Đọc truyện Quan Cư Nhất Phẩm – Chương 33: Ủng hộ Triều Sinh (3)
Theo Thẩm Kinh tới “Trung Hòa đường” lần trước đã tới, bên trong vẫn y như cũ, chỉ có thêm một người ngồi ở bên phải Thẩm lão gia, chắc hẳn là Nhị lão gia rồi.
Thẩm Mặc cung khính hành lễ với hai vị lão gia, Thẩm lão gia cười khà khà:
– Hiền chất không cần đa lễ, ngồi xuống đi.
Thẩm Mặc lắc đầu:
– Trước mặt trưởng bối, đâu có chỗ để vãn bối ngồi.
Y len len nhìn Nhị lão gia sắc mặt hết sức nghiêm túc, tựa như có tâm sự trùng trùng vậy.
Lúc này Thẩm lão gia cười nói:
– Trưởng bối cho thì ngươi cứ ngồi.
Thẩm Mặc liếc nhìn Thẩm Kinh đang đứng, ý tứ là :” Xin lỗi nhé, lão huynh.” Rồi ngồi xuống phía tay trái.
Thẩm lão gia lại bảo người mang cho Thẩm Mặc chén trà rồi hòa ái nói:
– Chuyện hiền chất muốn tỉ thí với huyện Sơn Âm, chúng tôi đều nghe thấy rồi.
Tiếp đó nhìn Nhị lão gia bên cạnh:
– Mặc dù chuyện này hiền chất lấy danh nghĩa bản thân đi làm, nhưng dù sao hiền chất là người của Thẩm gia, chúng ta không thể coi không hay biết … Cho nên hãy cùng với Nhị thúc hợp kế, hôm nay gọi hiền chất tới đây là để nói ….
Bên kia Nhị lão gia đột nhiên xen miệng:
– Thẩm Mặc, nếu ngươi không nắm chắc thì đừng cố ra mặt. Mất mặt là chuyện nhỏ, lỡ tính mạng của tiên tiểu tử kia thì ai gánh vác?
Vị này nói chuyện đúng là không khách khí, khiến mặt Thẩm Mặc lúc trắng lúc đỏ, chỉ đành gượng cười khổ nói:
– Nếu là có biện pháp khác, vãn bối cũng không tiếp nhận việc này.
Nhị lão gia trầm giọng nói:
– Xem ra ngươi không nằm chắc, vậy cứ đi nhận thua với Hổ Đầu hội… Ta sẽ đi cùng ngươi, giúp ngươi đưa Diêu Trường Tử về.
Thẩm Mặc thầm nhủ :” Thế thì hay rồi.” Liền muốn đồng ý, bên kia Đại lão gia lại không chịu, ho khan nói:
– Thần Phù, hôm nay chúng ta cổ vũ cho Thẩm Mặc chứ không phải là nói cho nó chụt chí.
Nhị lão gia cau mày:
– Chuyện liên quan tới mạng người, sao có thể để trẻ nhỏ mang ra chơi.
Lời này đáng lẽ ra nên nói riêng, nhưng tính ông ta là thế, chưa bao giờ giữ được miệng.
Thẩm lão gia thở dài:
– Cái tính này của đệ bao giờ mới sửa được đây?
Nói rồi cầm chén trà lên khẽ nhấp một ngụm:
– Hiện giờ tin tức đã truyền đi rồi, huyện Sơn Âm đang tưng bừng chuẩn bị, Lý huyện lệnh của chúng ta cũng vắt chân lên đợi, hi vọng lần này được xả hận. Đệ đột nhiên xen ngang, phá hỏng chuyện này thì thể diện của hai vị huyện lão gia biết để vào đâu?
– Thể diện quan trọng hay mạng người quan trọng.
Nhị lão gia hầm hừ:
– Thật không thể hiểu được các người suốt cả ngày suy nghĩ cái gì.
– Ta còn không hiểu những năm qua đệ làm quan kiểu gì đây.
Thẩm lão gia đặt mạnh chén trà xuống:
– Thiên hạ còn cái gì quan trọng hơn thể diện của người làm quan không?
Thẩm Mặc thầm nhủ :”Có thể diện của quan to hơn.”
– Không thể nói lý.
Thẩm Luyện tức giận phất tay áo b ỏ đi, trước khi đi còn trợn mắt nhìn Thẩm Mặc:
– Coi mạng người như cỏ rác.
Thẩm lão gia bị tức tới đỏ mặt tía tai, lâu lắm mới bình tĩnh lại được, gượng cười nói:
– Nhị thúc ngươi tính khí như thế đấy, nóng như lửa, làm hiền điệt chê cười rồi.
Thẩm Mặc ảm đạm nói:
– Kỳ thực Nhị lão gia giáo huấn rất đúng, vãn bối không đặt tính mạng của Trường Tử ở vị trí hàng đầu.
– Điều này thì hiền điệt không hiểu rồi.
Thẩm lão gia lắc đầu:
– Chuyện tới nước này, khẳng định ngay tri phủ đại nhân cũng bị kinh động rồi, vì không làm tình thế bùng nổ, ông ta nhất định sẽ hạ lệnh cho tri huyện Sơn Âm bảo vệ tính mạng của Trường Tử.
Rồi cười khà khà:
– Bá bá đây dám đảm bảo với cháu, tính mạng của Trường Tử vững như núiThái Sơn, chỉ cần cháu có thể thắng Sơn Âm tâm phục khẩu phục, hắn sẽ trở về không mất lấy một sợi tóc.
