Đọc truyện Quan Đạo Thiên Kiêu – Chương 25: Sinh nhật mẹ
Khu nhà thuộc trụ sở hành chính của thành phố.
Hôm này trong nhà chủ tịch Trương quan khách đông đủ, không khí vui vẻ ngập tràn. Người đi lại đông đúc, tốp này vừa đi, lại có tốp khác đến. Những người này đều là bà con xa tám đời đánh không tới. Nào là cô Bảy em Tám, bà Năm mợ Sáu, căn phòng hơn hai trăm mét vuông, lầu trên lầu dưới chật kín người.
Buổi trưa sau khi ăn cơm xong, phu nhân Chủ tịch tỉnh bà Tô Tú Khanh tiễn tất cả quan khách, sau đó cả nhà yên lặng đợi ba người con đến.
Ba người con đều ở ngoài, duy chỉ có người con nhỏ nhất là Trương Nhất Phàm cũng đi bốn trăm dặm từ huyện Thông Thành đến. Theo thông lệ hàng năm, mỗi khi sinh nhật của cha mẹ, dịp tết,….con trai hay gái đều phải nhanh chóng về nhà chúc thọ cha mẹ.
Sinh nhật của phu nhân, những người nịnh bợ đến rất đông, nhưng do Chủ tịch tỉnhTrương ra lệnh cấm, ngoài thời gian làm việc, bất luận là ai đều không được phép đến nhà.
Hôm nay khách khứa đến đây chỉ có người thân của hai nhà. Chỉ có bằng ấy người thân cũng đã làm cho phu nhân vô cùng vất vả. Phu nhân nói tự mình không tổ chức sinh nhật còn hay hơn, cứ hễ tổ chức sinh nhật lại mệt mỏi vất vả.
Phu nhân Chủ tịch tỉnh bà Tô Tú Khanh năm nay 48 tuổi, là giáo sư trường Đại học kinh tế Hoa Nam. Con trai lớn là Trương Chấn Nam ở quân khu phía Nam, quân hàm thiếu tướng; con gái Trương Bội Bội ở sở Tài chính tỉnh, năm ngoái vừa mới kết hôn. Trương Nhất Phàm là con út, vốn là muốn giữ ở gần cha mẹ, nhưng Trương Nhất Phàm lại muốn mình tự đi ra ngoài xông pha.
Trước đó vài ngày, Trương Nhất Phàm ở thị trấn Liễu Thủy, vợ chồng chủ tịch Trương đã nhìn thấy hắn trên mặt báo. Rốt cuộc là con trai nhà họ Trương, là Chủ tịch của một thị trấn nho nhỏ, chức vụ hèn mọn, lại có thể làm được điều đáng kinh ngạc như vậy, Trương Kính Hiên cảm thấy rất vui mừng.
Chỉ có bà Tô Tú Khanh là một người mẹ nhìn thấy đứa con trai vốn thanh tú trắng trẻo mà mới hơn nửa năm không gặp đã trở nên hình dáng đen đúa nên rất đau lòng. Bà đã khóc vì thương cho con trai. Thậm chí bà còn có ý nghĩ bảo chồng gọi con về, không để cho nó ở nơi xa xôi chịu cực khổ nữa.
Tục ngữ có câu “hiểu con không ai bằng cha”, Trương Kính Hiên là người hiểu rõ tính cách của con trai mình nhất. Một khi hắn đã quyết định chuyện gì thì ai cũng không thể ngăn cản được. Chính bởi vì tính tình cứng rắn cương quyết của con nên ông đã đồng ý để con ra bên ngoài rèn luyện một phen.
Gần đây, cụ ông ở Bắc Kinh gọi điện thoại đến hỏi chuyện của các cháu, Trương Kính Hiên còn đem chuyện này giấu đi, không kể cho bố nghe. Ông hy vọng có một ngày Trương Nhất Phàm có đủ tự tin đứng trước mặt ông nội nói sẽ là người gánh vác sứ mệnh của gia tộc.
Khi sắp 5 giờ, con gái Trương Bội Bội đến trước nhất.
– Mẹ! Sinh nhật vui vẻ!
