Đọc truyện Quan Đạo Chi Sắc Giới – Chương 54: Lưng chừng.
Quan Đạo Chi Sắc Giới
Tác Giả: Đê Thủ Tịch Mịch
Quyển I: Tiểu thanh niên ủy ban
Chương 55: Lưng chừng.
Nhóm Dịch : Huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Chín giờ hai mươi sáng thứ hai, Vương Tư Vũ đẩy cửa phòng họp, tới tham dự cuộc họp đầu tuần. Bởi vì là lần đầu tiên tham dự cho nên Vương Tư Vũ cố ý tới sớm mười phút, ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn hội nghị hình bầu dục, chọn vị trí ở cuối cùng. Đợi mãi vẫn không thấy có người tới, trong lòng thấy hơi buồn bực, ngày hôm qua Diệp Hoa Sinh rõ ràng nói là chín giờ ba mươi họp, hôm nay sao mà cả một cái bóng cũng chả thấy…
Đang do dự có nên ra ngoài ngó nghiêng không, cửa phòng họp đã bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên mặc đồ tây màu đen còn hơi ngái ngủ đi vào. Ông bạn này Vương Tư Vũ còn chưa gặp mặt, ước chừng khoảng bốn mươi hai bốn ba tuổi, mày rậm mắt to, tướng mạo đường đường, hơi hói đầu, trên khuôn mặt còn lộ ra chút mệt mỏi.
Người nọ thấy Vương Tư Vũ đã ngồi ở đó, thần sắc có chút kinh ngạc, đứng chần chờ cạnh cửa một chút, rồi cũng cắp cặp đi tới, yên lặng ngồi ở đầu bên kia. Hai người đều không nói gì, chỉ trao đổi ánh mắt, gật đầu với nhau, coi như là chào hỏi.
Vương Tư Vũ đột nhiên nhớ tới, ngày đó ở trên bàn tiệc có nghe nói một vị Thành phó huyện trưởng phụ trách ngân hàng không tới tham dự, xem ra hẳn là ông bạn ở trước mặt, chỉ có điều lúc này còn chưa rõ ông ta là người ở phe nào.
Trong căn phòng họp rõ to lại chỉ có hai người ngồi chờ, tới chín giờ bốn mươi phút, ba người Diệp Hoa Sinh mới chậm rãi đi vào, ngồi lần lượt xuống phía bên trái.
Lại thêm hai ba phút nữa, Ngụy Minh Lý mới cùng Trương Chấn Vũ dẫn theo vài người nói nói cười cười đi đến, hắn ngồi xuống liền cười với Vương Tư Vũ từ xa xa. Vương Tư Vũ cũng gật đầu mỉm cười, thầm nghĩ rằng chiêu xả da hổ làm cờ quả nhiên là hữu hiệu. Ngụy lão nhị hẳn là đã biết Đồ Phong ra tay xử hắn, nhưng rốt cuộc là do ý của thư ký, hay là do lão gia tử muốn chỉnh hắn thì Ngụy lão nhị không thể rõ được.
Sau khi những người khác đều đã đến đông đủ, Trâu Hải mới rì rì đi vào phòng họp, sau khi ngồi xuống, cũng cười với Vương Tư Vũ, nói trêu: “Vương huyện trưởng tới hay lắm, giờ đây chúng ta đã có tám phó huyện trưởng, cái này gọi là bát tiên quá hải, các hiển kỳ năng* đó, chúng ta cùng nhau họp mưu họp sức, nỗ lực để năm nay tiến lên được một nấc thang mới.”
(* ỷ chỉ mỗi người có sờ trường riêng của mình)
Vương Tư Vũ cười cười, không nói gì, hắn biết, với quy mô của huyện Thanh Dương, nhiều nhất chỉ cần năm phó huyện trưởng mà thôi, cho dù là mình thuộc biên chế của thành phố, không chiếm danh ngạch ở trong huyện, thì nhiều nhất cũng chỉ có thể có sáu huyện trưởng. Một huyện nghèo khó mà có tới tám huyện trưởng, khẳng định là không hề hợp lý, nhưng đó cũng không chỉ là vấn đề của riêng huyện Thanh Dương, tỉnh Hoa Tây mấy năm nay vẫn luôn là quan nhiều hơn việc, trung ương đã năm lần bảy lượt yêu cầu thu gọn, nhưng lúc về đến địa phương, thì lại là một vòng tuần hoàn không thay đổi cứ thu gọn rồi lại phình ra rồi lại thu gọn rồi lại phình ra.
” Vương huyện trưởng, hôm nay là lần đầu tiên anh tham gia vào cuộc họp huyện trưởng, mọi người vỗ tay nào!”
