Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 28: Một người cũng không thể thiếu


Đọc truyện Quan Đạo Thiên Kiêu – Chương 28: Một người cũng không thể thiếu

– Không xong rồi! Hầm mỏ lún rồi.

Không biết là ai đã thét lên một câu,

Thợ mỏ và Trần Trí Phú đang chờ người nghỉ ngơi bên ngoài, tim của họ giống như bị một cái gì đó rất nặng đâm vào. Thần kinh của mỗi người đều bị suy sụp đến cực điểm.

Âm thanh vừa rồi truyền ra từ hầm mỏ, trong lòng của mỗi người giống một khối đá lớn đè lên nặng nề. Toàn bộ một mảnh khu vực khai thác mỏ trở nên yên tĩnh, ngay cả người nhà của công nhân bị mắc kẹt trong chốc lát trở nên chết lặng cả người.

Yên tĩnh, trong tấm màng đen dưới rừng hoang, một vùng yên lặng giống như vùng chết.

Hồ Lôi đột nhiên phản ứng trở lại, cõi lòng tan nát quát to một tiếng:

– Nhất Phàm

Sau đó phóng vào miệng hầm mỏ giống như điên.

– Mau ngăn hắn lại!

Đường Vũ ngay sau đó phản ứng lại, vài đội viên canh giữ miệng hầm mỏ hô lớn lên.

Ngay lập tức có người ngăn Hồ Lôi lại, khiến gã bị kẹt trong cửa hầm mỏ, Trần Trí Phú tỉnh táo lại nói:

– Hiện tại tình hình không rõ lắm, bất cứ kẻ nào đều không thể xuống đó.


– Buông tôi ra, Buông tôi ra Nhất Phàm là anh em tốt của tôi, tôi không thể để cậu ấy xảy ra chuy ện gì, các người thả tôi ra!

Hồ Lôi hoàn toàn giống như người điên vậy, điên cuồng giãy dụa thân mình, vùng vẫy quên đi mạng mình.

Trương Nhất Phàm rốt cuộc thế nào rồi? Lúc nãy tiếng nổ đùng đoàng thật lớn, lại là chuyện gì xảy ra? Trong lòng mọi người đều không biết kết cục ra sao cả. Nếu như thật sự bị lún trở lại hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng nổi.

Không chỉ có công nhân thợ mỏ bị mắc kẹt dưới lòng đất mà ngay cả đội cứu viện của Trương Nhất Phàm dẫn theo cũng kẹt ở dưới, chỉ sợ là không thể thoát khỏi vận mệnh hiểm ác. Đường Vũ đi tới phối hợp với hai đội phòng ngự:

– Các anh dẫn họ đến văn phòng đi.

Đột nhiên Đường Vũ lại nói với Trần Trí Phú:

– Bí thư Trần, tình hình rất phức tạp, lập tức tổ chức mấy người công nhân quen thuộc hầm mỏ xuống dưới thăm dò một chút. Hy vọng Chủ tịch thị trấn Trương và các anh ấy sẽ không gặp chuyện xấu gì xảy đến!

Trần Trí Phú gật gật đầu, lập tức tổ chức vài công nhân mỏ, họ cũng tự mang theo mũ bảo hiểm, liền quay mình tiến vào hầm mỏ. Đường Vũ nói:

– Bí thư Trần, còn ông hãy ở lại chỗ này chủ trì đại cục nhé! Tôi phải dẫn họ vào trong để thăm dò tình hình.

Lưu Thiên Lâm vốn nghe được âm thanh ầm ầm đó, liền từ văn phòng khai thác mỏ chạy đến, chỉ có thể thấy được Trần Trí Phú sắp xuống giếng mỏ. Ông ta liền lui về lại, sau đó ôngt ta chạy vào trong văn phòng, lập tức gọi điện thoại đến Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, làm công việc báo cáo sự cố hầm mỏ lại bị sụt lún lần nữa, Trương Nhất Phàm bị mắc kẹt dưới hầm mỏ, tình hình sự việc không rõ lắm.

Huyện ủy kinh hãi, Ủy ban nhân dân huyện kinh hãi!


Do Trương Nhất Phàm dẫn đầu công nhân xuống giếng, ít nhất hơn bốn mươi người. Nếu như chuyện Lưu Thiên Lâm báo cáo là thật, nó là sự cố hầm mỏ lớn nhất từ trước đến nay của huyện Thông Thành này. Cũng là sự cố hầm mỏ lớn nhất của thành phố Đông Lâm này.

Nếu bốn mươi mấy người này đều gặp nạn, hơn nữa cộng với số công nhân mỏ bị mắc kẹt trước đó thì đến khoảng năm mươi người, sư kiện nghiêm trọng như vậy chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến trung ương.

Chủ tịch huyện Lâm rốt cuộc cũng ngồi không yên, cầm chiếc áo nói với Lý Trị Quốc:

– Lập tức chuẩn bị xe, đến mỏ than Nam Khê.

Bí thư Phong cũng ngồi không yên, mất vững vàng như trước kia. Vừa rồi còn nghĩ cách tốt trị Trương Nhất Phàm, và ở trên hội nghị thường vụ làm sao ép buộc một chút Chủ tịch huyện, giờ phút này hắn không thể không đứng lên, bước đi chậm chậm vài vòng trong phòng sau đó gọi thư ký lên:

– Lập tức chuẩn bị xe, đến mỏ than Nam Khê!

Ở cửa hầm mỏ, Trần Trí Phú và Đường Vũ tranh chấp một trận, cuối cùng quyết định vẫn là do đội của Đường Vũ xuống hầm mỏ thăm dò tình hình, Trần Trí Phú ở bên ngoài chủ trì đại cục.

