Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1303: Cuộc hẹn riêng với Lục Nhã Tình


Đọc truyện Quan Đạo Thiên Kiêu – Chương 1303: Cuộc hẹn riêng với Lục Nhã Tình

Chuyện Chu Bản Vượng tham gia ứng cử vị trí Phó Chủ tịch thành phố lần này về cơ bản đã được thông qua.

Ông ta là đại biểu Hội đồng nhân dân thành phố, là người đứng đầu một doanh nghiệp tư nhân, Hội trưởng hội Thương nghiệp. Có thể nói, ở đất Giang Hoài này, ông ta là người có sức ảnh hưởng rất lớn.

Việc để ông ta tham gia chính trị có thể coi là hành động hưởng ứng lời kêu gọi của trung ương Đảng, cũng thể hiện thái độ làm việc theo đúng tinh thần của trung ương.

Trên các phương tiện truyền thông, Chu Bản Vượng đã lớn tiếng khẳng định, tập đoàn Chu thị đang trên đà tiến vào một kỷ nguyên mới, ông ta không những hy vọng Chu thị ngày một lớn mạnh, mà còn phóng tầm nhìn ra khắp thành phố Giang Hoài, thậm chí là toàn bộ lĩnh vực công nghiệp của tỉnh Giang Hoài. Ông ta mong muốn sẽ đưa tất cả các nhà máy xí nghiệp của tỉnh cùng bước vào một thời đại mới.

Chu Bản Vượng là một thương nhân xuất thân nông dân, tố chất chính trị có ở ông ta khiến Trương Nhất Phàm cảm thấy khá bất ngờ. Theo dõi ông ta phát biểu trong suốt cuộc họp, hắn nhận thấy người này rất có năng lực, tư tưởng lại mới mẻ độc đáo.

Cổ phiếu của tập đoàn Chu thị tính đến hôm nay đã tăng kịch trần, dĩ nhiên, rất nhiều đơn vị và cá nhân đầu tư chứng khoán đều trông chờ vào tương lai của Chu thị. Việc vị Chủ tịch tập đoàn có thể đắc cử chức Phó Chủ tịch thành phố, tham gia chính trị có tính tiêu biểu cũng như ý nghĩa vô cùng lớn lao.

Sau khi xem Chu Bản Vượng phát biểu trên tivi, Lý Hồng đến tìm Trương Nhất Phàm nói chuyện.

– Em đang có một vấn đề muốn bàn luận với anh.

Trương Nhất Phàm mỉm cười.

– Về Chu Bản Vượng phải không?

– Sao anh biết?

Lý Hồng ngạc nhiên nhìn Trương Nhất Phàm, liệu có phải hắn biết đọc ý nghĩ không?

Chẳng ngờ Trương Nhất Phàm lại nói:

– Vấn đề về ông Chu Bản Vượng, giờ em đừng nói gì với anh vội, nếu hiện tại đồng chí Bản Vượng có thể tham gia chính trị thì điều đó rất có lợi cho Giang Hoài chúng ta, mà cũng có ý nghĩa về sâu xa nữa.

– Nhưng mà…

Trương Nhất Phàm xua tay.


– Tin anh một lần được không?

Sự kiên định trong mắt Lý Hồng dần tan đi.

– Thôi được!

Tuy cô không biết nguyên nhân gì khiến Trương Nhất Phàm làm như vậy, nhưng cô tin nhất định hắn đã có tính toán.

Trương Nhất Phàm nói tiếp:

– Về việc tuyển chọn cán bộ vào Ủy ban nhân dân thành phố Giang Hoài cứ để họ tự lo đi! Có điều, hiện giờ anh cảm thấy rất hứng thú với những lời Bí thư Bàng đã nói ba năm trước. Lúc ấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà Lục Chính Ông không muốn nhắc tới? Còn Bí thư Bàng thì muốn nói với chúng ta chuyện gì? Em thử hỏi han ông ấy xem có biết được gì không, anh cũng sẽ thăm dò bên phía đồng chí Lục Chính Ông xem thế nào.

– Ừ, em biết rồi.

Lý Hồng gật đầu.

– Giờ em mới phát hiện ra, hóa ra anh cũng thích tỏ vẻ bí hiểm giống người ta đấy.

– Làm gì có, chỉ ít lâu nữa em cũng sẽ biết thôi mà. Việc chọn lựa mấy vị Phó Chủ tịch thành phố Giang Hoài sẽ trở thành chủ đề được chú ý, nhưng đây không phải vấn đề chúng ta cần quan tâm. Việc quan trọng của anh là phải tập trung công tác xây dựng kinh tế, còn trọng tâm công tác của em xây dựng một bộ máy chính trị trong sạch. Những việc khác, chúng ta không cần tham gia.

Lý Hồng trầm tư nói:

– Em chỉ sợ cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng thôi.

– Mưu sự tại nhân mà.

