Đọc truyện Quan Đạo Vô Cương – Chương 30: Lần gặp mặt đầu tiên
Sau 5h Lục Vi Dân trở lại phòng làm việc tìm Chủ nhiệm Chu. Nhưng Chủ nhiệm Chu nói cho hắn biết Bí thư Thẩm vẫn chưa trở về, khả năng là phải đợi đến sáng mai sẽ giới thiệu Lục Vi Dân với ông ta.
Lục Vi Dân vốn muốn gặp Quách Hoài Chương nhưng đi dạo một vòng xung quanh Ủy ban nhân dân huyện, cũng không thấy bóng dáng của Quách Hoài Chương, phỏng chừng là đã đi ra ngoài.
Căn tin của văn phòng Huyện ủy kỳ thật chính là nhà ăn của nhà khách Huyện ủy. Thời gian dùng cơm là 6h30. Nhưng qua 5h thì đồ ăn cũng đã được đưa lên.
Sau khi gặp Chủ nhiệm Chu và ăn cơm tại nhà ăn của nhà khách, Lục Vi Dân cảm thấy đồ ăn ở đây cũng không tồi.
Sau khi ăn cơm xong, thấy thời gian vẫn còn sớm nên Lục Vi Dân trở về phòng của mình. Hắn xách vài thùng nước, dọc theo nhà vệ sinh đến lối đi tắt hoang sơ vắng vẻ.
Một lối đi nhỏ hẹp này thông thẳng ra căn nhà trệt phía trước. Nghĩ rằng trong một thời gian ngắn mình không có khả năng rời khỏi nơi đây. Cho nên Lục Vi Dân cũng tính toán rửa sạch sẽ lối đi này.
Dọc theo bờ tường có một cái bồn hoa. Tuy nhiên dường như đã nhiều năm không được dùng đến. Lục Vi Dân xem xét bên trong, thấy lớp đất vẫn còn rất dầy. Hắn nghĩ rằng nếu tại bồn hoa có thể trồng một cây nho thì sang năm cũng có cái che mát nơi này.
Bước ra từ trong xe, Thẩm Tử Liệt có chút mệt mỏi bước vào trong tòa nhà. Từ Lê Dương trở về một trăm hai mươi tám cây số, tình hình giao thông không được tốt lắm. Chiếc xe Volga này chạy chừng ba giờ, đoạn đường giằng xóc khiến sức khỏe của y mặc dù không tồi nhưng cũng có chút chịu không nổi.
Bây giờ đã là sáu giờ, mọi người có lẽ đã ra về nên tòa nhà rất im ắng.
Sau khi Thẩm Tử Liệt vệ sinh xong trở ra, thì nghe thấy bên cửa hông có âm thanh chà rửa. Ông ta có chút kinh ngạc. Bên kia là một ngõ cụt, ngoại trừ là nơi vứt bỏ đồ cũ thì cũng chính là tường che tòa nhà.
Thẩm Tử Liệt từ cửa hông thăm dò một chút, thấy một chàng thanh niên đang ra sức chà rửa lối đi.
Mặt đất hiển nhiên là được chà rửa sạch sẽ. Tất cả rêu phong đều được tẩy sạch. Rãnh thoát nước cũng vậy, thậm chí bên ngoài cửa hông cũng không còn cây cỏ mọc dại nữa.
Thẩm Tử Liệt ngạc nhiên nhìn thoáng qua chàng thanh niên, dường như cảm thấy không quen biết.
Bảo vệ cổng là Vương Tử Vinh, là người nhà bên vợ Thẩm Tử Liệt, lười vô cùng. Thẩm Tử Liệt đã từng trong hội nghị yêu cầu bên sự vụ phải duy trì vệ sinh cho tòa nhà cơ quan. Nhưng rồi cũng như một cơn gió, nhiều lắm là được một tuần. Sau đó là trở về trạng thái như cũ.
Sau hai ba lần nói, Thẩm Tử Liệt cũng không muốn nói nữa. Nói mà vô dụng thì chi bằng đừng nói nữa.
Tình trạng vệ sinh trong cơ quan vô cùng tệ. Cái ngõ sau lưng này lại càng không có ai để ý đến. Xưa nay cửa hông bên cạnh nhà vệ sinh đều được đóng. Hiện tại đột nhiên được mở ra, lại còn có người ở đây quét tước vệ sinh, thật sự là làm cho người ta cảm thấy khó hiểu.
Người thanh niên trước mắt này chưa từng gặp qua, không giống những nhân viên đang công tác trong tòa nhà. Thẩm Tử Liệt đột nhiên nhớ đến sáng nay Từ Hiểu Xuân đã nói với mình rằng đã chọn được một sinh viên mới tốt nghiệp được phân phối về Huyện ủy, đảm nhiệm chức thư ký cho mình. Chẳng lẽ là chàng thanh niên này?
