Đọc truyện Quán Cơm Tỳ Hưu, Chỉ Có Vào Không Có Ra – Chương 33
Tây Vương Mẫu đứng ở cửa chẳng biết nên tiến hay lùi, trong lúc vô ý liếc xuống sàn nhà, sự chú ý của bà lập tức bị hấp dẫn bởi tên Phì Di đang nằm úp sấp dưới đất.
Con chim béo tốt thế! Nướng lên ăn thì ngon phải biết!
“Đến rồi đấy à?” Bì Tu thấy bà đến thì nhấc cằm, Tô An lập tức dâng trà nước điểm tâm mời Tây Vương Mẫu.
Phí Ất nằm dưới đất bị Tây Vương Mẫu nhìn chòng chọc, cảm giác nguy hiểm khi bị kẻ săn mồi theo dõi khiến gã co rúm cả người, đồng thời vô thức rụng mất mấy cái lông, nhiệt độ trong phòng cũng cao lên một khúc.
Tây Vương Mẫu cảm thấy khác thường, dựng lông mày giận dữ nói: “Thu yêu khí lại! Giờ mới là tháng năm! Không được phép xuất hiện cảnh báo đỏ khu vực nhiệt độ cao!”
Phí Ất bị hét vào mặt, vừa run rẩy thu yêu khí vừa nói: “Tôi mới là người bị hại cơ mà.”
“Tây Vương Mẫu tới đây làm gì vậy?” Lý Tịnh hỏi với bộ mặt khó coi.
Tây Vương Mẫu chẳng để ý vẻ mặt cau có của ông ta, bà vén tóc ung dung nói: “Lúc nãy ở quảng trường có ẩu đả, tôi vừa mới đi can về, tiện đường ghé qua đây uống ngụm trà.”
Bà liếc Phì Di: “Lý Thiên Vương xong việc rồi hả? Lúc mới tới tôi tình cờ gặp Na Tra, chẳng lẽ hai cha con ông có hẹn à?”
Vừa nghe đến tên Na Tra là sắc mặt Lý Tịnh lập tức thay đổi, ông ta tức tối lườm Bì Tu đang yên lặng ngồi một bên, hừ lạnh một tiếng sau đó mang Phì Di lên xe rời đi.
Trên đường về sở giám sát tiện thể lắng nghe đầu đuôi sự việc, rồi liền mang người về phòng thẩm vấn hỏi mấy câu.
Lý Tịnh phát hiện con chim này đúng thật là xui xẻo, người của mình không hiểu chuyện thọc cho tâm can của họ Bì một dao trước, đích thân tới cửa xin lỗi thì lại bị họ Bì ghim, thiếu chút nữa mất cả mạng.
Lý Tịnh dạy bảo vài câu, nhắc nhở Phì Di không được trưng ra cái điệu bộ xã hội đen léo nha léo nhéo kia nữa, thấy gã sợ đến rụng cả lông thì cũng đành thả người.
Nhị Lang Thần từ bên ngoài trở về, vừa khéo gặp Lý Tịnh dẫn Phì Di đi ra, hơi nóng xộc vào mặt khiến hắn hơi nhướn mày, quay đầu bảo Hao Thiên Khuyển không được thè lưỡi.
“Sao lại mang Phì Di về?” Dương Tiễn hỏi.
Lý Tịnh: “Hết cách rồi, không mang về thì gã sẽ thành thuốc tẩy giun cho con trai của Bì Tu mất.”
Dương Tiễn quay đầu liếc nhìn Phí Ất được đám đàn em dìu ra khỏi cửa, thiên nhãn trên trán mở ra một giây sau đó nhắm lại, có vẻ không phát hiện dị thường gì, hắn quay lại nhìn Lý Tịnh, nói: “Ông có mang di động theo không?”
Lý Tịnh khó hiểu: “Có, sao thế?”
“Đúng lúc lắm, bầu cho Tiểu Thiên nhà tôi một phiếu đi……”
Hao Thiên Khuyển đen xì mặt, trừng mắt nhìn Dương Tiễn, không biết nên bỏ đi hay là đạp hắn một phát rồi mới đi.
Phì Di ngồi trên xe được đàn em đón về, giơ tay lau mồ hôi, mãi đến tận khi biển hiệu của sở giám sát hoàn toàn biến mất khỏi ô cửa xe phía sau, gã mới thở phào nhẹ nhõm. Run rẩy móc di động ra gọi điện.
