Đọc truyện Quan Cư Nhất Phẩm – Chương 925: Nàng là minh châu của thảo nguyên
Ngày hôm sau Chung Kim và cha về bộ lạc, đợi Đại Thành Thai Cát tới rước dâu.
Vì hai cha con họ đã là vương gia và quận chúa cao quý, nên Thẩm Mặc và Trịnh Lạc, Thính Kế Quang đi tiễn. Nhìn đoàn người rời đi, Trịnh Lạc thở dài:
– Nhìn Hòa Thuận quận chúa cứ đi vài bước quay đầu lại, còn khóc sướt mướt, hạ quan nhìn còn đau lòng, vậy mà đại nhân cũng chịu nổi.
– Vậy huynh bảo đại nhân phải làm sao?
Thích Kế Quang liếc hắn:
– Cô ấy đã là quận chúa nương nương rồi, chẳng lẽ gả cho đại nhân làm thiếp.
– Cũng phải… Ta chỉ thấy đáng tiếc, đó là cô nương tốt.
– Hai người không hiểu Chung Kim rồi.
Thẩm Mặc thì lại lắc đầu, ánh mắt rất phức tạp, tạm bỏ qua Nhược Hạm chưa nói, thảo nguyên bao la không phải chỗ giành cho y, tới Hoa Hạ phồn hoa Chung Kim cũng chẳng phải là Chung Kim nữa, kết cục đã được định sẵn khi còn chưa bắt đầu, làm Thẩm Mặc không dám tiến một bước nào về phía nàng, dù rất nhỏ:
– Cô ấy có thể thành truyền kỳ lớn sánh ngang Mãn Đô Hải, nhưng tiền đề là không thể rời thảo nguyên. Rời thảo nguyên, cô ấy không thể làm chủ vận mệnh của mình…
Y chẳng thể làm gì hơn ngoài cầu chúc hạnh phúc may mắn sẽ đến với nàng.
Nhìn bóng lưng quạnh quẽ của Thẩm Mặc, Trịnh Lạc và Thính Kế Quang biết điều không làm ồn nữa, cùng y đứng nhìn mây vần vũ cuối chân trời.
Thẩm Mặc ở lại Y Kim Hoắc Lặc một ngày, đợi những thương nhân kia đàm phán hợp đồng xong, liền lên đường tới Đông Thắng. Trên đường liên tiếp nghe quân tình cấp báo, nói bộ lạc cảu Nặc Nhan xảy ra bạo loạn, trưởng tử Biệt Hách bị Tán Mãn giáo kích động, giết hơn mười tăng nhân và hơn trăm người dân bảo hộ lạt ma.
Hay tin Thẩm Mặc trước tiên nổi giận, nhưng mau chóng bình tĩnh lại, hỏi:
– Hiện tình hình ra sao?
– Tiểu Thích tướng quân dùng tốc độ nhanh nhất tới dẹp loạn, không ngờ Triết Hách cũng tham gia vào, giúp ca ca kháng cự, tốn chút công sức mới bắt được.
– A Hưng lạt ma sao rồi?
Thẩm Mặc quan tâm nhất vị lạt ma chính trị này.
– Chuyện xảy ra thì ông ấy đang giảng kinh ở bộ lạc khác.
Thiên hộ báo cáo.
– Tốt rồi, còn chuyện khác nữa không?
– Tiểu Thích tướng quân xin chỉ thị, xử trí phần tử phản loạn này ra sao?
– Đây là chuyện hoàng giáo và người Mông Cổ, tin rằng bọn họ có kinh nghiệm ứng phó phong phú.
Thẩm Mặc lắc đầu:
– Lần này bán cho họ một ân tình, bảo Thích Kế Mỹ nghe A Hưng lạt ma.
Phía này Thẩm Mặc phẩy tay bỏ mặc, bên kia Nặc Nhan lại gặp khó, vốn ông ta đang thương cảm vì ái nữ sắp gả đi, về trại lại nghe tin hai đứa con làm loạn, tức thi mắt tối đi, ngã lăn ra đất.
Đợi khi ông ta tỉnh dậy, nhìn thấy vẻ tiều tụy quan tâm của vợ con, cửa mình muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể không nghe điều khiển:
– Ta làm sao thế?
– A Hưng lạt ma nói.
Chuyện này giấu không được, A Nhu nói thực:
– Chàng trúng gió rồi, phải điều dưỡng cho tốt, không được nổi giận, dần dần có thể hồi phục.
Nặc Nhan tức giận:
– Sao có thể thế này được.