Ngụy Minh Lý thừa dịp Trâu Hải đang uống trà, liền đoạt lấy đề tài. Hắn vừa dứt lời, vài phó huyện trưởng ở bên người liền nhiệt liệt vỗ tay. Trâu Hải buông chén trà khẽ gật đầu, đám người Diệp Hoa Sinh cũng ăn theo vỗ tay ầm ỹ.
Vương Tư Vũ vội khiêm tốn nói: “Tôi tuổi trẻ còn thiếu kinh nghiệm, tới nơi này là để học tập từ các vị lãnh đạo, lấy rèn luyện làm việc chính, nhưng mà tất nhiên, tôi nhất định sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ mà Trâu huyện trưởng cùng Ngụy huyện trưởng giao phó, làm tốt công tác của mình.”
Trâu Hải liếc mắt nhìn Ngụy Minh Lý, cười cười, châm một điếu thuốc, lắc đầu nói: “Vương huyện trưởng quá khiêm tốn, anh là cán bộ từ thành phố xuống, trình độ lý luận cao, không giống những cán bộ ở huyện như chúng tôi, chỉ biết pha trò mà thôi.”
Ngụy Minh Lý biết Trâu Hải đang châm chọc mình, cũng không tức giận, mắt híp lại cười nói: “Vương huyện trưởng, anh cũng đừng khiêm tốn, năng lực của anh mọi người đều đã rõ ràng rồi, muốn xem anh có bao nhiêu năng lực thì trước phải xem tửu lượng của anh như thế nào, tôi thấy một mình Vương huyện trưởng có thể địch được ba đó.”
Trâu Hải nghe thấy vậy thì cười ha hả, liền nói theo lão: “Vương huyện trưởng à, huyện trưởng Minh Lý thích nhất là những cán bộ biết uống rượu, ông ấy thường nói trong bụng tể tướng có thể chống thuyền, trong bụng huyện trưởng có thể chứa rượu. Trong số những phó huyện trưởng của chúng ta, tửu lượng của ông ấy luôn đứng hàng đầu, lần này anh tới rồi, cần phải tiêu diệt uy phong của ông ta, hôm nào anh và ông ấy đấu trên bàn rượu đi, tôi thấy thế này, lấy một thứ gì đó đặt cược, ai thắng thì sẽ làm phó huyện trưởng thường trực, thua thì phải cởi truồng đi về thôn chăn trâu.”
Những người trong phòng nghe thấy vậy thì đều cười ha hả, Ngụy Minh Lý nâng chén uống một ngụm trà, nâng tay phải vén tóc về sau, bắt chéo chân, cười sang sảng nói: “Đề nghị của Trâu huyện trưởng thực không tồi, tôi thấy hay là như vầy, hôm nào đó để tôi uống với Vương lão đệ đi, dù sao tôi cũng không sợ đi về thôn chăn trâu, Ngụy lão nhị tôi dù gì cũng đã từng làm thôn trưởng, không tới ba năm đã lên được phó huyện trưởng, nếu mà lo lắng cái này thì còn làm được cái công tác gì nữa, các anh nói có đúng không?”
Ngụy Minh Lý vừa dứt lời, vài phó huyện trưởng bên cạnh hắn lập tức gật đầu phụ họa, nói: “Đúng đúng đúng, năng lực công tác của Ngụy huyện trưởng thì ai cũng thấy rõ.”
Vương Tư Vũ thấy hai người bọn họ kèn cựa nhau, liền mỉm cười không nói gì, nếu người ta đã thích trò gà nhà đá nhau thì mình cũng cứ thành thực lui đi là hay nhất. Hắn quét mắt nhìn khắp bàn một vòng, phát hiện ra một hiện tượng cực kỳ thú vị, Trâu Hải cùng những người ủng hộ ông đều dùng cốc inox, mà đám người Ngụy Minh Lý thì lại dùng cốc thủy tinh, hai bên phân biệt rõ ràng, cực kỳ khác nhau. Chỉ có vị lão huynh ngồi ở bên cạnh là không có chén trà, cúi gằm đầu xuống, hình như là đang ngủ gật.
“Hay là vị lão huynh này cũng giống mình, thuộc phái lưng chừng?” Vương Tư Vũ mừng rỡ trong lòng, mở túi ra, đưa tay vào lấy ra một cái cốc hình phim hoạt hình, mặt trên có in hình thỏ và chó sói trong phim Hãy đợi đấy.
