Đọc truyện Quán Cơm Đêm Khuya – Chương 4: Dây thừng đỏ của Nguyệt Lão 3
“Rầm” một tiếng, người đàn ông được gọi là Thương Khâu cũng ở tầng này, còn là hàng xóm với Tạ Nhất, vào cửa bên cạnh, đóng cửa lại.
Cửa thang máy cũng muốn đóng, lúc này Tạ Nhất mới phản ứng kịp, vội vàng ra thang máy, đi mở cửa nhà mình.
Tạ Nhất đang mở cửa, cửa phòng sát vách đột nhiên phát ra một tiếng “Răng rắc”, vậy mà lại được đẩy ra, Tạ Nhất vô ý thức nghiêng đầu, liền thấy Thương Khâu lại mở cửa, chẳng qua không có đi ra khỏi, chỉ một tay nắm chốt cửa, một tay đưa ra.
Giọng trầm thấp: “Cái này tặng cậu.”
Anh ta nói xong, bàn tay mở ra, Tạ Nhất có hơi mông lung, một… một cục kẹo trái cây?
Một cục kẹo trái cây màu cam này nằm ở trong lòng bàn tay Thương Khâu, anh ta còn mang găng tay da, vốn nhìn không thấy dáng dấp bàn tay của anh ta, chỉ là cái găng tay màu đen ở dưới ánh đèn lờ mờ của hành lang, quả thực tô khí* tận trời, nếu như là một tay khống, nhất định sẽ thét chói tai rồi.[Phương ngữ. Đó là một thái độ hào phóng và mặc đẹp.]
Cục kẹo trái cây màu cam kia, loại giấy gói trong suốt rẻ tiền được bao bên ngoài, nằm lẳng lặng ở ngay trong lòng bàn tay mềm xốp tới đụng nóc của Thương Khâu kia, dĩ nhiên có vẻ chẳng phải giá rẻ chi rồi, trong nháy mắt cao cấp dâng lên, quả nhiên lực lôi kéo của nam thần vẫn là rất lớn.
Lần đầu tiên gặp mặt tặng kẹo trái cây, thoạt nhìn kỳ thực rất quỷ dị, chẳng qua Tạ Nhất chỉ hơi chần chờ, vẫn lễ phép đưa tay tới, nói: “Cảm ơn.”
Thương Khâu không nói gì nữa, chỉ hơi gật đầu chào Tạ Nhất, lập tức đưa tay kéo cửa phòng lại, cùng lúc với tiếng đóng cửa dường như Tạ Nhất nghe được giọng trầm thấp của Thương Khâu nói một câu: “Ngủ ngon.”
Đã ba giờ, ngày mai còn phải dậy sớm đi làm, Tạ Nhất nhanh chóng đi rửa mặt chuẩn bị ngủ, cậu tắm rửa đi ra ngoài, thay áo ngủ, lau tóc, thì thấy được thứ trên bàn.
Hôm nay là một ngày kỳ ba, người tới ăn cơm sau nửa đêm mặc dù không ít, thế nhưng lại có vài khách nhân kỳ ba, không chỉ là thần thần thao thao, còn thịnh hành ăn cơm chịu.
Trên bàn đặt bốn món khác nhau, mọt hũ tro cốt đen như mực, một dây dài màu đỏ mạ vàng, một tấm danh thiếp, còn có một cục kẹo trái cây.
Tạ Nhất có chút ngạc nhiên, đi tới, đưa tay đụng nhẹ một cái vào hũ tro cốt, sau đó chậm rãi mở ra, ở trong nháy mắt hũ tro cốt mở ra, Tạ Nhất đột nhiên cảm giác được một trận gió lạnh, đập vào mặt, thổi tới mức Tạ Nhất phải hí mắt.
Một trận gió lạnh này trôi qua rất nhanh, trong chớp mắt đã không thấy, Tạ Nhất còn tưởng rằng là ảo giác của mình, cúi đầu nhìn lại trong hũ tro cốt, chính là một cái hũ vô bổ, nói không chừng dù cho ướp dưa muối, ngay cả tro cốt cặn bã cũng không có, nhưng mà trong cái hũ màu đen kia lại lóe tia sáng, vàng óng ánh.
Tạ Nhất đi về phía ngọn đèn soi hũ tro cốt này, bên trong quả nhiên có gì đó, lớn chừng nửa bàn tay, Tạ Nhất đưa tay móc ra, lại là một cọng lông chim vàng!
