Đọc truyện Quan Đạo Thiên Kiêu – Chương 14: Băng băng đãi khách
Hôm nay, Trương Nhất Phàm vừa mời từ công trường về thì gặp bạn gái Băng Băng của Hồ Lôi trong thị trấn. Hai người chào hỏi xong thì Trương Nhất Phàm mới biết, dạo gần đây Hồ Lôi bận bịu, suốt ngày chạy tới chạy lui nơi mỏ than. May mà Băng Băng rảnh nên đến nhà chị họ ở thị trấn Liễu Thủy ở từ mấy ngày nay. Từ sau khi quen biết Trương Nhất Phàm, Băng Băng rất thích người đàn ông mắt to mày rậm này. Tuổi còn trẻ, rất có triển vọng cho nên lúc bình thường cô ta ra sức khuyên bảo Hồ Lôi bớt kết bạn với đám rượu chè mà hãy qua lại nhiều hơn với Trương Nhất Phàm.
Nghe nói Trương Nhất Phàm vừa mới từ công trường về, Băng Băng liền nhiệt tình mời anh ta đến nhà chị họ ăn cơm. Trương Nhất Phàm rất thoải mái đồng ý, cùng Băng Băng đi đến một con hẻm, Trương Nhất Phàm đột nhiên bật cười:
– Liễu Hồng là chị họ của cô à?
– Ừ!
Băng Băng gật đầu.
– Hai người quen nhau à?
Trương Nhất Phàm cười cười, lúc này Liễu Hồng vừa từ trong phòng bước ra, còn ẵm một đứa bé đang bú.
– Chủ tịch thị trấn Trương cũng đến sao, mau vào nhà ngồi chơi.
Liễu Hồng hoảng hốt kéo áo xuống che đi đôi bầu ngực căng tròn.
Băng Băng cười nói:
– Chị à, không cần phải khách sáo với anh ấy đâu. Anh Phàm rất thoải mái.
Liễu Hồng vẫn cẩn thận kéo áo.
– Hai người ngồi xuống đi, tôi đi nấu cơm.
Băng Băng vội vàng chạy đi phụ giúp. Trương Nhất Phàm ngồi một mình châm thuốc hút, nhìn hai bông hoa tỷ muội xinh đẹp.
So với Băng Băng thì Liễu Hồng cũng được coi là một kiếp người bất hạnh. Tuổi còn trẻ mà đã góa bụa, một thân một mình nuôi đứa con chưa tròn tuổi. Lúc Trương Nhất Phàm đến thị trấn Liễu Thủy đã nghe nói Liễu Hồng là người con gái đẹp nhất thị trấn Liễu Thủy. Hôm nay gặp lại, nhìn kỹ thì quả là có chút nhan sắc.
Nếu không phải sinh ra ở một thị trấn xa xôi hẻo lánh thì với dáng vẻ quyến rũ, duyên dáng này, Liễu Hồng chỉ cần trang điểm ăn diện lên một chút thì chắc chắn sẽ là một thiếu phụ đẹp tuyệt vời. Đã sinh con nhưng vẫn không hề bị mất dáng, mà ngược lại càng trở nên đầy đặn hơn, khiến cho người khác phải say mê.
Nhưng đáng tiếc lại là một góa phụ, chứ không thì vẫn có thể tìm được một người tốt. Trương Nhất Phàm ngồi nghĩ ngợi rồi bỗng nhiên có suy nghĩ. Liễu Hồng là chị họ của Băng Băng, sao không để cô ta đến nấu ăn ở căng tin? Dù là một nhân viên tạm thời thôi nhưng cũng còn đỡ hơn là cứ ngồi ở nhà như thế này.
Chỉ có điều không biết Liễu Hồng có đồng ý hay không thôi.
Hai chị em đang làm rau ở trong bếp thì Liễu Hồng quay người lại nhìn Trương Nhất Phàm một cái:
– Chủ tịch thị trấn Trương hình như đen đi thì phải?
