Bạn đang đọc Quan Đạo Chi Sắc Giới – Chương 33: Ra tay nghĩa hiệp.
Quan Đạo Chi Sắc Giới
Tác Giả: Đê Thủ Tịch Mịch
Quyển I: Tiểu thanh niên ủy ban
Chương 33: Ra tay nghĩa hiệp.
Nhóm Dịch : Huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Vương Tư Vũ thấy mọi việc đã được giải quyết, bèn dẫn Phương Tinh và đội cảnh sát rời khỏi, trước khi đi hướng đôi mắt u buồn nhìn về phía căn phòng Trương Thiện Ảnh đang tự nhốt mình trong đó, ngồi trên xe trên đường về, tâm trạng Vương Tư Vũ đan xen nhiều cảm xúc phức tạp, đắng cay ngọt bùi mặn chát chua xót giằng xé con tim, cảm giác ấy khó chịu vô cùng.
Chiếc xe taxi lao bon bon trên mặt đường trải nhựa được 10 phút, Phương Tinh đột nhiên hét gọi tài xế dừng xe, Vương Tư Vũ ngơ ngác không biết xảy ra chuyện gì, Phương Tinh mở cửa xe nhảy xuống, Vương Tư Vũ vội trả tiền xe chạy xuống theo, chỉ thấy con bé đi thẳng tới một quầy bói toán cách đó mười mấy mét, Vương Tư Vũ lắc đầu ngao ngán: “Tiểu Tinh, em là trí thức hiện đại đó nha, tại sao lại tin những trò mê túi thời phong kiến thế hả?”
Phương Tinh cười hi hí tinh nghịch, nói: “Anh Tiểu Vũ, chúng ta bói thử về tình duyên đi! Mặc kệ có chính xác hay không, chỉ vui thôi mà.”
Vương Tư Vũ thấy lão thầy bói mặc một chiếc áo bông cũ mèn, nhiều chỗ bị sút chỉ bông độn trong đó lòi cả ra ngoài, đeo thêm một chiếc kính đen dày cộm, khuôn mặt gầy còm như suy dinh dưỡng, bèn lắc đầu nói: “Nếu ông ta mà bói linh thì không cần làm ăn vào thời tiết lạnh giá thế này rồi!”
Phương Tinh mặc kệ Vương Tư Vũ phản đối, chạy lăng xăng tới chỗ ông thầy bói, hí hửng nói: “Tôi muốn hỏi về tình duyên.”
Ông thầy bói thấy có mối làm ăn, mừng rỡ tiếp đón khách quý, đôi tay gầy gò lôi từ túi áo ra nửa cây bút chì, lại xé một tờ giấy báo cũ, cười nham hiểm nói: “Cô bé, hỏi tình duyên phải trả 20 tệ, cô trả tiền trước, sau đó viết một chữ vào giấy!”
Vương Tư Vũ nhìn bộ dạng háo hức của Phương Tinh, không muốn làm cô mất hứng, đành móc ra tờ 20 tệ trả cho ông thầy bói, Phương Tinh cầm lấy bút chì, viết lên tờ báo tên của mình, chữ “Tinh”.
Ông thầy bói lầm bầm tính toán hồi lâu, gật gù phán: “Cô bé, chồng tương lai của cô họ Vương.”
Phương Tinh nghe xong vui mừng nhẩy cẫng lên, kéo lấy tay Vương Tư Vũ hí hửng reo hò: “Anh Tiểu Vũ, thật là linh nghiệm quá!”
Vương Tư Vũ đứng kế bên nhíu mày hỏi: “Tại sao ông biết chồng tương lai của cô ta họ Vương?”
Ông thầy bói tháo kính đen xuống, dùng tay áo lau chùi xong đeo vào, cười tủm tỉm giải thích: “Chữ Tinh do 3 chữ Nhật hợp thành, chữ Nhật lại là chữ Khẩu chứa chữ Nhất, vậy 3 gạch cộng một gạch kết nối nhau chẳng phải là chữ Vương sao? Tôi đoán không sai đâu, nhất định là họ Vương.”
