Quan Đạo Chi Sắc Giới

Chương 31: Kế hoãn binh.


Bạn đang đọc Quan Đạo Chi Sắc Giới – Chương 31: Kế hoãn binh.


Quan Đạo Chi Sắc Giới
Tác Giả: Đê Thủ Tịch Mịch

Quyển I: Tiểu thanh niên ủy ban
Chương 31: Kế hoãn binh.

Nhóm Dịch : Huntercd
Nguồn: Sưu tầm


Đúng lúc này Đặng Hoa An đẩy cửa bước vào, trên tay cầm hai túi trái cây và một hộp bánh kem, bước đến bên đầu giường đặt xuống, nhẹ nhàng nói: ‘Tiểu Huệ Huệ, chú Đặng đến thăm cháu nè, còn mang cho cháu nhiều món ăn ngon, thích nhé!”

Cô bé khóc lóc cầu xin: “Cháu không cần thứ gì cả, chú ơi, cầu xin chú đừng bắt ba mẹ và cô cháu, họ đều là người tốt, chú cũng là người tốt, người tốt chỉ bắt người xấu, không được bắt người tốt!”

Đặng Hoa An thở dài một tiếng, quay sang Vương Tư Vũ nói: “Tôi làm cảnh sát bao nhiêu năm rồi, gặp toàn bọn tội phạm đổ tội cho nhau, còn như họ giành nhau nhận tội kêu tôi bắt vào tù thì đây là lần đầu. Ài! Đứa bé này tội nghiệp quá!”

Vương Tư Vũ vỗ vỗ trán, đề nghị: “Chuyện xảy ra coi như bỏ qua được không? Tôi không có báo cảnh sát, tìm anh đến giúp đỡ cũng là lấy danh nghĩa bạn bè, việc này họ cũng đã hối hận lắm rồi, bây giờ việc cần thiết là nghĩ cách giúp cô bé.”

Đặng Hoa An vui mừng đồng ý ngay: “Người anh em, nếu cậu đã nói thế thì tôi cũng tán thành thôi! Hai ngày nay vì lo vụ này mà tôi không có về sở cảnh sát giải quyết công vụ, tôi về đó gấp đây!”

Nói xong, Đặng Hoa An cúi xuống hôn vào mặt cô bé, ghé tai nói nhỏ: “Tiểu Huệ Huệ, cháu là cô bé ngoan nhất trên đời này!”

Huệ Huệ chớp chớp mắt, mấp máy môi nói câu cám ơn.


Đợi sau khi Đặng Hoa An rời khỏi, Vương Tư Vũ lấy ra một xấp tiền nhét vào tay ba Huệ Huệ, yêu cầu: “Số tiền này ông hãy dùng tạm, tiền chữa trị cho Huệ Huệ tôi sẽ nghĩ cách giúp.”

Ba người trong phòng đều bất ngờ trước hành động của Vương Tư Vũ, họ vốn nghĩ hắn chịu không truy cứu chuyện này đã cảm tạ trời đất rồi, ai ngờ hắn còn lấy đức báo oán, cầm số tiền nặng trĩu trên tay, ba Huệ Huệ vội đẩy ngược về, nói chúng tôi sao còn mặt mũi lấy tiền của anh chứ?

Vương Tư Vũ nhíu mày: “Mau cầm lấy đi! Bây giờ việc cấp bách nhất là giữ lấy tính mạng cô bé.”

Ba Huệ Huệ nuốt nước mắt nhận lấy, Vương Tư Vũ vỗ vỗ vào vai ông an ủi: “Đừng tuyệt vọng, rồi sẽ có cách giải quyết mà!” Hắn lại quay sang cô bé nằm trên giường bệnh động viên: “Huệ Huệ ngoan, cháu phải kiên cường lên, hôm khác chú sẽ đến thăm cháu, cháu khôngđược khóc nữa đâu đấy!”

Huệ Huệ mau mắn hứa: “Dạ, cháu sẽ nghe lời chú, có đau mấy cũng không khóc nữa đâu!”

Vương Tư Vũ bước lại gần nựng nhẹ cô bé. “Móc ngoéo nào!”, Huệ Huệ mỉm cười đưa ngón tay út ra, hai người móc tay với nhau.

Lúc đi đến cầu thang định xuống lầu, Vương Tư Vũ bị ai đó gọi đứng lại, hắn thấy Dương Khiết đang hối hả chạy đuổi theo, cảm kích nói: “Vị đại ca này, anh hãy cho tôi cách liên lạc đi! Anh có ơn với gia đình tôi, sau này nhất định tôi sẽ đền đáp anh!”

