Đọc truyện Quan Đạo Thiên Kiêu – Chương 1115: Anh nói thế là có ý gì?
Chết rồi, chết rồi! Bà ấy chết rồi!
Cả hai người đều luống cuống, ngây ngốc nhìn bà vợ không nhúc nhích nằm trên mặt đất, đầu óc Tiếu Quân Dân thoáng chốc trống rỗng.
Trần Quyên lúc đó cũng ngơ ngẩn, phải làm sao bây giờ? Cô lại lần nữa thăm dò hơi thở của bà vợ, sau đó lại xem hơi thở của bà ta, Trần Quyên lúc đó đờ đẫn, xong rồi, lần này thật sự xong rồi.
Tiếu Quân Dân dù sao cũng là người có kinh nghiệm sa trường, rất nhanh từ trong hoảng hốt tỉnh lại, ánh mắt dừng trên mặt Trần Quyên. Trần Quyên phát hiện ánh mắt ác nghiệt của Tiếu Quân Dân, kinh ngạc nói:
– Phó Chủ tịch tỉnh Tiếu, phải làm sao bây giờ?
Tiếu Quân Dân từ trên mặt đất đứng dậy, đi đến bên cạnh sô pha rồi ngồi xuống.
– Trần Quyên, chúng ta nói chuyện…
Hơn mười phút sau, Tiếu Quân Dân từ trong nhà vội vàng đi ra, rất nhanh liền ngồi lên xe rồi rời khỏi nhà.
Nửa giờ sau, đồn công an trung tâm nhận được báo án, vợ của Phó Chủ tịch tỉnh Tiếu không ngờ xảy ra sự cố, bất hạnh mà chết. Khi cảnh sát đi tới nhà Tiếu Quân Dân, bà vợ đang nằm trên ghế, trên mặt còn che lớp màng đắp mặt trắng bệch.
Cô giúp việc tiểu Trần sợ hãi rụt rẽ nép bên cạnh sô pha, thương tâm tức nở.
Phó cục trưởng Củng Phàm Tân nhận được tin tức, tự mình dẫn người vội vàng tới. Bởi vì sự việc phát sinh ở trong nhà Phó chủ tịch tỉnh, Củng Phàm Tân có vẻ đặc biệt thận trọng. phát sinh án tử lớn như vậy, không thể làm qua loa.
Theo lời giải thích của cô giúp việc tiểu Trần, chính mình đã đắp mặt nạ cho bà chủ, sau đó cô xoa bóp vai, cảm giác có chỗ không thích hợp, khi đó đã muộn, bà chủ đã không còn hô hấp.
Phân tích pháp y hiện trường cho thấy, người chết là do màng mặt cho khuất lỗ mũi, tạo thành việc hít thở thiếu dưỡng khí mà chết.
Tiểu Trần run cầm cập, nói chuyện lắp bắp.
Củng Phàm Tân gọi người tới lấy khẩu cung của cô, Trần Quyên giải thích, bà cho thường xuyên bị mất ngủ, mỗi lần làm mát xa cho bà, bà ta đều phải uống một cốc sữa, sau đó mới thoải mái nằm trên ghế để cho cô đắp mặt nạ. Trần Quyên nói mình ở trong nhà Phó Chủ tịch tỉnh Tiếu đã hơn một năm, mỗi ngày đều làm việc này, cô cũng không biết sẽ phát sinh loại sự việc như thế này.
Khi cảnh sát hỏi tới một vài điểm đáng ngờ, tiểu Trần liền nói không rõ.
Cảnh sát hình sự hỏi:
– Cô xuất thân là y tá, vì sao sau khi phát hiện ra sự việc có người chết, điều đầu tiên là báo án?
Tiểu Trần nói chính mình rất sợ hãi, cái gì cũng quên hết.
Củng Phàm Tân hỏi cô, có thông báo cho Phó chủ tịch tỉnh Tiếu biết không?
Tiểu Trần cũng nói không, Phó chủ tịch tỉnh Tiếu mỗi ngày đều về nhà rất khuya, hơn nữa tình hình cấp bách, cô liền báo 110.
Nghe tiểu Trần trình bày xong, Củng Phàm Tân nói với thủ hạ:
– Lập tức thông báo cho Phó chủ tịch tỉnh Tiếu.
Suy nghĩ một chút, vẫn là tự mình gọi điện thoại thì tốt hơn. Anh hỏi cô giúp việc điện thoại của Phó chủ tịch tỉnh Tiếu.
Vốn muốn mang Trần Quyên đi, nhưng suy xét về đặc thù tình huống, vẫn nên chờ Phó chủ tịch tỉnh Tiếu trở về rồi mới quyết định.
