Đọc truyện Quan Đạo Thiên Kiêu – Chương 36: Quả phụ gặp chuyện
Đó là cuộc chiến không hề có khói thuốc súng. Cô ta biểu lộ một bộ dạng vô cùng đau đớn, hay tay túm chặt lấy tấm khăn trải giường, cắn chặt hai môi, cố gắng chống cự lại sự tấn công của hắn, đồng thời cũng hưởng thụ những khoái cảm đang ào đến.
Cô ta cảm thấy mình như sắp chết đến nơi rồi, cái chết của sự thống khoái!
Còn hắn thì quá dũng mãnh, nhưng cũng như một cái máy, cảm giác không bao giờ dừng lại, lặp lại liên tục một động tác. Dưới tác dụng của thuốc, thì trong đầu hắn hiện giờ chỉ có một tâm niệm, đó chính là: chiếm hữu, chinh phục, cuồng loạn….
Có thể nhìn thấy đó là hai kẻ không hề có kinh nghiệm, đang chơi trò chơi của người lớn. Sau khi xong việc, cả hai mệt lả ỉu xìu, xụi lơ giống như hai con cún, nằm im không nhúc nhích ở trên giường.
Đặc biệt là Trương Nhất Phàm từ trước đến giờ chưa bao giờ phải trải qua sự mệt mỏi quá sức đến như vậy, nên lúc đó, toàn thân dường như không còn chút sức lực nào cả, tinh khí trong người dường như bị hút hết sạch.
Thảo nào có người nói: sắc là con dao bằng thép bào gọt xương cốt, còn rượu là thuốc độc xuyên thủng dạ dày.
Hai người nằm trên giường, chẳng ai động đậy chân tay, hai mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà. Trương Nhất Phàm lúc này mới hỏi:
– Đây là lần đầu tiên của cô à?
Hà Tiêu Tiêu vẫn cắn chặt môi, cô ta cảm thấy bản thân mình lúc nãy dường như đã đánh mất phần hồn, giờ đây mới hoàn hồn được một chút. Cuối cùng cô cũng đã mở niêm phong của mình, cuối cùng thì cô ta cũng đã hiểu thế nào là làm tình.
Cô ta và Trương Nhất Phàm cùng nhau làm tình, nhưng giữa hai người lại không hề có tình yêu, thậm chí đến tên còn không biết. Đột nhiên cô muốn khóc, những chuyện này là điều mà cô ta hoàn toàn không muốn.
Bất giác, khóe mắt Hà Tiêu Tiêu lén chảy ra hàng lệ. Trương Nhất Phàm mãi không nghe thấy tiếng cô ta trả lời, quay đầu lại nhìn. Khóc rồi!
Khi ngồi dậy, hắn mới phát hiện vệt máu hồng trên khăn trải giường, giống như một đóa hoa mai đang nở rộ vậy.
Quả nhiên là lần đầu tiên thật, thảo nào lúc đầu khi mới cho vào, bản thân hắn cũng cảm thấy có chút đau, hắn không hiểu tại sao mấy lão già háo sắc lại thích đi phá trinh các cô gái đến vậy. Đến bây giờ Trương Nhất Phàm vẫn còn cảm thấy âm ỉ đau, đó là cảm giác bị đè ép quá mức mà thành.
Đó chính là sự khác biệt giữa thiếu nữ và thiếu phụ. Cuối cùng thì Trương Nhất Phàm đã hiểu.
Ngày hôm sau trên đường trở về thị trấn Liễu Thủy, Trương Nhất Phàm mắng cho Hồ Lôi một trận.
Thằng ranh này cũng vẫn cứ như lợn chết không sợ nước sôi vậy, vẫn cười cợt nhả, không hề đứng đắn chút nào. Sau đó, Hồ Lôi mới lén kể chuyện đó cho Băng Băng nghe. Băng Băng nghe chuyện tức giận nhéo cho gã một cái thật đau, trách móc:
– Chỉ có anh là kẻ háo sắc làm liều thôi, còn Nhất Phàm là người đứng đắn đàng hoàng, là cán bộ của nhà nước, anh đừng có làm bậy!
