Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1117: Là tự anh tìm đến tôi


Đọc truyện Quan Đạo Thiên Kiêu – Chương 1117: Là tự anh tìm đến tôi

Trương Nhất Phàm rời đi hơn nửa tháng, trận đấu tranh chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh của tỉnh Tương đã đến hồi kết thúc, sĩ khí của Tiếu Quân Dân hạ xuống, dường như đại cục đã định, Tống Minh Triều mang theo niềm vui thích vô tận, trên mặt không che dấu được nỗi vui sướng, khiến cho người khác cảm giác được một loại mặt mày hớn hở hãnh diện.

Nhìn về vài vị Phó chủ tịch của tỉnh Tương, lại không có đối thủ, đây chính là một loại phóng tầm mắt thiên hạ duy nhất độc tôn, sơ lược khí thế ngọn núi nhỏ Lăng Vân. Tuy rằng Tống Minh Triều trong lòng đắc ý, nhưng anh ta rõ ràng cảm giác được, vẫn phải duy trì cảnh giác với những người xung quanh mình, nhất là Sở Dụ, với người này, Tống Minh Triều vài phần kính trọng.

Đúng như dự đoán, những người này từng người âm hiểm, gian trá, giảo hoạt. Lão nương không chơi cùng các ngươi, cũng không để các ngươi phải chết thay.

Thật không ngờ, những người nhìn như Hoàng đại lão gia này, đều vắt óc tìm mưu kế, nội tâm âm u.

Đều nói trên thế giới khó nhất là nuôi dưỡng tiểu nhân và phụ nữ, xem ra độc của phụ nữ, cũng không thấp hơn độc của tiểu nhân. Sở Dụ bây giờ mới hiểu được lý do vì sao Trương Nhất Phàm phải rời khỏi tỉnh Tương, xem ra không màng tới mới là lựa chọn sáng suốt nhất, bản thân mình vì sao lại không có ánh mắt nhìn xa trông rộng. Tống Minh Triều đáng ghét, lúc nào cũng nghĩ cách để mình cùng một hội với anh ta. Sở Dụ bắt đầu cảm thấy con người Tống Minh Triều này nham hiểm và bỉ ổi.

Tiếu Quân Dân rõ ràng quá khiêm nhường, thằng nhãi này mới kiêu ngạo càn quấy như vậy! Trong nháy mắt đã bị người k hác đánh cho hoa rơi nước chảy, quân lính tan rã. Lúc này, ruột của ông ta cũng đều xanh rồi. Trước kia Tiếu Quân Dân có đoán trước, nếu bản thân thất bại, vậy nguyên nhân thất bại là gì?

Khi tự mình phân tích, cảm thấy toàn bộ không có một khe hở, không thể có khả năng này, ông ta cho rằng bản thân trên mọi phương diện, hẳn là không có ai có thể bắt bẻ. Không ngờ, sự việc lại diễn ra như thế này. Ông ta đột nhiên đứng dậy, vợ mình không phải là đã bị Trần Quyên bỏ thuốc rồi sao?

Nhưng hôm đó bà ta rõ ràng rất tỉnh táo, đây là vì sao?

Hơn nữa chính mắt ông ta và Trần Quyên nhìn thấy bà vợ uống chỗ sữa có thuốc ngủ đó, Tiếu Quân Dân cẩn thận nghĩ lại, sau khi uống hết cốc sữa, bà ta có đi vệ sinh, không lẽ lúc đó đã làm chuyện gì đó?

Nếu bà ta phát hiện ra bí mật đó của mình và Trần Quyên, vậy từ đâu mà bà ta có được tin tức đó.

Những vấn đề này, Tiếu Quân Dân không cách nào hiểu được.

Tống Minh Triều lại có chứng cớ đó trong này, điều này chứng minh thằng nhãi Tống Minh Triều này có mánh khóe thông thiên, khả năng là bên cạnh mình có người của anh ta sắp xếp, hẳn là Trần Quyên. Tiếu Quân Dân vốn định tìm Trần Quyên nói chuyện, khi đang chuẩn bị hành động, ông ta đột nhiên nhận ra được một vấn đề, nếu là Trần Quyên mà nói, mình nên để cô ta ở lại bên cạnh để dễ lợi dụng.

