Quan Đạo Vô Cương

Chương 33: Vào vị trí


Đọc truyện Quan Đạo Vô Cương – Chương 33: Vào vị trí

Sáng sớm hôm sau Lục Vi Dân vừa rửa mặt súc miệng xong liền đến ngay văn phòng.
Văn phòng Huyện ủy nằm ở tầng ba, là một bộ phận cấu thành của Huyện ủy, cũng đảm nhận vai trò là cơ quan chủ chốt tiếp thu và truyền đạt các quyết sách của Huyện ủy xuống cấp dưới. Công việc của Văn phòng Huyện ủy khá là bề bộn. Toàn bộ Văn phòng Huyện ủy tổng cộng có mười ba nhân viên trong biên chế, ngoại trừ Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Bí thư Ủy ban công tác trung ương đảng trực thuộc huyện, Chánh văn phòng Huyện ủy Từ Hiểu Xuân ra, còn có bốn vị Phó chánh văn phòng.
Một vị là Phó chánh văn phòng Huyện ủy kiêm Cục trưởng cục Cán bộ hưu trí Đường Thể Quyền. Công việc của ông ta chủ yếu là trợ giúp Từ Hiểu Xuân phụ trách công tác hằng ngày của Văn phòng Huyện ủy, thường là phụ trách xây dựng đảng, sắp xếp nhân sự, tuyên truyền văn hóa cùng với công tác văn thư, đồng thời gồm cả công việc liên quan đến Ủy ban nhân dân huyện, Hội đồng nhân dân, Mặt trận Tổ quốc.
Một vị là Phó chánh văn phòng Huyện ủy kiêm trưởng phòng bảo mật huyện, Cục trưởng cục cơ mật Hứa Sùng Chi. Hứa Sùng Chi còn kiêm chức trưởng phòng Thông tin đối ngoại huyện và Tổ trưởng phòng kiểm tra kỷ luật Huyện ủy, công việc chủ yếu liên quan đến các lĩnh vực: công việc quản lý dân sinh xã hội, kiểm tra kỷ luật, chính trị pháp luật trong huyện.
Còn có một vị Phó chánh văn phòng Huyện ủy kiêm trưởng phòng đón tiếp La Trường Hà. Ngoài việc đảm trách công tác tiếp đón khách khứa ở huyện, còn phải làm các công việc liên quan đến kế hoạch tài chính, công nghiệp và giao thông.
Người cuối cùng chính là Phó chủ nhiệm Chu Du Minh. Ông ta kiêm hai chức Trưởng phòng nông nghiệp huyện và Trưởng phòng điều tra nghiên cứu chính sách Huyện ủy, chủ yếu phụ trách công việc liên quan đến đầu tư tài chính, nông nghiệp và thương nghiệp.
Buổi chiều ngày đầu tiên Lục Vi Dân chỉ gặp Từ Hiểu Xuân và Chu Du Minh, còn chưa gặp ba vị Phó chánh văn phòng còn lại, tuy nhiên mấy người khác trong Văn phòng Huyện ủy thì đều đã biết.

Khi hắn đến, trong số mấy phòng làm việc của Văn phòng Huyện ủy chỉ có một phòng là cửa mở, mấy vị Trưởng phòng đều chưa thấy đến.
– Ơ, Tiểu Lục, sao đến sớm thế?
– Chị Thôi, tôi ở ngay đằng sau đây, cũng chẳng có việc gì nên dậy sớm thôi.
Lục Vi Dân thấy người phụ nữ đang xắn tay áo bận rộn dọn dẹp phòng làm việc, cũng vội đi lấy chổi đến giúp một tay.
– Ấy, không cần đâu, chúng ta ở đây đều là ai dọn phòng làm việc của người nấy. Phòng bảo mật và phòng cơ mật chúng ta đây, ngoài Trưởng phòng Hứa thì chỉ có tôi và ông Điền. Sức khỏe của ông Điền không tốt, những việc này cũng chỉ dồn đến tay tôi. Tiểu Lục, cậu ở phòng tổng hợp bên cạnh, chắc cậu vẫn chưa có chìa khóa văn phòng đúng không?
Chị Thôi cũng là người có kinh nghiệm trong Văn phòng Huyện ủy, có điều công việc trong phòng bảo mật và phòng cơ mật không nhiều, còn người còn lại của phòng là ông Điền thì bệnh tật liên miên, suốt thời gian dài không đi làm, chỉ khi thấy văn phòng có chuyện gì tốt đẹp mới ló mặt.