Vương Tư Vũ lắc đầu nguầy nguậy: “Sau này mọi người đừng làm chuyện ngốc là xem như đền đáp tôi rồi!” Vừa nói hắn vừa vẫy vẫy chiếc túi nylon chứa camera quay lén và chiếc đĩa CD, quay lưng đi thẳng xuống lầu.

Dương Khiết đỏ mặt đứng chôn chân tại chỗ hồi lâu mới quay về chăm sóc Huệ Huệ.

Vương Tư Vũ sợ Phương Tinh nghịch ngợm ra ngoài chạy lung tung xảy ra tai nạn sẽ khó ăn nói với Phương Như Hải, vừa mới ra khỏi bệnh viện hắn liền hối hả chạy về nhà, trên đường về nhận được điện thoại do Triệu Phàm gọi đến, chỉ nghe giọng sầu não của Triệu Phàm than thở: “Hôm nay là sinh nhật của chị dâu em đó, em phải đến dự tiệc nha! Quà cáp thì không cần mua đâu, nhưng nhớ nhét cho anh 300 tệ là được, mới hôm trước anh bị vợ bắt cống nộp hết tài sản rồi, bây giờ anh chỉ còn vài đồng lẻ trong túi, mua viên kẹo cũng phải trả giá, thật là mất mặt quá!”

Vương Tư Vũ cười ha hả trêu chọc: “Chị dâu làm vậy là đúng! Anh hễ có tiền là ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.”


Triệu Phàm phản pháo ngay: “Hai anh em ta đều như nhau cả mà, thế nào? Cô sinh viên kia chất lượng chứ?”

Vương Tư Vũ đành trả lời ngắn gọn: “Tạm được!”

Triệu Phàm đột nhiên nói nhanh: “Chị dâu của em đến gần kìa, anh không nói tiếp nữa! Nhớ đến dự tiệc đó, đừng quên mang theo tiền, anh Triệu đây đã người dẫn đường cho em trở thành người lớn, em không được vong ơn bội nghĩa nhé!”

Vương Tư Vũ thở dài ngao ngán: “Yên tâm đi! Em đưa anh 500 tệ luôn.”

Triệu Phàm mừng rỡ gác máy, trong lòng ngờ ngợ, hôm nay tại sao mặt trời lại mọc ở phía tây nhỉ?

Mở cửa vào nhà, Vương Tư Vũ thở phào nhẹ nhõm, Phương Tinh đang nằm sấp trên giường, vừa xem tạp chí vừa cầm một gói bánh phồng tôm ăn ngấu nghiến.

Thấy Vương Tư Vũ trở về, Phương Tinh cười hi hí ngồi dậy, nhõng nhẽo: “Anh Tiểu Vũ, cuối cùng cũng đợi được anh về, em sắp chán chết rồi nè!”

Vương Tư Vũ cởi áo ấm ra quăng lên ghế sofa, tiếp đến ngồi xuống đăm chiêu nghĩ cách giúp gia đình họ Dương. Huệ Huệ còn bé mà phài đối mặt với căn bệnh quái ác, giờ hắn biết được tình cảnh khốn cùng của người ta, nếu không dang tay giúp đỡ, lương tâm cứ ray rứt không yên.

Phương Tinh thấy Vương Tư Vũ buồn bã không lên tiếng, bèn bày trò làm hắn vui, vẫy tay nói: “Anh Tiểu Vũ, anh qua đây!”

Vương Tư Vũ không biết con bé tinh nghịch này lại định làm gì, nhưng vẫn bước tới gần, cảnh giác hỏi: “Làm gì đó?”

“Anh nhắm mắt lại đi!” Vương Tư Vũ đành chiều ý cô bé nhắm mắt lại, Phương Tinh lại yêu cầu hắn mở miệng ra, Vương Tư Vũ cũng làm theo, hắn nghĩ cô bé sẽ nhét bánh phồng tôm vào miệng mình nên cười tủm tỉm chờ đợi.