Tiếu Quân Dân nhận được điện thoại, vội vàng trở về.
Vừa mới bước vào cửa, nhìn bà vợ chết nằm ở trên ghế, ông ta lảo đảo, thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất. Củng Phàm Tân đỡ lấy ông ta,
– Phó Chủ tịch tỉnh Tiếu, nén bi thương.
Thần sắc Tiếu Quân Dân hoảng hốt, rất lâu không thể bình tĩnh, đến khi ông ta phản ứng lại, liền đứng dậy, vọt tới trước mặt Trần Quyên quát:
– Nói xem, chuyện này là thế nào? Sao lại thế này?
Trần Quyên bị dọa tới mức nơm nớp lo sợ, một câu cũng không dám nói.
Tiếu Quân Dân nói:
– Cục trưởng Củng, các anh nhất định phải điều ra rõ ràng, chuyện này là như thế nào?
Nói xong, Tiếu Quân Dân vẻ mặt thê lương, thậm chí không dám lại nhìn vào mặt của bà vợ đã chết đang nằm ở nơi nào.
Củng Phàm Tân nói:
– Tất cả mọi chuyện đều phải chờ kết quả khám nghiệm pháp ý, sau đó mới có thể kết luận, hiện tại chúng ta nói gì đều là vô dụng.
Tiếu Quân Dân buồn rầu nói:
– Được, tất cả đều nhờ các anh.
Cùng Phàm Tân liền phát phất tay,
– Thật xin lỗi, Trần tiểu thư, phiền cô cùng chúng tôi trở về đồn giúp đỡ một chút.
Trần Quyên nhìn Tiếu Quân Dân xin viện trợ, Tiếu Quân Dân thản nhiên nói:
– Tiểu Trần ở nhà tôi cũng hơn một năm, là một bảo mẫu tốt.
Củng Phàm Tân hiểu được ý tứ của ông ta,
– Yên tâm đi, chúng tôi tuyệt đối không để người tốt phải chịu oan uống. Chỉ có điều cần Trần tiểu thư cùng chúng tôi trở về hỗ trợ điều tra.
Tiếu Quân Dân khoát tay, ngồi trên sô pha có vẻ đặc biệt thương đau.
Nhà Phó chủ tịch tỉnh Tiếu xảy ra chuyện, vợ của ông ta vì thường xuyên bị thuốc ngủ khống chế, bắt buộc mình đi ngủ, trong quá trình làm mát xa, bởi vì màng che mặt che khuất lỗ mũi khiến cho hít thở không thong dẫn đến tử vong.
Tin tức này truyền ra ngoài, rất nhiều người đều tới an ủi Tiếu Quân Dân.
Khi Tống Minh Triều nghe được tin tức này, rất kỳ quái mà mỉm cười. Trương Nhất Phàm ở bên kia Thái Bình Dương, tự nhiên cũng biết tin tức này. Tuy nhiên gần đây hắn ở New York rất thoải mái, so với cuộc sống đua tranh ở đại lục vui vẻ hơn rất nhiều.
Khi Trương Tuyết Phong đem tin tức này truyền tới, Trương Nhất Phàm cũng cười.
Thủ đoạn của Tiếu Quân Dân đích thực không phải tầm thường, đến chuyện như vậy cũng có thể dọn dẹp. tuy rằng tổ chức Tia Chớp không có tra được vào ban đêm ở trong nhà ông ta xảy ra được chuyện gì, nhưng có người đã ghi chép lại dấu vết Tiếu Quân Dân vào buổi đem ra vào khu nhà.
Tuy nhiên, Trương Nhất Phàm nghĩ có người còn gấp hơn ông ta, Tiếu Quân Dân không xảy ra sự, có người đứng ngồi không yên, bọn họ sẽ tìm được lý do để lấy cơ, đem chân tướng rõ ràng bố cáo khắp thiên hạ. Bởi vậy, Trương Nhất Phàm chỉ thị cho Trương Tuyết Phong, đem tin tức cố ý vô ý để lộ ra ngoài.
Chỉ cần thi được tin tức, tuyệt đối có người sẽ khẩn trương hơn chính mình, có người càng để ý trò hay Tiếu Quân Dân vừa diễn ra.
Quả nhiên, tổ chức Tia Chớp vừa khéo léo chỉ điểm, Tống Minh Triều rất nhanh đã phát hiện ra rất nhiều sơ hở. Những sơ hở đó lại rơi vào lỗ tai của Cục công an Củng Phàm Tân. Kỳ thật Củng Phàm Tân đối với vụ án này có rất nhiều nghi vấn, so sánh với vét xước trên cánh tay cô giúp việc Trần Quyên. Thái độ của Tiếu Quân Dân, một người có vợ vừa mới chết, không ngờ lại có thể vì một cô giúp việc mà nói chuyện, điểm này khiến Củng Phàm Tân sinh nghi.
