Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 2: Bị bắt vì gian dâm


Đọc truyện Quan Đạo Thiên Kiêu – Chương 2: Bị bắt vì gian dâm

Trời mau tối sầm, Trương Nhất Phàm ăn ở một quán cơm ven đường, nhân tiện hỏi thăm một chút về tình hình ở thị trấn Liễu Thủy. Ai biết được trong thị trấn lại không có khách sạn. Nhưng ông chủ quán cơm nói cho hắn biết hay là đến những ngõ nhỏ hỏi thăm một chút, nói không chừng lại có chỗ nghỉ qua đêm.

Đứng ở đầu đường, Trương Nhất Phàm có chút khó xử. Có nên thông báo với Bí thư Trần của thị trấn không?

Nếu thông báo cho bí thư Trần thì kế hoạch ngầm tìm hiểu của mình sẽ thất bại, xem ra vẫn nên đến ngõ nhỏ thử vận may xem. Có thể sẽ tìm được nơi để ngủ lại qua đêm.

Vừa mới đi khỏi thì máy nhắn tin kêu bên hông, nhìn dãy số thì biết ngay là tên tiểu tử Hồ Lôi đang gọi.

Hồ Lôi là con độc tôn của tập đoàn nổi danh lừng lẫy Hồ Chí Minh ở huyện Thông Thành, tương lai sẽ là người kế thừa gia sản, ở huyện Thông Thành nổi tiếng là công tử con nhà giàu. Sau khi tốt nghiệp đại học vẫn phụ giúp ba mẹ việc kinh doanh, hiện giờ ở huyện Thông Thành cậu ấy đã có sản nghiệp của chính mình.

Trương Nhất Phàm là bạn của Hồ Lôi, là bạn đại học, quan hệ thân thiết. Ngày trước còn làm thư kí ở thị trấn, Hồ Lôi thường xuyên kéo Trương Nhất Phàm đi chơi bời.

Bây giờ là năm 96, Hồ Lôi đã có điện thoại di động từ sớm, loại Motorola. Tuy là kiểu hàng nhái nhưng điện thoại của cậu ta ở thời điểm này thuộc loại rất thời thượng, phong cách rất đẹp. Toàn bộ huyện Thông Thành cũng ít người có được.

Trương Nhất Phàm làm thư kí Chủ tịch huyện một năm, tuy nhiên cũng chỉ có máy nhắn tin, lại không hiển thị được tiếng Trung. Đường đường là một nhân viên hành chính nhà nước, đem ra so sánh với Hồ Lôi thì hơi có chút keo kiệt.

Cân nhắc việc Hồ Lôi chắc vẫn chưa biết được chuyện mình bị điều động đi, hắn liền chạy đến con đường chính ở thị trấn, hướng tới cái buồng điện thoại công cộng ở trước mặt.

Gọi điện thoại cho Hồ Lôi, Hồ Lôi nhìn thấy số điện thoại kì lạ nên hỏi han:

– Cậu làm gì mà đi tới cái vùng nông thôn thế?

Trương Nhất Phàm bình tĩnh trả lời:

– Hôm qua tớ nhận được lệnh điều động, hiện tại đang ở thị trấn Liễu Thủy rồi, có chuyện gì sao?

– Thấy chưa! Cậu thật sự để yên như thế à, không lo làm tốt phận sự thư kí chạy tới cái nơi “ chó ăn đá gà ăn sỏi” thì có cái gì mà sinh hoạt?

Hồ Lôi nói như trút xuống đầu mấy câu sau đó nghĩ tới chuyện gì.

– Có phải có người không vừa mắt với cậu? Có cần tôi tìm người vận động giúp cậu không?

– Ha ha, làm gì có, cậu không cần dính dáng vào.

Trương Nhất Phàm cười có vẻ rất tự tin ở trong điện thoại, nói theo cách nói của người xưa, mình đến huyện Liễu Thủy lần này cũng coi như là thân phận khâm sai đại thần. Chỉ vì chốn quan trường có một số chuyện không thể nói rõ ràng cho Hồ Lôi được, hắn bèn trầm ngâm nói:

– Chuyện này sau này gặp rồi từ từ nói sau đi, tôi phải đi tìm khách sạn để ngủ qua đêm đây.

“ Nhìn xem! Đúng là ti tiện!


Hồ Lôi mắng một câu, kế hoạch ban đầu tìm Trương Nhất Phàm cùng đi chơi gái tạm thời để không rồi.

