Đọc truyện Quan Đạo Vô Cương – Chương 19: Hạnh phúc gia đình
– Đại Dân, có hứng thú chơi cùng chú Chân một ván không? Nghe nói trình độ chơi cờ vây của cháu cũng không tồi.
Chân Kính Tài từ trong phòng bếp đi ra, vừa cởi tạp dề vừa cười nói:
– Trình độ chơi cờ tướng của cha cháu là nhất trong nhà máy, chỉ tiếc chú không thích chơi cờ tướng. Trong nhà máy cũng có mấy người chơi cờ vây rất giỏi, cũng tiếc là không có thời gian tụ họp một phen, thế nào? Làm một ván chứ?
– Cha, giờ là lúc nào rồi? Mẹ nấu canh cũng sắp xong rồi, hai người còn chơi cờ nữa?
Chân Ny ấm ức nói:
– Chẳng lẽ để cả nhà phải đói bụng xem hai người chơi cờ sao?
– Ha ha, tiểu Ny không vui rồi. Thật là…Được rồi, hôm khác chơi vậy.
Chân Kính Tài vỗ vỗ đầu con gái:
– Đi pha cho cha ấm trà, mang cho Đại Dân một bát chè đậu xanh ướp lạnh đi, ăn cho mát. Một lát nữa mới ăn cơm, cha muốn nói chuyện với Đại Dân một chút.
Dưới tán giàn nho mát mẻ vô cùng, trời chiều chạng vạng xuyên qua tán lá, tạo thành những đốm nhỏ lấp lánh trên chiếc bàn đá.
Chân Ny giống như một chú nai con chạy qua chạy lại trong sân, tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc vang lên không ngớt. Chân Tiệp cũng thay Chân Ny bưng nước ra cho Chân Kính Tài. Hai chị em bàn luận sôi nổi về những tình tiết trong phim “Khát vọng” đang chiếu trên TV.
Chè đậu xanh mát lạnh chui vào cổ họng, một cảm xúc không nói lên lời trào lên trong lòng khiến Lục Vi Dân miên man bất định. Có lẽ sau này nếu mình và Chân Ny kết hôn, cái gọi là hạnh phúc gia đình cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
– Có ý tưởng gì chưa? Không đến mức không vào được là máy là gượng dậy không nổi đấy chứ?
Chân Kính Tài tựa vào ghế mây, thản nhiên nói.
– Chú Chân, nếu nói không nghĩ gì là hoàn toàn không đúng, tuy nhiên qua lâu như vậy, trong lòng cũng liền phai nhạt. Về quê, điều kiện tuy thiếu thốn một chút, nhưng dù gì cũng phải phục tùng sự phân công của tổ chức. Về phần sau khi trở về sẽ thế nào thì bây giờ còn chưa nghĩ ra, phải xem được phân công công việc gì thì mới tính được.
Lục Vi Dân có vẻ rất thản nhiên, đón nhận ánh mắt của Chân Kính Tài, rất bình tĩnh nói.
– Ừ, chú nghĩ cũng không đến nỗi nào. Lúc họp Đảng ủy cũng có chút không ngờ, cũng không biết lão Cô nghĩ như thế nào. Tuy nhiên việc đã qua rồi, giờ nói lại cũng vô ích. Chú vẫn tin tưởng vững chắc một câu: “Đã là vàng thì ở đâu cũng lấp lánh”, chỉ là vấn đề thời cơ mà thôi.
Chân Kính Tài ánh mắt đặt trên người Lục Vi Dân, trầm tĩnh nhưng hơi có một chút tiếc nuối:
– Buổi trưa, chú cùng lão Cô, lão Quách ăn cơm cùng nhau, chú vốn là muốn nhắc lại chuyện của cháu, nhưng suy trước tính sau, vẫn là cảm thấy bây giờ không thích hợp lắm. Tuy nhiên, chú cũng đã nói với lão Quách, ông ta đồng ý để cho cháu về Nam Đàm một thời gian rồi sẽ nghĩ biện pháp cho cháu quay lại nhà máy, coi như là nể mặt lão Cô một chút.
Lục Vi Dân mỉm cười.
Về nhà máy?
Hiện giờ chính mình có thực sự là muốn về nhà máy không?
Khác biệt về nơi ở có ý nghĩa gì với mình không?
Có lẽ trong mắt bọn họ, mình với Chân Ny nếu muốn qua lại thì đây là một điều kiện bắt buộc.
Tuy nhiên Chân Kính Tài hẳn là không đến mức nông cạn như vậy mới đúng.
– Chú Chân, hiện giờ cháu cảm thấy về quê chưa chắc đã là chuyện xấu. Cháu vừa mới tốt nghiệp đại học, có thể về nông thôn rèn luyện một chút cũng tốt. Huống chi hiện tại nhà máy đang có rất nhiều sinh viên mới ra trường tụ tập, ở lại đây cũng không chắc sẽ làm được gì, về vùng nông thôn có lẽ cơ hội sẽ nhiều hơn.
Lục Vi Dân thấp giọng nói.
– Ồ, cháu nghĩ như vậy sao?
Chân Kính Tài có chút ngạc nhiên, nhướng mày hỏi.
Tuy rằng từ chỗ con gái đã biết được không ít, nhưng ông ta khó có thể tin được Lục Vi Dân có bản lĩnh như thế. Biểu hiện vừa rồi thật khiến người ta kinh ngạc.