Vương Tư Vũ vẫn tỏ ra không tin, đề nghị: “Trò đoán chữ này trước kia tôi cũng từng biết qua, đều là mánh khóe lừa sự cả tin của người ta, như vậy đi, tôi cũng viết một chữ, nếu ông bói chính xác thì tôi đưa thêm 20 tệ, còn không thì ông trả lại 20 tệ vừa rồi cho tôi.”
Ông thầy bói lắc đầu xua tay ngay lập tức: “Làm nghề thầy bói như chúng tôi không thể trả tiền ngược cho khách, đó là quy tắc do tổ sư gia đặt ra, cùng lắm tôi khuyến mãi cho cậu, bói giúp cậu một chữ miễn phí, nhưng 20 tệ vừa rồi của cô bé này sẽ không trả lại đâu.”
Vương Tư Vũ gật đầu đồng ý, hắn vừa từ nhà Trương Thiện Ảnh ra về, trong lòng cứ canh cánh cô nàng, bèn cầm bút chì lên viết chữ “Ảnh” ngay ngắn lên tờ báo cũ nát, từ tốn nói: “Tôi sẽ bói chữ này!”
Ông thầy bói liếc vào tờ báo, hỏi: “Cậu muốn hỏi về vấn đề gì?”
“Vấn đề gì cũng được, ông cứ nói ra thử!” Vương Tư Vũ vốn không tin mấy trò bói toán, chỉ là vừa rồi thấy ông thầy bói này giải thích chữ “Tinh” có vẻ hợp tình hợp lý nên muốn xem lần này ông ta diễn giải chữ “Ảnh” như thế nào.
Ông thầy bói tằng hắng một tiếng, nói ngay không cần suy nghĩ: “Anh bạn trẻ, theo chữ Ảnh này cho thấy, quê của cậu không phải ở đây, mà là ở Bắc Kinh.”
Vương Tư Vũ giật mình kinh ngạc, vội hỏi: “Tại sao lại nói thế?” (.
Ông thầy bói chỉ tay vào tờ báo cũ, dõng dạc nói: “Bên phải chữ Ảnh là 3 dấu phẩy giống chữ Hương trong quê hương bị thiếu mất nét kết nối, nghĩa là cậu đã rời xa quê hương nhiều năm rồi, còn bên trái là chữ Cảnh, Cảnh được ghép bởi chữ Nhật ở trên và chữ Kinh bên dưới, cho biết quê nhà cậu ở Bắc Kinh đang sáng như mặt trời trên cao. Anh bạn trẻ, đừng mất thời gian ở Thanh Châu nữa, mau về Bắc Kinh nhận tổ tông đi!”
Vương Tư Vũ ngơ ngác đứng như trời trồng, ông thầy bói này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Ông thầy bói đột nhiên vẫy tay bảo Phương Tinh lại gần, nói: “Cô bé, đưa nhánh cây chạm khắc đang cầm trên tay tôi xem nào!”
Phương Tinh đưa nhánh cây do Trương Thiện Ảnh qua cho ông thầy bói, ông ta xem xét tỉ mỉ hồi lâu, chợt thở dài phán: “Món đồ này đã thành tinh rồi, xem ra chồng tương lai của cô đã rơi vào tay con yêu nữ này rồi…”
Nói đến đây, ông thầy bói ngẩng đầu lên liếc xéo Vương Tư Vũ, trả nhánh cây cho Phương Tinh, rồi không nói thêm gì nữa.
Vưong Tư Vũ tất nhiên hiểu ý ông ta ám chỉ cái gì, vội móc tiếp ra 20 tệ đặt lên bàn, kéo tay Phương Tinh chạy nhanh. Vừa chạy vừa cố sức thuyết phục: “Đó là trò lừa gạt để kiếm miếng cơm ấy mà! Em đừng tin ông ta!”
Ông thầy bói nghe nói vậy có vẻ không vui, bèn đuổi theo chặn hai người lại, cầm viết vẽ nhanh lên một tờ giấy, sau đó gấp lại nhét vào tay Vương Tư Vũ, nói: “Tôi có lừa gạt hay không thì 3 ngày sau cậu mở tờ giấy ra xem ắt biết! Hừ!”
Vương Tư Vũ cảm thấy ông thầy bói này hơi cổ quái, liền nhét tờ giấy vào túi. Phương Tinh cười hi hí nói: “Hôm ngy gặp được một kỳ nhân ở đây, khi nào về nhà em phải nói với bố và dì Tuyết Oanh mới được, trò này vui quá!”