Nghe câu này xong, Băng Băng liền nhìn Liễu Hồng một cách lạ lẫm:
– Chị, hình như chị rất quan tâm anh ấy đó!
– Thôi đi!
Liễu Hồng lườm cô ta một cái rồi nói đến buổi tối khi Trương Nhất Phàm vừa mới tới thị trấn Liễu Thủy. Thật là không ngờ, một người đàn ông hào hoa phong nhã như thế này mà lại là Chủ tịch thị trấn Liễu Thủy của chúng ta. Liễu Hồng than thở một hồi.
Sau đó lại nói:
– Chị nói nè Băng Băng, em biết không, lúc hai người vừa mới tới chị đã phát hiện ra một điều.
– Chuyện gì vậy!
Băng Băng vừa rửa rau vửa hỏi.
– Không biết sao mà chị có một cảm giác rất đặc biệt. Em với Chủ tịch thị trấn Trương rất xứng đôi. Này! Hay là hai người đã yêu nhau rồi?
Liễu Hồng nhướn mày hỏi cô em họ với vẻ hứng thú.
– Thôi đi! Nói gì vậy không biết nữa?
Băng Băng trừng mắt với cô ta một cái.
– Không phải là em đã nói với chị rồi sao, em có bạn trai rồi.
Liễu Hồng chưa gặp Hồ Lôi nên không đồng ý nói:
– Có bạn trai rồi thì sao nào? Chẳng lẽ bạn trai em lại hơn Trương Nhất Phàm à?
– Thì đúng là không bằng, nhưng mọi thứ đều ổn, Lôi Tử cũng không đến nỗi nào.
Băng Băng cười vui vẻ. Cô cũng không chọc chị họ nữa, vì cô biết chị họ xinh đẹp nhưng cũng dù sao cũng là một góa phụ.
Nghe Hồ Lôi nói Trương Nhất Phàm rất kén chọn. Dù Liễu Hồng là một người đã từng được mọi người gọi là hoa hậu giảng đường nhưng chưa chắc Trương Nhất Phàm đã có hứng thú đâu. Chẳng lẽ người con trai này chỉ biết đến công việc thôi sao? Băng Băng bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện kỳ quặc.
Hai người vừa nấu ăn vừa nói chuyện rồi vô tình nhắc đến chuyện con trai của Liễu Hồng.
– Chị à, chị có định tìm người khác không. Miêu Miêu còn nhỏ như thế này, một mình chị mà nuôi con thì khổ lắm.
Liễu Hồng nghe vậy thì lắc đầu:
– Chưa nghĩ tới, số chị khổ như thế này, nếu lại ám chết người ta chết nữa thì sao?
– Ngốc à! Làm gì có chuyện đó. Đây là cách nói mê tín thôi.
Thấy Liễu Hồng bắt đầu xào rau, Băng Băng liền đứng qua một bên.
– Thực ra với tình hình của chị, một người phụ nữ đẹp nhất thị trấn Liễu Thủy, thì dư sức tìm một anh chàng có chức vị trong thị trấn.
– Nhiều chuyện. Em đến rồi, cái danh xưng “đệ nhất mỹ nữ” còn đến lượt chị sao?
Hai chị em đang nói chuyện vui vẻ trong nhà bếp, lâu lâu lại vang lên những tiếng cười vui tai.
Cơm canh cũng đã nấu xong, nhưng trời thì đã tối lắm rồi. Ba người ngồi xung quanh chiếc bàn, nhìn mấy món ăn bày trên bàn, tuy không có thịt cá gì nhiều nhưng cũng đầy đủ sắc, hương, vị.
Trương Nhất Phàm thử ngửi rồi như không kìm được khen:
– Thơm quá! Không ngờ tay nghề của các cô giỏi như thế này.
Băng Băng chỉ mấy món ăn nói:
– Đều là chị họ nấu đó, tôi chẳng qua chỉ giúp chị rửa rau thôi.