Lông chim điêu khắc màu vàng, mỗi một cọng lông được điêu khắc rất sống động, phảng phất như thật, vào tay nặng trĩu, trọng lượng không nhẹ, mắt Tạ Nhất nhất thời sáng lên, mặc dù cô gái xinh đẹp kia ăn cơm chỉ cho một cái hũ vô bổ, chẳng qua trong cái hũ này lại có Càn Khôn, cọng lông chim vàng này dùng để trừ nợ, mình cũng không tính là thua thiệt.
Một cọng lông chim vàng, một dây thừng đỏ mạ vàng, Tạ Nhất đem hai món đồ đó đặt ở trong ngăn kéo, lập tức lên giường đi ngủ.
Tạ Nhất tắt đèn, thời gian muộn rồi, rất nhanh thì ngủ thiếp đi, bốn chân ngửa ra, còn kêu khò khè nho nhỏ, ngay trong bóng tối, cục kẹo trái cây đặt ở trên tủ đầu giường kia đột nhiên sáng lên tia sáng, trong nháy mắt sáng bừng lên, lại sáng sáng tắt tắt, giống như đang nhún nhảy, chậm rãi biến mất ánh sáng…
Ngày thứ hai Tạ Nhất phải đi làm, nghe được chuông báo làm tỉnh lại, vội vàng rửa mặt mặc vào tây trang, sửa sang lại tóc, mang theo túi công văn của mình liền chuẩn bị bắt xe buýt.
Trước khi cậu ra khỏi cửa, đột nhiên thấy cục kẹo trái cây trên bàn kia, dứt khoát nhanh chóng nhặt lên, nhét vào trong túi, nghĩ rằng lúc đói bụng còn có thể ăn cho đỡ đói. Sau đó sãi bước rời khỏi, khoá cửa, đi làm.
Ở trước khi chưa tiếp nhận quán cơm đêm khuya, Tạ Nhất chính là một viên chức bình thường, tiền lương vừa đủ cậu sống tạm, may mà Tạ Nhất là một kẻ sống độc thân, cũng không kéo nhà mang miệng, bởi vậy miễn cưỡng sống tạm.
Tiền lương không nhiều lắm, cũng gần như không thăng chức gì, không phải là Tạ Nhất lớn lên không đủ đẹp trai, nhưng Tạ Nhất chưa từng nghĩ tới phải kết giao với bạn gái, dù sao chi tiêu quá lớn, còn phải đi hẹn hò khắp nơi, cũng không thể để nhà gái trả tiền, Tạ Nhất không có cơ sở kinh tế, cho nên mặc dù mặt mày không tệ, mặt mũi hoà nhã, thế nhưng trước sau không có bạn gái, đồng nghiệp bên cạnh nhìn thấy cũng nôn nóng.
Buổi trưa Tạ Nhất theo các đồng nghiệp đến cửa hàng tiện lợi mua cơm trưa ăn, vài người thành nhóm từ công ty cao ốc đi xuống, đi tới cửa hàng tiện lợi, mọi người chuyện trò với nhau.
Chị Trương cười nói: “Ai, các người có nghe chưa, chuyện của dây thừng đỏ.”
“Chuyện dây thừng đỏ gì? Chị Trương, chị đừng tin mù quán mấy chuyện này.”
Chị Trương: “Thật đó, cũng linh, chị có một người bạn muốn đi cầu xin, thật sự rất linh.”
Tạ Nhất kỳ quái nhìn bọn họ bàn tán chuyện dây thừng đỏ, hình như rất nhiều người cũng từng nghe nói, chỉ có điều Tạ Nhất ban ngày phải đi làm, buổi tối rảnh rỗi còn phải đi coi quán cơm đêm khuya, cho nên không có quá nhiều thời gian ở không, lên mạng và xem ti vi cũng rất ít, không biết bọn họ nói dây thừng đỏ nào.
Chỉ là nhắc tới dây thừng đỏ, Tạ Nhất vô ý thức nghĩ đến đêm qua, tổng giám hôn nhân gì kia đó gán cho cậu dây thừng đỏ.
Chị Trương: “Cũng linh, đại tiên là hậu nhân của Vu Hàm [1], chỉ cần cầu xin ông ấy một dây thừng đỏ, như vậy người mình thích sẽ vĩnh viễn không thay lòng, bạn chị kia muốn đi thử, bạn trai cô ấy trước đây cũng đa tình, đối với cô ấy lãnh đạm, cũng không quan tâm, giờ một lòng một ý, đặc biệt trung khuyển.”