Lý Hồng chau mày, cái người này lại đang lên mặt đây.

Nhìn vẻ mặt Lý Hồng, Trương Nhất Phàm không nhịn nổi cười.

– Anh nói thật đấy, chúng ta chẳng khác nào hai cái đinh, hai cái đinh ở đất Giang Hoài. Mưa gió không đổ, vững như Thái Sơn, một lòng tạo ra môi trường đầu tư và phát triển tốt nhất cho Giang Hoài.


– Thôi rồi, vậy chúng mình phân công thế nhé, em sẽ đi tìm Bí thư Bàng.

Bí thư Bàng lòng dạ thâm sâu, liệu có cho Lý Hồng một đáp án rõ ràng hay không? Bản thân cô cũng không chắc, nhưng cô vẫn muốn đi thử xem sao.

Khoảng bốn giờ chiều hôm ấy, Lục Nhã Tình gọi điện thoại tới tìm Chủ tịch Trương.

Trương Nhất Phàm nhận điện thoại, Lục Nhã Tình mở lời trước:

– Haiz, tôi có thể yêu cầu anh một việc không? Lần sau tôi muốn gọi cho anh, có thể không cần thông qua thư ký của anh hay không?

– Vì sao?

– Anh nói thế mà cũng nghe được à? Anh có coi tôi là bạn không hả?

Lục Nhã Tình ngồi trong phòng làm việc, hai chân bắt chéo, đôi tất màu đen ôm lấy đôi chân dài khêu gợi. Tiết trời cũng chỉ vừa mới vào giữa xuân, cô đã chọn những bộ đồ thật lộng lẫy gợi cảm, cho dù đi đến đâu cũng thật nổi bật. Những người phụ nữ như cô đã trở thành danh từ thay thế cho yêu tinh, song thân phận của cô lại khiến người ta e dè không dám nói thẳng.

Khi gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm, cô cảm thấy cực kỳ thoải mái, tâm trạng cũng rất vui vẻ.

Trương Nhất Phàm nói không được, đó là quy định.

Lục Nhã Tình tức giận.

– Quy định không phải do con người đặt ra à, tôi không tin vợ anh gọi đến cũng phải thông qua thư ký của anh.

Trương Nhất Phàm đã biết về tính khí của cô đại tiểu thư này nên cũng chẳng thèm so đo nhiều.

– Cô có chuyện gì thì nói luôn đi! Tôi còn nhiều việc lắm.

Lục Nhã Tình hừ một tiếng, người khác đứng trước mặt mình thì răm rắp nghe lời, còn cái tên thỏ đế này thì lại chẳng coi mình ra gì. Nhưng nghĩ lại, dù sao người ta cũng đường đường là Chủ tịch tỉnh, cũng tính là ngang hàng với bố, cần gì phải nể mặt mình chứ?


Nghe nói ông bố ghê gớm của mình trước mặt nhà họ Trương cũng chỉ là hàng tép riu, nghĩ vậy, cô lấy lại bình tĩnh.

E là chẳng phải riêng mình cô, có lẽ chẳng có người phụ nữ nào đứng trước mặt Trương Nhất Phàm mà không cảm thấy hắn rất có sức hấp dẫn.

– Tôi có một tin rất quan trọng, anh có muốn nghe không, muốn nghe thì tối nay gặp ở câu lạc bộ doanh nhân Danh Lưu nhé. Tôi đảm bảo anh đến rồi sẽ không hối hận.

Câu lạc bộ doanh nhân Danh Lưu là địa bàn của Lục Nhã Tình, cũng là thuộc sở hữu của ông chủ đứng sau cô ta, bình thường Lục Nhã Tình đều tiếp khách ở đây, đa phần cũng đều là người trong hội của cô ta.

Trương Nhất Phàm nghĩ Lục Nhã Tình nhất định biết được rất nhiều tin tức ở Giang Hoài này, nên hắn nghĩ ngợi một lát rồi đồng ý hẹn gặp cô ta.

Bảy giờ tối, Trương Nhất Phàm thay sang quần áo bình thường, đeo kính râm, bảo Trương Tuyết Phong lái xe đưa hắn đến câu lạc bộ doanh nhân.

Đó là một tòa năm tầng với không gian độc đáo, cũng là nơi đặc quyền của Lục Nhã Tình, ngoại trừ cô ta cho phép, cho dù là Giả Thi Văn cũng không được phép tùy ý xông vào.

Bên trong câu lạc bộ vang lên một bản saxophone nhẹ nhàng, rất có hồn.

Tối nay Lục Nhã Tình ăn mặc chẳng khác nào một con hồ ly tinh, cô ta im lặng ngồi đối diện Trương Nhất Phàm.

– Yên tâm, chỗ này ngoài tôi ra, không ai được phép vào đâu.

– Ừm!

