Quán Cơm Đêm Khuya

Chương 25: Tức cơ 5


Đọc truyện Quán Cơm Đêm Khuya – Chương 25: Tức cơ 5

Trong hẻm nhỏ phía sau phòng tập thể thao, có người lưng mang một túi vận động đi nhanh về phía trước, bước chân hắn rất nhanh, hô hấp rất nặng nề, bởi vì vóc người rất béo, đầu đầy đều là mồ hôi, theo thái dương chảy xuống, T shirt đã ướt đẫm, bước chân của hắn vẫn rất nhanh.

Chợt nghe được tiếng “Cộp cộp cộp”, dường như có người chạy tới từ phía sau, bước chân người kia rất vững vàng, không nhanh không chậm, người đàn ông mang túi vận động phía trước nghe được tiếng động, bị dọa sợ nên quay đầu lại nhìn thoáng qua, vẻ mặt đều là biểu tình hoảng sợ.

“Khóa bơi lội khi nãy, không nhìn thấy cậu.”

Thương Khâu chậm rãi từ trong bóng râm của hẻm nhỏ đi ra, tuy anh ta chui vào thể xác của Tạ Nhất, vóc người không đủ cao to, thậm chí có chút tinh tế, thế nhưng khí thế cũng không hề thua trận, từ phía sau đi lên, đứng thẳng ở nơi cách người đàn ông năm sáu bước chân.

Người đàn ông lưng mang túi vận động, mặt mũi vã mồ hôi kia chính là Hà Nguyên Phi.

Hà Nguyên Phi nghe được anh ta nói như thế, biểu tình trên mặt thoáng cái cứng lại, lập tức nói: “À… Vừa nãy, vừa nãy tôi đột nhiên đau bụng, đã xin nghi với huấn luyện Trần rồi.”

Thương Khâu không nói tiếp vấn đề đau bụng hoặc là xin nghỉ, mà là như có điều suy nghĩ nói: “Tôi vẫn cho rằng, kiện hàng đầy máu kia đại diện cho đe dọa…”

Ánh mắt Hà Nguyên Phi nhoáng lên, biểu tình trên mặt trong nháy mắt trở nên dữ tợn, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, lập tức nói: “Anh… Anh nói gì, tôi nghe không hiểu.”

Thương Khâu vẫn đang tự mình nói: “Đương nhiên, xác thực kiện hàng đầy máu đại biểu cho đe dọa, thế nhưng tôi nghĩ sai rồi, cũng không phải bởi vì tra phía phòng tập thể thao là đúng rồi, mới bị đe dọa, mà là… Đố kị.”

Ánh mắt Hà Nguyên Phi lại nhoáng một cái, nói: “Tôi… Tôi thực sự nghe không hiểu anh đang nói gì, tôi đi trước, tôi còn phải bắt xe buýt nữa.”

Hắn ta nói xong, lập tức xoay người đi về phía trước, cố gắng đi qua cái hẻm nhỏ rồi đi ra bên ngoài.

Thương Khâu căn bản không đuổi theo, chỉ là ở sau lưng của hắn, giọng nói thản nhiên: “Cậu đố kị quan hệ của chúng tôi.”

Tiếng nói của Thương Khâu vừa dứt, chợt nghe được một tiếng “Cộp!”, Hà Nguyên Phi trước mặt đột nhiên dừng lại bước chân, tiếng bước chân vô cùng nặng nề, xoay đầu lại, hung hăng trừng mắt Thương Khâu.

Thương Khâu cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi cứ hiểu lầm loại đe dọa này, đến khi tôi thấy được thi thể trong tủ đồ, bị cậu băm thành thịt nát, đó là đôi tình nhân chế nhạo cậu trên xe buýt kia, đúng không? Tôi nói không sai chứ.”

Trên mặt Hà Nguyên Phi có chút dữ tợn, gương mặt tròn trịa đã đè nèn ra góc cạnh, cắn răng nghiến lợi nhìn Thương Khâu.