Mọi người không tin, hơn phân nửa đồng nghiệp nam nghe như một chuyện cười, hi hi ha ha nhạo báng chị Trương, chẳng qua có một đồng nghiệp nữ vẻ mặt kinh ngạc nhìn chị Trương, nhỏ giọng nói: “Chị Trương… Đây, là thật sao?”
Tiếng nói chuyện của cô rất nhỏ, coi như vô cùng điềm đạm nho nhã, váy liền áo, tóc thắt bím đuôi ngựa, trên mặt có một cái kính cận, dáng dấp bên ngoài không đẹp, còn có chút nhút nhát.
Chị Trương vội nói: “Tiểu Chu, là thật…”
Chị ta nói xong, rõ ràng là nói với Tiểu Chu, lại liếc vài mắt nhìn Tạ Nhất, Tạ Nhất không chú ý, chị Trương cười còn nói với Tiểu Chu: “Tạ Nhất quả đu đủ như thế, em cần phải chủ động ra trận, bằng không khẳng định phải bỏ lỡ, nữ theo đuổi nam cách tầng vải mỏng, em yên tâm đi.” [Mộc qua. Ý nôm na là cứng ngắc như khúc gỗ.]
Tiểu Chu kia bị nói tới xấu hổ, sợ Tạ Nhất nghe thấy, vội vã kêu chị Trương đừng nói nữa.
Mọi người đi vào cửa hàng tiện lợi, cũng đi chọn đồ ăn mình thích, Tiểu Chu muốn nói chuyện với Tạ Nhất, thật vất vả lấy dũng khí đi tới, Tạ Nhất đang ở kệ hàng chọn cơm nắm, cái này ăn tiện, chẳng qua đã một lúc mà chưa nghĩ ra muốn ăn mùi gì, đang do dự.
Tiểu Chu đi tới còn chưa lên tiếng, đột nhiên thấy một tay dài to từ phía sau duỗi tới, lướt qua bản thân, rất dễ dàng với tới cơm nắm ở trên kệ, cầm hai mùi cá ngừ ca-li.
Cánh tay dài kia có lực, trên tay lại vẫn mang găng tay da, bao lại bàn tay rộng lớn, ngón tay thon dài, hết sức có lực co dãn, thoạt nhìn khiến người ta không khỏi mặt đỏ tim đập.
Tiểu Chu nghiêng đầu nhìn một cái, lại là một người đàn ông anh tuấn thân hình cao lớn.
Người đàn ông kia cầm hai cơm nắm cá ngừ ca-li, giọng trầm thấp, nói: “Cá ngừ ca-li không tệ.”
Tạ Nhất vừa nghe được âm thanh, nghiêng đầu nhìn một cái, kinh ngạc nói: “Thương Khâu?”
Tiểu Chu vốn muốn lôi kéo làm quen với Tạ Nhất, nào biết đột nhiên tuôn ra Trình Giảo Kim, vội vàng đỏ mặt lui ra, Tạ Nhất không chú ý tiểu Chu, trái lại ngạc nhiên nói với Thương Khâu: “Anh cũng đi làm ở gần đây hả?”
Thương Khâu cầm cơm nắm, bỏ vào trong giỏ mua đồ, Tạ Nhất cúi đầu vừa nhìn, trong giỏ mua đồ của Thương Khâu còn có rất nhiều thứ, phần lớn là thức ăn cho mèo và đồ hộp.
Thương Khâu khẽ gật đầu, không nhiều lời, chọn xong liền chuẩn bị đi trả tiền rời đi.
Thương Khâu đi tới quầy thu tiền, cô nàng thu ngân thiếu chút nữa bị anh ta mê hoặc, luống cuống tay chân tính tiền, Thương Khâu lấy điện thoại di động ra quẹt mã tính tiền [2], vẫn là cái điện thoại di động màu đen lại đứng đắn kia, trên điện thoại di động rủ xuống một móc khoá hình kiếm gỗ đào, mặt sau điện thoại di động còn dán sticker hình mèo con…
Chị Trương cũng nhìn thấy Thương Khâu, nhỏ giọng lôi kéo Tạ Nhất nói: “Em quen biết người đẹp trai như thế à!”
Tạ Nhất: “Anh ấy là khách quán cơm của em.”