Hồ Lôi nói:
– Không việc gì, bọn anh cũng đâu phải là người ngoài, chẳng lẽ lại đi ra ngoài nói lung tung sao? Hơn nữa từ sáng đến tối nó chỉ biết công việc và công việc, sớm muộn gì cũng sẽ có vấn đề, anh là anh em của cậu ấy, chẳng lẽ không giúp cậu ta thì giúp ai?
Cũng kể từ đó, Trương Nhất Phàm rất ít khi đến nơi ăn chơi kiểu đó nữa. Có đi thì cũng không ăn chơi quá mức giống như hôm đó nữa.
Lại quay trở lại với guồng công việc bận rộn, dự án trồng cây rau quả của thị trấn Liễu Thủy đã bắt đầu khởi động, việc trưng đất đang được tiến hành. Công việc trưng đất xong xuôi lại còn phải san bằng mảnh đất vườn rộng mấy trăm mẫu này thành một khoảnh đất rộng để trồng rau quả. Việc này cần đến rất nhiều tiền.
Trương Nhất Phàm lại đau đầu vì chuyện tiền nong, hắn đang cân nhắc nên làm thế nào để giải quyết chuyện này.
Sau đó lại còn vấn đề chế độ trách nhiệm nhận thầu. Sau khi san bằng rồi, hắn sẽ phân nhận thầu những mảnh đất đó cho các hộ gieo trồng, việc này lại liên quan đến việc đấu thầu.
Cơ sở trồng rau quả trước mắt là một dự án lớn nhất. Khi Trương Nhất Phàm đang đau đầu về chuyện tài chính, thì Đường Vũ đến văn phòng Chủ tịch thị trấn, nói với giọng rất kích động, gọi hắn đi đến đồn công an.
Đường Vũ mời hắn đền đồn công an, để xác nhận về hai tên trộm kia. Cho dù chuyện xảy ra trong lúc đêm tối, nhưng Trương Nhất Phàm vẫn ít nhiều có chút ấn tượng.
Ở đồn công an, Trương Nhất Phàm phát hiện thấy một chuyện ngoài ý muốn của hắn, một tên trong bọn họ là thủ hạ trước kia của Lý Chí Thành, chính là tên dân phòng mà trên mũi có cái nốt ruồi đen đó.
Nhìn thấy tên này, Trương Nhất Phàm liền chợt nghĩ đến cái đêm đầu tiên hắn đặt chân đến thị trấn Liễu Thủy, hắn bị bắt một cách vô lý vì tội thông dâm. Tên có nốt ruồi đen đó cũng nhận ra Trương Nhất Phàm, bốn mắt nhìn nhau, tên đó bỗng run rẩy không kìm được một tiếng than thầm.
Y đã nhìn thấy một ngọn lửa thù trong ánh mắt của Trương Nhất Phàm, lần này thì chắc chắn là tiêu đời rồi, gặp phải oan gia. Trên thực tế, bọn chúng cũng không hề biết người mà bọn chúng bắt đêm đó là ai, chỉ là sau này có nghe mọi người nói lại rằng Chủ tịch thị trấn Liễu Thủy bị người ta đâm bị thương, lúc này bọn chúng mới hiểu là đã gây ra chuyện lớn.
Trốn ở bên ngoài mấy tháng, nghĩ mọi chuyện đã tạm yên ắng, nào ngờ vừa ló mặt về thị trấn Liễu Thủy, liền bị bọn Đường Vũ bắt lại.
Vụ án ám sát cuối cùng đã bị phá, nhưng khoản tiền lớn đó rốt cục vẫn không hề có tung tích.
Hai tên ám sát Trương Nhất Phàm này thì khỏi phải nói nữa, Đường Vũ đã cho chúng một trận sống dở chết dở, gãy mất 3 cái xương sườn, còn tên ra tay với Trương Nhất Phàm thì về cơ bản bàn tay của y đã tàn phế.
Đó chính là hậu quả khi đã đắc tội với Trương Nhất Phàm, hai tên đó nằm viện chữa trị một thời gian, liền lập tức bị đưa vào viện kiểm sát để tiến hành khởi tố, cả hai tên đều chịu mức án thích đáng.
Rốt cuộc là ai đã cầm khoản tiền đó? Khoản tiền để mua thuốc nổ lại trở thành vụ án của huyện.