Thương Khâu là một khu ma nhân, cảm quan của anh ta mạnh liệt hơn người bình thường rất nhiều, trước đây Thương Khâu cũng đã nói, anh ta cũng không phải là khiết phích, chẳng qua sau khi đụng phải ai đó hoặc một thứ gì đó, anh ta có thể cảm nhận được hơi thở bám vào ở phía trên, vô cùng mãnh liệt, cái này cũng hết sức ảnh hưởng sinh hoạt bình thường của Thương Khâu.

Khi Thương Khâu nhìn thấy hai cỗ thi thể bị băm lộn xộn kia, đột nhiên liền tỉnh ngộ, có thể thi thể hoàn toàn thay đổi, đã biến thành thịt vụn, ai cũng nhìn không ra là ai, thế nhưng Thương Khâu có thể cảm giác được.

Hà Nguyên Phi hung hăng trợn mắt nhìn Thương Khâu, thế nhưng rất nhanh ổn định lại hơi thở, nói: “Tôi thực sự nghe không hiểu, đố kị cái gì? Quan hệ của ai? Tôi phải đi.”

Hà Nguyên Phi lần thứ hai xoay người rời đi, chuẩn bị rời khỏi, Thương Khâu vẫn không vội không luống cuống, giống như nắm chắc phần thắng, nhướng mày, đôi môi thật mỏng đóng mở, nói: “Cậu ấy đời này cũng sẽ không thích ngươi.”

Hà Nguyên Phi nghe được câu này, trong nháy mắt dường như muốn bùng nổ, sắc mặt bùm cái liền đỏ bừng lên, tức giận xoay đầu lại, ánh mắt hận không thể bốc cháy, hung tợn trừng mắt Thương Khâu, lập tức bước nhanh đi tới, gào thét nói: “Vì sao?! Cũng bởi vì tao béo!? Cũng bởi vì tao mập?! Tao không có dáng dấp đẹp như mày!? Dựa vào cái gì chúng máy muốn trông mặt mà bắt hình dong?!!”

Thương Khâu nhìn hắn ta đi tới từng bước một, không chút sợ hãi, nói thản nhiên: “Bởi vì ngươi xấu.”

Hà Nguyên Phi bị lời của anh ta chọc giận, kích động thở hổn hển, trong cổ họng phát ra tiếng thở thô to “Ồ —— Ồ ——”, thịt toàn thân cũng đang run rẩy, nói: “Tao cũng biết!! Tao cũng biết!!”

Thương Khâu nói thản nhiên: “Không phải người ngươi xấu, mà là lòng ngươi xấu, ngươi là người mang tội giết người.”

Lúc anh ta nói câu này, Hà Nguyên Phi đột nhiên mở to hai mắt, nhìn về phía sau lưng Thương Khâu, chợt nghe được tiếng bước chân “Cộp cộp cộp”, rất gấp, phía sau lại có người đuổi theo.

Tạ Nhất đuổi theo phương hướng Thương Khâu xông ra, chỉ là mặc dù cậu chui vào thể xác cao to của Thương Khâu, thế nhưng thể lực theo không kịp, hoàn toàn không có sức bật mãnh liệt như Thương Khâu, sau khi chạy ra còn hỏi lễ tân thế mới biết vậy mà Thương Khâu đi hẻm nhỏ phía sau phòng tập thể thao.

Thời điểm Tạ Nhất đuổi tới, chợt nghe được Thương Khâu nói: “… Ngươi là người mang tội giết người.”

“Thương Khâu!”

Tạ Nhất xông qua, có chút không thể tin nhìn Hà Nguyên Phi, ở đây chỉ có Thương Khâu và Hà Nguyên Phi. Thương Khâu nói người mang tội giết người, không thể nghi ngờ chính là Hà Nguyên Phi.

Ấn tượng của Hà Nguyên Phi cho người khác là một người hiền lành, trên xe buýt bị người khác chế nhạo dáng vẻ mập mạp, một câu nói cũng không cãi lại, thoạt nhìn hết sức ẩn nhẫn, cười rộ lên còn chất phát, trong nháy mắt Tạ Nhất có chút không dám tin.

