Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1321: Kinh động đến Bắc Kinh


Đọc truyện Quan Đạo Thiên Kiêu – Chương 1321: Kinh động đến Bắc Kinh

Đêm xuống, biển Giang Hoài bao phủ bởi màn sương lạnh giá. Gió biển gào thét trên cao càng khiến đêm đen buốt lạnh.

Thời tiết vùng duyên hải vẫn luôn kỳ quặc như vậy, ban ngày nắng ráo, giữa trưa mặt trời đứng bóng, rồi đến chiều tối, những cơn gió lạnh lại khiến người ta không tìm đâu ra cảm giác xuân nữa.

Căn biệt thự số chín trực thuộc Ủy ban nhân dân tỉnh như một thứ tượng trưng cho quyền lực tối cao của Bí thư Lục. Lúc này ông ta đang ngả người trên chiếc ghế êm ái trong thư phòng, hai mắt khép hờ, lắng nghe những ca khúc Liên Xô cũ, ngón tay nhịp nhịp lên mặt bàn theo tiết tấu bài hát.

Không biết từ lúc nào, Lục Chính Ông đã không còn cảm giác nắm giữ quyền lực tối cao nữa. Lâu lắm rồi ông ta mới lại chìm đắm trong niềm vui bất tận như ngày hôm nay.

Trái ngược hẳn với ông ta chính là vị Bí thư Bàng ở cách đó không xa, song cũng đang nhốt mình trong thư phòng.

Từ lúc tan tầm đến giờ, Bí thư Bàng vẫn giam mình trong đó, chỉ hút thuốc và hút thuốc.

Lục Chính Ông sẽ chắc sẽ không dễ dàng buông tha cho lão, những người gây thù chuốc oán với Lục Chính Ông trước kia đều đã bị ông ta xử lý. Du Đoan Dương là thư ký của Bí thư Bàng, nếu anh ta không chống đỡ nổi, thì Bí thư Bàng chắc chắn sẽ gặp phiền phức.

Một thư ký thực sự nắm được rất nhiều chuyện của lãnh đạo, Bí thư Bàng cũng không phải người ngu, đừng thấy thái độ cuống quýt của lão với thư ký mà cho rằng lão đối xử tốt với cấp dưới.

Thực chất, nguyên nhân khiến lão sốt ruột chỉ mình lão hiểu rõ nhất.

Du Đoan Dương giờ đang ở trong tay Ủy ban Kỷ luật, lão không thể tìm ra bất cứ cơ hội nào tiếp xúc với anh ta, nhưng lão nhất định phải tạo cho anh ta niềm tin, phải khiến Du Đoan Dương tin rằng lão đang không ngừng cố gắng cứu anh ta.

Bí thư Bàng đứng dậy, ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài biệt thự qua khung cửa kính.

Chợt tiếng điện thoại reo vang, lão cầm di động lên nghe.

– Phùng Vệ, sao rồi?

– Bí thư Bàng, hay ngài ra ngoài này một chút đi ạ, tôi đang ở Trúc Vũ Hiên chờ ngài đây ạ.

– Tôi biết rồi!


Chín giờ bốn mươi hai phút, Bí thư Bàng vội vàng khoác áo ra ngoài, lái xe đến quán trà Trúc Vũ Hiên.

Quán trà này là chốn nghỉ ngơi cho các lãnh đạo cấp cao của Giang Hoài, Phùng Vệ thường đến đây uống trà. Bí thư Bàng lúc rảnh rỗi cũng hay ghé qua. Có điều, mỗi lần xuất hiện lão đều đi lối đặc biệt, chứ cũng chẳng đường hoàng gì.

Trong một gian phòng riêng theo kiểu Nhật Bản, hai người ngồi xuống chiếu. Phùng Vệ bảo nhân viên phục vụ đi ra ngoài, rồi tự mình rót trà mời Bí thư Bàng.

Động tác pha trà của anh ta chậm rãi, cả căn phòng tĩnh lặng chỉ có tiếng nước trà. Bí thư Bàng lên tiếng trước:

– Cậu nói đi, tôi đã có chuẩn bị rồi, cũng tính đến trường hợp xấu nhất rồi.

