Bạn đang đọc Quán Cơm Nhỏ Của Nữ Phụ Cổ Xuyên Kim – Chương 59
Edit: Cá
Bà nội Chu vì lão chồng mình thích món ăn ở Mỹ thực trong trí nhớ nên khi ông nội Chu mang đóng gói về cảm thấy khá bình thường, nhưng dẫu sao vẫn rất vui vì ông ấy còn nhớ đến bà, kết quả khi ăn thử chỉ muốn ăn ở đây một ngày đủ ba bữa.
Sau khi Lục Trĩ đẩy ra bánh hạt dẻ thì gửi qua cho ông nội Chu rất nhiều, việc này khiến vợ chồng ông nội Chu rất vui, ăn bánh thường xuyên.
Hôm nay bà nội Chu tham gia một tiệc rượu, nói chuyện với vài người bạn quen biết, nói đủ chuyện rồi vòng đến Mỹ thực trong trí nhớ.
“Bánh hạt dẻ mới ra của Mỹ thực trong trí nhớ thật sự quá ngon, thơm mềm ngọt ngào, tiếc là bán quá chạy nên rất khó mua, còn thêm giới hạn số lượng.
Tôi nghe nói sắp tới mỗi người chỉ có thể mua được ba phần thôi đấy!”
“Bánh hạt dẻ so với đùi gà kho, canh xương sườn củ sen, cải bẹ ngon hơn.
Chắc do tôi thích ăn đồ ngọt mềm thơm nên ưu tiên hơn.”
“Thật sự khó mua mà.”
Có người hỏi bà nội Chu mua được mấy phần thì bà nói: “Lão già nhà tôi ban đầu muốn đưa hạt dẻ cho bà chủ nhỏ Mỹ thực trong trí nhớ thử, xong con bé quyết định làm bánh hạt dẻ cho ổng ăn, bây giờ thì đóng gói bán luôn.
Sau đó còn làm thêm hạt dẻ rang đường cho vợ chồng tôi, còn tặng không ít bánh hạt dẻ nữa đấy.”
Có người ngạc nhiên: “Vợ chồng bà quen chủ tiệm Mỹ thực trong trí nhớ?”
Bà nội Chu nói: “Aizz còn còn phải nhờ thằng cháu đích tôn nhà tôi đó, nó thích bà chủ nhỏ đó lại không dám theo đuổi, hàng xóm với nhau nên thường xuyên qua lại, thế thôi.
Thằng cháu đích tôn nhà tôi không biết cố gắng chút nào, giờ tôi đang nghĩ…… phải làm sao để bà chủ nhỏ trở thành cháu dâu nhà tôi đây.”
Nói xong, bà nội Chu liếc mắt nhìn Trần phu nhân cách đó không xa, cười nhẹ như không, giờ phút này ai ai cũng bàn về chuyện Chu Thành An theo đuổi Lục Trĩ, còn nói muốn tham gia hôn lễ của hai người họ nhưng đều bị bà nội Chu từ chối.
Trần phu nhân tức giận cực kỳ, không biết bắt đầu từ khi nào mà việc mua được món ở Mỹ thực trong trí nhớ đã trở thành một câu chuyện để thảo luận.
Trong vòng tròn giới thượng lưu này còn truyền ra tin Trần Tân theo đuổi lại Lục Trĩ để tái hôn.
Giá trị thương hiệu của Mỹ thực trong trí nhớ tăng cao, em trai bà chủ nhỏ là Lục Trạch cũng rất phấn đấu, mới ra mắt không lâu nhưng năng lực mạnh nên dần đi trên con đường lưu lượng giới giải trí, ngày nào cũng tuyên truyền Mỹ thực trong trí nhớ cho chị gái mình.
Giờ đây Trần phu nhân nhìn bà nội Chu được mọi người vây quanh thì cảm thấy nếu Lục Trĩ cùng Trần Tân tái hôn, người được vây quanh sẽ là bà, càng nghĩ càng thấy có lý.
Trần phu nhân lập tức ra ngoài gọi điện cho con trai cả, nói ra suy nghĩ của mình khiến Trần Tân bất lực: “Nếu cô ấy còn tình cảm với con thì sẽ không từ chối phí ly hôn, sau mẹ đừng nhắc chuyện này nữa.