Trương Nhất Phàm nhấp ly vang đỏ Lục Nhã Tình đã chuẩn bị sẵn, tiện thể quan sát không gian xung quanh.

Qua lớp kính thủy tinh có thể ngắm phố xá bên ngoài, những con đường vô cùng hoa lệ, đèn đường sáng rực, xe cộ nườm nượp, phía xa còn có thêm từng dải đèn rực rỡ sắc màu của những tòa nhà cao tầng cùng những khách sạn cao cấp.

Bên trên Lục Nhã Tình chỉ mặc một chiếc áo len ca rô, bộ ngực trắng đến mê người, cổ tay cô ta đeo chiếc vòng vàng trắng, dưới ánh đèn màu nó lấp lánh rất bắt mắt. Trên cổ là một chuỗi vòng kim cương tinh xảo, thiết kế rất độc đáo.

Ngón tay Lục Nhã Tình rất dài, móng tay được chăm sóc kỹ lưỡng, màu sắc rất đẹp. Cô ta kết hợp cùng váy ngắn cùng tất chân, càng khiến mình thêm quyến rũ xinh đẹp. Trương Nhất Phàm vừa trông thấy cô ta, ánh mắt quyến rũ của cô ta đã khiến hắn liên tưởng ngay đến Diệp Ngọc Khanh.

(Diệp Ngọc Khanh: một nữ diễn viên Hong Kong, nổi tiếng với dòng phim cấp 3 trong nửa đầu thập niên 90 của thế kỷ 20)

Chỉ có điều, vẻ quyến rũ này của Lục Nhã Tình lúc bình thường sẽ không thể thấy được, vẻ mặt cô ta cũng như quần áo, sẽ thay đổi theo từng hoàn cảnh, hết vẻ này đến vẻ khác.

Trương Nhất Phàm nói:


– Cô nói đi, cô muốn nghe xem, tin của cô có đáng cho chuyến đi hôm nay hay không?

Ánh mắt Lục Nhã Tình thay đổi.

– Chẳng lẽ tôi không đáng để anh đi một chuyến sao?

– Đáng ——

Lục Nhã Tình thấy hắn nói cho có lệ, liền bĩu môi, nâng ly rượu hướng về phía Trương Nhất Phàm:

– Uống một ly đã! Rồi chúng ta từ từ nói chuyện!

Lúc nâng tay, cổ áo quá rộng trượt khỏi vai, để lộ một bên vai, kéo theo cả quai áo lót đen cũng rơi xuống. Lúc kéo lại quai áo, cô ta còn cho tay vào trong chỉnh qua chỉnh lại, động tác khiêu khích khiến người xem phụt máu.

Nếu đổi lại là người bình thường, chắc đã cứng người từ lâu, nhưng khả năng kiềm chế của Trương Nhất Phàm rất tốt, bởi vì hắn đã “miễn dịch” với Lục Nhã Tình. Lần trước trong phòng làm việc, Lục Nhã Tình cố ý quay người để hắn nhìn thấy ngực cô ta, nên lần kéo quai áo này chắc cũng chỉ là cố ý thôi. Trương Nhất Phàm chạm ly với Lục Nhã Tình, vừa uống rượu vừa nghe cô ta nói:

– Thỏ đế, tôi thật không muốn thấy anh đối đầu với bố tôi đâu. Có điều, lần trước anh khẳng khái giải vây cho tôi, tôi vẫn luôn muốn cảm ơn anh!

Trương Nhất Phàm đáp:

– Cô nhầm rồi, tôi với bố cô chỉ là trong công việc, ai cũng giữ nguyên tắc của mình mà thôi, chẳng ai muốn đối đầu với ai cả.

– Anh đừng có giấu tôi, bố tôi tôi hiểu, lúc nào cũng một mình nắm quyền, coi mình là nhất, mà anh thì không thích bị người khác sắp đặt, nên chắc chắn hai người sẽ là đối thủ. Tôi làm thế này chỉ muốn níu giữ quan hệ của hai người, đừng để tuyệt tình đến mức người sống kẻ chết. Nhưng hành động lần trước của anh quả thật làm tôi rất cảm động, thật đấy. Nếu anh thực sự trở thành địch thủ của bố tôi, thì cũng là một địch thủ khả kính, vậy nên tôi vẫn muốn cảm ơn anh!

– Cảm ơn thì thôi đi, cô nói xem, tối nay cô mời tôi đến đây làm gì?

Đôi mắt quyến rũ của Lục Nhã Tình nhướng lên.

– Anh chỉ có hứng thú với chính trị thôi à? Một người đẹp thế này ngồi trước mặt mà lại không coi ra gì là sao?

Trương Nhất Phàm mỉm cười không nói gì.

Lục Nhã Tình thấy vẻ mặt của hắn thì nản lòng.

– Thôi rồi, tôi nói, là Chu Nhất Lai định đưa Giả Thi Văn lên làm Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.