Quan Đạo Vô Cương

Chương 28: Báo danh


Đọc truyện Quan Đạo Vô Cương – Chương 28: Báo danh

Lục Vi Dân đến phòng Nhân sự ở lầu một để báo danh. Thời tiết buổi chiều quả thật rất nóng bức. Trong phòng làm việc, chiếc quạt trần thổi vù vù xua tan cái nóng. Trên bàn làm việc đầy những văn kiện, báo chí. Một cô gái mặc bộ quần áo mộc mạc đang vã mồ hôi phân phối các văn kiện. Còn trong gian phòng khác thì có hai người phụ nữ ngồi tán dóc với nhau về bộ phim “Khát vọng” chiếu trên TV tối qua.
Lục Vi Dân không đành lòng quấy rầy cô gái, bước vào gian phòng có hai người phụ nữ trung niên.
– Đồng chí, tôi có chút việc cần hỏi.
Hai người phụ nữ trung niên kia hiển nhiên là không nghĩ đến việc xuất hiện người ngoài đến quấy rầy các bà nghiên cứu, thảo luận về vận mệnh của Lưu Tuệ Phương trong phim, nên khóe mắt không thèm liếc một cái, tiếp tục bàn chuyện:
– Lưu Tuệ Phương thật là ngốc. Có thể gặp được người đàn ông tốt như Tống Đại Thành thì còn muốn gì nữa?
– Trời, người đàn ông tốt như Tống Đại Thành thì ở Trung Quốc này sớm bị tuyệt chủng rồi. Ít nhất là tôi chưa từng thấy qua.
Một người bộ mặt bình thường, đôi môi thô dày vỗ tay thở dài, lông mày thưa thớt nhưng lại vẽ nó như hai con sâu róm trên mặt.
Lục Vi Dân kiên nhẫn chờ đợi hai người thảo luận thêm một chút nữa, lại hỏi:
– Đồng chí, tôi muốn hỏi một việc?
Người phụ nữ béo lùn trong tay còn cầm cuộn đan len lúc này mới có chút không tình nguyện nói:
– Có chuyện gì?
– À, tôi là sinh viên tốt nghiệp đại học năm nay, muốn hỏi một câu là sinh viên tốt nghiệp được phân phối về đây thì báo danh ở chỗ nào?
Lục Vi Dân tươi cười nói.

– Tân sinh viên à?
Người phụ nữ béo lùn cao thấp đánh giá Lục Vi Dân, rồi lúc này mới gật đầu:
– Tiểu Tôn!
Cô gái ở phòng bên cạnh lên tiếng:
– Cô hãy kiểm tra, cậu ta nói cậu ta là tân sinh viên, xem được phân phối đến xã, thị trấn nào? Danh sách phân phối được bỏ trong ngăn kéo bàn làm việc thứ hai đấy.
Lục Vi Dân nói câu cảm ơn sau đó đi sang phòng bên cạnh.
– Anh là tân sinh viên được phân tới?
Cô gái ở phòng bên, thuần thục kéo ngăn tủ bàn làm việc cạnh cửa sổ, lấy ra một file kẹp:
– Tên gì vậy?
– Lục Vi Dân!
Lục Vi Dân mỉm cười trả lời.
Cô gái trước mắt diện mạo bình thường, nhưng toàn thân lại toát ra sự lanh lợi, vừa nhìn thì biết là người làm được việc. Chỉ trong chốc lát, những văn kiện trong phòng làm việc được phân thành từng khối. Lục Vi Dân chú ý mỗi văn kiện đều có hàng chữ nhỏ, phân loại cơ quan hành chính và công văn gửi đi, phỏng chừng là dùng để tiến hành phân loại lưu trữ.
– Hai năm nay, vận may của tân sinh viên các anh đều không được tốt. Bắt đầu từ năm ngoái, tất cả các sinh viên đều phải về cơ sở rèn luyện. Tuy nhiên, tôi nghe thấy khẩu âm của anh là người Nam Đàm? Anh ở chỗ nào vậy?
Cô gái vừa phân loại văn kiện vừa thuận miệng hỏi.
– Vâng, nhà của tôi là ở Vi Trang.
Nghe cô gái hỏi như vậy, Lục Vi Dân cũng không chắc mình có thể bị phân xuống nông thôn hay không. Bắt đầu từ năm ngoái, toàn bộ sinh viên tỉnh Xương Giang việc phân phối đều đã bị một ít ảnh hưởng, đều phải xuống cơ sở rèn luyện, người lưu lại cơ quan huyện, thành phố đều rất ít, trừ phi là có việc đặc biệt cần.
– Vi Trang à? Vi Trang năm ngoái có sinh viên phân phối đi. Năm nay không có. Sao trong danh sách phân phối lại không có tên của anh? Anh tên gì? Lục Vi Dân? Thật sự là không có.
Cô gái tìm lại một lần nữa, vẫn không tìm ra.
– Xin lỗi, để tôi đi tìm Mã tỷ.
– Không có? Sao lại không có nhỉ?
Người phụ nữ béo lùn họ Mã có chút không hài lòng, buông cái cây đan len, đứng dậy:
– Tiểu Tôn, làm việc cẩn thận một chút. Cậu ta tên gì?