Vương Tư Vũ tuy tỏ ra dửng dưng không quan tâm, nhưng hắn cố tình bước chậm lại dỏng tai lên nghe ngóng, chỉ nghe ông thầy bói đứng sau lưng lầm bầm nhỏ tiếng: “Mười người bên cạnh, mười người nằm dưới. Ài! Cậu trai trẻ này suốt đời không trả hết nợ phong lưu…
Vào chiều thứ ba, Vương Tư Vũ bước vào phòng làm việc Chu Tùng Lâm báo cáo về công tác đấu thầu công trình trang trí nội ngoại thất tòa nhà văn phòng mới của thành ủy, sau khi công trình mở thầu công khai sẽ mời các chuyên gia về lĩnh vực kiến trúc ở đại học Hoa Tây đến tham gia tư vấn, như thế công việc sẽ suôn sẻ hơn, vừa không đắc tội với những công ty có sân sau nếu không trúng thầu, vừa thể hiện tính công bằng dân chủ trong cách chọn thầu của văn phòng ủy ban, ngoài ra còn giúp đảm bảo chất lượng công trình.
Chu Tùng Lâm rất xem trọng ý kiến đề xuất của Vương Tư Vũ, nói có thể thử nghiệm xem sao, nếu đạt hiệu quả tốt sẽ nhân rộng cách làm này ra ở các hạng mục công trình khác. Tất nhiên, cả hai người đều hiểu đây là biện pháp đối phó tạm thời, vì một số chuvên gia không đáng tin cậy, thậm chí họ đã bị các công ty lớn mua chuộc rồi. Vương Tư Vũ đưa ra cách này chẳng qua không muốn chuốc những rắc rối không cần thiết vào thân, chặn họng một số kẻ chống đối, có gì cứ đưa đám chuyên gia ra làm bia đỡ đạn.
Vương Tư Vũ quan sát thấy sắc mặt Chu Tùng Lâm không tốt lắm, tưởng bệnh dạ dày của ông lại tái phát, liền sốt sắng lấy thuốc cho ông uống. Chu Tùng Lâm xua tay nói: “Không phải dạ dày tôi có chuyện, mà là vừa dự cuộc hợp ủy viên thường trực xong, bị họ tranh cãi đến nỗi nhức đầu chóng mặt ù tai.”
Vương Tư Vũ gật gù tỏ vẻ thông cảm: “Bây giờ ở bên ngoài đồn ầm lên nói mâu thuẫn giữa Trương Dương bí thư và Trình thị trưởng đã hoàn toàn công khai rồi.”
Chu Tùng Lâm nhăn mặt than thở: “Tất cả đều do lão Liễu Tường Vân phá đám, sang năm lão ta chắc chắn phải về hưu rồi nên không còn sợ gì nữa, cứ liên tục gây hấn khắp nơi, Trình thị trưởng chính là bị lão ta cột lên chiến xa đấy, bây giờ xem ra lão Trình đã quyết chí ra đi rồi, tiếc quá! Năng lực phát triển kinh tế địa phương của ông ấy rất có bài bản.”
Vương Tư Vũ nhíu mày hỏi: “Xem ra lại phải thay thị trưởng rồi, trong 4 năm thay 2 thị trưởng, áp lực bên Trương bí thư xem ra cũng không nhỏ?”
Chu Tùng Lâm khẽ gật đầu xác nhận, đưa tách trà lên môi hớp một ngụm, thẳng thắn nói: “Trương bí thư cái gì cùng tốt, chỉ là hơi gia trưởng một chút, nếu như nhân sự chính quyền cấp cao của thành phố cứ thay đổi xoành xoạch thì ảnh hưởng không tốt đến nền kinh tế Thanh Châu đâu!”
Vương Tư Vũ châm một điếu thuốc, hít một hơi sâu, âu sầu nói: “Đều là đầu bếp giỏi, nhưng không thể cùng nấu một nồi canh ngon, người này bỏ nhúm muối, người kia thêm thia đường, nồi canh không bét nhè mới lạ!”