Chị Trương thấy sticker trên điện thoại di động của Thương Khâu, “Á, thật là đáng yêu đó, là một miêu nô đi! Chị cũng là miêu nô đó!” [Ý chỉ những người cuồng mèo.]
Hai mắt chị Trương sáng lên nhìn chằm chằm Thương Khâu rời đi cửa hàng tiện lợi, trong mắt còn có chút không muốn, “Tiểu Nhất, em có số điện thoại anh ấy không?”
Tạ Nhất lắc đầu, “Không có.”
Vẻ mặt chị Trương tiếc nuối, lập tức cảm thán: “Loại đàn ông thích động vật nhỏ này, vậy chỉ có hai loại, một loại là ái tâm biểu*, một loại khác chính là đàn ông tốt tuyệt thế.”
[Ái tâm biểu (爱心裱): biểu là dán, bồi, đắp. Mình có tra từ này rồi, nhưng không ra, chỉ ra dụng cụ nặn kem thôi. Ai hiểu thì hú mình nhé]
Tạ Nhất nheo mắt, bồi đắp tình yêu cũng xuất hiện rồi? Nói: “Chị Trương, vậy chị nghĩ anh ấy là loại nào?”
Chị Trương cười, “Nhìn anh ta lớn lên đẹp trai như vậy, đây tuyệt đối là đàn ông tốt rồi!”
Tạ Nhất: “…” Đối với người của thế giới nhìn mặt không có sức thổ tào.
Buổi trưa vô tình gặp được Thương Khâu, buổi chiều đi làm rất bình thường, trước khi tan làm lại tăng ca, mãi cho đến hơn mười giờ, Tạ Nhất mới tan làm, mệt mỏi đi về nhà.
Thành thị này không lớn, chuyến xe tối cũng là ở mười giờ rưỡi, Tạ Nhất thiếu chút nữa bỏ lỡ chuyến xe cuối, nói chung không quá thuận lợi, một đầu đầy mồ hôi từ trên xe buýt đi xuống, kéo ra cà vạt của mình, cảm giác cũng muốn hít thở không thông rồi.
Cậu xuống xe, còn chưa đi vào tiểu khu, chợt nghe tiếng kêu “Meo meo meo meo”, ngẩng đầu nhìn lên, một người đàn ông mặc đồ đen, chân dài quỳ một chân xuống đất, đang đút đồ ăn cho một con mèo hoang.
Quỳ một gối xuống mà giòn xốp ngất trời* như thế, không cần đoán, chính là Thương Khâu.
[Tô trá thiên: tô: xốp giòn; trá: chiên, rán. Tô trá dùng để chỉ những món ăn được áo bên ngoài một lớp bột chiên giòn. Có rất nhiều từ để mô tả đồ ăn dùng để mô tả hành động nên chả biết kiếm và dịch ra thế nào =3=]
Thương Khâu đưa tay nhẹ nhàng gãi cằm con mèo nhỏ, con mèo nhỏ sảng khoái ngẩng đầu lên, kêu loạn một trận meo meo meo meo với Thương Khâu.
Tạ Nhất nhìn thấy, nghĩ thầm anh ta thật đúng là thích mèo nha.
Tạ Nhất vừa định đi vào tiểu khu, chợt nghe được phía sau có tiếng ồn ào, không biết là xảy ra chuyện gì, quay đầu lại nhìn một chút, thì thấy vài chiếc xe cảnh sát đứng ở cửa tiểu khu đối diện.
Tiểu khu đó chính là tiểu khu đối diện bên đường của quán cơm khuya, cách rất gần, trong tiểu khu này rất nhiều người đều là khách hàng thường xuyên của Tạ Nhất, Tạ Nhất giật mình nhìn nhiều xe cảnh sát dừng ở bên ngoài như vậy, còn có xe cứu thương nữa, tất cả đều như gió lao qua, “Bụp!” một tiếng mở ra cửa xe, thật là nhiều người lao xuống, tràn vào cửa nhà lầu cũ kỹ.
Rất nhanh rất nhiều người đều vây sang đây, đứng ở cửa tiểu khu, nghe được có người nói: “Ai, chết người rồi, thật là đáng sợ.”
“Chết người rồi?”
“Đúng đúng, nghe nói là thắt cổ chết, một cô gái.”
“Ai, đầu năm nay thanh niên áp lực cũng lớn á.”
“Thật đáng thương, một cô gái vô cùng tốt, tôi còn biết cô ấy đấy.”