Phùng Vệ biết sẽ không giấu được lão ta, cho dù có làm chậm đến đâu, nước trà rồi cũng sẽ đầy. Thực tế thì cái chén trước mặt đã đầy rồi, anh ta cũng không thể tiếp tục che giấu.

Nghe xong câu nói của Bí thư Bàng, anh ta đành phải vứt nỗi lo lắng sang một bên.

– Tôi thấy ngài vẫn nên đi Bắc Kinh một chuyến! Du Đoan Dương không chống đỡ nổi rồi.

Phùng Vệ nhìn thẳng vào lão ta.

– Hôm nay Bí thư Lý Hồng và Chủ nghiệm Long đã đến gặp Du Đoan Dương, ngài cũng biết rồi, Bí thư Lý Hồng chưa từng đích thân xuất mã. Nhưng lần này, cô ta lại tự mình đảm nhiệm việc này. Hơn nữa vừa đến nơi đã cho Du Đoan Dương xem vật chứng. Tôi không biết cô ta cho anh ấy xem cái gì, nhưng tôi nghe nói, Du Đoạn Dương không chống đỡ nổi nữa, đã khai toàn bộ sự việc ra rồi.

– Lần này chỉ có Chủ nhiệm Long và Bí thư Lý Hồng ở đấy, nên tôi không thể biết thêm được gì. Những tin này đều do một tên canh gác ở đó nói lại. Lúc ấy anh ta nghe thấy Du Đoan Dương kêu lên là, Bí thư Lý, tôi thú nhận, cái gì tôi cũng khai hết! Sau đó có người đến, anh ta phải đi ra ngoài nên không nghe được gì thêm. Tôi thật không muốn chuyện này liên lụy đến ngài, nên tôi hy vọng ngài đến Bắc Kinh xem thế nào, không nhỡ xảy ra chuyện gì thì không kịp nữa.

Anh ta nói rất chân thành càng khiến tâm trạng Bí thư Bàng trầm trọng hơn.

– Trời tạo nghiệt còn mong có đường sống, người tạo nghiệt đừng mong thoát.

Trên khuôn mặt già nua của Bí thư Bàng hằn rõ những đường gân xanh chằng chịt, cầm chén trà mà bàn tay cứ run lên, Phùng Vệ biết, lão đang rất tức giận. Quả thực nếu Du Đoan Dương đã khai gì đó với Lý Hồng thì một Phó Bí thư tỉnh ủy như lão cũng không tránh khỏi phiền phức.


Im lặng một hồi, Bí thư Bàng mới ngẩng đầu nhìn Phùng Vệ.

– Phùng Vệ, nhiều năm vậy rồi, tôi thật không uổng công bồi đắp cậu. Cậu nhất định phải đứng cho vững ở Ủy ban Kỷ luật, cho dù xảy ra chuyện gì cậu cũng không được để lộ bí mật.

Phùng Vệ thận trọng gật đầu.

– Trừ việc lần trước ra, tôi nghĩ người khác sẽ không nghi ngờ gì đâu.

– Kế hoạch lần trước cậu làm căn bản đã là một sai lầm. Trời đất bao la, Du Đoan Dương có thể trốn đi đâu được chứ? Trưởng ban thư ký chạy đến châu Âu xa xôi như vậy còn bị tóm thì Du Đoạn Dương biết chạy đi đằng nào?

Trưởng ban thư ký nhân chuyến đi khảo sát đã bỏ trốn, song không hiểu sao cuối cùng lại quay lại khiến nhiều người vô cùng kinh ngạc. Nhưng vì Trưởng ban thư ký đã chết rồi nên chẳng ai biết nguyên nhân thực sự khiến gã quay lại là gì. Tuy nhiên, chuyện này vẫn mãi canh cánh trong lòng Bí thư Bàng.

– Tôi sai rồi, Bí thư Bàng.

– Thôi, giờ nói vậy còn ích gì? Tốt hơn nên nghĩ xem phải làm gì tiếp theo đây!

Nói rồi lão nhìn đồng hồ, nói nhỏ với Phùng Vệ:

– Thôi cậu về đi, tôi muốn ngồi thêm một lúc nữa.

