưởng nhiều. Vậy mà nó định “ếm xì bùa” cho con Cúc méo mày méo mặt, thiệt bậy bạ quá sức! 
– Em đừng lo! – Con Lan cảm động ôm vai con Cúc – Chị sẽ tìm cách nói cho anh Lâm hiểu. Chắc chắn ảnh sẽ cảm ơn em chớ không trách em đâu! 
Trong bọn, chỉ có con Hường là tỉnh queo. Nó thổ lưng con Cúc: 
– Mi về gặp ba mẹ tao, nói ít bữa nữa tao cũng về. 
Lời nhắn gởi của con Hường làm con Cúc giật thót: 
– Mi đừng có giỡn chơi! 
– Tao nói thiệt đó! – Con Hường quả quyết – Có mi trong ni, tao mới vô. Chừ mi về, tao ở một mình buồn làm răng chịu thấu! 
– Nếu rứa, răng mi không về luôn với tao? 
– Tao chưa về liền được! – Con Hường nhún vai y hệt người lớn – Để tao nói với cô Thanh đã. Chừng mô cô Thanh kiếm được người, tao mới về. 
Nhưng con Hường chỉ tỉnh rụi lúc đó thôi. Khi con Cúc leo lên xe ngồi sau lưng thằng Cải chuẩn bị ra bến xe, mắt nó rơm rớm: 
– Mi đi bình yên nghe. Nhớ nói với ba mẹ tao là tao ở trong này vẫn mạnh giỏi! 
Khi thằng Cải chuẩn bị nhấn bàn đạp, cô Thanh hấp tấp chạy ra và lật đật nhét vào túi xách con Cúc một xấp vải và một cọc tiền. Mắt cô cũng ngân ngấn nước y hệt mấy đứa loi choi: 
– Nhớ gọi điện và biên thư vô nghe con! 
Từ hôm qua đến giờ, cô Thanh lặp lại lời dặn dò này đúng mười lần cả thảy. Cô chưa kịp dặn thêm lần thứ mười một thì thằng Cải đã chở con Cúc chạy mất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.