Cốc của Vương Tư Vũ là do Phương Tinh đưa cho, cái cốc của hắn sớm đã bị cô nhóc đó ném vào thùng rác, lúc này thấy mọi người chung quanh đều ném ánh mắt tới, Vương Tư Vũ vẫn bình thản ung dung, uống một ngụm trà, còn chẹp chẹp miệng, bộ dáng rất là hưởng thụ.
Sau khi hội nghị chính thức bắt đầu, Trâu Hải lấy ra từ trong túi xách một xấp văn kiện, đều là những chủ trương mới nhất mà thượng cấp phát xuống, cần phải học tập lĩnh hội.
Những phó huyện trưởng ở đây đều đã có văn kiện này, chỉ riêng Vương Tư Vũ là chưa có, Diệp Hoa Sinh liền đưa phần của mình cho Vương Tư Vũ. Trâu Hải ho khan một tiếng, nhìn bốn phía chung quanh, bắt đầu đọc báo cáo. Vương Tư Vũ cũng giống những người khác, ngồi nghiêm chỉnh, tay cầm bút ký tên, không ngừng vẽ vẽ lên trên văn kiện, thi thoảng còn ho khan một tiếng, nâng cốc lên uống một ngụm trà.
Nội dung trong văn kiện rất nhiều, Trâu Hải lại nói quá chậm, nói được một đoạn ngắn lại dừng lại, uống một ngụm nước trà. Muốn chết người chính là, ông còn luôn luôn thêm vào một chút nhận thức của mình, có khi còn không cẩn thận lạc đề ngàn dặm, sau đó lại vòng vèo trở lại.
Vương Tư Vũ không còn kiên nhẫn mà nghe nữa, liền ném văn kiện sang một bên, ở một mặt giấy còn trắng vẽ một vài nhân vật cổ trang. Một là Trâu Hải cưỡi ngựa Xích Thố múa Thanh Long Yển Nguyệt Đao bổ mạnh về phía Ngụy Minh Lý, mà Ngụy Minh Lý thì cưỡi ngựa Ô Truy múa Bát Xà Mâu xông lên đón đỡ, bên cạnh đám người Cảnh Bưu nắm mười tám loại binh khí đang hỗn chiến, chỉ có hắn ở trên đài cao là chít khăn ngồi tư thế oai hùng, mà vị phó huyện trưởng ngủ gà ngủ gật kia thì ăn mặc bộ dáng đồng tử, đang đứng bên cạnh cẩn thận hầu hạ.
Vương Tự Vũ vẽ vô cùng tốt, những nét đặc thù trên khuôn mặt nhân vật đều vô cùng chuẩn, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn, người ở đây đều bị hắn vẽ vào hết, đang lúc chơi cao hứng thì Trâu Hải đã đọc xong báo cáo.
Mấy cái đề tài thảo luận tiếp theo đều suôn sẻ, trên cơ bản là Trâu Hải nói xong, Ngụy Minh Lý lại bổ sung thêm vài câu, sau đó mọi người liền giơ tay thông qua, sự tình coi như đã được định.
Vương Tư Vũ cuối cùng cũng rõ phân công của mình, đúng như lời Lý Thanh Mai nói, hiệp trợ phó huyện trưởng thường trực Ngụy Minh Lý làm tốt công tác kêu gọi nhà đầu tư, hơn nữa còn phân công quản lý công nghiệp và vận hành kinh tế công nghiệp, phân công quàn lý những đơn vị trong tiểu khu công nghiệp Thanh Dương, những xí nghiệp vừa và nhỏ, những xí nghiệp nhà nước đang thay đổi cơ chế.
Ở phần cuối buổi thào luận, Trâu Hải cùng Ngụy Minh Lý sinh ra bất đồng cực lớn, chính là vấn đề phương hướng phát triển kinh tế năm nay của Thanh Dương. Cái này trước tiên cần phải thảo luận trong cuộc họp huyện trưởng, sau khi đạt được nhận thức chung thì sẽ họp thường ủy, thường ủy họp xong nếu thông qua, là có thể đưa ra trong hội nghị cán bộ ba cấp của huyện để xác nhận. Đề tài thảo luận này mới là tiêu điểm của hội nghị huyện trưởng hôm nay.
Thái độ của Ngụy Minh Lý là ủng hộ hình thức phát triển vốn có, tiếp tục kiên trì hình thức phát triển lập huyện nông nghiệp, mở rộng mô hình nhà kính trong toàn bộ 14 huyện, thúc đẩy mạnh việc ứng dụng bức xạ lên sự sinh sản của rau dưa và hoa quả.