Ngoài ra báo cáo kiểm tra pháp y, vẫn chưa có kết quả đã bị người ta động tay động chân vào.
Trong lời nói của cô giúp việc tiểu Trân cũng có rất nhiều điểm mâu thuẫn. Củng Phàm Tân rõ ràng thu được tin tức, có người vào ban đêm nhìn thấy xe của Phó chủ tịch tỉnh Tiếu đi vào. Tuy nhiên sau đó khi xe rời khỏi, chỉ có một người là lái xe, hơn nữa lái xe còn dừng lại, vừa khéo đứng ở cửa phòng bảo vệ. Bảo an còn nhìn thấy lái xe xuống xe, dò xét bốn bánh xe, lúc này mới quay trở lại xe.
Khi trong nhà Phó Chủ tịch tỉnh Tiếu gặp chuyện không may, bọn họ lại nhìn thấy lái xe đưa Phó Chủ tịch tỉnh Tiếu trở về, đưa đến chỗ này. Có một bảo an còn nói, anh ta rõ ràng nhìn thấy Chủ tịch Tiếu hôm nay rất sớm đã quay về nhà, nhưng Tiếu Quân Dân lại nói mình hôm nay vẫn chưa có quay về nhà.
Ông ta vì sao phải giấu diếm sự thật mình quay về nhà đây?
Củng Phàm Tân rất muốn đem mấy vấn đề này làm cho rõ ràng, nhưng đột nhiên lại nhận được mệnh lệnh từ cấp trên, vụ án này không ngờ lại là việc ngoài ý muốn, không được tái điều tra. Củng Phàm Tân cảm thấy rất kỳ quái, không hiểu nổi vì sao cấp trên lại vội vã kết án.
Có nhiều điểm đáng ngờ không rõ ràng như vậy? kết án chẳng phải là quá qua loa sao?
Hai đứa con của Tiếu Quân Dân từ nước ngoài trở về tham dự lễ truy điệu, Tiếu Quân Dân vẻ mặt nghiêm túc, thần sắc bi triệt, Sở Dụ còn an ủi ông ta vài câu, người chết dù sao cũng không thể sống lại, nên bảo trọng than thể.
Hai đứa con cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, chỉ biết mẹ mình đang êm đẹp, chớp mắt một cái đã không còn.
Tống Minh Triều lại kè quái nhìn Tiếu Quân Dân, loại ánh mắt này làm người ta không thể nắm lấy, trong lòng Tiếu Quân Dân cảm thấy rất không thoải mái, dù sao chuyện này, ông ta cũng dùng rất nhiều thủ đoạn. Hơn nữa lại càng tin tưởng, Tống Minh Triều chắc hẳn sẽ không biết, nhưng ánh mắt của tiểu tử này lại giống như một nhát đao, một đao cắt đứt thịt người ta. Một loại cảm giác chưa từng xảy ra, khiến Tiếu Quân Dân cảm thấy nội tâm sợ hãi.
Tống Minh Triều tới gần Tiếu Quân Dân, nhẹ nhàng nói ở bên tai:
– Chúc mừng Phó Chủ tịch tỉnh Tiếu!
Trong lòng Tiếu Quân Dân chấn động, da đầu còn có chút run lên. Ông ta còn tưởng Tống Minh Triều nói là sự kiện phải chứng thực của Phó chủ tịch thường trực tỉnh. Không ngờ Tống Minh Triều ha hả cười,
– Đều nói những người đàn ông trung niên trong quan trường có tam đại hỷ sự. Thăng quan phát tài vợ chết, Phó Chủ tịch tỉnh Tiếu lại có đủ cả ba.
Tiếu Quân Dân lạnh cả người, nhìn chằm chằm Tống Minh Triều nói:
– Việc vui như vậy, hay là Chủ tịch tỉnh Tống cũng thử xem?
Tống Minh Triều liền ha ha cười,
– Cái này, tôi sẽ không đoạt cùng Phó Chủ tịch tỉnh Tiếu, vị trí Phó chủ tịch thường trực tỉnh này, Phó chủ tịch tỉnh Tiếu chỉ sợ là vô duyên rồi.
Nghe nói như vậy, sắc mặt Tiếu Quân Dân đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi, cả người giống như bị sét đánh, co giật một trận. Run giọng nói:
– Anh nói thế là có ý gì?
– Tôi nói, vị trí Phó chủ tịch thường trực tỉnh này, Phó chủ tịch tỉnh Tiếu chỉ sợ là vô duyên!
– Anh!!!