Tạ Nhất đã chạy tới, Thương Khâu đưa tay ngăn cản cậu, đưa cậu ngăn ở sau lưng, khống chế ở trong khoảng cách an toàn, ngay sau đó mới nói tiếp: “Chúng ta vẫn cho là Phùng Doanh hóa thành xương trắng, còn có đôi vợ chồng hóa thành xương trắng kia, đều liên quan tới phòng tập thể thao, thế nhưng kỳ thực ngoại trừ phòng tập thể thao ra, bọn họ vẫn liên quan với một người…”

Trong đầu Tạ Nhất xoay chuyển thật nhanh, đột nhiên nghĩ đến khóa bơi lội của huấn luyện Trần, cậu vẫn còn nhớ bản thân liếc nhìn danh sách học viên, nhất thời kinh ngạc nhìn về phía Hà Nguyên Phi, nói: “Là cậu?!”

Hà Nguyên Phi không nói gì, chỉ là ánh mắt lóe lên.

Thương Khâu nói: “Phùng Doanh và đôi vợ chồng kia, và ngươi đều là học viên cùng khoá, để ta đoán sai, Phùng Doanh rất đau khổ bởi vì chuyện của bạn trai cũ, trong lúc vô tình tìm ngươi trút nổi khổ, vì vậy ngươi liền biết thời biết thế cho cô ta một lọ thuốc độc.”

“Không!! Đó không phải là thuốc độc!!”

Hà Nguyên Phi đột nhiên kích động gào to, biểu tình trên mặt vô cùng dữ tợn, còn mang theo một loại hưng phấn nói không nên lời, bộ dáng kia thật giống như tiêm vào ma túy làm điên cuồng, hắn mở to hai mắt nhìn, nói: “Đó là… Tiên đan thần dược, các người căn bản sẽ không hiểu, là tức cơ hoàn! Tức cơ hoàn! Tiên đan thần dược!”

“Tức cơ hoàn?”

Tạ Nhất đột nhiên nhớ tới, trước đó Nhiếp Tiểu Thiến nói Triệu Phi Yến đang ở Âm phủ xin độc quyền của tức cơ hoàn, cũng là bởi vì cách điều chế của tức cơ hoàn đột nhiên mất trộm rồi, lẽ nào…

Ánh mắt Hà Nguyên Phi từ hưng phấn biến thành âm trầm, giống như là biểu tình ăn năn hối hận của Lâm muội muội* vậy, nói: “Các người cũng không thể hiểu! Các người ai cũng không thể hiểu! Như tao đây có bao nhiêu đau khổ! Tao cũng không phải sinh ra đã mập, xấu như thế! Là bác sĩ chết tiệt kia, lúc tao nằm viện bỏ lộn thuốc kích thích, khiến tao thoáng cái biến thành mập như thế, làm sao cũng không giảm xuống được!” [Là Lâm Đại Ngọc trong Hồng lâu mộng]

Thương Khâu không đầu không đuôi nói: “Đôi vợ chồng biến thành xương trắng kia.”

Hà Nguyên Phi cười ha ha nói: “Mày thật thông minh!! Chính là ông ta! Người đàn ông kia! Ông ta cho tao dùng sai thuốc, vợ ông ta lúc đó còn dùng tiền đuổi tao! Ông ta đáng chết!! Bọn họ đúng là đáng chết!”

Hà Nguyên Phi điên cuồng gào thét, còn nói: “Các người không hiểu đau khổ của bị cười nhạo, tao đi tới chỗ nào, đều có người nói tao mập, nói đầu óc tao bị mỡ lấp! Bọn họ cười nhạo tao toàn thân đầy thịt, toàn thân đều là mỡ, sẽ tỏa ra mùi lạ, vô cùng buồn nôn!! Lúc hai người kia đang cười nhạo tao, các người cũng ở chỗ đó, lẽ nào bọn họ không đáng chết sao?!!”

Tạ Nhất khiếp sợ nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Hà Nguyên Phi, nghe miệng hắn ta nói đầy chính nghĩa, Tạ Nhất cho rằng bản thân cũng muốn tức bể phổi, tính tình cậu trước nay không nóng nảy gì, thái độ làm người tương đối ôn hòa, là một người hiền lành, lúc này lại nhịn không được, gào thét nói: “Vậy Phùng Doanh sao?!”