– A ba đừng buồn, con đã phái người đi nói với sư phụ, người nhất định sẽ phái đại phu tốt nhất tới.
Chung Kim an ủi:
Nặc Nhan biết, hiện giờ trong mắt Chung Kim chỉ có một sư phụ là Thẩm Mặc, vội hỏi:
– Vậy chuyện ca ca con, các lão nói thế nào?
– Sư phụ nói, đây là chuyện giữa chúng ta và lạt ma, tin rằng cha sẽ xử lý tốt.
Nặc Nhan cau mày, ông ta hiểu ý Thẩm Mặc, rất lâu mới nói:
– Vậy… A Hưng lạt ma nói sao?
– Phật tổ từ bi.
Một giọng nói ôn hòa vang lên, A Hưng lạt ma mặc áo cà sa cũ, chắp tay xuất hiện trong lều:
– Phật pháp dùng để hóa giải thù hận, ngăn chặn chém giết, chỉ cần bọn họ bỏ đồ đao xuống, vẫn có thể thành phật.
– Thượng sư từ bi khoan thứ cho cho đứa con không ra gì của ta, nhưng ta làm cha, không thể không chộc tội cho nó.
Nặc Nhan trầm giọng nói:
– Lần này có hai mươi vị cao tăng gặp nạn, ta nguyện vì hoàng giáo xây dựng 20 ngôi chùa, đồng thời giao tên súc sinh Biệt Hách cho thương sư xử trí.
– A Di Đà Phật.
Nặc Nhan biết, Hoàng giáo muốn ở lại vùng đất này thì không thể làm gì con mình, nên giao luôn Biệt Hách cho họ xử trí.
Nhưng ông ta không ngờ rằng, A Hưng lạt ma chẳng biết dùng phép thuật gì khiến Biệt Hách quy y, đồng thời vào Phật môn còn có vị Tát Mãn Bác Cát kia, sự kiện này làm mục dân cảm thụ được Phật pháp quảng đại, gần như trong một đêm tất cả đều thành tín đồ Hoàng giáo.
Nặc Nhan cuối cùng cũng hiểu Thẩm đốc sư vì sao hao tổn công sức đưa mấy vị lạt ma tới thảo nguyên, thì ra bọn họ có thể đoạt được lòng người…
Có điều ông ta chẳng còn lòng dạ nào bận tâm nữa, cơ thể bình phục quan trọng hơn, vả lại nữ nhi sắp gả đi rồi, còn nhiều việc phải làm, còn lòng người hướng về đâu… Chắc Thẩm đốc sư sẽ không hại mình.
Cuối tháng tư, Đạt Vân Kháp sốt ruột thúc giục nhiều lần, đội ngũ rước dâu cuối cùng cũng lên đường, nhưng mấy trăm xe của hồi môn không đi cùng, mà chỉ có một nghìn kỵ binh… Chung Kim nói, tới xem sao đã, nếu nàng không vừa lòng thì sẽ trở về.
Đương nhiên tất cả mọi người cho rằng tiểu cô nương này nói lời ngốc nghếch…
~~~~~~~o0o~~~~~~~~
Thảo nguyên tháng năm là thời điểm đẹp nhất trong năm, mây trắng lững lờ, trời xanh cao vòi vọi, hoa tươi nở khắp nơi, dõi mắt nhìn ra xa, giống như một tấm thảm xanh mướt, dãy núi nối dài liên miên, giống như bức tường cao chắn gió cát Mạc Bắc; đằng sau là hoàng hà cuồn cuộn chảy, nhưng nước trong vô cùng, mang sữa sinh mệnh tưới tắm cho cỏ trên thảo nguyên Thổ Mặc Xuyên.
Có câu, Hoàng Hà trăm hại, giàu mỗi mỗi Sóc, mà Tiền Sóc ở đây là thảo nguyên Thổ Mặc Xuyên.
Tiếng vó ngựa dồn dập từ xa lại gần, mấy chục thớt ngựa tung vó phóng nước kiệu, các kỵ sĩ y phục sặc sỡ, anh khí mạnh mẽ. Đặc biệt là thiếu nữ cưỡi bạch mã đi đầu, nàng mặc áo choàng đỏ, thân thể yểu điệu, toàn thân trên dưới tỏa sức sống thanh xuân tươi mát, nàng chính là Đai Minh Hòa Thuận quận chúa, Chung Kim Biệt Cát Ô Nạp Sở mấy ngày trước khóc lóc từ biệt cha mẹ, lên đường tới Thổ Mặc Xuyên.
