Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 4: Tú tài mưu sinh (1)


Đọc truyện Quan Cư Nhất Phẩm – Chương 4: Tú tài mưu sinh (1)

– Đây là canh gà do tiểu thư nhà người ta đặc biệt dặn nhà bếp nấu.

Họa Bình vừa múc canh gà vào một cái bát gốm Thanh Hoa xinh xắn, vừa nói như khoe báu vật:
– Bên trong cho Nhân Sâm, Đương Quy, Hoàng Kỳ, còn cả mười mấy loại thuốc, rất bổ.

Rồi lại lấy ra hai gói thuốc bằng giấy, đặt ở một bên nói:
– Một thứ là bổ khí huyết, một thứ là để xoa bóp … Ngươi dùng một cái, Thẩm tướng công dùng một cái, đừng có lẫn lộn.

Thẩm Mặc mỉm cười khẽ hỏi:
– Họa Bình cô nương, tại hạ có thể hỏi một vấn đề không?

Nụ cười mệt mỏi của y mong manh như gốm thanh hoa, làm trái tim tiểu cô nương run lên, khẽ đặt bát sang bên, nói lí nhí như muỗi kêu:
– Ngươi hỏi đi, nếu quá riêng tư ta không thể trả lời được đâu đấy.

– Tại hạ đâu dám đường đột như thế.

Thẩm Mặc cười khổ:
– Tại hạ muốn hỏi là ngày hôm qua sau khi bị rắn cắn, tại hạ liền ngất đi, còn về phần phụ thân gặp được tiểu thư của cô nương thế nào, rồi làm sao tới nơi này không biết gì cả.

Y thành khẩn nhìn tiểu cô nương:
– Cô nương có thể kể cho tại hạ nghe không?

– Chuyện đó à?
Họa Bình hơi thất vọng:

– Được rồi…

Nàng rải một cái khăn mỏng lên ghế, ngồi xuống đối diện với Thẩm Mặc, hồi tưởng lại:
– Trưa ngày hôm qua, người ta theo tiểu thư tới Tế Nhân Đường trả sổ, nghe thấy phía trước có tiếng cãi nhau ầm ĩ. Tiểu thư liền bảo ta tới trước xem sao. Người ta đi tới hỏi, mới biết Thẩm tướng công ôm ngươi xông vào Tế Nhân Đường, xin đại phu cứu ngươi. Nhưng quy củ của Tế Nhân Đường là người bị bệnh trước tiên phải nộp 15 đồng phí chẩn đoán, sau đó đại phu mới chữa trị…

Nói tới đó Họa Bình lo lắng nhìn Thẩm Mặc, quả nhiên thấy sắc mặt y biến đổi, vội giải thích:
– Tiểu thư tháng trước mới tiếp nhận Tế Nhân Đường, ban đầu cũng không hề biết quy củ này, hiện giờ đã bắt bọn họ bỏ đi rồi.

Thẩm Mặc gật đầu:
– Ân tiểu thư thật nhân hậu.

– Đương nhiên, tiểu thư nhà ta là người tốt nhất.
Họa Bình cười đắc ý, nói tiếp:
– Thẩm tướng công không có tiền, đại phu không chữa trị cho ngươi, hai bên tranh chấp nóng lên đùn đẩy cải vã, lúc này mới kinh động tới tiểu thư.

Thẩm Mặc biết chuyện không đơn giản như lời Họa Bình kể, dù sao cửa hiệu là của người ta, làm gì có chuyện ăn cây táo rào cây me. Có lý hay không khẳng định cũng phải nói đỡ cho bên mình. Nhưng y gần như có thể phán đoán, vết xưng trên khuôn mặt phụ thân tám phần là do người làm của Tế Nhân Đường khốn kiếp kia “ban” cho.

Chẳng phải là lòng y u tối suy bụng ta ra bụng người, mà y quá hiểu nhân tâm. Nếu hai bên bèo nước gặp nhau, Ân tiểu thư miễn tiền khám bệnh, rồi bốc miễn phí cho y chút thuốc men là chí tình chí nghĩa rồi. Thực sự không cần phái thiếp thân nha hoàn tới thăm hỏi, lại còn đun canh gà tặng thuốc bổ thuốc xoa, chẳng phải trong lòng day dứt thì là vì cái gì?

Vừa nghĩ tới cha phải nhịn nhục hạng tiểu nhân kia vì mình, thậm chí còn bị người ta đánh bị thương, y liền thấy máu nóng trào lên đầu, hai nắm đấm siết chặt lại.

Cũng may tâm trí y thành thục, vui mừng không lộ ra ngoài, lại thêm vào tiểu cô nương này và tiểu thư nhà nàng thực sự chỉ có ơn không có lỗi với mình, không nên giận lây người ta. Y thở ra một hơi dài, nhìn Họa Bình mặt đầy thấp thỏm, cười bảo:
– Cô nương kể tiếp đi.

– Ngươi không trách chúng ta chứ?
Họa Bình dù sao tuổi còn nhỏ, nói một câu là lộ tẩy ngay.

– Sao có thể trách được?
Thẩm Mặc ôn hòa nói:
– Cô nương và Ân tiểu thư đều là ân nhân cứu mạng của tại hạ, tại hạ cảm kích còn không kịp. Sao lại không phân biệt tốt xấu như thế được.