Một thời gian nữa con sẽ đưa bạn gái về ra mắt.”
Trần phu nhân: “Con là đứa vô dụng!”
Trần Tân: “……”
Trần phu nhân: “Bọn họ đều nói Mỹ thực trong trí nhớ sau thành lập thương hiệu riêng, có khi còn vượt qua công ty nhà ta.
Còn nghe nói Chu Thành An nhà họ Chu kia đang theo đuổi Lục Trĩ, nếu thành đôi thì chẳng phải cường cường liên hợp à? Con trai à, con có biết nhà họ Chu vì có thằng cháu đích tôn đang theo đuổi Lục Trĩ mà được bao nhiêu người bợ đít nịnh nọt không hả.”
Trần Tân vuốt mũi: “Bọn con đã ly hôn rồi.”
Trần phu nhân: “Chẳng lẽ con sợ đụng độ với Chu Thành An à?”
Trần Tân: “Không phải sợ mà căn bản con và Lục Trĩ không có khả năng tái hôn.”
Trần phu nhân vừa cúp thì Trần Tân lại nhận được cuộc gọi của em gái mình, cùng lý do với mẹ anh, cũng muốn anh và Lục Trĩ tái hôn, khác một chút là em gái anh thích Lục Trạch, chính là kiểu người hâm mộ truy tinh ấy.
[*]
[*] truy tinh: theo đuổi thần tượng.
“Sao anh quá đáng thế!”
“Sao anh có thể bắt nạt chị dâu, ép chị ấy ly hôn hả? Lục Trạch ưu tú đến nhường nào anh có biết không, chị gái của ảnh chắc chắn không thua kém chút nào.”
“Anh mau đi cầu xin chị dâu tái hôn đi mà, trừ Lục Trĩ ra ai em cũng không chấp nhận!”
“…….”
Ban đầu Lục Trạch với thân phận em trai Lục Trĩ cô cũng chẳng để ý, nhưng thấy anh toả sáng trên sân khấu thì không cưỡng được, sa vào trầm mê.
Hu hu hu, Lục Trạch nhảy đẹp quá trời quá đất, dáng người đẹp không tả nổi.
Vì thích Lục Trạch nên em gái Trần Tân điên cuồng truy tinh, thậm chí còn luyện tay để ngồi canh bánh hạt dẻ và rong biển trên gian hàng online của Mỹ thực trong trí nhớ, tiếc là không thành công.
Em gái Trần Tân cảm thấy anh trai nhà mình không tái hợp với Lục Trĩ thì đúng là người ngốc.
Cùng lúc đó, Lục Trạch ở sân bay đang liên tục tuyên truyền cho Mỹ thực trong trí nhớ: “Chị gái anh tính mở nhà hàng, ài…… chỉ làm món gì cũng ngon hết á.”
Fans: “Anh đừng nói nữa mà, anh nói tiếp thì bọn em khỏi giơ bảng luôn, đã không mua được món nào rồi còn…….”
Buồn cười, Lục Trạch căn bản không cần tuyên truyền, bởi lẽ nhiều người thích anh là xuất phát từ Mỹ thực trong trí nhớ.
Nháy mắt Lục Trạch cảm thấy chỗ nào cũng có sự giúp đỡ của chị gái mình.
Hu hu hu, anh nhất định phải nổi tiếng hơn.
Khi Lục Trạch vào xe bảo mẫu liền nghe thấy người đại diện nói có vài đại ngôn đang tìm anh, cứ nghĩ họ muốn hợp tác, ai ngờ bọn họ tìm anh vì muốn gặp chị gái anh, muốn hợp tác với Mỹ thực trong trí nhớ cơ.
Lục Trạch: “……”
Người đại diện: “Anh biết cậu bận, nhưng vẫn phải dành thời gian để đến Mỹ thực trong trí nhớ đấy, chị gái cậu tốt với cậu thật.”
Lục Trạch: “Anh muốn ăn món chị em làm thì nói luôn đi.”
Người đại diện: “Ha ha ha ha ha ha.”
Tuy nói vậy nhưng Lục Trạch cảm thấy vô cùng kiêu ngạo vì chị mình, lôi bánh hạt dẻ ra từ tốn ăn, thấy người đại diện nhìn mình thì nhanh chóng ngoạm hết.