Vượt qua Hoàng Hà, Chung Kim liền lau khô nước mắt, vì từ lúc này a ba a ma yêu thương mình, sư phụ cưng chiều mình đã đều bị ngăn cách ở bờ kia rồi, bên cạnh không còn ai đáng tín nhiệm nữa, chỉ có thể dựa vào bản thân, dựa vào 1000 dũng sĩ sau lưng, cho nên nàng nói với mình:” Chung Kim, ngươi phải kiên cường, không được làm sư phụ mất mặt.”
Đồng thời một đội nhân mã khác cũng hướng tới phía này, thấy bụi mù bốc lên, vệ đội của Chung Kim cảnh giác kết trận. Không bao lâu sau, dần dần nhìn rõ đội nhân mã kia, ước chừng có 300 kỵ binh, xúm quanh một thanh niên công tử phóng tới.
Thanh niên kia toàn thân mặc đồ đỏ tốt lành, đầu đội mũ có gắn châu báu, bên trên còn gài mấy chiếc lông vũ, cưỡi Ô Long câu, rất hả hê đắc ý.
Nhìn thấy đội ngũ kia dừng chân cảnh giới, thanh niên công tử đó xả giọng hô vang:
– Đại Kim quốc chủ vương tôn Đại Thành Thai Cát, tới nghênh đón Chung Kim Biệt Cát, cùng nàng quay về long đình, hưởng lạc thú phi…
Thấy hắn ấp a ấp úng còn cố làm vẻ nho nhã, người bên cạnh Chung Kim cười không ngừng, còn bản thân nàng không vui không giận, tỏ ra vô cùng trầm tĩnh.
Cười thì cười, đội ngũ vẫn nhường đường, Bả Hán Na Cát xuống ngựa, theo cùng hắn có Đô Cổn An, và mấy tên thị vệ thân cận, trong đó có cả người Hán.
Bên Chung Kim, Đạt Vân Kháp xuống ngựa chúc mừng.
Bả Hán Na Cát gặp chuyện vui, không khỏi có chút đắc ý, cười ha hả nói:
– Thoát Thoát thúc vất vả rồi, ngày đại lễ của tiểu chất, nhất định phải mời thêm vài chén.
– Nói chuyện với ta, mắt lại nhìn chỗ khác.
Làm Ba Hán Na Cát đỏ mặt, Đạt Vân Kháp cười vỗ vai hắn:
– Thôi, nếu tân lang đích thân tới đón rồi, ta không cản trở nữa, đi trước một bước, chuẩn bị hôn lễ cho ngươi.
– Không tiễn, không tiễn.
Bả Hán chỉ mong hắn xéo đi thật nhanh, sau đó đổi sang dáng vẻ tự cho là tiêu sái nhất, chỉnh y phục, đi về phía Chung Kim.
*** Mãn Đô Hải: Mình không nhớ rõ, chỉ nhớ bà này có 2 đời chồng, 1 là lấy đứa cháu chưa dứt sữa của mình, trở thành hoàng hậu thảo nguyên, cực kỳ quyền lực, chồng thứ thứ hai không rõ hình như là lấy tổ tiên của Chung Kim… Nói chung là ghê, cũng vào thời Minh.
Nhưng hắn đi chưa được năm bước hô hấp đã loạn rồi, chỉ thấy giai nhân ngày đêm nhung nhớ ở ngay trước mắt, đôi mắt to long lanh kia như hồ nước thu, ánh lên sắc thái làm người ta say đắm, hàng mi cong cong, giống như vầng trăng cong trong đêm đại mạc, và cánh môi đỏ không cần son, thực sự có thể làm người ta mê mẩn tới chết đi sống lại….
Bả Hán cười một cách si dại cho tới tận khi tùy tùng ở đằng sau không chịu nổi ho mạnh một tiếng mới tỉnh lại, nói:
– Biểu muội đi đường vất vả rồi.
– Biểu ca, lau nước giãi đi đã.
Chung Kim nhìn hắn thôi đã buồn nôn.
– À, ha ha…
Bả Hán còn tưởng vừa rồi mình chảy nước giãi, vội lau đi mới phát hiện bị lừa, không khỏi xấu hổ:
– Biểu muội lại trêu ta rồi.
– Được, không trêu nữa.
Chung Kim thu lại nụ cười:
– Biểu ca, tuy hôn sự hai ta do trưởng bối quyết định, nhưng ta là người thế nào, biểu ca biết rồi, trên đời này không ai ép được ta.
