Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1330: Bữa cơm ở nhà Lục Chính Ông


Đọc truyện Quan Đạo Thiên Kiêu – Chương 1330: Bữa cơm ở nhà Lục Chính Ông

Buổi tối, đang ăn cơm ở nhà Lục Chính Ông, đây cũng là lần đầu tiên Trương Nhất Phàm đến nhà Lục Chính Ông ăn cơm. Trương Tuyết Phong và Đằng Phi đưa hắn đến trước cửa nhà, tuy Lục Chính Ông bảo mọi người cùng nhau ăn cơm nhưng họ biết đây là lời khách sao, mình không đủ trình độ.

Trong nhà Lục Chính Ông rất đầm ấm, không giống như chỗ của Trương Nhất Phàm chỉ có mình hắn, nếu không có Liễu Hồng và Tiểu Miêu thì chỉ có một mình. Vào phòng khách lúc này mới cảm nhận được không khí gia đình.

Bà xã Lục Chính Ông Trần phu nhân nghe nói Trương Nhất Phàm đến tự mình đi pha trà, Âu Dương Tam Hào lập tức chạy đến:

– Phu nhân, để tôi, để tôi pha.

Trần phu nhân nói:

– Không việc gì, cậu làm việc của cậu đi.

Lục Chính Ông gọi Trương Nhất Phàm vào phòng khách ngồi, Trương Nhất Phàm quan sát phòng khách này, trang hoàng so với chỗ của hắn còn cao cấp hơn. Chỗ của hắn được trang hoàng từ trước, ai đến ở cũng giống nhau không có gì đặc biệt.

Chỗ của Lục Chính Ông xem ra tự mình trang hoàng theo yêu cầu. Lục Chính Ông thấy Trương Nhất Phàm nhìn căn phòng nhân tiện nói:

– Tôi đã bảo bọn họ làm đơn giản, cuối cùng họ vẫn làm ra như vậy.

Trương Nhất Phàm cười cười:

– Hiện giờ kinh tế phát triển, điều kiện vật chất tốt, chúng ta là cán bộ nhà nước cũng có thể được đãi ngộ cao một chút.

Lục Chính Ông cười.

– Tuy nhiên, rất nhiều người đang nói chúng ta ở biệt thự là hủ bại, có rất nhiều ý kiến.

Lục Nhã Tình từ trên tầng đi xuống, khi nhìn thấy Trương Nhất Phàm liền tươi cười:

– Chủ tịch tỉnh Trương đến rồi.

Trương Nhất Phàm gật đầu không nói gì.

Hôm nay Lục Nhã Tình mặc một chiếc váy ngắn họa tiết ô vuông, đi đôi tất màu đen, khoác chiếc áo khoác màu den, nhìn qua rất trẻ trung, đấy sức sống. Nhất là cặp chân thon dài được phô diễn dưới làn tất màu đen.

Ở nhà Lục Nhã Tình không mang kính râm, để lộ khuôn mặt trắng không trang điểm. Khi cô đi đến nhìn Trương Nhất Phàm cười cười, vô tình liếm môi một chút, động tác này khiến Trương Nhất Phàm không khỏi nhớ đến buổi tối hôm đó khi cô dùng miệng ở quán rượu.

– Ba nói hôm nay ba mời khách, không nghĩ đó là anh.


– Tôi cũng hơi bất ngờ.

Trương Nhất Phàm cười.

Lục Chính Ông nói,

– Cũng không có gì, chỉ là ăn bữa cơm đơn giản thôi. Tôi nghe nói cậu vẫn ở một mình ở Giang Hoài, khi nào thì bảo bà xã về, trong nước cũng là kinh doanh thôi, sai phải ở xa?

Chuyện Đổng Tiểu Phàm, Lục Chính Ông đương nhiên nghe nói không ít. Trương Nhất Phàm còn chưa lên tiếng, Lục Nhã Tình đã tiếp nhận đề tài.

– Ba, ba không hiểu rồi. Mở công ty ở nước ngoài là kiếm tiền của người nước ngoài, nếu chuyển công ty về trong nước thì không phải là là kiếm tiền của người nước mình, con cũng muốn ở rộng công ty ra nước ngoài đây.

Lục Chính Ông nói:

– Tiền của người nước ngoài cũng không dễ kiếm, hiện giờ liên minh Châu Âu không phải đưa ra luật bảo vệ môi trường? Đúng không đồng chí Nhất Phàm?

Trương Nhất Phàm nói:

– Đây chẳng qua là bọn họ cố ý tạo ra một cánh cửa, nhưng trước mắt chúng ta còn chưa có cơ hội phản kích, những người này thật đáng giận.

Lục Nhã Tình liền cười nói:

– Được rồi, việc này không liên quan đến chúng ta, tuy nhiên bất động sản thì cũng chỉ có thể hoạt động trong nước, những quốc gia khác thì không được.