Trương Bội Bội đã 27, 28 tuổi mà đứng trước mặt mẹ vẫn còn giống một đứa trẻ con. Và sau khi ôm hôn mẹ, cô nàng tặng mẹ quà của mình.
– – Mẹ, đây là quà của con và Khánh Sinh mua tặng mẹ. Khánh Sinh có việc phải đi công tác, anh ấy nhờ con thay anh chúc mẹ sinh nhật vui vẻ, càng ngày càng trẻ đẹp hơn.
Chu Khánh Sinh là anh rể Trương Nhất Phàm, là công chức mới, trẻ tuổi nhưng rất có tài, là người có triển vọng. Do có nhiều mối quan hệ, cần phải đi công tác nên hôm nay không thể đến cùng với Bội Bội.
– Khánh Sinh lại đi công tác à.
Tô Tú Khanh lôi con gái ngồi xuống, hai mẹ ngồi con nói chuyện thân mật với nhau.
– Hôm nay vừa tiễn bà con họ hàng hai bên về xong, giờ chỉ còn có mẹ và bố con ngồi chờ mấy đứa thôi.
– Mẹ, mẹ đừng vội, anh lớn sắp đến rồi đó, anh mới nói trong điện thoại là đã xuống rồi.
– Mẹ cũng là chỉ lúc này mới có thể gặp mặt đông đủ ba anh em tụi con. Bình thường làm sao đông đủ thế này được. Bây giờ em ba lại đi xuống huyện nhỏ ở xa, muốn về một chuyến cũng không dễ dàng gì.
Nhắc đến Trương Nhất Phàm, bà Tô Tú Khanh liền nhìn về phía Trương Kính Hiên đang đọc báo than rằng:
– Kính Hiên, ông nhắn vào máy thằng út xem, có phải quên mất cuộc hẹn hôm nay rồi không? Thằng nhỏ này, ở thành phố hưởng phúc không chịu, nhất định phải đi đến nơi xa xôi để chịu khổ, tính tình sao mà giống cha như đúc.
Trương Kính Hiên đặt tờ báo xuống, mỉm cười nói:
– Tôi thấy cách nghĩ của thằng ba là rất tốt, con trai mà! Phải dựa vào đôi tay của mình mà tạo lập sự nghiệp. Nhớ lúc trước tôi chẳng như thế sao?
– Chán chẳng muốn nói với ông nữa. Lần nào cũng thế cả.
Bà Tô Tú Khanh đứng dậy tỏ vẻ không hài lòng nói:
– Thôi để tôi tự nhắn vào máy cho nó, cái thằng nhỏ này, cũng không thèm gọi điện nữa chứ, không có điện thoại cũng bất tiện thật. Bội Bội ngày mai con lấy ít tiền đi mua cái điện thoai di động cho em con.
– Vâng ạ!
Trương Bội Bội cười.
– Nói cha mẹ khổ vì con cái quả là không sai, mẹ là quan tâm đến cậu út nhất đấy.
– Nói cái gì, con bé quỷ quái này. Điện thoại cầm tay đi đâu cũng có thể mang theo, các con ba đứa mẹ đều không có phân biệt gì cả.
Bà Tô Tú Khanh đang nói, dưới lầu có tiếng còi vang lên. Bội Bội nhìn qua cửa kính.
– Là anh lớn đến. Con đi đón anh đây.
Nói xong, có tiếng chạy bình bịch đi xuống dưới lầu.
Nghe nói con lớn đã về, bà Tô Tú Khanh cũng chạy về phía cửa:
– Bà Ngô, bà đi giúp bọn trẻ mang hành lý đi.
Lát sau, Trương Chấn Nam đưa vợ Dương Lam Lam và con trai Trương Húc cùng với Bội Bội lên lầu. Cả nhà vào đến cửa, trong phòng lập tức ồn ào náo nhiệt.
– Mẹ!
– Mẹ!
– Bà nội! Cháu chúc bà sinh nhật vui vẻ!
Trương Húc 3 tuổi khôn lanh chúc bà. Sau đó lấy quà từ tay ba mẹ tự tay biếu bà nội.
Tôn Tú Khanh vẻ mặt tươi cười hài lòng ôm lấy đứa cháu nội:
– Húc nhi nhà ta là ngoan nhất, nào đến đây bà nội thơm cái nào.