– Vậy thì tốt, vậy thị tốt.
Họa Bình đan hai tay trước ngực, ngại ngùng nói:
– Tiểu thư nhà ta nói, bất kể thế nào, người là của nhà bọn ta. Chuyện này bọn ta phải chịu trách nhiệm tới cùng.

Thẩm Mặc không muốn đàm luận chuyện này nữa, khẽ nhíu mày nói:
– Chẳng phải tại hạ bị rắn cắn ư? Sao lại dùng thuốc bổ như thế?

– Đại phu nói ngươi quanh năm dinh dưỡng không tốt, khí huyết đều kém.
Họa Bình nghiêm mặt nhìn y, nói rất trang trọng:

– Sau khi nọc rắn đi vào cở thể, sẽ gây ra chứng dương hư cực nặng, nếu không kịp thời điều dưỡng, hậu quả khó lường.

– Không nghiêm trọng như vậy chứ?
Bản thân Thẩm Mặc cũng hiểu chút y thuật, lắc đầu:
– Tạ hạ đang vào tuổi lớn, dương khí mạnh, khí huyết dồi dào, chỉ cần chú ý dinh dưỡng, tăng cường rèn luyện, tránh lạnh tránh gió, là có thể hồi phục mau chóng rồi.

– Tối qua thái lão gia nhà ta cũng nói như thế, còn lập tức đuổi tên lăng băm xem bệnh ngày hôm đó đi.
Họa Bình khâm phục:
– Ngươi lợi hại thật đấy.

Thẩm Mặc bật cười:
– Cám ơn cô nương khen ngợi, vậy vừa rồi cô nương dọa ta làm gi?

– Vừa rồi nói chuyện nghiêm túc quá.
Họa Bình lúc lắc bàn tay nhỏ, mắt cười tít lại như vầng trăng non:
– Làm thế để thả lỏng một chút mà.

– Được rồi.
Thẩm Mặc bị bộ dạng của nàng làm buồn cười:
– Cô nương nói tiếp đi.

– Ừm.
Họa Bình gật đầu:
– Xem bệnh xong cho ngươi, Thẩm tướng công đưa ngươi đi, tiểu thư nhà ta bảo xe ngựa đưa hai người một đoạn, còn bảo người ta đi theo chiếu cố.

Thẩm Mặc khẽ than:
– Ân tiểu thư là người hiền hậu.
Trong lòng bổ xung một câu :” Đúng là thích hợp làm ăn.”


– Đương nhiên.
Họa Binh hé miệng cười:
– Nhưng phụ thân ngươi kiên quyết không đồng ý, cố chấp muốn tự cõng ngươi về.

Thẩm Mặc biết phụ thân là người cực kỳ giữ thể diện, tất nhiên không muốn người ta nhìn thấy mình ở trong lều cỏ.

– Tiểu thư chỉ đành đồng ý, nhưng bảo xa phu chở người ta ngầm bám theo đằng sau, ghi nhớ chỗ ở của hai người.
Họa Bình lộ vẻ thương xót:
– Kết quả thấy phụ thân ngươi lòng vòng trong ngõ, cuối cùng quay đầu lại. Bọn ta vội né tránh, may mà ông ấy đi vội vã, không phát hiện ra.

– Ông ấy quay lại đường cũ, trở về phường Vĩnh Xương, đứng ở trước cửa Thẩm gia, do dự hồi lâu mới đi lên gọi cửa.

Lời kể của Họa Bình mặc dù không tường tận lắm, nhưng Thẩm Mặc có thể cảm thụ rõ ràng, giây phút đó trong lòng phụ thân dằn vặt và thống khổ nhường nào.

Đại phu nói y tuyệt đối không thể bị lạnh, ông không thể cõng y trở về căn lều cỏ. Nhưng thiên hạ bao la, nhà cửa vô vàn, hai cha con thân không có một đồng chẳng còn chốn nào để dung thân.

Không còn cách nào khác, Thẩm Hạ chỉ đành tới họ tộc cầu viện, ông thực sự là vô kế khả thi rồi. Với tính thư sinh của Thẩm Hạ, chỉ cần còn một tia hi vọng, chữ “cầu” tuyệt đối ngàn vạn lần không thể nói ra khỏi miệng. Thẩm Mặc có thể tưởng tượng ra lúc đứng trước cánh cửa lớn của Thẩm gia, trong lòng phụ thân nhục nhã thế nào. Thế nhưng vì cứu y, sĩ diện gì ông cũng vứt bỏ hết.

Hạ mình với người, chịu đựng khinh rẻ, tất cả đều vì y.

Trong lòng Thẩm Mặc loạn vô cùng, ngay cả tiểu nha đầu Họa Bình đi lúc nào, trước khi đi nói cái gì cũng không còn nhớ nữa. Chén canh gà thơm phức ở đầu giường đã không còn hơi nóng bốc lên, một lớp váng mỡ nổi lên trên bát…

Trời tối dần, bước chân chầm rãi truyền tới, không bao lâu sau cửa bị đẩy ra, Thẩm Hạ sách hai con cá to bằng bàn tay, tươi cười xuất hiện trước mặt y.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.