Thẩm Mặc cũng do quan tâm quá sinh loạn, nghe Thẩm lão gia nói thế, lập tức nghĩ thấy điểm mấu chốt trong đó, lòng nhẹ nhõm đi không ít, nói:
– Cám ơn đại lão gia chỉ điểm.
– Ài, gọi đại lão gia cái gì? Xa lạ quá.
Thẩm lão gia cười nói:
– Dựa theo bối phận, ta là bá phụ của cháu, Thẩm Kinh còn là đường ca của cháu đó.
– Bá phụ…
Thẩm Mặc chỉ đành làm lễ lần nữa:
– Đường huynh.
Thẩm Kinh vội vàng đáp lễ.
Xưng hô như thế, hai bên quả nhiên thân thiết hơn không ít, Thẩm lão gia cười:
– Nếu như đã gọi một tiếng bá bá, như vậy chuyện của cháu là chuyện của cả nhà chúng ta. Chuyện này chúng ta hết sức ủng hộ cháu, tới khi đó cần giúp đỡ gì, cháu cứ việc nói ra, chúng ta sẽ toàn lực ứng phó.
Thẩm Mặc cười gật đầu:
– Cám ơn bá phụ quan tâm, nói không chừng đến khi đó lại phải làm phiền tới mọi người trong nhà.
Thẩm lão gia nhìn ngó y phục của Thẩm Mặc, sai Thẩm Kinh:
– Tới phòng sổ sách chi hai lượng bạc, mua cho Thẩm Mặc hai bộ y phục ra dáng một chút. Có ai làm ca ca như con không? Toàn thân lụa là gấm vóc nhưng lại để cho đệ đệ mặc áo vá.
Thẩm Mặc cười khổ đáp lời, thẩm nhủ :” Cha ra lệnh thì cứ ra lệnh đi, tại sao không đâu cũng giáo huấn con một trận chứ?” Thẩm Mặc chối từ vài câu, nhưng bị hắn lôi ra ngoài, tới chỗ không có ai, Thẩm Kinh cười mắng:
– Ngươi cứ giả bộ đi, nếu ta không kéo ngươi đi, ngươi bỏ số tiền này thật à?
Thẩm Mặc gạt tay hắn ra:
– Ta còn có một bộ y phục mới, ngươi không cần phải mua nữa, tiền còn lại cứ tự giữ đi.
Thẩm Kinh buồn bực nói:
– Lúc nào cũng nghĩ xấu về ta, ta là hạng bằng hữu tham tiền sao?
– Ngươi nếu không lấy.
Thẩm Mặc nói khẽ:
– Thì mang cả năm lượng bạc kia của ta cùng đặt cược đi. Đặt ta thắng, tới khi đó chúng ta chia năm năm.
Thẩm Kinh tròn mắt:
– Chẳng may thua thì sao?
– Thu thì thua.
Thẩm Mặc phủi tay:
– Dù sao cũng là vật ngoài thân, có gì mà phải tiếc.
…..
Ngày hôm sau một tên nha dịch tới phủ truyền lời, nói là đối phương đã chuẩn bị xong, sáng sớm ngày kia có thể ký thư hẹn, địa điểm là Hiên Đình Khẩu.
Hôm sau trời còn chưa sáng, Thẩm Kinh đã tới gõ cửa, Thẩm Mặc mắt ngái ngủ mở cửa cho hắn, làu bàu:
– Giờ nào mà ngươi đã tới rồi.
Thẩm Kinh ngạc nhiên:
– Ngươi còn ngủ được cơ à? Ta lăn lộn tới quá nửa đêm mới ngủ được, giưa tới giờ Dần lại dậy rồi.
*** Dần: 3-5 h sáng.
Thẩm Hạ ở bên trong cười mắng:
– Tiểu tử này cứ như người chẳng liên quan, đầu chạm gối là ngủ rồi, thiếu gia không gọi nó còn chẳng dậy đâu.
Thẩm Mặc rửa mặt qua loa, rồi bó tóc qua quít, cáu kỉnh nói:
– Ăn cơm chưa? Có cần làm cho ngươi một suất không?
– Ta tới là để gọi ngươi đi ăn cơm.
Thẩm Kinh cười hăng hắc:
– Tối ngày hôm cha ta đã sai nhà bếp chẩn bị cơm cho ngươi từ sớm rồi, tới phía trước ăn thôi.
Thẩm Mặc nhìn cha, Thẩm Kinh cười:
– Ngươi nhìn tay ta cầm cái gì đây.
Rồi như làm phép lấy ra một cái hộp đực thức ăn, nhe răng cười với Thẩm Hạ:
– Tình cảm giữa ta và thúc thúc ra sao, có thế quên được lão nhân gia người không?
Thẩm Hạ cười lắc đầu, xem ra mấy ngày qua hai đứa này chơi với nhau không tệ.
Thẩm Mặc mở hộp cơm mấy tầng ra, mỗi một tầng đều có một đĩa thức ăn. Rau xào, thịt hầm, khá nấu đậu, canh cá còn có một bát cơm trắng to và một cái lồng bánh bao hấp nhỏ.
Thất cổ nương tuyệt đối không thể so với đầu bếp Thẩm phủ, thức ăn vừa mang ra là hương thơm ngào ngạt làm người ta nuốt nước bọt.