Điện thoại kêu mấy tiếng rồi mới được bắt máy, tín hiệu bên kia không tốt, khó khăn lắm mới nghe rõ được một hai âm thanh, phải đợi một lát rồi giọng nói ở đầu bên kia mới rõ ràng.
Một giọng âm trầm cất lên: “Sao giờ lại gọi sang đây?”
“Thưa Nhai Tí đại nhân, tôi, tôi vừa đi ra từ quán cơm của Bì Tu.” Phí Ất cẩn thận nói: “Đại nhân, bên cạnh Bì Tu đúng là có một con quỷ, nhưng tôi không ngửi được mùi gì từ trên người y, cơ mà người y cả trong lẫn ngoài đều là yêu khí của Bì Tu, đoán chừng là đã ngủ với nhau rồi.”
Đầu dây bên kia im lặng một thoáng, Nhai Tí mới lên tiếng: “Lũ thuộc hạ ngu xuẩn của ngươi đâu? Ngươi đã đến xem hay chưa?”
“Dạ rồi ạ.” Phí Ất cầm di động gật đầu: “Hôm qua đã đến xem, trên người bọn nó không có yêu khí của kẻ khác.”
“Đồ ngu, hôm qua mới đến thì yêu khí trên người bọn chúng nhất định đã tan hết sạch rồi, ngươi còn phát hiện cái đếch gì chứ!” Nhai Tí tức giận nói: “Nhất định là Thao Thiết giở trò quỷ! Thằng thỏ đế trốn Đông trốn Tây này! Cái thứ vô liêm sỉ! Trừ hắn ra! Không kẻ nào dám động đến người của ta!”
Phí Ất nghe bên kia chửi rủa mà không dám ho he tiếng nào, nghĩ bụng cả Tỳ Hưu cũng dám nữa, thế nhưng gã không nói, bằng không đại nhân sẽ bắt gã đi đối phó với Tỳ Hưu, thế thì chẳng phải tự dâng thuốc tẩy giun đến tận cửa nhà người ta hay sao?
Chờ Nhai Tí xả giận xong, Phí Ất mới hỏi: “Đại nhân, hiện tại ngài cần tôi làm gì ạ?”
Nhai Tí suy nghĩ một lát: “Không cần làm gì hết, cứ theo dõi quán cơm của Bì Tu cho ta, để ý xem quanh đó có bóng dáng Thao Thiết hay không. Còn nữa…..”
Phí Ất nghiêm túc lắng nghe yêu cầu của khách hàng: “Ngài cứ nói ạ.”
“Ta thấy trên diễn đàn nói là đang có cuộc bình chọn nam tiên đúng không? Sao số phiếu của ta lại thấp như vậy hả, ngươi kêu gọi người bỏ phiếu cho ta, ta muốn giải nhất!”
Mắt Phí Ất lập tức tối sầm, nghĩ thầm hạng nhất đang là Nhị Lang Thần Dương Tiễn đẹp trai lắm tiền văn võ song toàn, ăn cơm công chức, có xe có nhà, cha mẹ đều mất, chính là đối tượng kén vợ kén chồng lý tưởng nhất, là đệ nhất nam thần được thần tiên yêu quái công nhận.
Cho dù gã là fan cứng của Nhai Tí, có trung thành tận tâm đến mấy, có kêu gọi đàn em ngày đêm túc trực bỏ phiếu, thì mấy cái phiếu đó cũng chẳng sánh bằng cả đống phiếu fan người qua đường tiện tay bỏ cho Dương Tiễn.
Phí Ất cố gắng gạt bỏ ảo tưởng viển vông này của Nhai Tí: “Kỳ thật đại nhân không cần phải quan tâm mấy cái hư danh phàm tục đó đâu ạ, cho dù ngài không có được cái danh hiệu nam tiên đẹp trai nhất khỉ gió ấy, thì ngài vẫn là đẹp trai nhất trong lòng chúng tôi…..”
Nhai Tí nói: “Bớt dông dài đi, ta muốn hạng nhất thì phải là hạng nhất!”
Điện thoại đột nhiên ngắt, Phí Ất cầm chiếc di động truyền đến tín hiệu báo máy bận, chìm vào trong mê man, không biết mình nên sống làm sao.