Nghe nói Phó chủ tịch tỉnh Trương Nhất Phàm ngày mai sẽ quay lại, có người hy vọng có thể ký thách trên người hắn. Cho dù lần này Trương Nhất Phàm có thắng được chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh đi nữa, đều hơn hẳn tiểu nhân đê tiện như Tống Minh Triều.

Trương Nhất Phàm đã quay lại, ngày đầu tiên đi làm lập tức phải đi họp.

Trong hội nghị của ở tỉnh trưởng, Trương Nhất Phàm phát hiện Tiếu Quân Dân suy sụp còn Tống Minh Triều thì lại hăng hái, hắn chỉ thản nhiên cười.


Chuyện cười này bị rất nhiều người nhìn thấy, bọn họ đều không biết Trương Nhất Phàm đang cười cái gì.

Sở Dụ trong lòng suy nghĩ, nhất định là Trương Nhất Phàm đã biết kết quả trận đấu này, gây sức ép lâu như vậy, chân tướng rốt cục nổi lên trên mặt nước. Quy mô của trận đánh này rất lớn, rốt cục cũng phải kết thúc, ai sẽ là người tuyên bố trước kết quả? Trong lòng Sở Dụ cũng không đủ tự tin, cô chỉ hy vọng thế cục tốt một chút, đừng để bản thân quá thất vọng.

Tống Minh Triều liếc mắt nhìn Trương Nhất Phàm rồi lại quay về vẻ điềm tĩnh thường ngày.

Từ khi Bao Dụ Dân nằm viện, có người một tay bày ra âm mưu quy mô lớn này, ai cũng thật không ngờ, người chiến thắng cuối cùng lại là Tống Minh Triều. Trương Nhất Phàm là vật hy sinh đầu tiên của anh ta, hắn lần này trở về, còn có thực lực để ganh đua với Tống Minh Triều hay sao?

Khi Trương Nhất Phàm trở về, còn mang theo một chút quà tặng cho Lý Thiên Trụ, Lý Hồng, Thẩm Hoành Quốc, Lâm Đông Hải. Lý Hồng hiển nhiên sẽ nói ra cái nhìn của bản thân, sau đó hỏi Trương Nhất Phàm nghĩ như nào, Trương Nhất Phàm chỉ cười cười, không phát biểu bất cứ ý kiến gì.

Nếu trò chơi của mọi người đều là âm mưu, vậy bản thân cũng không cần phải làm chuyện đó. Từ khi Quách Vạn Niên bị Ủy ban Kỷ luật Trung ương mang đi, hắn liền ý thức được, độc thủ đứng sau bức màn nên ra mặt rồi. Sau khi thận trọng cân nhắc, không khó có thể bài trừ một vài người trung gian, ai mới là độc thủ thực sự.

Trong quan trường, dựa vào thực lực là chuyện không thể nghi ngờ, thực lực của Tống Minh Triều, trong lòng hắn đương nhiên rõ ràng.

Tuy nhiên, Lý Thiên Trụ vẫn biểu hiện điềm đạm, đối với anh ta mà nói, ứng cử viên cho chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh, trong lòng có thể nắm rõ, nhưng kết quả này lại làm anh ta có chút không ngờ.

Làm người lãnh đạo tối cao, điểm này còn không nhìn ra mà nói, anh ta sẽ không có tư cách trở thành ông quan to nhất. Tuy rằng bọn họ không thể đoán ra những người này dùng thủ đoạn gì, nhưng anh ta biết rõ, sự quy ẩn của Tiếu Quân Dân, tuyệt đối không phải là tự nguyện.

Lời giải thích duy nhất, chính là ông ta cùng Tống Minh Triều có thỏa thuận gì đó, loại thỏa thuận này có thể là cường thế của một bên, hoặc là hỗ trợ để chiến thắng, đối với Lý Thiên Trụ mà nói, đều không quan trọng.