Trương Nhất Phàm lập tức nói:

– Vậy là cô sai rồi, bọn họ đưa ra đề xuất bảo vệ môi trường, chỉ là làm tăng giá sản phẩm của Trung quốc làm giảm tính cạnh tranh trên thị trường thế giới, đấy chỉ là hành vi bảo hộ. Cá nhân tôi cho rằng, đất nước chúng ta cũng có thể đề xuất bảo vệ môi trường, đó là đảm bảo chất lượng đời sống nhân dân, chúng ta không vì đả kích người khác mà vì chính chúng ta. Cho nên, sau này khái niệm bảo vệ môi trường đề cập đến các ngành nghề, cô cũng đừng nói không liên quan đến bất động sản.

– Ừ, chúng ta hẳn là phải nâng cao ý thức bảo vệ môi trường đề cao đảm bảo chất lượng vệ sinh an toàn thực phẩm. Hiện giờ, cùng ngày càng giả.

Lúc này, Lục Thiên Khoáng đã về thấy Trương Nhất Phàm không ngờ đang ở nhà mình không khỏi sửng sốt. Tuy nhiên anh ta lập tức bình tĩnh lại, kính điếu thuốc nói:

– Chủ tịch tỉnh Trương đến chơi.

Lục Chính Ông nhìn anh ta một cái không nói gì.


Trong lòng có chút trách cứ, con trai không làm việc đàng hoàng, cả ngày chơi bời lêu lổng. Trương Nhất Phàm lớn hơn anh ta mấy tuổi hắn có tính tình như vậy đâu.

Trần phu nhân từ trong bếp ra:

– Ăn cơm thôi!

Lcuj Nhã Tình liền khách khí mời hắn, Lục Chính Ông nói

– Thiên Khoáng, con đi lấy hai bình rượu.

– Loại ngon ấy.

Lục Thiên Khoáng bị kích động chạy đi lấy rượu, Lục Nhã Tình nói tmột câu.

– Ba tôi là người uống rượu tốt, cẩn thận một chút.

Sau đó không khỏi ngắm bộ ngực nở nang của Trương Nhất Phàm, trong lòng hai người gợn sóng.

Từ sau lần đó, Lục Nhã Tình vẫn không dám tìm Trương Nhất Phàm, đến tận hôm nay, cô chỉ nhớ cái kia cứng như thép, tim cô đang đập loạn nhịp mặt đỏ giống như lửa.

Kết hôn lâu như vậy vẫn làm cô có cảm giác vừa muốn thử lại vừa không muốn. Đêm đó vốn là muốn bất cứ giá nào nhưng không nghĩ lâm trận lại bỏ chạy, sau đó cô không dám gọi điện thoại tìm Trương Nhất Phàm.

Có khi cô dựa vào xem phim để tìm được cảm giác này, nhưng chỉ cần nghĩ đến tên hung mãnh Trương Nhất Phàm cô liền sụp đổ. Hôm nay thấy Trương Nhất Phàm ở nhà, biểu hiện rất khéo léo, không có bất cứ cái gì không ổn.

Trần phu nhân hỏi:

– Nhã Tình, hôm nay Thi Văn sao không đến?

– Anh ấy đang bận, người ta làm Trưởng ban thư ký, làm sao có thời gian ăn cơm?

– Con gọi điện thoại sao?

Trần phu nhân hỏi.


Lục Chính Ông liền nói một câu:

– Được rồi để nó làm quen một chút với công việc cũng tốt, không cần quấy rầy hắn.

Xem ra, Lục Chính Ông không thích người con rể này, Trương Nhất Phàm nghe xong liền nghĩ như vậy.

Trần phu nhân thấy lạ nhìn Lục Chính Ông một cái, lão già này hôm nay sao vậy? Trước kia không phải rất thích Thi Văn sao. Làm một người mẹ, bà vẫn quan tâm đến hạnh phúc của con gái, hai người ba năm chưa sinh con, bà cũng vội.

Khi ăn cơm, Lục Chính Ông nâng chén lên,

– Đồng chí Nhất Phàm, đây chỉ là bữa cơm bình thường, cứ tự nhiên nhé.

Trương Nhất Phàm nói khách khí

– Có thể đến nhà Bí thư Lục ăn cơm, chỉ sợ tôi là người đầu tiên.

– Ha ha…

Lục Chính Ông cười

– Đây là cậu phê bình tôi xa rời quần chúng đúng không. Đôi khi tôi cũng không muốn như vậy, chuyện trước kia đều do hoàn cảnh, nếu từng người trong bộ máy đều như vậy thì tốt rồi.

Hai người uống rượu, Lục Chính Ông đã nói những lời này.