Đạo lý khen ít thì vui, khen nhiều thì khổ, khen quá hóa thành tro bụi, tại sao Nhai Tí đại nhân lại không hiểu cơ chứ?
*
Lúc Nhậm Kiêu đón Chổi Nhỏ về đến nhà thì người trong quán cơm đã đi lên lầu hết, mấy cái lông chim dưới đất đều đã được Giả Tố Trân quét vào thùng rác, khỏi mất công thằng nhỏ về nhà thấy rác lại lên cơn.
“Con chim Phì Di kia đâu?” Nhậm Kiêu ngó quanh quán một vòng, nhăn mũi hỏi: “Đi rồi à?”
Giả Tố Trân gật đầu, cười bảo với Chổi Nhỏ: “Văn công tử và ông chủ Bì đều đang trên lầu.”
Chổi Nhỏ đeo cặp đi lên lầu, không khí đột nhiên trở lạnh khiến nó hắt hơi một cái, Nhậm Kiêu vén rèm cho nó, cất tiếng hỏi Bì Tu đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên số pha: “Sao anh lại để con chim kia chạy mất?”
“Không thả cho chạy thì sao dẫn được con to đằng sau đi ra?” Bì Tu lười biếng nói.
Nhậm Kiêu cau mày: “Chẳng lẽ còn tìm được con Phì Di nào béo hơn cả con vừa nãy hả? Chim béo như thế bây giờ hiếm lắm.”
Bì Tu: ……
Cá không có não hình như là thật.
Văn Hi đi ra từ phòng ngủ, tay cầm gói thuốc bột, gọi Chổi Nhỏ lại bảo: “Lại đây uống thuốc tẩy giun nào.”
Nhậm Kiêu thấy Bì Tu tiến vào trạng thái lão tăng nhập định, vết sẹo trên mặt liền trở nên vặn vẹo: “Anh có biết lúc em đi đón thằng bé, cái con quái ngó sen Na Tra kia nhìn em đằng đằng sát khí không, tự dưng em bị thằng chả thuyết giáo một hồi, vất vả lắm mới mang được thằng bé về, anh lại bảo với em là chim đi mất rồi à?”
“Gấp cái gì, cũng có phải chim của mày đi mất đâu.” Bì Tu liếc hắn: “Thằng cu Na Tra kia ghét hải sản cũng đâu phải mới một ngày hai ngày, nó khó chịu khi thấy mày cũng là bình thường.”
Chổi Nhỏ ngoan ngoãn uống thuốc tẩy giun, Văn Hi hỏi: “Lúc xin nghỉ, thầy giáo có nói gì không?”
“Không ạ.” Chổi Nhỏ lắc đầu: “Nhưng mà thầy hỏi con là bao, bao giờ đổi tên.”
Văn Hi sững người: “Ta sẽ bàn bạc với ba nhóc một chút, đêm nay sẽ đổi tên cho nhóc nhé.”
Bì Tu nhìn Văn Hi rồi quay sang nói với Chổi Nhỏ: “Bì Tụ Bảo, lấy di động của con ra bỏ phiếu cho cha con mau. Cái nam tiên đẹp trai nhất ấy, con không có lén lút bầu cho Nhậm Kiêu đó chứ?”
Chổi Nhỏ lắc đầu: “Không, không ạ, ảnh xấu lắm!”
Nhậm Kiêu đen mặt: “Ai xấu cơ?”
Năm xưa hắn cũng từng là một nhành cỏ trong biển Nam Hải, một đóa hoa trong giới giao nhân, sở hữu gương mặt mỹ mạo khiến cả Thiên Đạo cũng đố kị, nếu không thì đã chẳng đen đủi bị thiên kiếp bổ cho một phát vào mặt, chữa mãi chẳng khỏi.
Bì Tu yên tâm, giơ tay gọi con giai lại bỏ phiếu cho mình, ai ngờ Chổi Nhỏ lại cầm di động lắc đầu: “Không được, con bầu rồi, bầu cho thầy giáo.”
“Thầy nào? Na Tra á hả?” Bì Tu cau mày.
Chổi Nhỏ gật đầu.
Bì Tu giận bay màu, người khác thì nước phù sa không chảy ruộng ngoài, nhà mình thì phù sa phù siếc chảy ào ào sang ruộng nhà khác. Ngoại trừ Văn Hi chủ động bầu cho mình, còn đâu người trong quán cơm nếu không báo sớm từ đầu thì toàn là bầu cho Dương Tiễn!
