Đọc truyện Quan Cư Nhất Phẩm – Chương 22: Làm lớn chuyện (1)
Trường Tử bị bắt.
Thẩm Mặc sững sờ, hồi lâu mới tỉnh lại, hỏi:
– Từ khi nào?
– Trong ngày hôm qua.
Thẩm Kinh vặn hai tay vào nhau:
– Thành Thiệu Hưng lớn như thế, sao bọn chúng lại tìm người dễ như vậy?
– Ôi, đều tại ta…
Thẩm Mặc ngồi phệt xuống dưới cổng đá, thở dài:
– Chúng ta quá sơ suất rồi, đáng lẽ không nên để Trường Tử về.
– Ý ngươi nói..
Thẩm Kinh mặt trở nên nghiêm trọng:
– Trường Tử vừa ra khỏi cửa sau đã bị bọn chúng theo dõi rồi.
– Hẳn còn sớm hơn.
Thẩm Mặc trầm giọng nói:
– Khi ấy không phải là có hai tên bỏ chạy sao? Tám phần là một tên bỏ chạy, một tên theo sau chúng ta rồi.
Hai người bọn họ ở sâu bên trong đại viện, những kẻ kia sao dám làm càn, nhưng sẽ không bỏ qua Diêu Trường Tử sống ở nhà cỏ bên sông.
– Quan phủ nói sao?
– Đám Vương Bát Đản đó hiện giờ thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện.
Thẩm Kinh phẩn nộ chửi:
– Nói người bị hắc bang ở Sơn Âm bắt, chúng ta phải tới huyện Sơn Âm bảo quan.
– Không phải hôm qua họ rất tức giận sao?
Thẩm Mặc cả giận:
– Nói cái gì mà bang phái Sơn Âm vượt qua giới tuyến, không bỏ qua cho bọn chúng sao?
– Chắc chắn là Vương Lão Hổ của Sơm Âm giở trò.
Thẩm Kinh lạnh lùng nói:
– Tiền có thể sai khiến được cả quỷ thần mà.
Vương Lão Hồ là lão đại của Hổ Đầu hội, trong thành Thiệu Hưng danh tiếng lừng lẫy, thuộc loại thuốc tốt trị bệnh khóc đêm của trẻ con.
– Hiện giờ phải làm thế nào?
Thẩm Kinh nhíu mày:
– Chuyện một bên liên quan tới quan phủ, một bên dây dưa với dân giang hồ, đều không phải thứ chúng ta ứng phó được.
Mặc dù hắn là một thiếu gia, nhưng không có công danh, hai không phải con trưởng, trừ tiền trong tay hơi dư dả một chút, y phục là lượt một chút, còn những cái khác thì chẳng hơn gì tên tiểu tử nghèo Thẩm Mặc.
– Để ta nghĩ xem sao.
Thẩm Mặc nhắm mắt lại, chầm chậm dự vào cổng, đầu óc vận chuyển cao tốc, một lúc sau liền có chủ ý.
Thẩm Kinh thì rốt ruột đi vòng vòng, thấy Thẩm Mặc mở mắt ra, vội hỏi gấp:
– Nghĩ ra chưa?
– Ừ, nghĩ ra rồi.
Thẩm Mặc gật đầu:
– Chúng ta ở thế yếu, bọn chúng ở thế mạnh, muốn dùng yếu thắng mạnh phải mượn thế.
– Mượn thế?
Thẩm Kinh không hiểu câu này có ý nghĩa gì.
– Giống như một đốm lửa nhỏ có thể thiêu cháy một cánh đồng, là bởi vì mượn thế gió.
Thấy Thẩm Kinh gật đầu, Thẩm Hạ tiếp tục nói:
– Hôm qua có một chuyện ngươi còn nhớ không?
– Chuyện gì.
– Ban đầu chúng ta bị đánh thành ra như thế, người dân vây quanh chẳng tỏ ra động lòng. Nhưng khi vừa mới nói ra thân phận của đối phương, nói chúng là người Sơn Âm tức thì đám đông liền phẫn nộ. – Thẩm Mặc nheo mắt nghĩ lại.
– Đó là chuyện đương nhiên.
Thẩm Kinh gật đầu:
– Từ khi thái tổ gia chia chúng ta thành hai huyện, Đông Hội Kê và Tây Sơn Âm đã luôn so kè với nhau, chuyện gì cũng không muốn thua kém đối phương. Như thế làm sao lại không xảy ra va chạm cho được? Lâu dần kết oán ngày càng sâu, khiến cho về sau thành thế như nước mới lửa, có một chút chuyện nhỏ liên quan tới đối phương là là gây nên sóng cả ngợp trời.
– Gây nên sóng cả ngợp trời?
Thẩm Mặc vỗ tay:
– Nói rất hay! Nhưng ta phải khơi lên sóng cả ngợi trời, làm lớn chuyện này lên, để người trong cả thành phố đều biết.
Thẩm Kinh vốn không phải kẻ ngốc, Thẩm Mặc vừa nói như thế liền choàng tỉnh:
– Phải rồi, chỉ cần làm cho toàn thành xôn xao cả lên, Hổ Đầu hội sẽ không dám tùy tiện làm thương tổn tới Trường Tử, quan phủ cũng không dám tùy tiện thả hai kẻ đó nữa.