Hôm qua Lục Vi Dân vừa đến đã chào hỏi làm quen với các đồng nghiệp trong những văn phòng này. Lục Vi Dân cũng biết muốn tồn tại được trong cơ quan thì phải mồm miệng khéo léo, tay chân nhanh nhẹn, đầu óc tinh nhanh. Mà mồm miệng khéo léo cũng là một trong những kỹ năng cơ bản, nhất là đối với những người phụ nữ đã làm việc lâu năm trong cơ quan, thì lại càng phải ứng phó cẩn thận, nếu không vào lúc nào đó đắc tội với bọn họ, bị đâm sau lưng đến thân bại danh liệt cũng không biết.
– Ừm, không sao, chị Thôi, tôi cũng rảnh mà.
Lục Vi Dân vừa ra sức quét sàn, vừa thuận miệng hỏi:
– Chị Thôi, người chịu trách nhiệm quản lý phòng tổng hợp là vị nào?
– Là Phó chánh văn phòng Đường. Tất cả những tài liệu văn bản ở Văn phòng Huyện ủy chúng ta hầu như đều qua tay ông ấy. Có điều Tiểu Lục à, hình như cậu phải đi theo Bí thư Thẩm nhỉ? Về lý mà nói thì cậu nên thuộc phòng Ủy ban nhân dân huyện thì đúng hơn. Bí thư Thẩm là Phó chủ tịch thường trực huyện, không nên giành biên chế của Văn phòng Huyện ủy chúng tôi bên này mới đúng.
Chị Thôi rõ ràng là người biết nhiều tin tức.
– Có điều bây giờ chọn thư ký cho Bí thư Thẩm cũng không dễ, bên Văn phòng Huyện ủy chúng ta và phòng Ủy ban nhân dân huyện bên đó nói chung thực sự không thể tìm được người thích hợp, cho nên mới chọn cậu nhỉ?

Lục Vi Dân suy xét trong lời nói của đối phương dường như có chút ý đáng tiếc. Hắn có phần không chắc chắn, nhưng sau đó rất nhanh liền hiểu rõ hàm ý trong đó.
Thẩm Tư Liệt là tạm thời nhậm chức ở Nam Đàm. Thời gian đã trôi qua hơn phân nửa, thời gian của ông ta ở huyện không còn nhiều, dài nhất cũng chỉ nửa năm.
Trong thời gian nửa năm này mình cũng vừa mới đi theo lãnh đạo, có thể vừa mới quen. Mình lại không thể không đổi một ông chủ khác, nhưng như thế phải một lần nữa xây dựng mối quan hệ qua lại tốt đẹp với ông chủ. Đây cũng không phải một chuyện dễ dàng, đặc biệt là với một thư ký đã từng làm cho một lãnh đạo khác. Không những lãnh đạo sau chưa chắc đã thích, cho dù là bản thân mình muốn tìm lại được vị trí, chắc chắn cần phải có vài phần dũng khí và cả trí tuệ, còn phải gặp cơ duyên mới được.
Vừa qua tám rưỡi, những người trong văn phòng đều lục tục kéo đến, phòng làm việc của phòng tổng hợp cũng được mở cửa tiếp sau đó. Phòng tổng hợp có ba phòng làm việc, ngoài phòng của Trưởng phòng, còn có bốn góc làm việc tương xứng với thân phận của từng người, lần lượt là các thư ký Bí thư huyện ủy, thư ký Phó bí thư huyện ủy, làm các công tác hàng ngày từ công việc đến đời sống, nhưng chủ yếu là phục vụ trong công việc.
Trưởng phòng Tổng hợp Vi Bằng là người sinh ra và lớn lên ở Nam Đàm, sau khi tốt nghiệp trường đại học sư phạm Lê Dương được phân đến trường trung học Nam Đàm công tác trong nhiều năm. Ông ta từ chủ nhiệm phòng nghiên cứu giảng dạy ngữ văn trường trung học Nam Đàm được điều đến Văn phòng Huyện ủy, sau đó rèn luyện trở thành Trưởng phòng Tổng hợp.
– Tiểu Lục, Chánh văn phòng Từ và Phó chánh văn phòng Chu đều đã nói với tôi, từ hôm nay cậu được coi như một thành viên của Văn phòng Huyện ủy chúng ta. Có thể Chánh văn phòng Từ và Phó chánh văn phòng Chu đã nói sơ qua về công việc với cậu, thường ngày cậu chủ yếu là đi theo phó Bí thư Thẩm. Phòng tổng hợp của chúng ta không nhiều người, mỗi người phụ trách một mảng riêng, nhưng những công việc khác cũng phải có người xử lý, cho nên những khi phó Bí thư Thẩm không có công việc gì khác cần xử lý, tất cả mọi người đều phải cùng làm những công việc trong phòng tổng hợp.
Vi Bằng là một người nhã nhặn, tính tình dễ chịu, khả năng hành văn tương đối tốt. Lục Vi Dân được phân đến phòng tổng hợp, nhưng lại là làm thư ký cho Thẩm Tư Liệt, điều này khiến ông ta có chút ý kiến.