Đường Vũ mới vừa đi đến miệng hầm mỏ thì từ trong hầm sâu chạy ra một người, người đó vừa chạy vừa hét to:

-Thông rồi!Thông rồi, Bí thư Trần, khai thông rồi! Khai thông rồi!

Há….!

Mọi người vừa mừng vừa kinh ngạc, Trần Trí Phú thở một hơi dài nhẹ nhõm:


– Mau! Mọi người chuẩn bị sẵn sàng đưa người ra.

– Đường Vũ, anh mang theo người phối hợp với đội phòng vệ, chuẩn bị xử lý tốt sự việc đột ngột xảy ra bất cứ lúc nào, dù sao cũng không để cho người nhà công nhân mỏ gây rối.

Cho tới bây giờ, Trần Trí Phú vẫn không khỏi lạc quan, cho rằng công nhân mỏ bị mắc kẹt ở dưới hầm có thể còn sống, vì vậy ông ta cố ý nhắc nhở Đường Vũ để ngăn ngừa xung đột xảy ra.

Ngay sau đó, từ dưới hầm tiếp tục đi lên một nhóm người, trên mặt của mỗi người đều nở nụ cười thắng lợi, Đường Vũ lập tức bắt lấy một công nhân mỏ than đá bị nhiễm đen ngòm hỏi:

– Tình hình thế nào rồi? Chủ tịch thị trấn Trương đâu?

– Sống… còn sống, họ… bọn họ đều sống…Một người cũng không xảy ra chuyện, Chủ tịch thị trấn Trương ở phía sau, lập tức lên ngay!

Người Thợ mỏ đó cũng có chút xúc động, nói lắp bắp không rõ.

Bồ Tát phù hộ, có người âm thầm vuốt ngực thở phào. Nhất là người nhà thợ mỏ, nghe nói người dưới mỏ bị mắc kẹt đều không xảy ra chuyện gì, mỗi người bình yên vô sự, có người lập tức quỳ trên mặt đất, nhìn lên trời lạy vài lạy.

Khoảng mười phút sau khi đội cứu hộ đưa các thợ mỏ bị mắc kẹt dưới lòng đất ra, một số người ở trong hầm chịu đói chịu khổ 8 tiếng đồng hồ toàn thân xụi lơ nói không nổi, hơn nữa cộng với sự kiềm chế và khủng hoảng tinh thần, sớm làm họ không đứng dậy nổi, thân thể đều rất yếu ớt.

Một người, hai người, ba người…

Tám công nhân được cáng cứu thương nâng ra, một người cũng không thiếu.

Trương Nhất Phàm là người cuối cùng đi ra, thấy mọi người vây xem ở cửa hầm, Trương Nhất Phàm nở nụ cười thắng lợi trên mặt:

– Ha ha… vất vả cho các đồng chí quá! Chúng ta thắng rồi! Cảm ơn mọi người! Cảm ơn tấc cả mọi người!


Rất nhiều người đều vây quanh lại đây, trong lòng mỗi người mang theo cảm xúc khác nhau, có người sùng bái,có người kính nể, có người xúc động quá rơi cả nước mắt.

Đây là Chủ tịch thị trấn Liễu Thủy, một Chủ tịch còn rất trẻ mới hai mươi lăm tuổi, cậu ấy lại một lần nữa mang đến sự thắng lợi cho người dân khu mỏ thoát khỏi bóng tối của cái chết. Sự vĩ đại của cậu ấy, sự can đảm của cậu ấy, sự dũng cảm và vô tư của cậu ấy, lại một lần nữa làm cảm động sâu sắc và kinh ngạc với tất cả mọi người!

Hồ Lôi từ trong văn phòng vùng vẫy chạy ra, dùng hết sức mạnh cả người mình chen vào đám đông:

– Nhất Phàm!

Sau đó giống như một đứa trẻ, chạy đến ôm chặt lấy Trương Nhất Phàm, ôm thật chặt, thật chặt, dạng tình cảm đó, tình cảm Anh em lại lần nữa xuyên thấu vượt qua bất cứ trở lực nào.

Anh em tốt! Bạn tốt của tôi!

Hồ Lôi và Trương Nhất Phàm ôm một hồi, hai người hiểu lòng nhau không nói thành lời.

Sau đó, Trương Nhất Phàm đi vào chỗ một mảnh đất bằng phẳng, đứng ở trên một hoàn đá lớn:

– Các phụ lão hương thân, các anh chị em, chúng ta thắng lợi rồi! Chúng ta thành công rồi! Mỏ than Nam Khuê lại một lần nữa khảo nghiệm chúng ta, chúng ta không thể không chiến thắng!

– Hôm nay, tôi đứng ở chỗ này, lấy tư cách là một thành viên Đảng cộng sản, lấy tư cách là Chủ tịch thị trấn, xin lỗi mọi người. Khiến mọi người lo sợ!

– Nhưng xin mọi người hãy tin tưởng tôi, tin tưởng vào Chính Phủ. Chúng ta sẽ đem mỏ than Nam Khê này làm tốt hơn tránh sự tình giống như ngày hôm nay, cố gắng hết mức, tránh xảy ra lần nữa. Chúng ta phải luôn luôn khắc sâu tiếng chuông cảnh tỉnh, lấy mạng người làm gốc, an toàn trong sản xuất là hàng đầu!

Trương Nhất Phàm nói xong, khi hắn nhảy xuống, đám đông lại một lần nữa tập trung vây quanh, rất nhiều người không ngừng hô vang tên “Trương Nhất Phàm”!

Chủ tịch thị trấn Trương! Chủ tịch thị trấn Trương! Là một người tốt!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.