Đang nói, thì thấy vài nhân viên y tế mặc áo khoác trắng, mang một cáng cứu thương từ cửa nhà lầu đi ra, trên băng ca thấp thoáng nằm một người, tại sao là thấp thoáng? Bởi vì dùng vải trắng đắp lên kín kín đáo đáo, đã chết rồi, chỉ có thể nhìn được dáng người thấp thoáng, đích thật là dáng dấp của cô gái.
Nhân viên y tế nhanh chóng mang người vào trong xe, cảnh sát bên cạnh sơ tán đám người, “Đừng xem đừng xem, mau giải tán, không có gì đẹp để nhìn.”
Tạ Nhất nhìn cáng cứu thương màu trắng kia, trong lòng đột nhiên dâng lên một ý niệm kỳ quái, không đợi ý niệm của cậu thành hình, gió lớn “Ù ——!!” một tiếng, thổi tới không có dấu hiệu nào, xen lẫn âm u lạnh lẽo riêng biệt của đêm tối, gần như đánh nát nóng bức của mùa hè, đập vào mặt.
Vải trắng đắp lên trên thi thể thoáng cái bị gió mạnh thổi ra một góc, chợt nhấc lên, khuôn mặt của thi thể nhất thời lộ ra.
Một cô gái.
Cô gái mặc váy màu đỏ.
Trên cổ quấn vòng quanh từng vòng dây thừng màu đỏ, quấn tới khiến người ta hít thở không thông…
Trong đầu Tạ Nhất vang lên “Ong ong ——”, là cô gái kia! Đêm qua Tạ Nhất ở quán cơm khuya thấy được, thấy đối diện tầng hai có một cô gái đồ đỏ ở trên ban công thắt cổ tự sát, sau đó lao ra ngoài, phát hiện là bản thân nhìn lầm, cô bé kia vẫn vừa nói vừa cười với người khác.
Chỉ qua một ngày ngắn ngủi, cô bé kia chết thật rồi, còn mặc một cái váy đỏ, trên cổ quấn dây thừng đỏ, mở to hai mắt nhìn, gương mặt không cam lòng.
Mạch suy nghĩ Tạ Nhất hỗn loạn, ngay trong nháy mắt này, Tạ Nhất đột nhiên thấy cô gái trên băng ca kia chợt chớp mắt một cái, ngay sau đó khóe miệng vểnh lên, nụ cười trong đêm đen lộ ra âm lạnh lại quỷ dị, giống như đúc nụ cười ngày hôm qua…
Tạ Nhất vô ý thức lui một bước, trong đầu vang lên ong ong, không nghĩ tới phía sau lưng có người, “Bụp!” một tiếng đụng phải một người vạm vỡ phía sau lưng, thân hình cao lớn, Tạ Nhất vừa vặn đụng vào lồng ngực người đó.
Người nọ giơ tay lên, một tay bịt mắt của Tạ Nhất, Tạ Nhất chỉ thấy một màn màu đen đột nhiên phủ lên trên mắt của mình, ngay sau đó cũng không thấy được gì nữa, người đàn ông phía sau lưng dán chặt, hai người trong lúc đó không có một chút khe hở, chợt nghe được giọng trầm thấp của anh ta, hơi thở nhỏ nhẹ vẫy vào bên tai mình.
“Xuỵt —— đừng nhìn ánh mắt của người chết.”
——
[1] Ở đây có 2 cách giải thích khác nhau, nên mình dịch ra hết 2 cái luôn. Vu nghĩa là thầy cúng, thầy mo, phù thuỷ.
Vu Hàm là người thời đại Đường Nghiêu, lấy danh xưng là bói toán, có thể chúc phúc cho người khác, biết sinh tử tồn vong của con người, lấy năm tháng phán đoán suy luận như thần, Nghiêu đế kính làm thầy cúng, cũng phong làm Lương Tương.
Thầy cúng (vu) là người đảm nhiệm mối giới giữa thần linh và con người. Ở cổ đại, thầy cúng là một chức nghiệp cao thượng. Tương truyền lúc hoàng đế xuất chiến, phải thỉnh Vu Hàm làm bói. Có người nói tên Vu Hiệp lại bắt nguồn với vu sư Vu Hàm (hai chữ Hiệp và Hàm phát âm gần giống nhau). Vừa làm Vu Mậu, vu y trong truyền thuyết.
[2] Thanh toán bằng code.