Lòng buồn bã nghĩ: Trừ sư phụ ra…
– Biểu muội yên tâm, ta thương muội còn không hết nữa là.
Trước khi kiều nương vào tay, Bả Hán tất nhiên nói sao nghe vậy:
– Tuyệt không ép muội làm bất kỳ chuyện gì.
– Câu này do biểu ca nói đấy nhé.
Chung Kim cười:
– Dám thề với trời không?
– Chuyện này…
Bả Hán cảm thấy chuyện chẳng lành, cười khan:
– Muội muội nếu bảo ta cả đời này không cưới muội thì đánh chết cũng không được đâu.
– Yên tâm, hiện giờ trừ lấy biểu ca ra, ta có lựa chọn nào khác không?
– Vậy ta yên tâm rồi…
Bả Hán liền hướng về ngao bao bên đường quỳ xuống, trịnh trọng thề, sau đó đứng dậy, dắt Ô Long Câu nói:
– Biểu muội, chúng ta cùng cưỡi chúng ngựa nhé.
Đám tùy tùng bên cạnh cười hô hố cực kỳ thô bỉ.
Chung Kim cau mày, nhưng không phát tác được, vì đây là phong tục của người Mông Cổ, không cấp thể diện cho hắn, nàng cũng mất mặt. Nhưng nàng rất nhiều mưu, giảo hoạt nói:
– Dựa theo tập tục thảo nguyên, biểu ca đuổi ta theo ta chạy tới ngao bao kia một vòng, đuổi kịp tùy ý biểu ca, không kịp thì đừng mơ.
Lúc này đám vệ sĩ của Chung Kim cũng reo hò, làm Bả Hán không thể nói chữ “không”, hắn nhìn con bạch mã của nàng thon nhỏ, thầm nghĩ:” Đây chẳng qua là thứ đồ chơi trong khuê phòng, so sao được Ô Long Câu của ta”, nhưng để cho chắc chắn, hắn không để Chung Kim đi trước, chỉ nói:
– Quyết định như thế.
Rồi lên ngựa chuẩn bị xuất phát.
Chung Kim dùng khăn đỏ bọc lại mái tóc, vỗ cổ tuấn mã, tựa hồ đang cổ vũ nó. Con chiến mã cũng tựa hồ hiểu ý chủ, cất tiếng hí vang.
Chung Kim nhìn Bả Hán một cái, chẳng cần vung roi, con chiến mã phóng đi như mũi tên rời cung, một tia chớp trắng xẹt tới đường chân trời.
Bả Hán vội quất mạnh roi, Ô Long Câu chồm lên đuổi theo, quả nhiên là thần mã, bún ở bốn vó tung lên, như cơn gió lốc đuổi theo bóng trắng.
Nhân mã hai bên ai cũng toát mồ hôi vì chủ phe mình, chỉ thấy một bóng đen một bóng trắng chớp mắt một cái đã rời khỏi tầm mắt, không phân biệt nổi nữa.
Nhưng người trong cuộc hơn thua tự biết, khi Bả Hán nhìn thấy ngao bao thì Chung Kim đã vòng qua ngao bao quay lại, làm hắn tức hơn nữa là Chung Kim còn giơ roi ngựa lên chào, cười mỉa mai.
Nếu như Bả Hán kìm ngựa đuổi theo Chung Kim, thì không ai phản đối được, nhưng người Mông Cổ đơn thuần và kiêu ngạo, làm hắn chỉ đành thúc ngựa chạy tới ngao bao.
Ô Long Câu của Bả Hán chính là loại thần câu mà Thành Cát Tư Hãn từng cưỡi, vì sao không đuổi kịp tiểu bạch mã của Chung Kim.
Vì bạch mã là giống Hãn huyết bảo mã Tác Nam Gia Thố tặng cho Thẩm Mặc, y lại tặng cho Chung Kim, loại ngựa này đã tuyệt chủng ở Trung Nguyên mấy trăm năm rồi, chỉ ở Trung Á là còn.
Quay lại câu chuyện, Bả Hán đánh nát mông long câu mới vòng qua được một nửa ngao bao, thấy Chung Kim đã xuống ngựa ở đích đến, tộc nhân của nàng hoan hô như tuyên bố thắng lợi, nghĩ tới lời vừa nãy, xấu hổ đỏ mặt tía tai.