Quả đúng như suy đoán, Phương Tinh đưa một miếng bánh phồng tồm bỏ vào miệng hắn, Vương Tư Vũ ngậm miệng nhai nhóp nhép, nhưng hắn chưa kịp mở mắt ra, một làn môi ướt át chạm vào mặt, Phương Tinh thừa cơ hôn hắn một cái. Vương Tư Vũ hốt hoảng đẩy cô bé ra, nghiêm nghị nói: “Tiểu Tinh đừng đùa quá lố như thế! Làm việc gì cũng phải suy nghĩ đến hậu quả chứ!” nguồn

Phương Tinh bĩu môi giận dỗi, ném một miếng bánh lên cao, há miệng đớp lấy, vừa nhai rồm rốp vừa hí hửng nói: “Anh là đàn ông mà sợ gì? Em thích anh nên hôn anh đó!”

Vương Tư Vũ trừng mắt quăng ra một mớ đạo lý dạy bảo Phương Tinh, nhưng cái miệng lẻo mép của Phương Tinh trả treo quyết liệt, hồi lâu vẫn chưa phân thắng bại. Vương Tư Vũ đành đem Phương Như Hải ra dọa nạt: “Em mà làm thế nữa anh sẽ mách với ba em, bảo ba em phạt nặng cho chừa tật hư đốn!”

Phương Tinh xụ mặt, bướng bỉnh gào to: “Em thích anh đó, ai cũng không làm em thay đổi đâu! Từ ngày anh cứu mạng em ở hồ Vụ Ẩn thì em đã thích anh rồi, suốt đời này em chỉ chịu làm vợ anh thôi!”

Vương Tư Vũ bó tay với con bé ngoan cố này, làm mặt giận dọa nạt: “Em còn không chịu nghe lời thì anh mặc kệ em luôn!”

“Đồ đáng ghét! Hu hu…” sắc mặt Phương Tinh chuyển sang trắng bệch, nước mắt chực trào, nhưng vẫn không chịu thua, cứ tọng bánh phồng tôm vào miệng liên tục, một lúc sau thấy Vương Tư Vũ không nói gì, Phương Tinh giở thói tiểu thư, đem tất cả đồ ăn vặt xé hết ném lung tung lên giường, sau đó gục mặt xuống khóc lóc om sòm.

Vương Tư Vũ xót xa cho chiếc giường của hắn, đành nhượng bộ van nài: “Phương đại tiểu thư, cho anh xin lỗi đã nặng lời, em muốn khóc thì leo xuống giường khóc đi! Tội nghiệp chiếc giường của anh.”

Phương Tinh nghe vậy càng điên tiết hơn, đứng phắt dậy nhảy tưng tưng, luôn miệng gào thét: “Hu hu… Vương Tư Vũ… Anh là tên khốn, em sẽ gọi điện nói với ba là anh ấy em rồi. Hu hu..

Vương Tư Vũ tím tái mặt mày, con bé này hư quá! Biết giở trò ăn vạ ra nữa cơ đấy! Nhưng nếu nó gọi điện nói thế với Phương Như Hải thật thì mình gánh nỗi oan ức thấu trời xanh à? Sợ chuốc rắc rối vào thân, Vương Tư Vũ vội dịu giọng dỗ dành: “Tiểu Tinh, em đừng khóc nữa! Nhìn em khóc anh đau lòng luôn nè, chúng ta ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc đi!”

“Hu hu… Còn nói gì nữa?” Phương Tinh đưa tay quệt nước mắt, vẫn nhảy tưng tưng trên giường.

“Chỉ cần em thi đậu vào trường đại học danh tiếng, sau khi tốt nghiệp đại học anh sẽ lấy em, chịu chưa nào?” Vương Tư Vũ đành xài kế hoãn binh, dù sao thì đợi nó học xong đại học cũng phải mấy năm sau, lúc đó cách suy nghĩ của nó sẽ không còn trẻ con như bây giờ nữa.

“Anh nói thật chứ?” Phương Tinh ngờ ngợ hỏi kĩ lại.

“Tất nhiên là giả rồi!” Vương Tư Vũ nhủ thầm trong bụng, trước mắt phải dỗ ngọt con bé bướng bỉnh này mới mong yên thân, nhưng bề ngoài hắn vẫn trưng ra bộ mặt cảm động trước tấm chân tình của Phương Tinh, quăng thêm một ánh mắt ai oán, cúi đầu thở dài ngao ngán, dùng giọng điệu dịu dàng nhất nói: “Thật ra anh sợ ảnh hưởng đến việc học của em, chứ em dễ thương như thế ai mà không thích nè!”

Ngay cả bản thân Vương Tư Vũ nói xong câu này cũng có cảm giác mình vừa mọc thêm 2 chiếc răng nanh nhọn hoắt, tại sao mình càng lúc càng trở nên xấu xa thế nhỉ? Đấy là điềm báo không hay!