Rốt cuộc là ai đảm nhiệm chức Phó chủ tịch thường trực tình này, quyền quyết định nằm trong tay người ở Bắc Kinh kia, bọn họ quyết định dùng ai thì dùng người đó, mà trong khoảng thời gian này cũng làm báo cáo cho phía Bắc Kinh.

Bốn giờ chiều, Tống Minh Triều không ngờ lại đi vào văn phòng Trương Nhất Phàm,

– Phó Chủ tịch tỉnh Trương—

– Phó Chủ tịch Tống –

Hai người giả nhân giả nghĩa tiếp đón vài câu, cũng làm bộ thân thiết bắt tay.


Sau khi Đằng Phi rót trà, khi nhìn thấy Trương Nhất Phàm không còn cần gì khác, anh ta liền lui ra ngoài.

Tống Minh Triều không lập tức ngồi xuống, mà chắp hai tay sau lưng, ở trong phòng làm việc của Trương Nhất Phàm nhìn trái nhìn phải.

– Nghe nói Chủ tịch trước kia có tặng cho Chủ tịch Trương một bức tranh chữ, tự là kiên định bất di, bất kiêu bất táo! Sao phó chủ tịch Trương lại không nói ra?

Trương Nhất Phàm cười nhạt,

– Nói rồi, nói ở trong lòng.

– Ha ha –

Tống Minh Triều cười to một trận, nhìn Trương Nhất Phàm, t gật đầu đầy thâm ý nói.

– Phó Chủ tịch Trương không hổ danh là người tinh anh, tư tưởng cảnh giới cao, vạn người theo không kịp.

Trương Nhất Phàm ngồi trên ghế, vô tư ngâm trà, đây là Tây Hồ Long Tỉnh loại tốt, mùi vị rất được.

Nghe thấy Tống Minh Triều lôi kéo tình cảm, hắn thầm nghĩ:

– Chỉ sợ không dễ dàng như vậy, tất cả đều tính toán ở bên trong, hơn nữa lại là người đàu tiên cần lật đổ, bây giờ lại đến đây nói vài câu, coi như là trấn an cũng chưa đến lượt ngươi.

Trương Nhất Phàm nói:

– Đều là người trong một vòng tròn, không có cảnh giới nào cả. Mọi người đều có mục đích, vì nhân dân phục vụ, Chủ tịch Tống nói có phải không?


Tống Minh Triều lại một trận cười to,

– Phó Chủ tịch Trương quả nhiên không giống người thường, lo thay nỗi lo của thiên hạ, khó trách danh tiếng ở tỉnh Tương không tồi. Ôi – chỉ tiệc, nếu mọi người đều có ý nghĩ giống Chủ tịch Trương, thật sự đặt công việc ở đúng chỗ, đều suy nghĩ cho nhân dân, vậy thì dân giàu nước mạnh sẽ không là một lời nói suông.

Tống Minh Triều thở dài,

– Không biết Phó Chủ tịch Trương đối với cái chết của phó Chủ tịch Bao có ý kiến gì không?

Anh ta nhìn Trương Nhất Phàm thần sắc không hài lòng, lập tức nói,

– Thật ra ánh mắt của nhân dân sáng như tuyết, tất cả mọi người đều biết phó Chủ tịch Trương không phải là người như thế. Chẳng qua là có người lợi dụng quan hệ của anh và Bao Dụ Dân, cũng may là Quách Vạn Niên đã đền tội, thiên hạ thái bình. Tuy nhiên phó Chủ tịch Trương lại phải chịu ủy khuất. Đổi lại là bất kỳ ai, cũng không thể điềm tĩnh như vậy được.

Trương Nhất Phàm nói:

– Tôi thấy người nhìn sự việc chân thực, vẫn là phó Chủ tịch Tống ngày! Ngài có thể lợi hại nắm chắc thắng lợi!