Đã qua năm giờ nhưng ánh mặt trời vẫn chói chang như cũ. Tuy nhiên, Lục Vi Dân lại không quan tâm. Hắn vốn thích vận động bên ngoài như chạy bộ, bóng rổ, bơi lội. Trong trường hắn cũng là một vận động viên thể dục tích cực. Khí hậu Lĩnh Nam so với ở đây còn khắc nghiệt hơn. Cho nên hắn thích ứng rất nhanh.
Ánh mặt trời đem một bóng người phóng lại đây khiến Lục Vi Dân kinh ngạc ngẩng đầu lên. Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đang đứng bên cạnh cửa hông nhà vệ sinh, đang cao thấp đánh giá hắn.
Ấn tượng so với trong trí nhớ hoàn toàn không thay đổi. Là Thẩm Tử Liệt.
Thẩm Tử Liệt làm việc tại Nam Đàm thời gian cũng không dài. Đầu năm 1991 thì đã rời khỏi Nam Đàm. Chính mình cũng chỉ gặp qua người đàn ông này vài lần, thường thì trong những sự kiện quan trọng của huyện. Khi đó thì Đông Pha được chọn làm một trong những khu thí điểm trồng cây đào. Cũng có không ít những hộ gieo trồng khiếu oan lên huyện. Khi đó Lục Vi Dân ngẫu nhiên cũng nằm trong tổ hiệp trợ công tác xử lý vụ việc ở huyện. Lúc này mới có dịp giao tiếp với vị Phó chủ tịch này vài lần.
Vị Phó chủ tịch thường trực này hình như là trở về Ban tuyên giáo tỉnh ủy đảm nhiệm chức Phó cục trưởng cục Lý luận, xem như điều chuyển ngang. Từ đó về sau không còn liên quan đến huyện Nam Đàn.
Tuy nhiên, Lục Vi Dân vẫn nhớ rõ chính mình vẫn đọc được bài báo của Thẩm Tử Liệt trên Nhật báo Xương Giang ở tỉnh. Chủ yếu là nghiên cứu thảo luận làm thế nào để giải quyết được tình trạng khó ở Tam Nông. Trong đó hơi có chút độc đáo mới mẻ. Lục Vi Dân còn nhớ rõ lúc đó mình có chút cảm thán vì hiện tại cán bộ chân chính nghiên cứu Tam Nông không còn nhiều nữa. Mà Thẩm Tử Liệt chính là một trong số đó.
Thẩm Tử Liệt thấy đối phương đã phát hiện mình nhưng vẫn trầm tĩnh, chỉ có điều gật đầu, không nói gì thêm. Thẩm Tử Liệt có chút thưởng thức sự bình tĩnh của người thanh niên trước mặt này:
– Cậu là người mới tới?
– Vâng, tôi mới tốt nghiệp đại học được phân đến đây. Hôm nay tôi đến báo danh.
Lục Vi Dân đứng thẳng, trên mặt tràn đầy nụ cười tự tin.
– Cậu tên gì? Tốt nghiệp đại học nào?
Thẩm Tử Liệt đã khẳng định đối phương chính là thư ký mà Từ Hiểu Xuân muốn sắp xếp cho mình. Chẳng qua đối phương có biết thân phận của mình hay không thì còn chưa rõ.
– Tôi tên là Lục Vi Dân, tốt nghiệp chuyên ngành lịch sử đại học Lĩnh Nam.
Lục Vi Dân trả lời cũng rất ngắn gọn.
– Tốt nghiệp chuyên ngành lịch sử đại học Lĩnh Nam?
Thẩm Tử Liệt trong lòng dâng lên một cảm giác thân thiết. Chẳng qua y cũng tốt nghiệp chuyên ngành lịch sử đại học Xương Giang.
– Được rồi, bằng lịch sử rất tốt. Có thể biết quá khứ mà tiến tới tương lai.
– Xin hỏi anh là…?
Lục Vi Dân ra vẻ kinh ngạc nói.
– Tôi là Thẩm Tử Liệt, còn cậu chính là tân sinh viên được phân phối đến văn phòng Huyện ủy Tiểu Lục?
Thẩm Tử Liệt tâm trạng không tồi. Người thanh niên này thoạt nhìn thì khá lanh lợi. Hơn nữa lại rất lễ phép khiến Thẩm Tử Liệt vô cùng hài lòng, nhất là đối phương cũng có bằng lịch sử. Nội điểm này cũng khiến cho Thẩm Tử Liệt có cảm giác thân thiết rồi.
– Phó bí thư Thẩm, ngài đã trở về? Chủ nhiệm Chu nói cho tôi biết ngài chắc phải tối lắm mới về nên tôi tranh thủ quét dọn vệ sinh.
Lục Vi Dân khẩn trương buông chiếc chổi trong tay.
– Ồ, cậu được sắp xếp chỗ ở này sao?
Thẩm Tử Liệt khẽ nhíu mày.