Trâu Hải thì lại chủ trương cố gắng thay đổi lối phát triển hiện giờ, đề nghị nếu muốn phát triển được lâu dài thì làm giàu công nghiệp mới là trọng tâm chính. Hai năm kinh nghiệm vừa qua đã chứng minh rằng sự phát triển nông nghiệp có ảnh hường cực kỳ hữu hạn đến nền kinh tế Thanh Dương.
truyện cập nhật nhanh nhất tại chấm
Xoay quanh cái vấn đề này, người ở hai bên trận doanh đều tranh luận không ngớt, Trương Chấn Vũ nổ phát pháo đầu tiên, hắn cau mày lên tiếng: “Ý muốn của Trâu huyện trưởng là tốt, về mặt lý luận cũng trôi chảy, nhưng lại không suy xét đến đặc điểm địa phương của Thanh Dương. Huyện Thanh Dương không có tài nguyên khoáng sản phong phú, công nghiệp nặng nghèo nàn, công nghiệp nhẹ lại càng không phải nói, đại đa số những xí nghiệp chế tạo đều bị đào thải trong thị trường cạnh tranh. Toàn huyện có hơn 30 nhà xưởng thì nay đã đóng cửa bảy phần, chỉ còn lại không đến mười xí nghiệp, tỉ suất đa số là không quá 50%, trong một năm thì làm nửa năm nghỉ nửa năm, dưới tình huống như vậy mà nói đến việc phát triển công nghiệp thì quả đúng là mặc áo dạ đi đêm.”
Vương Tư Vũ nghe thấy vậy thì không khỏi âm thầm gật đầu, Trương Chấn Vũ này xem ra quả là một nhân tài, hắn là phó huyện trưởng quản lý giáo dục, nhưng mà cũng có hiểu biết về mặt công nghiệp, nghĩ lại cũng thấy bình thường, dù sao vợ người ta cũng đã làm trong mảng công nghiệp hai năm nay rồi.
Diệp Hoa Sinh thấy Trương Chấn Vũ lên tiếng, liền cũng vuốt râu phản kích, nói các anh đã lập huyện nông nghiệp hơn hai năm rồi, kết quả là có bao nhiêu ngân khố của huyện giắt răng ra đều bị các anh mang đi làm nhà kính hết. Thế cũng chăng sao, nhưng mà năm đầu tiên các anh lại chưa nắm vững được kỹ thuật, khiến cho nhà kính có độ ẩm và nhiệt độ cao phát sinh sâu bệnh, các anh cũng mặc kệ, giơ lên cái cờ hiệu khảo sát rồi đi ra ngoài chơi liền hai tháng, sau khi trở về thì trồng mèo vẽ hổ, cuối cùng làm cho sâu bệnh trở nên nghiêm trọng hơn, vài thôn trấn được đưa ra làm thí điểm chịu tổn thất nghiêm trọng, dân trồng rau ngày nào cũng đến huyện ủy ủy ban huyện để làm loạn, cuối cùng phải bồi thường cho người ta một khoản phí tổn thất. Năm thứ hai vấn đề sâu bệnh đã được giải quyết, thì ngay lúc tới gần mùa thu hoạch giá cả đồng loạt xuống dốc, rau trồng nhà kính mà chỉ có thể bán bằng giá rau trồng ngoài ruộng, còn nếu tự mình mang đi bán thì riêng cái phí chuyên chở cũng đã bằng tiền lãi.
Phó huyện trưởng quản lý nông nghiệp là người của Ngụy Minh Lý, hắn nghe thấy vậy thì cười lạnh, xoay xoay cốc thủy tinh nói: “Ném tiền vào trong nông nghiệp, ít nhất còn có thể thấy nảy mầm, nếu ném vào trong công nghiệp, máy móc “xịch xịch” vài cái là cả lũ húp nước lã hết. Hơn nữa, trước kia là do phân phối không họp lý khiến cho việc tiêu thụ rau quả rơi vào tình thế thắt nút cổ chai, hiện giờ đang nhanh chóng cải tổ rồi, vụ mùa thu hoạch này hẳn là đã được khai thông, lập huyện nông nghiệp là căn bản, đáng tin cậy nhất.”
Trợ lý huyện trưởng Cảnh Bưu cầm lấy cái cốc đập mạnh lên bàn, xắn tay áo lên nói: “Ném vào nông nghiệp các anh chỉ thấy nở hoa chứ chả thấy kết quả đâu, làm nông nghiệp hai năm chẳng những không gia tăng được nguồn thu, ngược lại còn tổn thất hơn năm trăm vạn, chừng đó tiền không bằng đưa thẳng cho nông dân làm trợ cấp cho rồi, việc làm hiện giờ của các anh căn bản là không theo đúng quy luật tuần hoàn của thị trường.” xem tại