Tống Minh Triều sửng sốt, quay đầu lại nhìn Trương Nhất Phàm,

– Phó Chủ tịch Trương, tôi thật sự cảm thấy không công bằng thay anh! Đổi lại là người khác sẽ đem việc này lên trung ương, anh lại không như vậy, đủ thấy anh là người biết nhìn xa. Lần này trở về cũng tốt, sự việc Phó chủ tịch thường trực tỉnh cũng nên có kết quả.

Trương Nhất Phàm liền cười,

– Việc này ngay từ khi bắt đầu, tôi đã bị người ta ngấm ngầm mưu tính, có gì mà ủy khuất hay không ủy khuất. Phó Chủ tịch Tống nói rất đúng, lúc trước thả gió tuy rằng là Quách Vạn Niên, nhưng Quách Vạn Niên dù sao cũng là người lớn tuổi rồi, khó tránh có chút hồ đồ, nghe lời phỉ bang đến nỗi tuổi già khó giữ. Đây là chuyện ván đã đóng thuyền, ai cũng không thể thay đổi được vận mệnh của ông ta. Đáng tiếc, Quách Vạn Niên chỉ là một quân tốt, cho nên không trốn được cản bị người ta vứt bỏ vận mệnh!

Tống Minh Triều trong lòng cả kinh, nhưng vẫn như cũ sắc mặt không đổi,

– Thực không ngờ, tính tình nóng nảy như Quách Vạn Niên, không ngờ lại ra tay làm ra một âm mưu tỉ mỉ như vậy. Phó Chủ tịch Trương nói như vậy, không lẽ phía sau còn có ẩn tình?

Trương Nhất Phàm hừ một tiếng,

– Phó Chủ tịch Tống chẳng phải là rõ hơn tôi sao? Vợ của phó Chủ tịch Tiếu Quân Dân chết như nào? Điểm này chắc hẳn Phó Chủ tịch Tống biết rõ?

Trương Nhất Phàm nhìn Tống Minh Triều, thầm nghĩ,


– Là tự anh tìm đến tôi, một khi đã như vậy, thì khỏi phải giấu diếm nữa.

Tống Minh Triều kinh hãi,

– Anh nói gì, tôi không hiểu.

– Không hiểu vậy cũng tốt, nhưng tôi tin, Phó Chủ tịch Tống rất nhanh sẽ hiểu rõ. Trong khoảng thời gian này tôi ở Las Vegas Mỹ, tin tưởng những thứ này, phó Chủ tịch Tống hẳn là cảm thấy có hứng thú.

Trương Nhất Phàm lấy từ ngăn kéo một tấm đĩa, ném xuống trước mặt Tống Minh Triều.

– Xem xem, nếu mấy thứ này, lọt vào tay người khác sẽ gây ra hậu quả như nào, nói vậy Phó Chủ tịch Tống xem ra rõ ràng hơn tôi.

Trương Nhất Phàm nhếch mày, có chút trêu tức nhìn Tống Minh Triều.

Nhắc tới Las Vegas, Tống Minh Triều liền nhận ra điều gì đó, sắc mặt đột nhiên thay đổi, chuyển thành giận tím mặt:

– Anh! Đây là có ý gì?

Trương Nhất Phàm nói:

– Cũng không có ý gì, chỉ muốn nhắc nhở người nào đó một chút, không cần tự cho mình thông minh! Tôi người không chạm ta ta không phạm, cũng không phạm vào nguyên tắc của người khác, nhưng nếu có người muốn tới bắt nạt tôi, thì đừng trách tôi không khách khí!

Tống Minh Triều tức giận nói:

– Đúng là không biết nói lý!

Anh ta cầm lấy đĩa CD, quơ quơ trong tay,

– Làm người đừng quá tuyệt tình!

– Nếu anh sớm có thể nghĩ được như vậy thì tốt rồi. Phó Chủ tịch Tống, chuyện xưa anh tỉ mỉ sắp xếp, quả thực là rất phấn khích, tuy nhiên, tôi cũng có một câu chuyện, anh từ từ ngồi xuống nghe tôi nói, nói xong rồi hãy quyết định!

Thấy đúng như dự liệu của Trương Nhất Phàm, trong lòng Tống Minh Triều đột nhiên có loại dự cảm không rõ ràng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.