Quả nhiên Phương Tinh không khóc nữa, ngồi xuống thu dọn bãi chiến trường bừa bộn do cô phá phách, Vương Tư Vũ lại tiếp tục dỗ ngọt: “Xem anh Tiểu Vũ đem món gì về cho em nè!”

Hắn bước đến bên tủ quần áo, móc túi lấy ra chiếc túi nylon chứa đĩa CD và máy camera tí hon, đặt chiếc đĩa CD lên nóc tù, còn máy camera thì ném cho Phương Tinh, nói: “Em cầm cái này chơi đi! Gần đây món đồ chơi này đang hot lắm.”

Phương Tinh cầm lấy máy camera lật tới lật lui, đỏ mặt nói: “Đồ đáng ghét! Anh mua thứ này về để quay lén em tắm đó à? Hứ! xấu xa..

Vương Tư Vũ đứng như trời trồng, con bé này thiệt khó đối phó, đành nói sang chuyện khác: “Mau thu dọn sạch sẽ cái giường đi! Chiều nay anh sẽ phụ đạo cho em bài vở của năm cuối trung học.”

Phương Tinh ngoan ngoãn làm theo, dọn dẹp sạch mọi thứ, sau đó lôi ra một đống sách vở, hai người nằm sấp lên giường, Vương Tư Vũ bắt đầu tập trung giảng bài. Phương Tinh vừa nghe vừa ghi chép tỉ mỉ, lần này coi bộ rất nghiêm túc học hành, không còn nét tinh nghịch như trước nữa, chốc chốc cô lại đặt một số câu hỏi, hai người thảo luận vấn đề trong bài học. Vương Tư Vũ tự nhủ cách giải quyết này là tốt nhất, dù sao cũng bị con bé đeo bám rồi, nếu cùng nó chơi bời lêu lổng chi bằng hướng nó vào tập trung việc học, như thế nó sẽ không suy nghĩ vẩn vơ về chuyện tình cảm nữa.

Sắp đến 3h chiều, Vương Tư Vũ nói mình phải đến nhà bạn dự tiệc, bảo Phương Tinh ở nhà một mình. Phương Tinh ôm lấy tay hắn nhõng nhẽo: “Anh Tiểu Vũ, anh hư lắm! Chỉ ngày đầu tiên còn cùng em đi chơi, sang ngày thứ hai bắt đầu bỏ rơi em rồi, anh làm vậy là có mới nới cũ! Đồ đáng ghét, hu hu..

Vương Tư Vũ cố hết sức gỡ tay Phương Tinh khỏi người mình, kháng nghị: “Tiểu Tinh, em không được xài thành ngữ lung tung! Em có biết nghĩa cùa câu có mới nới cũ là gì không hả?”

Phương Tinh lườm hắn một cái., bĩu môi nói: “Thì hai người ấy nhau rồi, sau đó anh gặp một cô gái xinh đẹp khác nên không muốn tiếp tục ấy với người cũ nữa, câu này ai mà không biết chứ? Đồ đáng ghét!”

Vương Tư Vũ gật đầu, rồi lại lắc đầu nguậy nguậy, nói: “Biết nghĩa thì tốt! Nhưng anh đâu có ấy ấy với em, em không được nói lung tung biết chưa?”

“Anh muốn ấy cũng được mà! Chỉ cần anh Tiểu Vũ thích thì đêm nay em sẽ cho anh ấy ấy!” Phương Tinh cố tình ưỡn ngực về phía trước, Vương Tư Vũ sợ hãi bước lùi lại, hắn tự biết ý chí của mình kém vững, người ta không động lòng trước cám dỗ, còn hắn thì loạn xà ngầu, nếu không cẩn thận ấy Tiểu Tinh thật thì Phương Như Hải chắc chắn sẽ chém phăng đầu hắn.

Phương Tinh nhìn bộ dạng hốt hoảng của Vương Tư Vũ liền bụm miệng cười khanh khách, Vương Tư Vũ thở dài ngao ngán, đành lên tiếng: “Đừng cười nữa! Mau thay đồ đi! Anh sẽ dẫn em đi dự tiệc luôn!”

Phương Tinh “Uh!” một tiếng rõ to, nhí nhảnh nhảy phóc xuống giường, chạy nhanh vào phòng vệ sinh sửa soạn.

“Học sinh bây giờ hư hỏng quá!” Vương Tư Vũ râu rĩ thốt lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.