Đọc truyện Quan Cư Nhất Phẩm – Chương 6: Tú tài mưu sinh (3)
Nói làm là làm, ngày hôm sau Thẩm Hạ về căn lều cỏ bên bờ sông, lấy bút mực, vác một cái bàn hỏng, hào hứng tới miếu Thành Hoàng bày quán.
Dù sao ông ta đường đường xuất thân tú tài, bất kể là người có biết chữ hay không, đều có thể nhìn ra ông ta viết chữ đẹp hơn những tiên sinh đi lừa kiếm lấy miếng cơm kia nhiều. Thêm vào ông không tham tài, trăm văn cũng viết, mười văn cũng viết, thực sự không có tiền thì cho chút lương thực thịt thà cũng được, mọi người ai cũng muốn mua chữ của ông ta.
Trừ ngày đầu tiên mới khai trương, từ đó cứ mỗi ngày ra phố lại kiếm hơn trăm văn tiền, chẳng tới vài ngày đã giành hết sạch khách của những người xung quanh.
Cảm giác đột nhiên đang nghèo hóa giàu, làm Thẩm Hạ có chút đầu óc thiếu sáng suốt, không ngờ đúng là có một ngày mua con gà béo về cho Thẩm Mặc bồi bổ.
Ăn canh gà thơm phức, Thẩm Mặc lại không vui nổi, y lo lắng hỏi:
– Phụ thân, mầy người đồng hành kia làm ăn thế nào.
– Cha sao biết được?
Thẩm Hạ cầm cái cánh gà, chẳng để ý tới lịch sự xé ăn, miệng nhồm nhoàm đáp:
– Có điều mấy ngày qua người tìm ta viết chữ ngày càng nhiều, nguyện đợi cha tới ngày mai viết, cũng không muốn tìm người khác.
Nói tới đó không khỏi đắc ý:
– Triều Sinh, con không nhìn thấy mắt mấy người cùng nghề kia, chậc chậc.. Đoán chừng muốn ăn thịt ta ấy chứ.
Thẩm Mặc nhíu chặt mày, nói khẽ:
– Chuyện gì cũng nên có chừng mực, phụ thân mới tới đã cướp hết chén cơm của người ta, không khéo bị người ta hận đấy.
– Khéo lo.
Thẩm Hạ đưa bàn tay phải đầy mỡ, cầm chung rượu, uống ực một cái:
– Cha con không trộm không cắp, dựa vào bản lĩnh của mình kiếm cơm, có gì mà phải cẩn thận? Còn về phần không ai tìm họ, là do tài họ kém, trở về luyện chữ mới là đúng, sao có thể oán trách cha được.
– Phụ thân là quân tử vô tư.
Thẩm Mặc lắc đầu:
– Nhưng trên đời này khó phòng nhất, nên phải cẩn thận ứng phó chính là tiểu nhân.
– Cẩn thận ứng phó? Nực cười.
Thẩm Hạ uống chén rượu nữa:
– Còn phải giúp bọn họ nữa sao?
– Đương nhiên là không phải giúp gì.
Thẩm Mặc nói:
– Chỉ cần đề phòng bọn họ làm chuyện xấu thôi.
Thẩm Hạ chính đang lúc đắc ý, làm sao nghe lọt những lời thực lòng của con trai chứ? Ông xua tay, dừng cuộc nói chuyện:
– Những chuyện này con đừng bận tâm nữa. Cha con bốn chục tuổi đầu, còn cần thằng nhóc con mười mấy tuổi dạy bảo sao?
Thẩm Mặc chỉ đành ngậm miệng.
Mấy ngày về sau, Thẩm Mặc ở nhà an tâm dưỡng bệnh, Thẩm Hạ mỗi ngày mua thịt cá mang về. Tiểu nha đầu Họa Bình thi thoang cũng tới, tặng chút thuốc bổ, lần nào cũng nói chuyện với y rất lâu mới đi. Trước khi đi còn đòi Thẩm Mặc đem những chuyện vui, câu đó lặp lại một lần, nói là muốn trở về khoe.
Bà nương ở dưới lầu cũng không có động tĩnh gì nữa, ăn uống ngon lành, không bị quấy rầy, sức khỏe Thẩm Mặc phục hồi rất nhanh. Chỉ sáu bảy ngày là có thể dựa vào tường đi lại. Xem ra thêm mười ngày nửa tháng nữa là lại có thể chạy nhảy được rồi.
Sau khi đi lại được, chuyện đầu tiên Thẩm Mặc làm là đi ra cửa, nhìn viện tử nơi mình đã ở bảy tám này, xem rốt cuộc nó như thế nào.
Y ở căn lầu gác tận cùng phía bắc, cũng là nơi cao nhất của đại trách viện, dựa vào cửa, có thể nhìn bao quát cả viện tử. Tòa trạch viện này xây theo hướng từ bắc hướng nam, có diện tích rất rộng, đếm qua số nóc nhà, không ngờ có tới năm dãy.