Có thể tìm tới Ủy ban Kỷ luật Trung ương, chỉ là cán bộ cập cục bình thường tất không có khả năng. Tuy rằng Chân Tiệp nói hẳn là quan hệ với bạn học cùng đại học của Lục Vi Dân, nhưng điều này cũng đủ để nhìn hắn với con mắt khác xưa. Cho dù là có quan hệ mật thiết, nhưng không phải ai cũng có quan hệ tốt dường đó. Hiện tại, thoạt nhìn thì thấy bạn trai của con gái thật là không tầm thường.
– Cháu là tính toán ở Nam Đàm nán lại một thời gian?
– Chú Chân, cháu nghĩ cứ đi xem thế nào rồi nói tiếp. Dùng quan niệm về số mệnh mà nói, nếu đã để cháu về Nam Đàm, chứng tỏ là cháu với Nam Đàm có duyên. Dù sao cũng phải ở Nam Đàm làm nên chút chuyện gì đó mới không uổng mất cơ duyên này chứ?
Lục Vi Dân vừa nói được một chút triết lý, ngay sau đó đã có chút nghịch ngợm nói tiếp:
– Mà nếu thật sự ở Nam Đàm không có tiền đồ, cháu lại đến xin chú Chân triệu hồi cháu về cũng không muộn.
– Đại Dân, nếu cháu và Chân Ny đã có qua lại, chúng ta cũng không là người ngoài nữa, chú cũng nói thẳng một câu. Nam Đàm quá xa xôi, nếu là huyện thị xung quanh Xương Châu, chú cảm thấy không vấn đề gì. Cháu và Chân Ny đều còn trẻ, một, hai năm không gây trở ngại lớn. Nhưng Nam Đàm điều kiện thực sự quá kém, địa khu Lê Dương chú cũng đã đi qua, trong nhà máy cũng có nhiều công nhân viên chức quê ở đó, điều kiện thực sự quá kém. Ở nông thôn, có nhà một tháng còn không được ăn một chút thịt nào, cải cách đã nhiều năm như vậy rồi. Tình hình so với Xương Châu, chênh lệch ít nhất hai mươi năm trở lên. Đây không phải là chú nói chuyện giật gân, mà là lời nói thật. Cho nên, giờ cháu đi xuống nông thôn rèn luyện một chút cũng không sao, nhưng nếu phải ở lâu, tiểu Ny sẽ như thế nào? Cháu không tính khi cháu và tiểu Ny kết hôn cũng kéo nó về Nam Đàm đấy chứ?
Chân Kính Tài nghĩ đến rất xa, nói chuyện cũng rất thẳng thắn, Lục Vi Dân có chút cảm động. Chỉ có như vậy mới chứng minh đối phương thực sự đồng ý chuyện của mình với Chân Ny.
– Chú Chân, cháu biết chú lo lắng. Nam Đàm là quê cũ của cháu, tình hình bên đó cháu rất rõ ràng, đúng là rất nghèo khó cùng khổ. Tuy nhiên, như chú nói, cháu và tiểu Ny đều còn trẻ, đều còn thời gian, cho nên cháu tính cứ đến đó làm việc một thời gian rồi tính sau.
Lục Vi Dân tương đối trầm ổn biểu lộ thái độ của chính mình.
– Ồ, cháu quyết tâm như vậy chú cũng không biết nên vui cho cháu hay là nên lo lắng cho tiểu Ny. Tuy nhiên nam tử hán chí ở tứ phương, có gan đi nơi gian khổ để rèn luyện mới thực sự là đàn ông.
Chân Kính Tài gật gật đầu, suy nghĩ một chút lại nói:
– Tuy nhiên, nếu cháu đã xác định phải về địa phương, chú cũng nói một câu, có tài nguyên gì thì phải tận dụng, hơn nữa còn phải dùng cả miệng lưỡi của mình.
– Chú Chân, cháu hiểu ạ.
Lục Vi Dân hiểu được ngụ ý của Chân Kính Tài. Rất hiển nhiên Chân Kính Tài cảm thấy mình không nên ra vẻ có tài nguyên mà không tận dụng.
– Ừ, như vậy đi, Phó trưởng ban thường trực Ban tổ chức cán bộ Địa ủy Lê Dương, Cao Anh Thành là đồng hương của chú. Sáng nay chú đã gọi điện thoại cho ông ta, nói chuyện của cháu. Ông ta nói nếu năm nay Địa ủy Lê Dương vẫn có quy định cứng nhắc là sinh viên mới ra trường phải về nguyên quán thì ông ta cũng không tiện phá lệ, nói cháu cứ về Nam Đàm một thời gian, sau đó sẽ suy xét việc điều đến Lê Dương.
Lời nói của Chân Kính Tài khiến Lục Vi Dân giật mình kinh hãi, hắn thật không ngờ Chân Kính Tài nhanh như vậy đã suy xét ổn thỏa việc của mình. Mặc kệ như thế nào, đây đều là ý tốt của Chân Kính Tài, hắn không thể không tỏ vẻ biết ơn.
– Chú Chân, thực sự là khiến chú lo lắng rồi, vì chuyện của cháu mà…
– Đại Dân, cháu nói lời này còn chút khách khí. Cháu giúp chú một việc lớn như vậy, chú chẳng lẽ một cuộc điện thoại cũng làm không được?
Chân Kính Tài tỏ vẻ tức giận:
– Xem ra, cháu đây không coi chú là người một nhà.
Lục Via Dân rối rít xin lỗi, lúc này mới khiến Chân Kính Tài hết giận mỉm cười.