Bà Ngô đem hành lý vào phòng, Trương Chấn Nam đến bên cạnh cha, thuận tay đưa điếu thuốc:
– Ba!
Trương Kính Hiên khoát tay:
– Tôi cai thuốc rồi, sau này hút ít một chút, ảnh hưởng đến sức khỏe người khác.
Trương Chấn Nam thấy ba không hút thuốc, đành phải tự hút và lẩm bẩm một mình. Nhìn một trong nhà, Trương Chấn Nam liền hỏi:
– Chú ba sao bây giờ vẫn chưa về?
– Vừa mới gọi điện rồi, tiểu Phàm đi đón nó, không chừng nửa tiếng sau thì về đến đó.
Trương Bội Bội từ trong phòng nói vọng ra.
– Cái chú út này, làm cái gì vậy? Đến điện thoại di động cũng không có.
Trương Chấn Nam cao 1m78, nói chuyện làm việc đều có tác phong quân nhân. Anh ta vẫy tay với vợ:
– Lam Lam, ngày mai e đưa chú út cái thẻ, để nó đi mua cái di động, đã là thời đại nào rồi, còn dùng cái máy nhắn tin cổ lỗ nữa chứ!
Dương Lam Lam – vợ của Trương Chấn Nam có gia thế rất tốt. Cha là Hoa kiều ở nước ngoài, Chủ tịch của công ty có giá hơn 1 tỷ trên thị trường. Bình thường trong túi của Lam Lam lúc nào cũng có một trăm ngàn, tám mươi ngàn. Nghe chồng nói, Lam Lam vui vẻ gật đầu. Lúc này Trương Kính Hiên nói:
– Bây giờ thằng ba là chủ tịch thị trấn nhỏ Thủy Liễu, thân phận của nó chỉ có thể dùng máy nhắn tin thôi, tụi bay không cần dung túng cho nó, rất dễ bị người khác đố kỵ.
Ba vừa nói xong, hai người con không nói gì nữa. Dương Lam Lam thè lưỡi không hài lòng, lén lút nhéo chồng một cái. Bọn họ đều biết quy củ của nhà họ Trương, bất kể bạn làm ở vị trí nào, cho dù là cán bộ trung ương, tác phong làm việc nhất định phải khiêm tốn, nếu không sẽ là cây to đón gió. Cây cao đón gió – đạo lý này không bao giờ sai.
Bên này bà Tô Tú Khanh và con gái đang nói chuyện về Đổng Tiểu Phàm:
– Tiểu Phàm là người con gái tốt, chúng ta cũng đều thấy là cô ấy thích em ba, chúng ta phải kết hợp lại, làm cho bọn nó sớm đính hôn!
– Kỳ thật em ba cũng thích người ta, chỉ là cứng miệng không chịu nói thôi.
– Đúng rồi, Kính Hiên à, hay là ông tìm cơ hội nói chuyện này với phó bí thư Đổng xem thế nào?
Nói đến chuyện hôn nhân của Trương Nhất Phàm, bà Tô Tú Khanh đặc biệt hăng hái, bà buồn vì ba đứa con không chịu kết hôn sớm, rồi sau đó sinh cho bà đàn cháu, cả nhà chung sống vui vẻ với nhau.
Trương Kính Hiên lắc đầu nói, đúng là phụ nữ! Làm sao có thể hiểu được trong lòng con trai chí ở bốn phương chứ. Thằng ba đang lúc dốc sức cho công việc, làm sao có thể để cho chuyện nữ nhi thường tình làm vướng bận chân tay được chứ? Chuyện đính hôn là không thể gấp được, với lại cũng đã hứa để ông nội sắp xếp mà.
Chỉ có điều việc này ông ta không thể nói được:
– Việc của thằng ba hãy để nó tự lo, các người không cần bận tâm.
Trương Kính Hiên nhìn đồng hồ, hướng vào trong bếp gọi to:
– Bà Ngô, chuẩn bị dọn cơm đi, thằng ba sắp về đến rồi đó.
Vừa dứt lời, chuông cửa reo lên.
“Đinh đang —— đinh đang —— “