Trương Nhất Phàm cúp máy.

– Ông chủ, tính tiền.

Ông chủ trông coi buồng điện thoại công cộng khoảng năm sáu mươi tuổi với cái đầu hói. Lúc nãy Trương Nhất Phàm trả lời điện thoại, có một cặp mắt khẽ đảo qua không ngừng. Cách ăn mặc của Trương Nhất Phàm khiến ông liếc một cái thì biết ngày là người vùng khác, lúc Trương Nhất Phàm bước tới định bóp giá một chút.

– Mười lăm tệ.

– Mười lăm tệ?

Vừa rồi rõ ràng nhìn cái máy tính tiền chỉ là năm tệ, bây giờ bị hắn ép giá thế này thì có gì để đối chứng đâu. Ông già này thật là có vấn đề.

Trương Nhất Phàm vốn định cho tay vào túi lại rút tay lại, lạnh lung nhìn ông chủ kia.

– Vừa rồi rõ ràng là năm tệ, tại sao lại thu mười lăm tệ?

– Con mắt nào của cậu nhìn thấy là năm tệ? Phía trước còn một số nữa cậu không nhìn thấy được.

Ông chủ rất ngang ngược, điệu bộ hung hãn. Nhìn thấy Trương Nhất Phàm là người vùng khác tới nên càng không khách khí.

– Run run cái rắm à? Nhanh trả tiền đi!

Xem ra không trả cho ông ta ông ta sẽ gọi người tới trừng trị mình mất. Chỉ vì Trương Nhất Phàm trước mắt không muốn bị bại lộ thân phận nên móc tiền từ trong ví ra, ném mười lăm tệ trên tủ quầy.

– Ông là người điển hình cho kiểu người loạn thu phí, xảo trá với người vùng khác.

Chủ quán khinh miệt hừ một tiếng.

– Tao chính là người loạn thu phí đây, mày làm gì được tao nào?

Trương Nhất Phàm cũng không thèm để ý tới ông ta, lúc rời đi đã nhỡ kĩ số nhà của buồng điện thoại công cộng này.

Thị trấn Liễu Thủy không ngờ lại loạn đến mức này, thật khiến người ta đau khổ đến bệnh tật.

Trương Nhất Phàm âm thầm hạ quyết tâm, phải ra quyền hành chỉnh đốn lại phong cách ác hiểm này.


Suốt một ngày những gì chứng kiến và nghe thấy được, quả thực đập vào mắt thật kinh hãi. Nếu không phải tự mình cải trang đi xem xét thì những điều đặc sắc này chỉ sợ sẽ không có cách nào biết được. Đến cả ông chủ cái buồng điện thoại công cộng cũng cái giọng điệu này, không biết người dân ở thị trấn Liễu Thủy sống như thế nào được.

Khó trách có người nói, thị trấn Liễu Thủy được gọi là chim nhạn qua cũng bị vặt lông.

Thật sự là cục diện rối rắm! Xem ra lần này trọng trách của mình cũng không nhẹ.

Vừa rời khỏi buồng điện thoại, một bà lão hơn năm mươi tuổi đột nhiên bước ra ở đằng sau.

– Người thanh niên, có muốn trú chân không?

Rốt cục cũng đụng đến khách sạn, nghe tiếng kêu gọi đó, Trương Nhất Phàm cũng không vội vã, châm một điếu thuốc hút.

– Bao nhiêu một đêm?

– Phòng có loại xấu loại tốt, cậu nhìn kĩ rồi hãy nói! Yên tâm, tôi sẽ không lấy đắt của cậu đâu. Người tới thị trấn Liễu Thủy ở lại chỗ tôi nhiều lắm, chúng tôi rất quy củ, sẽ không có chuyện ma cũ bắt nạt ma mới đâu.

Bà lão thật biết cách nói chuyện, nói mấy câu đã làm xua đi nỗi băn khoăn trong lòng người khách.

Thật ra Trương Nhất Phàm căn bản không có lí do cần thiết phải do dự, bởi vì ngoài chỗ đó ra hắn cũng không gặp được cái nhà nghỉ nào khác. Hơn nữa ở thị trấn Liễu Thủy này xem ra cũng chả cũng cũng chẳng có kinh doanh gì, phòng nghỉ tự nhiên ít đến mức không thể ít được hơn nữa.

– Được! Thì đi xem!