Nói rồi hoa chân múa tay:
– Chỉ nghĩ thôi đã thấy nhiệt huyết sôi trào, chúng ta phải làm sao đây?
– Sai!
Thẩm Mặc lắc đầu:
– Không phải là chúng ta mà là ta.
– Vì sao?
Thẩm Kinh trừng mắt:
– Ngươi coi thường ta à?
– Đương nhiên không phải.
Thẩm Mặc khuyên nhủ:
– Chuyện này giống như lấy hạt dẻ trong lửa, không cẩn thận một chút là khiến cho lửa bén lên người, cha ta do Trường Tử cứu, cha con ta tất nhiên không thể khoanh tay ngồi nhìn. Nhưng ngươi thì khác, ngươi không thể làm liên lụy tới Thẩm gia.
– Nói vớ vẩn.
Thẩm Kinh nóng lên, nhảy dựng dậy:
– Nhị thúc của ta nói, ai không trượng nghĩa không phải người Thẩm gia.
Nói rồi cười:
– Hơn nữa ngươi cũng không cần phải lo lắng cho Thẩm gia, bằng vào hai lá cờ thi đậu tiến sĩ cắm trước cổng Thẩm gia, thành Thiệu Hưng không ai dám gây phiền phức cho chúng ta.
– A, Thẩm gia chúng ta từng có hai tiến sĩ?
Thẩm Mặc kinh ngạc.
– Sai, không phải từng có mà là hiện có.
Thẩm Kinh kiêu ngạo nói:
– Nếu nói là trước kia thì trúng thám hoa cũng có.
– Không thể nhờ bọn họ sao?
Không tới vạn bất đắc dĩ, Thẩm Mặc không muốn làm chuyện làm quan phủ ghét này:
– Nhờ bọn họ gây áp lực.
– Không cần nhờ, vô dụng thôi.
Thẩm Kinh tực thì cụt hứng, nhỏ giọng nói:
– Cha ta bị bè cánh liên lụy, cách chức về quê, giám thị chỗ ở, mặc dù nói nhiều năm trước đã được khôi phục công danh rồi, nhưng chọc vào kẻ nắm quyền thì quan phụ mẫu nào dám tới gần. Còn về nhị thúc ta, ông ấy đang dạy học ở trong trường họ tộc, ông ấy .. Ài, ngươi gặp là sẽ hiểu ngay.
– Kẻ đó là ai?
Thẩm Mặc luôn hao tổn tâm trí vì kế sinh nhai còn chưa để ý tới quốc gia đại sự được.
– Nghiêm Tung, Nghiêm các lão.
Biết được chuyện mà Thẩm Mặc không biết làm Thẩm Kinh rất vui vẻ.
– Ồ…
Nghe thấy cái tên này, Thẩm Mặc hít một hơi khí lạnh, khẽ nói:
– Hiểu rồi.
Thẩm Kinh bất kẻ thế nào cũng muốn tham gia, làm Thẩm Mặc chỉ càng thêm thận trọng, bất kể thế nào cũng không thể để lại điểm yếu hại tới Thẩm gia.
Hai người liền lên lầu thương lượng cho kỹ, vì chuyện này có khả năng sẽ liên quan tới Thẩm Hạ, cho nên Thẩm Mặc nói hết ngọn nguồn cho cha. Thẩm Hạ gật đầu:
– Con không uổng công đọc sách thánh hiền.
Liền đồng ý kế hoạch của hai tên tiểu tử.
Thẩm Mặc không muốn bị người ta nhận ra bút tích, nên rất tự nhiên nghĩ tới in ấn. Nhưng vừa mới hỏi cha, mới biết cái thứ đó là đồ vật thuộc về quan phủ, toàn huyện cũng chỉ có mấy bộ, nhưng đều được bảo quản thỏa đáng. Nếu tính mưu với thứ đó, chẳng bằng tự viết còn an toàn hơn.
Hai tên tiểu tử đang mặt mày ủ dột thì Thẩm Hạ đột nhiên cười:
– Đúng là cầm ngọc trong tay lại còn đi tìm ngói, quên mất cha làm gì rồi sao?
– Bán chữ…
Thẩm Mặc không hiểu:
– Cha có diệu kế gì?
– Ha ha, khách hàng khác nhau có nhu cầu khác nhau, cha con suốt ngày dùng Thiện, Đãi, Thảo , Giai , Hành. Viết một loại chữ không ai nhận ra còn chẳng phải dễ như trở bàn tay?
Đây đúng là muốn ngủ lại có người mang gối tới, hai người mừng rơn:
– Đúng như thế ư?
– Đương nhiên rồi.
Thẩm Hạ đắc ý nói:
– Nếu còn chưa yên tâm, cha có một tuyệt kỹ chưa bao giờ biểu diễn với người ngoài.
Nói rồi đưa tay trái ra làm động tác múa bút.
– Cha còn biết viết tay trái?
Hai người cuối cùng cũng yên tâm.
***Nghiêm Tung (1480-1567), đại gian thần nổi tiếng đời Minh, tham tàn độc ác và cũng cực kỳ gian ngoan xảo quyệt. Làm tới chức nội các Đại học sĩ, lão ta lạm dụng chức vụ sát hại không ít trung thần lương tướng. Khi bị mất quền thế lão không cam lòng, cấu kết với quan lại địa phương ra sức bảo vệ quyền lợi của lão. Nhân vật đã khuynh đảo thiên hạ một thời.