Nhỉn ra đằng xa, ở phía cổng chính có hai cột cờ cao tới năm trượng. Giữa hai cột cờ chính là đường trung trực của cả trạch viện, kiến trúc từ nam tới bắc hoàn toàn đối xứng nhau, chính đường đặt trên đường trung trực, bên trái bên phải đều có nhĩ phòng, các phòng nối liền nhau, các gian đối diện nhau.
Nhìn qua không khác gì bố cục tứ hợp viện mà y quen thuộc, chỉ là bố trí sát nhau hơn, khoảng sân trống ở giữa nhỏ hơn rất nhiều, mặc dù kiến trúc tinh xảo tỉ mỉ, nhưng có chút cảm giác chật chội, không rộng rãi như kiểu phương bắc. Thẩm Mặc cho rằng có thể vì Giang Nam đất chật người đông, nên phải tiết kiệm không gian.
Mặt dù ở mặt bằng không bằng tứ hợp viện của phương bắc, nhưng ở độ cao thì lại hơn không ít. Y nhìn thấy trừ chính đường cao hai tầng ra, trong hậu viện đều là nhà lầu ba năm tầng. Cứ mỗi dãy lại có bốn gian phòng, chính giữa là thượng phòng, đông tây là sương phòng, mặt nam là sảnh đường, bốn mặt đối diện nhau như một ô vuông, ở giữa có sân vườn, tạo thành một căn tứ hợp viện nhỏ.
Từ dãy thứ ba tới dãy thứ năm mà Thẩm Mặc ở , được con hành lang vòng vèo ngăn cách thành sáu đình viện nhìn như độc lập mà lại liên hệ với nhau. Phòng ốc phân bố có trật tự, đình viền tiếp giáp, cánh cửa đối nhau, hành lang xuyên suốt thông đi bốn phương tám hương, hoa đỏ liễu xanh điểm xuyết giữa tường trắng, nhìn mà thư thái, cảm thấy mùa hè không còn quá khó chịu nữa.
Chính đang chìm đắm thưởng thức cảnh đẹp, Thẩm Mặc đột nhiên nghe thấy tiếng chửi quen thuộc vang lên:
– Thằng chó con kia, không phải bị bệnh lao à? Sao còn chưa đi đầu thai?
Thẩm Mặc cúi đầu xuống nhìn, quả nhiên là mụ béo kia tái xuất giang hồ rồi, thân hình mụ vẫn phì nộn nhữ cũ, mặc váy bó chặt người, cầm nửa miếng dưa hấu, miệng còn dính mấy hạt dưa màu đen, đang ngửa cổ trừng mắt nhìn mình.
Thẩm Mặc từ trên nói vọng xuống:
– Mụ già đanh đá, tiểu gia nói là “lão tử không có bệnh”, ai bảo mụ và chồng mụ không nghe cho hết.
– Cái gì? Gan phì lên rồi à?
Mụ béo không ngờ y mồm mép như vậy, tức thì chiến ý dâng trào:
– Cái thằng chó con suốt ngày cùng con đĩ con chim chuột với nhau, càng ngày càng không biết xấu hổ nữa.
Thẩm Mặc không thèm để y tới mụ, xoay người vào phòng. Gặp phải hạng đanh đá không nói lý lẽ này, nếu chửi nhau là chính hợp ý của mụ. Thắng thua chưa nói, ngươi đã bị liệt vào đội ngũ thấp kém rồi, đó là sự sỉ nhục lớn với bản thân.
Nữ nhân kia thấy Thẩm Mặc bỏ đi, còn tường rằng “thằng chó con” sợ mình rồi, càng trở nên đắc ý, vặn cái hông phì nộn leo lên lầu, muốn đòi lại món nợ ngày hôm trước.
Khó khăn lắm mới leo được lêu lầu, mụ béo thở hồng hộc, đầy cánh cửa khép hờ xông vào bên trong.
Chỉ nghe rầm một tiếng, một thứ chất lỏng mang theo múi vị rất nồng từ trên trời đổ ụp xuống đầu mụ, tiếp theo đó một cái chậu sành đập lên vai mụ , rơi xuống đất vỡ tan tành.
Mụ béo sợ tới ngây ra, miếng dưa hấu rơi đánh bộp xuống đất, bàn tay béo múp vẫn giơ trên không, cứ đứng ngây ra đó rất lâu không hiểu chuyện gì xảy ra.
Chỉ nghe thấy Thẩm Mặc cố nhịn cười nói:
– A ha, ngươi làm vỡ cái chậu gia truyền của nhà ta rồi, mau bồi thường cho ta.
Mụ béo lúc này mới tỉnh lại, ngửi thấy một mùi khai sực, tức thì mặt tái đi, thẹn quá hóa giận quát:
– Tiểu tử, ngươi đợi đó.
Xoay người chạy xuống lầu, mặc dù muốn lột da “thằng chó con” nhưng không chịu nổi sự nhớp nháp trên người, nên chạy đi tắm rửa trước.