– Đồng chí Đàm Trường Chinh sụp đổ mọi người đều nói là tôi phá đổ, tôi chỉ là thực sự cầu thị, nhưng tôi đã thay ông ta xin rồi tiếc là cấp trên không đồng ý, nói giải quyết theo quy định.

– Được, chúng ta uống.

Hai người cụng một ly, Lục Chính Ông nói

– Chuyện lão Bàng, cậu cũng thấy đấy, lúc trước đúng là tôi đã nói người này không thích hợp làm Chủ tịch tỉnh, bởi vì làm kinh tế không phải là điểm mạnh của ông ta. Cậu cũng biết lão Bàng là người không dám đương đầu, thích giữ thái độ, hơn nữa tầm nhìn không xa. Đương nhiên, tôi không nói sai về ông ta, chỉ là ông ta không thích hợp làm Chủ tịch tỉnh thôi. Không ngờ cấp trên nghe xong lời của tôi liền gạt ông ta sang một bên, không suy xét thêm. Ai biết được việc này cũng được ông ta nghe được, khả năng đây là nguyên nhân gây cho ông ấy hiểu lầm.

Xem ra tối nay Lục Chính Ông muốn thổ lộ tình cảm với mình. Trương Nhất Phàm nâng chén lên,

– Được, Bí thư Lục, tôi cũng kính hai vị một ly.

Trần phu nhân nâng chén lên, có vẻ vô cùng đoan trang hào phóng, hơn năm mươi tuổi nhìn qua vẫn rất phong cách.

– Chủ tịch tỉnh Trương, hôm nay cậu có thể đến nhà chúng tôi, thật sự làm tôi cảm thấy không ngờ, thật ra cậu và nhà họ Lục chúng tôi khá có duyên. Cậu và lão Lục có thể cùng vào bộ máy cũng là duyên thôi, cảm ơn cậu đã đến nhà chúng tôi làm khách, mời uống rượu.

Trần phu nhân nói chính là chuyện gặp nhau ở Phổ Đà sơn, lúc ấy mọi người không biết, không ngờ bất ngờ gặp gỡ thành niềm vui. Tuy nhiên Trần phu nhân rất lão luyện không nói đến chuyện đó, chỉ dùng tư thôi. Bởi vì bà không có cách nào khẳng định, quan hệ giữa cô gái kia và Trương Nhất Phàm, chỉ sợ làm hắn xấu hổ.


Trương Nhất Phàm khẽ cười:

– Thật ra ai vào bộ máy cũng giống nhau, chỉ cần giữ gìn lợi ích đất nước và nhân dân là tốt rồi.

Lục Chính Ông nói:

– Được, chúng ta uống rượu, nếu cậu thích, sau này thường đến đây. Giữa các đồng chí trong bộ máy, chí là phải hài hòa, phải đoàn kết, tôi thích tính ngay thẳng của đồng chí Nhất Phàm. Ai, Nhã Tình, Thiên Khoáng, hai con cũng đừng nhàn rỗi, ít khi có cơ hội cùng nhau ăn cơm, kính đồng chí Nhất Phàm một ly.

Lục Thiên Khoáng lập tức rót rượu, Lục Nhã Tình tiện nói:

– Ban, ba không cần dùng chiến thuật xa luân, nhà chúng ta già đi trước trẻ đi sau thì Chủ tịch tỉnh Trương lần sau không dám đến nữa.

Lục Thiên Khoáng nói:

– Chị, chị không biết, đàn ông uống rượu chú ý nhất là không khí, con gái không biết, được rồi, Chú Trương, tôi kính chú một ly.

– Hả?

Trương Nhất Phàm sửng sốt, Lục Nhã Tình càng thấy lạ hơi. Chú Trương, cậu định làm cháu tôi thật sao?

Trương Nhất Phàm lần đâu nghe người khác gọi mình là chú, Tuy nhiên hắn thấy Lục Thiên Khoáng có ý, vì thể hắn cũng không để ý:

– Được, rượu này của cậu, tôi uống, không vì cái gì khác, vì câu gọi chú của cậu.

Trần phu nhân trách:

– Càn quấy, như vậy không phải con bảo Chủ tịch tỉnh Trương già sao.

Lục Thiên Khoáng không phục nói:

– Mẹ, Chủ tịch tỉnh Trương và đồng nghiệp của ba, bọn con gọi là chú là là đúng

Rồi đẩy Nhã Tình:

– Chị thấy thế có đúng không?

Lục Nhã Tình trừng mắt

– Là em càn quấy, trẻ như vậy mà là chú, chị không thể gọi.

Bảo Lục Nhã Tình gọi chú, Trương Nhất Phàm chỉ lớn hơn cô bảy tám tuổi, cô còn muốn ngủ cùng chú, cho nên, không thể gọi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.