Trương Nhất Phàm theo bà lão vào một con ngõ nhỏ, lúc này ông chủ buồng điện thoại công cộng nhìn bóng dáng hai người khuất đi thì hiện lên một nụ cười nham hiểm, sau đó gọi đi một cuộc điện thoại.

Hai người rẽ trái rẽ phải rồi đi vào một ngôi nhà hai tầng. Còn chưa vào trong đã nghe thấy từ trong nhà vẳng ra tiếng trẻ con khóc nỉ non.

Có người dỗ dành đứa trẻ từ trong phòng đi ra.

– Ngoan nào bảo bối, đừng khóc nữa, mẹ cho con bú sữa.

Đợi lúc người phụ nữ ôm đứa trẻ bước ra, Trương Nhất Phàm nhận ra đó không phải là Liễu Hồng người gặp phải hồi chiều sao.

Liễu Hồng vừa vén áo lên, lộ ra một đôi bầu sữa trắng trắng, bộ ngực đầy cung cấp sữa cho đứa trẻ, núm vú được đưa vào miệng đứa trẻ nó liền không khóc nữa. Liễu Hồng cũng nhìn thấy Trương Nhất Phàm.

– Sao anh vẫn còn ở đây?


Bầu vú Liễu Hồng bị sữa căng làm bộ ngực càng thêm tròn trịa, lộ ra giữa bóng đêm u ám, Trương Nhất Phàm có chút ngượng ngùng. Trước kia đã từng nhìn thấy vú của đàn bà nhưng Liễu Hồng có bộ ngực bự như thế, dáng dấp này khiến cho Trương Nhất Phàm có một cảm giác rất kì quặc.

Đứa nhỏ trong lòng ước chừng tám, chín tháng tuổi, thân hình của Liễu Hồng cũng sớm khôi phục lại, người cao hơn mét sáu, ôm ngang đứa trẻ đứng ở bên kia, mang một hương vị khác.

Nếu như Liễu Hồng sống ở một thành phố phồn hoa đô hội thì nhất định là một người đẹp chuẩn mực, chỉ là thị trấn nhỏ với những tập tục khiến cô ta quá sớm để làm mẹ đứa trẻ.

– Liễu Hồng?

Đây còn không phải là Liễu Hồng gặp hồi chiều sao? Trương Nhất Phàm không kiềm chế nổi bèn gọi một câu. Bà của Liễu Hồng cũng thường xuyên dẫn khách đi đường về đây, Liễu Hồng vốn không quan tâm, nghe Trương Nhất Phàm gọi tên mình lúc này mới nhìn lên.

– Anh vẫn chưa đi à?

Đối với sự xuất hiện của Trương Nhất Phàm, Liễu Hồng cũng rất không ngờ tới. Một chàng trai mắt to lông mày rậm, để cho cô ấn tượng rất sâu sắc. Cho nên Trương Nhất Phàm vừa gọi cô đã nghĩ tới liền.

Bà lão nhìn ánh mắt của Liễu Hồng và Trương Nhất Phàm nói:

– Cậu đi theo tôi! Phòng ở trên lầu.

Đưa Trương Nhất Phàm lên lầu bà lão liền nhìn Liễu Hồng nói:

– Đợi chút nữa con lên dọn dẹp lại phòng một chút.

Liễu Hồng lên tiếng đáp lại, ôm đứa bé quay trở vào phòng. Trong góc tối hiện lên ánh nhìn trầm mặc của bố chồng Liễu Hồng, ánh nhìn chằm chằm vào chiếc mông đầy đặn của Liễu Hồng biến mất ở trong phòng ngủ.

– Nếu như cậu đã quen biết Liễu Hồng, tôi tính rẻ hơn một chút, trả hai mươi tệ là được rồi.

Bà lão không nhận ra biểu hiện trên khuôn mặt Trương Nhất Phàm, bèn ra giá với Trương Nhất Phàm.

Phòng ở có vẻ như mới xây khoảng ba đến năm năm, một đêm ngủ lại hai mươi tệ, tổng thể so với cái buồng điện thoại công cộng phải trả mười lăm tệ kia còn tốt hơn nhiều. Trương Nhất Phàm cũng lười trả giá, chỉ nói:

– Tôi có thể ở đây vài ngày được không, nếu có chuyện gì mong hãy chiếu cố một chút.

Nghe nói Trương Nhất Phàm muốn ở thêm vài ngày, khuôn mặt bà lão hiện ra nụ cười.