Chu Tùng Lâm rất tán thành cách nhìn nhận của Vương Tư Vũ, ông đặt lưng xuống ghế sofa, im lặng suy tư hồi lâu, nhẹ nhàng nhận xét: “Mỗi một vị thị trưởng đều có lý tưởng chính trị và tư tưởng công tác riêng, thay đổi liên tục sẽ ảnh hường nghiêm trọng tính thực thi của các chính sách, Trương bí thư không hiểu rõ điều này! Khụ khụ.
Hai người đang bàn luận chuyện thời sự, thư ký chuyên trách Vu Bân của Trương bí thư đẩy cửa bước vào, Chu Tùng Lâm vội đứng dậy tươi cười hớn hở nghênh đón, quay sang Vương Tư Vũ nháy mắt ra hiệu, hắn vội cáo từ rút ra ngoài.
Lúc sắp tan sở, Vương Tư Vũ đột nhiên nhận được điện thoại của Phương Như Hải, vừa bắt máy lên đầu dây bên kia đã nôn nóng hỏi: “Tiểu Vũ, Tiểu Tinh nhà tôi có phải đã đến chỗ cậu không?”
Vương Tư Vũ thành thật trả lời đúng là đang ở chỗ hắn, Phương Như Hải thế mới an tâm, thì ra vợ chồng ông sau khi đến Hải Nam liên tục 3 ngày liền gọi về nhà thấy không ai bắt máy, gọi vào số máy di động của Phương Tinh cũng không được, hỏi gia đình thân thích ai cũng bảo Phương Tinh không có đến, hai vợ chồng hoảng sợ, tưởng có chuyện gì bất trắc xảy ra nên vội quay về Ngọc Châu.
Đi tìm khắp nơi không thấy Phương Tinh, cuối cùng Trần Tuyết Oanh tìm ra manh mối từ cuốn nhật ký của con bé, trong đó có mấy trang viết đầy họ tên của Vương Tư Vũ, lại tra được trên điện thoại bàn có ghi nhận số Vương Tư Vũ từng gọi đến, bèn hối thúc Phương Như Hải gọi tới hỏi cho rõ.
“Đứa con hư đốn này! Sau khi về nhà tôi phải dạy dỗ nó một trận nên thân mới được!” Phương Như Hải tức giận nói, nhưng Vương Tư Vũ nghe ra ông đã an tâm khi biết Phương Tinh vẫn an toàn.
Vương Tư Vũ sợ Phương Như Hải trách mình nên giải thích trước cho chắc ăn: “Tiểu Tinh trước khi đến đây không hề gọi điện thông báo với tôi trước, con bé này quả thật hơi to gan!”
Phương Như Hải hừ một tiếng, bất mãn oán trách: “Tất cả đều do dì Tuyết Oanh của nó nuông chiều quá nên thành ra hư đốn thế này! Mỗi lần tôi đánh nó đều bị can ngăn, làm nó bây giờ chẳng biết sợ ai cả, tôi nói gì cùng bỏ ngoài tai rồi!”
Vương Tư Vũ nghĩ ngợi sang chuyện khác, nói: “Vừa đúng lúc có việc này cần nhờ thầy giúp đỡ đây ạ!”
Tiếp đến hắn bèn kể lại chi tiết cảnh đời đáng thương của Huệ Huệ, Phương Như Hải quả nhiên có tấm lòng hiệp nghĩa, nghe xong vỗ ngực nhận lời ngay: “Việc này cậu cứ yên tâm! Tôi sẽ phái người tới Thanh Châu làm một phóng sự, sau đó phát sóng trên đài truyền hình tỉnh, khi ấy những tấm lòng nhân ái sẽ cùng nhau giúp đỡ Huệ Huệ. quyên góp đủ chi phí điều trị chắc không thành vấn đề.”
Dừng lại giây lát, Phương Như Hải lên tiếng khen ngợi: “Tiểu Vũ, cậu khá đấy! Giống y như tôi hồi còn trẻ, cậu hãy trông nom kĩ Tiểu Tinh, mấy ngày nữa bảo nó về chung với người của đài truyền hình. Hừ! Lần này tôi phải nghêm khắc dạy bảo nó mới được!”