Phùng Vệ ra về, chỉ còn lại một mình Bí thư Bàng ngồi tĩnh lặng trong phòng.

Hôm sau, Bí thư Bàng gọi điện thoại lên phòng trực ban Tỉnh ủy, báo rằng lão đi Bắc Kinh một chuyến.

Nghe tin này, Lục Chính Ông chỉ cười lạnh, cũng chẳng tỏ thái độ gì.


Âu Dương Tam Hào thì lại hơi lo lắng.

– Bí thư Bàng chắc chắn định kiện lên trên, Bí thư Lục, chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi chờ thế này ạ?

Lục Chính Ông liếc nhìn anh ta một cái.

– Gọi cho tôi sang phòng Trương Nhất Phàm!

Âu Dương Tam Hào rất ngạc nhiên, sao gần đây ông chủ có vẻ thích hợp tác với Chủ tịch Trương thế? Giờ ở bên ngoài mọi người đều bàn tán rằng, Lục Chính Ông với Chủ tịch tỉnh đã thỏa thuận với nhau gì đó, quyết định chia đều quyền lực ở Giang Hoài.

Sau này Đảng và chính quyền sẽ không can thiệp nhiều vào nội bộ của nhau, mọi người bình đẳng cùng có lợi, tất cả vì sự phát triển của Giang Hoài.

Anh ta nghe xong những lời này, cảm thấy rất nực cười, song bên ngoài người ta vẫn đồn tai nhau như vậy.

Điện thoại được kết nối, Lục Chính Ông tự mình nói chuyện với Trương Nhất Phàm.

– Đồng chí Nhất Phàm, là về chuyện lần trước tôi nói với cậu ấy, Bí thư Đổng có thời gian không? Nếu cậu thấy tiện, chúng ta bớt chút thời gian đến thăm hỏi ông ấy một chút.

Trương Nhất Phàm đáp:

– Tôi đã gọi điện thoại cho ông ấy rồi, Bí thư Đổng rất hoan nghênh chúng ta đến thăm. Về vấn đề thời gian, ông ấy tạm thời chưa nhắc đến, cứ tạm như vậy đã, để tôi tìm cơ hội rồi nói chuyện lại với ông ấy.

Thực ra ông Đổng Chính Quyền đã gật đầu đồng ý việc Lục Chính Ông và Trương Nhất Phàm đến chơi rồi, nhưng Trương Nhất Phàm không muốn đáp ứng ngay với Lục Chính Ông, hắn muốn nắm quyền chủ động trong tay.

Đến ngày thứ ba sau khi Bí thư Bàng đi Bắc Kinh, nội các chính phủ trực tiếp gọi điện thoại đến phòng làm việc của Trương Nhất Phàm.

Không ngờ Phó Thủ tưởng Vương lại đích thân gọi đến, trong điện thoại ông ta nói:

– Cuộc nói chuyện giữa tôi với cậu hôm nay là bí mật, không được để lộ cho người ngoài biết.

Trương Nhất Phàm biết, chắc chắn ông ta sẽ hỏi về vấn đề giữa Lục Chính Ông và Bí thư Bàng, có lẽ ông ta định điều tra qua điện thoại đây! Ông Vương nói tiếp:

– Đồng chí Trương Nhất Phàm, cậu là Chủ tịch của tỉnh Giang Hoài, cậu phải có trách nhiệm đối với việc ổn định đoàn kết trong nội bộ Giang Hoài. Rốt cuộc giữa đồng chí Lục Chính Ông và Bí thứ Bàng đã xảy ra vấn đề gì? Tôi muốn cậu nói thật cho tôi biết.


Trương Nhất Phàm suy xét cẩn thận rồi mới nói:

– Phó Thủ tướng Vương, về những việc xảy ra ở Giang Hoài, cá nhân tôi cho rằng, những chuyện như thế này không đáng để kinh động lên trên. Những chuyện này hoàn toàn có thể xử lý trong nội bộ Tỉnh ủy. Đây cũng là lý do tôi không báo lên cấp trên. Đã là một Đảng viên, một cán bộ, khi tiếp nhận thẩm tra từ phía tổ chức thì phải bình tĩnh đối mặt. Thư ký của Bí thư Bàng còn tồn tại một số vấn đề về tác phong và nhân phẩm. Điều này ngài có thể biết rõ hơn từ phía Bí thư Lý Hồng ở Ủy ban Kỷ luật.