Thấy thai cát nhà mình mất mặt, đám tùy tùng tất nhiên nghĩ cách gỡ lại, lúc này trên trời có một đàn nhạn bay qua, một tên người Hán là Khâu Phú sinh ra kế, nói lớn:
– Cái trò này chỉ xem ngựa ai chạy nhanh, sao phân được võ nghệ cao thấp? Nếu so bản lĩnh, ta thấy nên thi bắn nhạn.
Bả Hán từ nhỏ được chiều chuộng, trước nay ai cũng nhường hắn, giờ thu Chung Kim, như bị nhét lông lợn vào mồm, nhìn tầm cao đàn nhàn, với sức lực nữ nhân căn bản bắn không tới, tức thì phấn chấn kêu lên:
– Mau lấy cung lại đây chúng ta thi tài bắn tên, biểu muội, mời…
Cảm giác thắng chắc trong tầm tay, hắn lại ra vẻ phong độ quý tộc.
Nhưng chưa nói xong hắn đã trố mắt, chỉ thấy Chung Kim giương một cây súng trường, nheo mắt lại, nhắm chuẩn, bóp cò, đoàn một cái, bắn rơi một con, số còn lại hoảng sợ bay vọt lên cao.
Chung Kim trả súng cho thị vệ, nói kháy:
– Đến huynh rồi đó, thần xạ thủ biểu ca.
Công bằng mà nói, Yên Đáp dù nuông chiều Bả Hán, nhưng ở tài xạ kỵ yêu cầu rất nghiêm khắc, chỉ cần trong tầm bắn, cơ bản là hắn có thể trăm phát trăm trúng. Nhưng Chung Kim bắn súng, dọa đàn nhạn bay tán loạn, hắn không nắm chắc chút nào.
Nhưng không thể mất mặt trước thê tử tương lai, hắn đành cắn răng, kéo cung bắn một phát, trúng vào cánh một con nhạn lớn, con nhạn bay một lúc nữa, sau đó mới rơi thẳng xuống.
Bả Hán ảo não ném cung sang một bên, nhìn sang Chung Kim thì nàng đang cười, như nói, giờ thì không nói được gì nữa rồi chứ?
Nhưng hắn không thể nào chấp nhận thất bại, làu bàu:
– So bắn cung sao lại dùng súng?
– Vừa rồi chỉ nói là bắn nhạn, chẳng lẽ dùng súng không phải bắn?
Chung Kim phản bác:
– Huống hồ trên chiến trưởng ai chú ý dùng cái gì, có thẻ giết người là được.
Bả Hán ủ rũ im lặng.
– Vậy chúng ta ai cưỡi ngựa người nấy.
Chung Kim lạnh nhạt nói rồi lên ngựa.
– Biệt cát chậm đã.
Khâu Phú vội nói:
– Vừa rồi chỉ tỷ thí kỵ xạ, với người thường mà nói tất nhiên đủ phân cao thấp, nhưng quý nhân như thai cát, là phải thống lĩnh ba quân, sao dùng tới võ nghệ cá nhân.
Nói tới đó hắn cẩn thận nhìn Chung Kim, thấy mặt nàng bao phủ sương giá, hiển nhiên khó chịu vì bị quấy rầy rồi, nhưng ai vì chủ nấy, đành đắc tội, ngày sau xin lỗi là được:
– Nghe nói biệt cát thông thuộc binh thư, tinh thông võ lược, sao không so binh pháp với thai cát.
– Được, nghe biểu ca giảng giải mang quân đánh trận thế nào.
Chung Kim có ý muốn đánh tan hết tự tin của Bả Hán, nên vui vẻ đồng ý.
Bả Hán lên tinh thần, nghĩ ta từ nhỏ nghe cha dạy dỗ, võ sư chỉ điểm, thế nào cũng phải hơn nữ nhân chứ? Vì thế tự tin nói:
– Kẻ làm tướng soái, tiến thân làm sĩ tốt, lui thân đoạn hậu, có thức ăn trước cho binh mã, như Hán tướng quân Lý Quảng, chém tướng cướp cờ, giết người như ngóe…
Chung Kim thấy vẻ hắn ngớ ngẩn của hắn, phì cười cắn ngang lời thao thao bất tuyệt, học khẩu khí sư phụ nói:
– Kẻ làm tướng soái, biết thiên biết địa, biết mình biết người. Hiệu lệnh ra phải làm, thưởng phạt phải nghiêm minh, ngồi trong trướng, quyết thắng ngoài ngoài ngàn dặm. Như lời biểu ca nói, dũng thì dũng đấy, có thể làm bách phu trưởng, sao đủ nói văn thao võ lược.