Đặt điện thoại xuống, tâm trạng Vương Tư Vũ rất vui, hắn rời khỏi văn phòng ủy ban, đi mua một vài món rồi đến thẳng bệnh viện Nhân Dân số 1.
truyện cập nhật nhanh nhất tại chấm
Người nhà họ Dương đều có mặt ở bệnh viện, thấy Vương Tư Vũ đến thăm liền dâng trà rót nước. Dương Huệ Huệ vui mừng khôn xiết, lớn tiếng hét lên: “Chú xem, cháu không có khóc nè! Không tin chú hỏi bố mẹ cháu đi!”
Vương Tư Vũ bước tới gần xoa xoa đầu cô bé, nói: “Chú tin Tiểu Huệ Huệ, Huệ Huệ vừa ngoan vừa kiên cường!”
Ngồi xuống đầu giường nói chuyện với Dương Huệ Huệ một lúc, thấy khắp người cô bé cắm chi chít ống truyền dịch, còn bé thế mà đã bị mấy căn bệnh quái ác hành hạ, Vương Tư Vũ xót xa trong lòng, sau khi an ủi vài câu, hắn đứng dậy đến bên bố mẹ Huệ Huệ báo tin đài truyền hình tỉnh sẽ đến làm phóng sự để quyên góp tiền điều trị giúp Huệ Huệ. Dương Khiết đứng bên cạnh cảm động chảy nước mắt, nói phen này Huệ Huệ có hy vọng được cứu rồi.
Vương Tư Vũ lại móc túi lấy ra một ít tiền, lần này gia đình họ Dương không chịu nhận, Vương Tư Vũ đang nhét vào tay họ thì đột nhiên một gã đàn ông cao ráo gầy gò mặc áo bác sĩ uống say be bét đẩy cửa bước vào, theo sau còn có vài cô y tá, bố mẹ Dương Huệ Huệ vừa nhìn thấy gã bước vào lập tức hoảng sợ, khúm núm cúi chào: “Chào Liễu phó viện truởng!”
Chỉ có Dương Khiết là mang vẻ mặt bực bội quay đi chỗ khác. Tiểu Huệ Huệ sợ hãi hét ầm ĩ: “Kẻ xấu đến rồi! Kẻ xấu đến rồi!”
Liễu phó viện trưởng vừa vào phòng đã hung hăng đưa tay đẩy bố Huệ Huệ té ngã, chồm tới phà hơi rượu vào mặt Dương Khiết mắng chửi: “Đồ nghèo đói, chẳng phải nói trong vòng 3 ngày sẽ trả hết tiền nợ cơ mà? Tiền đâu?”
Bố Huệ Huệ lồm cồm bò dậy, móc túi lấy ra một bao giấy được cột cẩn thận, tháo ra đưa qua, nói vẻ cam chịu: “Liễu phó viện trưởng, ở đây có 6000 tệ, ngài cứ kiểm đếm lại!”
Liễu phó viện trưởng hất hàm một cái, một cô y tá vội bước lên phía trước cầm lấy xấp tiền rồi bước ra khói phòng, còn gã thì lạnh lùng phán: “Tiền đã trả xong, bây giờ các người cút khỏi đây cho tao!”
Gã lại vẫy tay ra lệnh: “Mau tháo hết ống truyền dịch, làm thủ tục cho bệnh nhân xuất viện!” Mấy cô y tá đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều không nhẫn tâm, nhưng Liễu phó viện trưởng đã ra lệnh làm thế, họ đành lê bước lên phía trước.
Mẹ Huệ Huệ quỳ xuống ôm chân Liễu phó viện trưởng, dập đầu lia lịa, khóc lóc van xin: “Liễu phó viện trưởng, xin ngài hãy cho chúng tôi thêm ít thời gian, chúng tôi sắp tìm đủ số tiền phẫu thuật rồi, bây giờ ra viện thì Tiểu Huệ sẽ chết chắc, tôi cầu xin ngài đó!”
Liễu phó viện trưởng dửng dưng quay sang Dương Khiết nói: “Có cầu xin tao cũng vô ích, trừ khi con bé này chịu chiều theo tao!”
Dương Khiết tức giận sôi gan, lớn tiếng quát mắng: “Liễu Đại Nguyên, mày đừng hiếp người quá đáng!”
Liễu Đại Nguyên thấy cô vẫn không chịu khuất phục, cay cú quát to: “Vậy thì đừng hòng tao cứu chữa! Sao còn đứng ngây ra đó, mau tháo hết ống truyền dịch đi!”