Theo ông ta, thư ký của Phó chủ tịch thường trực huyện lẽ ra không nên do Văn phòng Huyện ủy điều người, nhưng việc này do Từ Hiểu Xuân sắp xếp nên ông ta cũng không dám chống đối, chỉ có thể cằn nhằn trước mặt Chu Hưng Bang. Có điều ấn tượng về Lục Vi Dân cho ông ta cũng khá tốt, hắn là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, hơn nữa còn thông minh chăm chỉ, cho nên sự bất mãn trong lòng ông mới được giảm đi phần nào.
– Trưởng phòng Vi, tôi hiểu, có việc gì xin ngài cứ giao, tôi còn trẻ làm nhiều việc hơn nữa cũng vẫn dư sức. Chỉ là tôi vừa mới tới, có nhiều việc vẫn chưa hiểu, cho nên vẫn cần xin ngài giúp đỡ chỉ bảo.
Lục Vi Dân cũng biết đây là bước đầu tiên để mình hòa nhập vào môi trường này. Dù là mình có ưu thế đến đâu, nhưng bước đi từng bước một thế này đều phải có nền tảng và con đường đủ vững chắc.
– Ừ, cậu nghĩ được như vậy là tốt. Phòng tổng hợp của chúng ta cũng có thể coi là trung tâm đầu não của Văn phòng Huyện ủy, nói là trung tâm đầu não của cả Huyện ủy cũng không quá. Tất cả những suy nghĩ quan điểm của các lãnh đạo đều phải tập hợp lại ở chỗ chúng ta, sau đó đúc kết thành văn bản truyền đi. Chúng ta còn phải chịu trách nhiệm sắp xếp lịch làm việc hàng ngày của lãnh đạo trong nhiều lĩnh vực. Công việc phức tạp và vất vả, nhưng sự vất vả của chúng ta lãnh đạo đều thấy hết, đây cũng là nơi mài giũa con người tốt nhất. Cậu là sinh viên tốt nghiệp từ một trường đại học có tiếng, chuyên ngành học cũng là sử văn, vừa vặn thích hợp với công việc ở đây, cố gắng nhé.
Vi Bằng cũng tạm coi là vừa lòng với thái độ hết mực cung kính của Lục Vi Dân. Xem ra người thanh niên này rất biết chừng mực, không giống như một số người có chút quan hệ đã không biết cao thấp. Trong thế cục hai năm trở lại đây, chẳng những không bị điều xuống các thị trấn nhỏ, mà còn có thể vào được Văn phòng Huyện ủy, chắc chắn phải nhờ vào quan hệ và hậu thuẫn. Điều này Vi Bằng không cần nghĩ cũng biết. Có điều đã vào Văn phòng Huyện ủy thì phải tuân theo quy định ở đây. Điều này Từ Hiểu Xuân cũng đã dặn dò riêng mình, phải đối xử bình đẳng, yêu cầu nghiêm khắc với tất cả mọi người trong Văn phòng. Vi Bằng cũng hiểu được hàm ý trong đó.
Vi Bằng vẫn có chút tác phong được nuôi dưỡng từ trường học, khi dùng từ tạo câu đều thích dùng những từ ngữ mà các thầy cô giáo chuyên sử dụng, ví dụ như tập trung, đúc kết. Lục Vi Dân thấy như thế rất hay, điều này chứng tỏ rằng vị trưởng phòng Vi này chưa hoàn toàn lột xác biến thành thành một người theo chủ nghĩa quan liêu. Nhưng nếu như trong cơ quan này mà ông ta không thể lột xác biến thành quan liêu, thì có khả năng cũng chỉ có thể ngồi mãi ở chiếc ghế trưởng phòng tổng hợp này mà thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.