Trương Nhất Phàm nghĩ rằng với tính cách của Lý Hồng, cấp trên sẽ càng tin tưởng. Nói cho cùng thì cũng không ai có thể nghi ngờ về thân phận hay nhân phẩm của cô nữa.

– Cậu muốn đùn đẩy sao? Lại định thoái thác trách nhiệm với ta đấy à? Cả hai đồng chí Lục Chính Ông và lão Bàng đều là những cán bộ lão thành của Giang Hoài, tại sao giữa bọn họ lại mâu thuẫn đến mức này? Giờ cậu ở Giang Hoài, lại là Chủ tịch tỉnh ở đấy, cậu hoàn toàn có đủ khả năng để hòa giải. Nhưng vấn đề là cậu đã làm chưa?

Trương Nhất Phàm đáp:

– Phó Thủ tướng, tôi nghĩ Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Giang Hoài chúng tôi trước giờ vẫn làm việc theo đúng quy định, chỉ nhìn việc chứ không nhìn người. Về chuyện thư ký Bí thư Bàng bị thẩm tra, không chỉ có ông ấy không biết, ngay cả tôi cũng không biết. Đây là quyết định của đồng chí Lục Chính Ông và đồng chí Lý Hồng. Tôi thấy hay là thế này, Phó Thủ tướng Vương, cá nhân tôi đề nghị cấp trên phái một tổ điều tra xuống đây làm cho rõ ngọn ngành vụ việc. Ai đúng ai sai có thể biết ngay.

Ý hắn rất rõ ràng, lời của hắn đã không đủ để nội các chính phủ tin tưởng thì không bằng họ phái xuống một tổ điều tra, như vậy sẽ càng có sức thuyết phục hơn.

Phó Thủ tướng Vương nghe vậy thở dài.

– Cậu nói đi, giữa hai người họ, ai ngồi lại sẽ có lợi cho sự phát triển của Giang Hoài hơn? Tôi muốn nghe ý kiến đánh giá của cậu thế nào?

Trương Nhất Phàm không ngờ Phó Thủ tướng Vương lại dùng đến chiêu này, trước đấm sau xoa, xem ra đây mới là mục đích thực sự của ông ấy, ông ta chắc định trưng cầu ý kiến của mình đây mà? Nhưng chợt hắn nghĩ tới một điều, liệu có phải ông ấy đang thử mình không?

Nếu mình nói để Lục Chính Ông ngồi lại, ông ấy tất sẽ nghi ngờ mình với Lục Chính Ông liên kết chèn ép Bí thư Bàng, chắc Bí thư Bàng đã nói thế với ông ấy rồi. Còn nếu nói để lão Bàng lại, thì hắn thật sự không thích con người này. Từ góc độ của Trương Nhất Phàm mà xét, lại thêm quan sát trong thời gian vừa qua, nhân phẩm của Bí thư Bàng thật sự không chấp nhận được.

Ban đầu lão ta tỏ ra yếu thế, nhát gan sợ lôi thôi phiền phức, lúc nào cũng nghĩ đến việc thỏa hiệp. Sau này lão lại bất ngờ thể hiện thực lực, quyết chí so tài với Lục Chính Ông, có lẽ trong đầu lão còn có ý đồ khác. Nếu Trương Nhất Phàm phải làm việc chung với lão thì không bằng chọn Lục Chính Ông, tính cách của ông ta còn hợp với hắn hơn.

Nghĩ vậy, Trương Nhất Phàm liền đáp:

– Tôi nghe theo sắp xếp của tổ chức ạ.

Phó Thủ tướng nghe xong giật mình, cái tên này thật giảo hoạt, nhanh thế đã phát hiện ra mưu kế của mình rồi. Rốt cuộc lời nói của lão Bàng có mấy phần thật mấy phần giả? Trương Nhất Phàm với Lục Chính Ông có bắt tay liên kết chèn ép lão không?

Xem ra, vấn đề ở Giang Hoài quả thật cần phải điều tra kỹ hơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.