Vương Tư Vũ đứng xem nãy giờ đã tức giận tên phó viện trưởng xấu xa này lắm rồi, cố kiềm nén cơn giận, hắn ngăn mấy cô y tá lại, đưa thẻ cán bộ ra nói: “Tôi làm việc ở văn phòng ủy ban, ông xem có thể thong thả cho họ vài hôm không? Bệnh viện là nơi cứu người chứ không phải ức hiếp người khác, đừng tuyệt tình quá như thế!”
Vương Tư Vũ vốn nghĩ đưa thẻ cán bộ ra đối phương sẽ nể mặt, nào ngờ tên Liễu Đại nguyên cầm lấy tấm thẻ không thèm xem đã xé làm đôi ném xuống đất, giẫm giầy lên, chỉ tay vào mật Vương Tư Vũ mắng chửi: “Mày là cái thá gì mà đứng ra nói chuyện với tao hà? Mày không biết Liễu Đại Nguyên này là ai à, trên đất Thanh Châu này có ai dám đối đầu với tao chứ? Mày chắc chán sống rồi!”
Vương Tư Vũ không kiềm chế được nữa, tung chân đạp thẳng vào bụng Liễu Đại nguyên, tiếp đến lao tới giáng cho gã một bạt tay sặc máu mồm.
Mấy cô y tá ré lên sợ hãi, Vương Tư Vũ không muốn làm Tiểu Huệ Huệ sợ hãi, lôi áo Liễu Đại nguyên kéo ra ngoài, Liễu Đại Nguyên vừa lau máu mồm vừa dọa nạt: “Ba tao là Liễu bí thư, mày dám đánh tao à? Mày chán sống rồi phải không?”
Vương Tư Vũ kéo Liễu Đại Nguyên ra ngoài hành lang, cởi áo khoác ra ném xuống đất, cưỡi lên người Liễu Đại Nguyên giận dữ quát mắng: “Mặc kệ ba mày là ngọc Hoàng, hôm nay tao phải ày một trận nhớ đời!”
Tiếp đến tát bôm bốp vào mặt Liễu Đại Nguyên làm gã rú lên đau đớn, đánh suốt mười mấy phút, Liễu Đại nguyên chịu đòn không nổi đành cúi đầu xin tha, Vương Tư Vũ thế mới dừng tay, nhưng hắn chưa kịp nhặt áo lên, hai nhân viên cảnh sát từ đâu chạy đến, thấy người bị đánh là Liễu Đại Nguyên liền xông tới còng tay Vương Tư Vũ giải đi.
Dương Khiết vội nhặt lấy áo khoác và túi xách của Vương Tư Vũ chạy theo, nói với một viên cảnh sát: “Tôi là nhân chứng, tôi muốn đi theo, anh ta vô tội, chính tên Liễu Đại Nguyên đó mới đáng bị bắt!”
Tên cảnh sát lạnh lùng phán: “Có vô tội hay người tốt không đến lượt cô nói, tôi thấy hắn mới là kẻ xấu đó!”
Dương Khiết tức giận phản bác: “Các người và tên họ Liễu kia cùng một bọn, chắc chắn sẽ đảo ngược trắng đen rồi.”
Vương Tư Vũ nháy mắt ra hiệu cô đừng làm dữ, nói: “Mọi việc rồi sẽ ổn cả thôi, cô đừng tranh cãi với họ nữa!”
Hai người theo nhân viên cảnh sát leo lên xe về đồn cảnh sát khu vực, lúc ngồi trên xe, Vương Tư Vũ đột nhiên nhớ ra mảnh giấy của ông thầy bói, bèn thò tay vào túi lấy mảnh giấy mờ ra xem, Chỉ thấy trên đó viết: “Trong vòng 3 ngày sẽ có tai họa lao tù, nhưng không cần lo lắng, mọi việc sẽ ổn, lần này tuy cậu may mắn thoát nạn, nhưng sau này vẫn còn nhiều kiếp nạn chực chờ, mau rời khỏi nơi này đến Bắc Kinh đi, nơi đó mới là miền đất hứa dành cho cậu.”
Vương Tư Vũ không dám tin vào những gì mình vừa đọc, cuối tờ giấy có ghi thêm: Đại sư bói toán cấp quốc gia Yêu Đồng.