Liễu Hồng nghe Trương Nhất Phàm khen mình thì có chút xấu hổ:
– Đâu có, đều là những món ăn dân dã cả, Chủ tich thị trấn Trương cố gắng ăn nha!
Thức ăn trên bàn không nhiều, một đĩa cà tím om, một đĩa ớt xanh xào thịt, một đĩa khổ qua xào trứng, còn có một đĩa cá chép kho và một nồi canh gà.
Gà mua ở chợ từ sáng. Gà ở quê tự nuôi nên thịt khá ngon.
Lâu lắm rồi không được ăn những món ăn dân dã nên Trương Nhất Phàm không kìm được húp liền hai chén canh rồi mới ăn cơm.
– Ngon quá! Tay nghề giỏi.
– Chỉ cần anh thích thì sau này cứ thường xuyên đến!
Liễu Hồng lại nghe được khen lần nữa trong lòng rất vui.
Băng Băng đột nhiên nhớ tới điều gì, bỏ chén xuống đứng dậy
– Chủ tịch thị trấn Trương không phải là biết uống rượu sao? Tôi đi mua rượu!
– Không cần đâu, quay lại đi!
Trương Nhất Phàm vội gọi, xua tay nói:
– Khó khăn lắm mới được ăn bữa cơm yên tĩnh, cô không cần phải đem rượu tới chuốc tôi đâu.
Dù thị trấn Liễu Thủy nghèo khó nhưng Chủ tịch thị trấn như anh ta đến nhà nào ăn cơm cũng có cơm rượu đầy đủ cả. Bây giờ Trương Nhất Phàm có thể trốn được là trốn, nếu có thể không uống thì kiên quyết không uống.
Đã nếm hết những món ăn mà Liễu Hồng nấu, cũng coi như là anh ta đã được nếm những món ăn do người có tay nghề giỏi nhất của miền quê rồi. Vì vậy anh ta liền nói ra những suy nghĩ lúc nãy
– Liễu Hồng, đợi tòa nhà văn phòng trong thị trấn xây xong, sẽ mở một căng tin. Cô đến đó nấu ăn được không?
– Thật sao?
Liễu Hồng cảm kích đứng dậy, chùi tay vào cái tạp dề, lại hơi ngượng ngùng nói:
– Chỉ không biết là người khác có thích món ăn tôi nấu không?
– Yên tâm đi, để tôi nói chuyện với chủ nhà bếp cho, chuyện này tôi có thể làm được.
Trương Nhất Phàm gắp một miếng thức ăn, dường như lại vừa tìm thấy được hương vị quen thuộc ở nhà.
– Như vậy thì cảm ơn Chủ tịch thị trấn Trương quá.
Liễu Hồng cảm động sắp khóc. Lúc này, trong phòng có tiếng khóc của trẻ con, Liễu Hồng vội chạy vào. Băng Băng nhân dịp đứng dậy, bưng ly trà
– Chủ tịch thị trấn Trương, cảm ơn anh! Đứa em này lấy trà thay rượu, mời anh một ly. Cảm ơn anh Phàm đã quan tâm tới chị họ em.
Trương Nhất Phàm trừng mắt với cô ta
– Đừng có mà học cái kiểu đó của Hồ Lôi.
Băng Băng đành ấm ức ngồi xuống.
Liễu Hồng bồng con đi ra
– Nín đi con, mẹ cho con bú nha.
Nói xong, cũng không để ý Trương Nhất Phàm đang ngồi đối diện, cứ vạch áo ra rồi nhét núm vú vào miệng đứa bé.
Đây là lần thứ hai Trương Nhất Phàm thấy Liễu Hồng cho con bú. Bầu ngực của Liễu Hồng căng tròn rất đẹp, khiến cho người đang ông tràn trề sinh lực cảm thấy lúng túng. Bên này, Băng Băng nhìn thấy liền ho nhẹ một tiếng, hơi chau mày.
Trương Nhất Phàm vội vàng nhìn sang chỗ khác. Ăn cơm, ăn cơm, món này ngon thật!