– Mã tỷ, quả thật là không có. Anh ta bảo tên là Lục Vi Dân.
Bị phê bình, cô gái mặt có chút đỏ lên, có vẻ không cam lòng.
– Ồ? Lục Vi Dân?
Người phụ nữ béo lùn họ Mã suy nghĩ một chút:
– Sáng hôm nay Chánh văn phòng Huyện ủy Chu cầm một phong thư thông báo, nói là năm nay Văn phòng Huyện ủy phải lưu lại một người. Không biết có phải là cậu hay không? Để tôi xem lại.
Người phụ nữ họ Mã rất nhanh xác minh vấn đề. Đích thật là văn phòng Huyện ủy đã đem thư thông báo phân phối của Lục Vi Dân đi. Nguyên bản là Lục Vi Dân được phân phối đến xã Đông Pha, nhưng năm nay văn phòng Huyện ủy lại cần lưu lại một người đảm nhiệm chức thư ký cho Phó bí thư Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện Thẩm Tử Liệt. Cho nên ngay trong đám sinh viên chọn ra một người, không biết vì sao lại chọn Lục Vi Dân.
Ánh mắt và thái độ của người phụ nữ họ Mã đối với Lục Vi Dân liền có sự thay đổi. Vẻ mặt phẫn nộ lập tức trở nên thân thiện, cười tủm tỉm tiếp đón Lục Vi Dân. Bà ta gọi điện thoại chứng thực một chút, sau đó muốn đích thân dẫn đường cho Lục Vi Dân, khiến hắn cũng có chút ngượng ngùng.
– Ngồi đi, Tiểu Lục!
Cho đến khi Chu Du Minh biến mất ngoài cửa, Từ Hiểu Xuân ánh mắt mới thu hồi nhìn vào người thành niên không kiêu ngạo không siểm nịnh trước mặt mình.
Là Chánh văn phòng Huyện ủy đã ba năm, hàng năm sinh viên được phân phối đến không ít, như nước chảy qua mặt Từ Hiểu Xuân. Đa phần sinh viên khi ở trước mặt y đều ánh mắt bất an, một số thì kiêu ngạo, thâm trầm; một số thì miệng cọp gan thỏ đều trốn tránh ánh mắt của Từ Hiểu Xuân. Không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh như chàng thanh niên trước mắt này thì không nhiều lắm.
Phó bí thư Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện Trương Thắng Lợi đang thiếu một thư ký.
Một giáo viên được điều tạm từ trường trung học Nam Đàm đến văn phòng Huyện ủy làm thư ký cho Thẩm Tử Liệt cũng được một năm. Thẩm Tử Liệt không nói giỏi cũng không nói dở. Nhưng khi hỏi đến việc điều động công việc thì Thẩm Tử Liệt lại từ chối cho ý kiến. Từ Hiểu Xuân tất biết Thẩm Tử Liệt đây là không hài lòng. Cho nên rất quyết đoán đem giáo viên kia trở về trường trung học Nam Đàm.
Tuy nhiên, dù sao thì người giáo viên kia cũng theo Thẩm Tử Liệt đã hơn một năm, không có công cũng có lao. Từ Hiểu Xuân ra mặt làm công tác, sắp xếp cho người giáo viên kia một vị trí Phó chủ nhiệm tại trường trung học.
Tuy nhiên, vì việc sắp xếp thư ký cho Thẩm Tử Liệt mà Từ Hiểu Xuân cũng có chút vất vả. Nguyên Từ Hiểu Xuân muốn lấy một thư ký của Ủy ban nhân dân đi theo Thẩm Tử Liệt. Dù sao thì Thẩm Tử Liệt cũng là Phó chủ tịch thường trực Ủy ban nhân dân huyện. Nhưng bên Ủy ban nhân dân huyện có đánh chết cũng không làm chuyện này.
Thẩm Tử Liệt đầu năm nay được Ban tuyên giáo Tỉnh ủy phái đến Ban Tuyên giáo địa ủy Lê Dương đảm nhiệm chức Phó trưởng ban. Nửa năm sau lại được điều đến Nam Đàm đảm nhiệm chức Phó chủ tịch thường trực huyện. Xuống cơ sở đã được hơn một năm, dựa theo lệ thường thì còn hơn nửa năm nữa sẽ quay trở về tỉnh. Lúc này mà sắp xếp thư ký cho Thẩm Tử Liệt thì có chút không thích hợp. Dù sao cũng chỉ làm thư lý lãnh đạo có nửa năm, lãnh đạo khi đi cũng không có khả năng mang thư ký về tỉnh.
Cho nên, người thư ký này sẽ tiếp tục phục vụ lãnh đạo khác. Nhưng lãnh đạo khác khi biết được anh đã từng làm thư ký cho người cũ thì chỉ sợ là không thích, trong lòng có khoảng cách. Từ đó phân lượng của thư ký và tiền đồ phát triển cũng sẽ suy giảm.

– Cậu tốt nghiệp đại học Lĩnh Nam?
– Vâng!
– Học chuyên ngành lịch sử?
– Vâng!
– Có sở thích và năng khiếu gì hay không?
Từ Hiểu Xuân đột nhiên hỏi một câu.
Lục Vi Dân trố mắt một chút, không nghĩ đến đối phương lại đột nhiên hỏi đến vấn đề này, cẩn thận trả lời:
– Chánh văn phòng Từ, tôi không biết anh hỏi việc sở thích và năng khiếu là như thế nào?
– Ví dụ như biết viết những cái gì?
Từ Hiểu Xuân đột nhiên mỉm cười đầy thâm ý:
– Còn có tửu lượng như thế nào?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.