– Được thôi, cứ yên tâm chuyện ở đi, để tôi gọi Liễu Hồng mang nước và chăn gối lên cho.

Thừa lúc bà lão xuống lầu, Trương Nhất Phàm bèn đánh giá khái quát về căn phòng, ngọn đèn trong phòng có chút hơi tối, chắc là chỉ có mười lăm oát. Phòng gọn gàng, chỉ có điều để trống lâu ngày, bụi bặm không ít. Đi ra bên ngoài còn có cầu thang có thể thông lên tầng trên, đi xuống cũng thuận tiện.

Chính mình cảm thấy dứt khoát phải ở lại đây vài ngày, sau khi hiểu được thêm một chút tình hình ở huyện Liễu Thủy thì sẽ lên thị trấn nhận chức. Đang cân nhắc nên làm thế nào để bắt tay vào chỉnh đốn lại tình hình hỗn loạn ở thị trấn nhỏ này, Liễu Hồng ôm chăn và bình nước mang lên.

– Thật không thể tưởng tượng nổi, người mà bà dẫn tới lại là anh.

Liễu Hồng nhìn Trương Nhất Phàm cười cười, sau đó thì bận rộn ở trong phòng. Nhìn bong dáng nhanh nhẹn của Liễu Hồng, Trương Nhất Phàm bèn kéo ghế ngồi dựa một bên, tán gẫu cùng Liễu Hồng.

– Ở đây bình thường kinh doanh có tốt không?


– Làm gì có kinh doanh gì đâu, anh là người đầu tiên bà dẫn tới trong tháng này.

Liễu Hồng vừa nói vừa trải chăn ra.

– Ở đây chúng tôi chỉ có thế thôi, anh chịu khó nhé! Có chuyện gì bất cứ lúc nào cứ nói với tôi.

Liễu Hồng bèn ngồi xuống bên giường, sửa sang lại chiếc cái chăn. Nhìn Liễu Hồng chịu khó như vậy, chỉ một lát căn phòng đã được quyét tước sạch sẽ. Trương Nhất Phàm tưởng rằng đêm nay sẽ được ngủ một cách thật thoải mái, ai ngờ rằng mấy người dân phòng đột nhiên xông vào.

Những người này giương những cái đèn pin dài, trong phòng u ám chợt sáng sủa lên.

– Giơ tay lên cao!

Một đội viên dân phòng tóc húi cua lấy đèn pin soi vào mặt Trương Nhất Phàm

– To gan thật, cũng dám chơi gái mại dâm à. Đem chứng minh thư ra đây!

Liễu Hồng đang trải chăn nghe thấy câu nói này thì toàn thân run ẩy, xoay người lại hét lớn:

– Các anh đừng nói bậy! Người ta chẳng qua là tới ở trọ thôi.

Bốp

Có người tiến lên phía trước cho Liễu Hồng một cái tát.

– Bắt được quả tang trên giường còn dám chối cãi ư!

– Dừng tay!

Trương Nhất Phàm hét lên một tiếng. Ban đầu chỉ nghĩ muốn ngủ một giấc ngon lành, không ngờ lại gây ra những chuyện này. Đúng là sóng cũ chưa qua, sóng mới đã ập tới.

Không phải là ở trọ nhà nghỉ thôi sao? Sao đội dân phòng này có liên quan gì mà tới đây? Còn cái án mua bán dâm, thị trấn Liễu Thủy thật đủ loạn rồi. Trương Nhất Phàm khuôn mặt nghiêm túc, chỉ vào người tóc húi cua nói:

– Các anh là ai? Sao lại vô pháp vô thiên thế này?

– Ồ! Tên nhóc con này có phải là chán sống rồi không, bố là đội dân phòng, đội dân phòng mày không thấy sao?

Người này khá kiêu ngạo, chỉ vào ống băng đỏ quấn quanh cánh tay ra vẻ giương oai diễu võ.

Trương Nhất Phàm chỉ nhìn thoáng qua đã khi nhớ lại cái tên này bên cạnh cái mũi có một cái nốt ruồi đen.

Người tóc húi cua đứng trước mặt Trương Nhất Phàm kia là người đội trưởng, người này đã đánh giá Trương Nhất Phàm qua vài ánh mắt, thấy lâm nguy không hề lo sợ, lại bị bắt ngay khi đang nằm trên giường của Liễu Hồng.

– Đem bọn chúng đi trước rồi nói sau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.