Rồi chắp tay với hắn:
– Xem ra biểu muội đi trước đây, chúng ta gặp nhau ở Hô Hòa Hạo Đặc.
Tới khi đội ngũ của Chung Kim đã đi xa, Bả Hán vẫn cứ ngây người ở đó, Khâu Phú lo hắn không chịu nổi đả kích, vội an ủi:
– Thai cát, đừng chấp với với con nhỏ đó, đợi thành thân rồi, một ngày đánh tám lần, đảm bảo ả ngoan như con cừu non.
Đám tùy tùng phụ họa:
– Đúng đúng, đúng, loại vợ xui xẻo này, thiếu dạy bảo là trèo lên đầu lên cỏ.
Bả Hán Na Cát tỉnh lại:
– Các ngươi dám nói vợ ta vậy à?
Nói rồi vung roi quất tủi bụi, cả đám vội vàng né tránh, kêu:
– Ả vô lễ như thế, ngài còn bênh sao?
– Ta không bênh nàng thì bênh ai?
Bả Hán đắc ý nói:
– Nàng càng ưu tú, càng nói rõ ta có nhãn quang, nàng đã là vợ ta rồi, còn sợ người khác cướp đi hay sao?
Bầu trời vạn dặm không mây, từ phía đông nổi lên vầng đỏ chiếu khắp thành Hô Hòa Hạo Đặc, phủ lên một hải dương hân hoan.
Hôm nay là ngày đại hỉ của ái tôn của Yên Đáp Hãn quốc chủ Đại Kim.
Mặc dù Yêm Đáp học theo người Hán xây dựng cung điện cao lớn, nhưng người Mông Cổ đã quen trời đất bao la, mỗi khi gặp ngày vui lớn, vẫn theo quen ra ngoài thành màn trời chiếu đất, thoải mái cuồng hoan.
Hôn lễ bắt đầu từ sáng cho tới khi bóng đêm buông xuống, tiệc tối bắt đầu, không khí ngày vui cũng tới cao trào.
Ở khu vực hoa lệ nhất của doanh trướng là vị trí của Yêm Đáp và đám con cháu thân thích, cùng thủ lĩnh các bộ, bọn họ ngồi sau tấm thảm dầy, thưởng thức những món ăn đặc đầu bếp Bản Thăng dày công chế biến.
Ngoài ra còn có nghệ nhân từ đất Hán tới biểu diễn vở kịch ( Giang Cách Nhĩ) mà người Mông Cổ thích nhất, khiến đám vương công mông cổ cực kỳ vui vẻ, cực kỳ thỏa mãn, cảm giác thiên đường cũng chẳng qua đến thế mà thôi.
Nhưng món ngon vật lạ trước mắt mà Yêm Đáp chẳng muốn ăn, thường ngày thích nghe Giang Cách Nhĩ cũng chẳng hứng thú gì, chỉ cắm đầu uống rượu.
Người khác cho rằng ông ta chán sơn hào hải vị rồi, nên chẳng chú ý, chỉ chú ý giữ mình tránh đại hãn không vui. Nhưng Tiêu Cần nhìn ra Yêm Đáp hoàn toàn không có chút vui vẻ gì vì ái tôn kết hôn, tĩnh tâm nghĩ lại, tựa hồ khi hôn lễ bắt đầu, Yêm Đáp rất vui, tới khi nhận đại lễ của tôn tử tôn tức mới bắt đầu có dáng vẻ này.
“Chẳng lẽ…” Tiêu Cần nhìn Yêm Đáp, ông ta ngồi một mình, hai bên để trống, hiểu ra vài phần.
Yêm Đáp có hai vị phu nhân, Đại phu nhân Y Khắc Cáp Truân đã hơn 80, đau ốm lắm bệnh, vì thế nghi thức ban ngày kết thúc liền về thành nghị; Nhị phu nhân mất sớm, còn đám cơ thiếp chỉ là trò mua vui, không đáng nói tới, vì thế lúc này Yêm Đáp ngồi một mình, tám phần cảm thấy cô đơn.
Nghĩ tới đây Tiêu Cần nâng cốc lên với Yêm Đáp:
– Gần đây mới huấn luyện được một đám vũ nữ, hay là để bọn chúng lên trợ hứng cho đại hãn.
Yêm Đáp chạm cốc với hắn, gật đầu không nói.