Bánh hạt dẻ lần trước của Lục Trạch đã bị người đại diện một miếng ăn sạch đấy.
Cuối tuần Mỹ thực trong trí nhớ không mở cửa nên Lục Trĩ cùng mấy người Phùng Thịnh đi xem điểm thuê với Chu Thành An.
Quan sát là biết nơi này diện tích lớn, vị trí tốt, phía bên có sông, nếu muốn thiết kế kiểu đình lầu đài các thì vô tư, không hề hấn gì.
Lục Trĩ xem xong ngay lập tức cọc tiền thuê cho Chu Thành An.
Phùng Thịnh: “Vị trí này quá tốt rồi!”
Lục Trĩ: “Ừm, thật tốt.”
Nếu không phải sản phẩm đóng gói của tiệm có lượt bán vô cùng khủng, lợi nhuận cao thì Lục Trĩ không rõ đến khi nào mới có thể mở quy mô lên nhà hàng
Lúc về Lục Trĩ dứt khoát mời Chu Thành An đến tiệm ăn cơm chiều: “Trong tiệm còn nguyên liệu đủ nấu, tôi sẽ muối cà tím.”
Phùng Thịnh: “Bà chủ nhỏ tốt quá đi!”
Lý Lượng: “A a a a…..
tôi muốn ăn cà tím.”
Quan hệ của Lý Lượng và Chu Thành An rất tốt, anh ấy túm Chu Thành An đầy thủ đoạn, ra vẻ nói: “Ài….
rảnh thì ở lại đây ăn cơm chiều với bọn tôi.”
Về đến tiệm Lục Trĩ vào bếp bận bịu luôn, ngoài muối cà tím thì cô còn muốn làm ít thịt kho.
Lục Trĩ dùng ba chỉ để kho, mỡ nạc đan xen rất phù hợp, đến khi cô nấu xong mùi thơm đã bay cả ra ngoài.
Muối cà tím thì cô chế đường và giấm, hương vị khá giống sườn xào chua ngọt, điểm khác là cà tím được đảo mềm.
Lục Trĩ bưng món ra ngoài đã thấy Lý Lượng lau nước miếng, nhanh nhẹn đến giúp đỡ bưng cơm ra: “Bà chủ nhỏ này, nãy tôi không hỗ trợ trong bếp được là vì mùi thơm quá trời á.”
Mọi người ngồi đủ vào bàn, Lục Trĩ cười nói: “Mọi người ăn cơm đi, cà tím không tệ, thịt kho cũng ngon lắm.”
Chu Thành An: “Cô làm thì chắc chắn rất ngon.”
Lục Trĩ: “Cảm ơn anh.”
Lý Lượng nhanh chóng gắp một miếng thịt ba chỉ kho, cắn miếng cảm nhận được mỡ nạc đầy đủ đượm vị kho, miếng thịt cắt mỏng dễ nhai, biết mua đúng thịt thì đã ngon rồi, cộng thêm kho ngon lại càng thêm ngon.
Lý Lượng: “Ăn ngon ăn ngon, ngon quá trời quá đất.”
Ăn xong thịt kho thì Lý Lượng chuyển qua món cà tím muối, đường và giấm rất rõ vị chua chua ngọt ngọt, Lý Lượng cực kỳ thích kiểu này, cà tím nhai rất mềm, nhai tới nâu nước ứa ra đến đó.
Rất nhanh Lý Lượng đã chạy vào bếp xới thêm bát cơm nữa.
Lý Lượng: “Thịt kho với cà tím muối ngon thật sự, ăn với cơm càng ngon.”
Phùng Thịnh: “Năm người một nồi cơm, anh ăn không đủ là cái chắc.”
Lý Lượng: “Ờm ờm.”
Phùng Thịnh: “…..”
Phùng Thịnh cho rằng bản thân mình đã ăn rất nhiều rồi, không ngờ khẩu phần của Lý Lượng còn lớn hơn nhiều, cả nồi cơm đều được vét sạch sẽ.
Cà tím muối mềm mềm chua chua ngọt ngọt ăn với cơm, quá ngon roài.
Lúc ăn cà tím với cơm gắp thêm miếng thịt ba chỉ kho nữa, càng ngon hơn..