Hôm nay khi trời chạng vạng tối, Liễu Hồng nước mắt ngắn nước mắt dài hiện ra trước cửa ký túc xá của Trương Nhất Phàm. Cô ta tố với Trương Nhất Phàm, Chung Tiểu Ấn đã nhiều lần đeo bám mình, hôm qua uống rượu, xém chút nữa là đã gây chuyện với Liễu Hồng rồi.
Trương Nhất Phàm hỏi rõ ngọn ngành, Liễu Hồng bèn kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Hóa ra tay Chung Tiểu Ấn từ lâu vốn đã yêu thầm Liễu Hồng, mà Liễu Hồng lại không hề để ý đến gã, điều đó khiến cho Chung Tiểu Ấn rất căm tức.
Chẳng qua chỉ là một quả phụ đã có con rồi sao? Cho người ta làm một chút thì cũng có sao đâu? Lại còn làm ra vẻ thanh cao? Ta đây đường đường là một cán bộ thị trấn, đã thích cô rồi, đó chính là phúc phần của cô! Thế mà không ngờ đã bao lâu rồi mà vẫn tài nào tiến công được vào thành trì vững chắc này. Chung Tiểu Ấn liền nghĩ tới chiêu rút củi đáy nồi, muốn dùng phương pháp mạnh.
Gã liền nắm lấy ngực của Liễu Hồng, xé tan quần áo của cô ta ra, nhưng cuối cùng cô ta cũng đã giãy dụa trốn thoát được.
Vì thế mà Liễu Hồng đã khóc suốt cả một đêm, cũng không dám đến tìm Trương Nhất Phàm. Bởi vì trước đó ở thị trấn Liễu Thủy người ta đồn đại ầm ĩ rằng cô ta và Trương Nhất Phàm cấu kết với nhau, có quan hệ mờ ám với nhau. Chuyện này thì với cô ta thì không sao, nhưng nó lại ảnh hưởng rất lớn đến sự trong sạch của Trương Nhất Phàm, dù sao thì người ta cũng là một vị Chủ tịch thị trấn trẻ tuổi chưa vợ.
Nhưng trưa ngày hôm nay, Chung Tiểu Ấn lại cầm đến một cái nhẫn kim cương quỳ xuống trước mặt của Liễu Hồng để cầu hôn thì lúc này Liễu Hồng quá hoảng sợ, mới vội chạy đến chỗ của Trương Nhất Phàm.
Xem ra tay Chung Tiểu Ấn này điên thật rồi, đúng là đã điên vì tình. Đường đường là một cán bộ thị trấn, tiền đồ đang rộng mở, không ngờ ma xui quỷ khiến thế nào lại đi thích một quả phụ. Thực ra thích một người cũng không có gì là sai cả, nhưng chỉ điều gã đã dùng sai phương pháp mà thôi.
Ở thị trấn Liễu Hồng, người có chủ ý với Liễu Hồng rất nhiều, cũng bởi Liễu Hồng quá đẹp, quá gợi cảm, quá hợp với con mắt của nhiều người. Đàn ông là vậy, luôn thích những phụ nữ như vậy. Trước đây Dương Chí Thành cũng thế, và bây giờ đến lượt Chung Tiểu Ấn.
Một quả phụ xinh đẹp thì sẽ gặp vô vàn những thị phi. Bao nhiêu người nhìn thấy một đóa hoa xinh đẹp đến nhường ấy mà lại ở một mình, bọn họ dường như không đẩy ngã nàng thì hình như trong lòng khó chịu lắm.
Từ trong những lời nói của Liễu Hồng, Trương Nhất Phàm để ý đến một tiểu tiết, đó chính là cái nhẫn kim cương của Chung Tiểu Ấn. Một cán bộ thị trấn bình thường, lương hàng tháng chỉ khoảng mấy trăm đồng, gã lấy đâu ra lắm tiền để mua một cái nhẫn quý đến như vậy?
Sau khi đem chuyện đó tiết lộ cho Đường Vũ, Đường Vũ liền nhanh chóng tập trung điều tra Chung Tiểu Ấn. Cuối cùng, 3 ngày sau, từ nơi ở của Chung Tiểu Ấn, bọn họ lục soát được còn hơn 6 vạn đồng tiền mặt còn chưa kịp tiêu.
Vụ án tiền mua thuốc nổ cuối cùng cũng đã phá xong. Chung Tiểu Ấn đền tội, có một người lại thấp thỏm lo lắng, đứng ngồi không yên.