Tiêu Cần vỗ tay, tiếng nhạc phấn khích lập tức biến thành đàn sáo du dương, mười hai thiếu nữa tươi trẻ sách thùng sữa nối nhau đi vào, bước chân nhẹ nhàng, dáng đi tha thướt, ánh mắt mê li, cười tươi như hoa, ống tay áo phiêu bồng, ai nấy đẹp không sao tả siết.
Lúc này gió mát trăng thanh, tiếng ca trong trẻo, mỹ sắc trước mắt, từ Hoàng Thai Cát tới đầu lĩnh các bồ đều há hốc mồm, hận không thể nuốt hết những đại mỹ nhân này vào bụng.
Nhìn vẻ háo sắc của chúng, Tiêu Cần khinh việt đồng thời cũng mừng thầm, hắn tin có những tiểu kiều ngương này, không kẻ nào nói ra nói vào chuyện mình ám sát thất bại nữa…
Nhưng khi nhìn tới Yêm Đáp, lòng hắn lạnh đi quá nửa, lão gia hỏa này ngồi ngây như tượng, chẳng hề động lòng..
Đợi vũ nữ của Tiêu Cần lui xuống, sư giả các bộ tới tặng lễ, trước tiên là sứ giả Kỳ Lạp Cổ Đặc bộ quỳ xuống nói:
– Năm nay bất lợi, được ít mất nhiều, thêm vào phía tây bất an, thương nhân thưa thớt, nhiều lần xuất kích thu hoạch không được là bao, chỉ có ngàn thất tơ lụa, minh châu Ba Tư trăm viên, vũ nữ chín người…
Vì quanh năm đánh đông dẹp bắc, khuôn mặt của Yêm Đáp đã bị bão cát sa mạt hủy hoại, khom khong ngồi đó, như ngủ rồi, trông rất khó liên hệ với hùng chủ thảo nguyên.
Sứ giả Kỳ Lạp Cổ Đặc bộ nói xong rất lâu, Yêm đáp mới nói:
– Châu báu thu lại, vũ nữ đưa về, bộ ngươi lấy chăn thả làm chủ, săn bắn làm phụ, không cần cướp bóc, quấy nhiễu thương nhân.
Giọng tuy không lớn nhưng với các bộ nó là thánh chỉ, sứ giả vâng dạ lui ra.
Tiếp đó là sư thần Ngột Lương Cáp:
– Năm nay mưa ít hạn hán nhiều, cỏ không được tốt, hãn vương chúng tôi khẩn mong quốc chủ theo lệ Ngột Thận Bộ, đem thảo nguyên phía đông không có người ân thưởng cho chúng tôi.
Thấy Ngột Thận Bộ có được bãi chăn thả lớn, người Ngột Lương Cáp thừa cơ đề xuất yên cầu mở rộng.
Yêm Đáp lắc đầu:
– Gia súc bộ ngươi có thể đi sang phía đông chăn thả, nhưng đợi năm sau phải về chỗ cũ. Nếu không ta sẽ phái thiết kỵ tới, cả người lẫn gia súc đều là của ta.
– Ngột Lương Cáp tuy gần Sát Cáp Nhĩ, nhưng bộ chúng tôi xưa nay luôn gần gũi quốc chủ, Đại khả hãn nhiều lần chiêu lãm mà không động lòng, phần tình ý này là báu vật vô giá. Nay có vùng đất trống không người, để mặc cỏ tự mọc tự khô thật đáng tiếc. Ngột Lương Cáp có nạn, quốc chủ nhân nghĩa sao không cho tới?
Ngột Lương Cáp là Đóa Nhan tam vệ trước kia, xưa nay nổi danh dũng mãnh, tù trưởng càng giảo hoạt như hổ lang, sứ giả ăn bản không sợ Yêm Đáp đe dọa, còn có ý uy hiếp lại.
– Đất là vốn lập quốc, sao có thể dễ dàng bỏ, Ngột Thận Bộ là con cháu ta, ban cho hắn là chuyện trong tộc ta, các ngươi sao so được?
Yêm Đáp ngồi thẳng dậy, tức thì lộ ra thân hình khôi ngô, ánh mắt sắc bén, và uy thế không gì bằng:
– Hãn vương các ngươi nếu không phục cứ giao hảo với Đại khả hãn, nếu dám ở lỳ ở chỗ ta không đi, sẽ gặp nhau bằng binh đao.
Thái độ cứng rắn, không cho đường cò kè mặt cả, sứ giả biết lỡ lời, vội vàng lùi xuống.