Bì Tu hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh quay sang phía Nhậm Kiêu, thông báo cái chết của hắn: “Từ mai dậy sớm một chút, ngày mai sẽ bắt đầu cung cấp bữa sáng cho đám tiên quan kia.”
Nhậm Kiêu: “Sao thời gian eo hẹp thế?”
Bì Tu hờ hững: “Chả có vì sao cả, tiền dâng tới cửa mà không lấy là đồ ngu.”
Để không làm đồ ngu, Bì Tu ép nhân viên quán cơm bận như chó, đám hầu tinh bận rộn dùng cả tay lẫn chân, ngay cả đuôi cũng phải nắm muôi nhào bột, vì sợ rụng lông nên đuôi còn đặc biệt quấn thêm màng bọc thực phẩm, cố gắng đạt điều kiện bếp sạch ngon cơm.
Vì kéo phiếu mà ông chủ Bì không chừa thủ đoạn, phàm nhân muốn uống thì phải trả tiền, yêu quái thần tiên muốn uống thì có thể miễn phí, nhưng mà phải bầu cho Bì Tu một phiếu nam tiên đẹp trai nhất.
Đương nhiên không bỏ phiếu thì trả tiền cũng được, nhưng tiền sẽ tăng gấp bội.
Một đám ông bà già đói ăn tức tối mà chẳng dám nói gì, đánh thì đánh không lại, còn mất mặt với đám tiểu bối nữa chứ, tất cả đều tha thiết chờ mong có vị anh hùng hảo hán nào đó xuất hiện dạy cho tên bủn xỉn Bì Tu này một bài học.
Bì Tu lấy điện thoại ra nhìn số phiếu tăng lên từng chút từng chút một, tâm tình thư thái, bấm bầu cho mình một phiếu.
“Bỏ phiếu thì được nhận canh hả?”
Một giọng nói kiêu ngạo vang lên, Bì Tu ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt của Na Tra.
Na Tra nhíu mày: “Có phải không?”
“Phải.” Bì Tu ngoài cười nhưng trong cười: “Tam thái tử, khách quý à nha.”
Na Tra lấy di động bấm bỏ phiếu, miễn cưỡng nói: “Sư phụ tôi nói phải bỏ phiếu thì mới được uống canh bổ của Bì lão tổ, tài khoản của ông ấy sáng nay đã bầu cho tôi rồi, cho nên đành phải gọi tôi đến đây.”
Y bầu xong mới sực phát hiện: “Sao mỗi người chỉ được bầu một phiếu mỗi ngày? Thế chẳng phải là tôi không có à.”
“Có, có ạ!” Chổi Nhỏ đeo cặp sách đi tới, “Em cho, cho thầy uống.”
Na Tra vừa thấy Chổi Nhỏ là vẻ mặt lập tức hiền lành ngay, y nở nụ cười với thằng nhỏ: “Thế không được đâu, em còn nhỏ, phải uống nhiều canh mới cao lên được.”
Chổi Nhỏ lấy di động ra bầu cho Bì Tu một phiếu, sau đó đưa cho bố xem, lại còn ngước đôi mắt to tròn đáng thương nhìn Bì Tu: “Có thể cho, cho thầy một bát không ạ?”
Bì Tu đen mặt đi múc hai bát canh mang ra, hỏi Chổi Nhỏ: “Học cái trò giả vờ đáng thương từ ai vậy?”
“Mẹ dạy ạ.” Chổi Nhỏ thẳng thừng bán đứng Văn Hi, sau đó ngồi xuống chung bàn ăn sáng với Na Tra và Thái Ất chân nhân.
Bì Tu đi vào bếp múc thêm canh, chợt thấy Nhậm Kiêu đứng trước bếp lau nước mắt.
Bì Tu nhướn mày: “Chú làm sao thế?”
“Thằng nhóc vô lương tâm, em tốt với nó như vậy, đừng nói là một bát canh, ngay cả một cục xương cũng chưa từng giành từ miệng nó.” Nhậm Kiêu lau nước mắt, người ta thường nói tương tư trao cho ai, trao cho ai thì trao chứ không thể là trao cho thằng nhóc Bì Tụ Bảo vô lương tâm này được.
Bì Tu: ……