Không khí vui vẻ bị phá hỏng hết, đám con cháu Yêm Đáp biết, nếu không mất Hà Sóc, đám hề kia có cho mười lá gan cũng không dám thừa lúc cháy nhà hôi của, thực đáng hận.
Tiêu Cần thấy thế, vội đẩy nhanh nghi thức, phụ trách lễ nghi hô:
– Tân lang tân nương tới chúc rượu.
Thế là nhác vui vang lên, mọi người vứt chuyện khó chịu ra đằng sau, nhìn Bả Hãn dẫn tân nương từ lều ra.
Thảo nguyên phóng khoáng, khi tân nương kính rượu không chùm đầu, Chung Kim xuất hiện, rất nhiều người lần đầu tiên thấy nàng, thấy dung nhan như mộng như ảo, thanh thuần mang theo hoang dại, khỏe khoắn đầy sức sống mà không thiếu nét yêu kiều mềm mại, tức thì quên hô hấp, ngây ra nhìn nàng, rượu chảy ra từ mép nhỏ tong tong xuống mà không hay biết.
Yêm Đáp cũng ngồi thẳng người, lấy kính to đùng đeo lên, nhìn thẳng vào tôn tức phụ ngắm nghía, tặc lưỡi liên hồi, cái cảm giác chỉ khi thiếu niên mới có chớp mắt không ngờ truyền khắp cơ thể già nua.
Tiêu Cần là kẻ duy nhất giữ được vẻ bình thường, nhìn thấy Yêm Đáp như mất hồn, thì biết lão già này vì sao hôm nay không vui, té ra trái tim đã đặt lên người cháu dâu…
Khi Chung Kim kính rượu Yêm Đáp, hai mắt ông ta cười híp lại, nàng lần lượt chúc rượu từng người, đôi mắt đó thủy chung không rời bóng lưng yểu điệu của nàng, tới khi Bả Hãn dẫn nàng sang lều khác chúc rượu mới luyến tiếc thu ánh mắt lại, nốc cạn cốc rượu than:
– Đáng tiếc, đáng tiếc.
– Quốc chủ đáng tiếc cái gì?
Không biết khi nào Tiêu Cần đã tới bên ông ta.
Bị nhìn thấu tâm sự, Yêm Đáp hoảng loạn, vội che giấu:
– Không có gì.
– Thần còn tưởng quốc chủ đồng cảm với thần.
Tiêu Cần cố ý lắc đầu nói:
– Ngươi có cảm giác gì?
– Hẳn quốc chủ biết, ngoại tôn nữ của ngài là học sinh của thần.
Tiêu Cần thở dài:
– Nó thường nói với thần, kiếp này không lấy được anh hùng đỉnh thiên lập địa, chẳng khác gì cái xác biết đi.
– Chẳng lẽ cháu ta không giỏi?
Yêm Đáp không vui.
– Ha ha, quốc chủ tự có nhận xét.
Tiêu Cần hầu hạ Yêm Đáp hai mươi năm, hiểu rõ chân tơ kẽ tóc của ông ta:
– Tôn tử của ngài tuy là nhân tài, nhưng học sinh của thần là minh châu thảo nguyên, Chiêu Quân tái thượng, trăm năm hiếm thấy. Nữ tử như thế, Đại Thành Thai Cát không tiếp nhận nổi.
Yêm Đáp dự liệu được hắn muốn nói gì, nhưng không ngăn cản:
– Người thế nào mới tiếp nhận được.
– Chỉ có quốc chủ mới tiếp nhận được.
Giọng Tiêu Cẩn nhỏ nhưng kéo dài, rót vào tai Yêm Đáp.
– Bừa bãi.
Chẳng biết là ảo giác hay là ánh lửa, mặc Yêm Đáp đỏ lên:
– Ta sao có thể cướp vợ của cháu mình…
Nhưng không phủ nhận dục vọng của bản thân.
– Sao không thể? Người Mông chúng ta đâu có quy củ thối của người Hán, Đại cáp truân của ngài chính là thứ mẫu của ngài là gì.
Tiêu Cần chỉ chỗ trống hai bên Yêm Đáp:
– Ngài thiếu một vị cáp truân bầu bạn, vả lại Đại Thành Thai Cát vốn có cáp truân rồi, lại vừa xinh đẹp hiền thục, nếu cưới một cáp truân đẹp hơn nữa, sẽ bị người ta hận chết. Ngài nhìn những thúc thúc của hắn, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn, đó gọi là “thất phu vô tôi, vì ngọc mang tội”, vì tốt cho Đại Thành Thai Cát, không thể để hắn hưởng cái phúc này.