Trong nháy mắt Hà Nguyên Phi bị sợ ngốc rồi, bởi vì hắn ta cũng chưa từng thấy Tạ Nhất tức giận, hơn nữa còn giận không kềm được như thế.


Hà Nguyên Phi từ từ, nói: “Này không thể trách tôi, là cô ta chủ động hỏi tôi thuốc giảm cân. Vả lại, cái chết của cô ta… Là đáng giá, tức cơ hoàn còn đang hoàn thiện, còn kém một chút cuồi cùng là có thể hoàn thiện, nếu như tức cơ hoàn thật có thể khiến người ta ở trong một buổi tối vóc người trở nên thon thả, như thế đem lại hạnh phúc cho bao nhiêu người? Các người nghĩ tới không, đây là sự nghiệp to lớn cỡ nào!! Phùng Doanh chết, chỉ là cống hiến…”

Tạ Nhất cười lạnh một tiếng, nói: “Cống hiến? Nói như vậy, cậu biết tức cơ hoàn có chỗ chưa hoàn thiện, cho nên mới cố ý đem tức cơ hoàn giao cho Phùng Doanh, nếu nói là cống hiến, vì sao cậu không vì sự nghiệp to lớn của cậu mà làm cống hiến?”

Hà Nguyên Phi phản bác nói: “Tôi có lỗi gì! Phùng Doanh muốn uống! Tôi chỉ là… Chỉ là làm chuyện tốt thôi! Vả lại, tức cơ hoàn thành công, sẽ không còn có ai sẽ cười nhạo tôi!! Không còn ai!”

Hà Nguyên Phi nhìn Tạ Nhất thật sâu, nói: “Tôi làm như vậy, cũng là vì tương lai của chúng ta… Tôi thích anh như thế, anh là người duy nhất không cười nhạo tôi, còn ở lúc người khác cười nhạo tôi, giúp đỡ tôi nữa, anh biết tôi thích anh bao nhiêu không?”

Tạ Nhất nghe lời nói của hắn ta, nhất thời cảm thấy tê dại phía sau lưng, một luồng da gà nổi lên, giống như là rắn độc đang tùy ý tuần tra.

Tạ Nhất trầm giọng, nói khàn khàn: “Xin lỗi, lúc đó là tôi mắt mù, bề ngoài là không ai có thể quyết định, thế nhưng tôi ghét bỏ hành động của cậu, khiến người ta buồn nôn.”

Hà Nguyên Phi nghe thấy lời của Tạ Nhất, nhất thời trong cổ họng phát ra tiếng thở gấp “Ồ ồ”, thật giống như thở không nổi vậy, tùy thời muốn té ngã trên đất, trán hắn bắt đầu đổ mồ hôi, mồ hôi hột lăn xuống từng giọt, mắt đỏ đậm đầy máu, giống như muốn ăn thịt người vậy.

Thương Khâu thấy động tác của Hà Nguyên Phi, đã phòng bị từ sớm, chậm rãi đưa tay kéo lấy tay của Tạ Nhất, lặng yên đem người ngăn ở phía sau.

Hà Nguyên Phi thấy hai tay hai người kia nắm lấy nhau, nhất thời lại hiểu lầm, trước đó hắn ta hiểu sai Tạ Nhất và Thương Khâu là quan hệ người yêu, cho nên mới phải đưa bánh bao máu qua, thi thể băm vụn trong tủ chứa đồ của Thương Khâu cũng giống như vậy, đều đại biểu cho phẫn nộ và đố kị, là đe dọa cho Thương Khâu, chỉ là Hà Nguyên Phi không nghĩ tới, hai thứ này, hoàn toàn bán đứng hắn ta.

Hà Nguyên Phi gầm thét “A a a a a” một tiếng, đột nhiên ném túi thể thao của hắn ta ra, rất nhanh từ bên trong móc ra một cây súng lục, trong nháy mắt hắn ném ba lô, Tạ Nhất thình lình thấy trong túi thể thao tất cả đều là máu, máu đầm đìa, còn có một chút thịt vụn, và ruột vụn trắng bóng, vậy khẳng định túi đựng dùng để đựng đi thể.

Hà Nguyên Phi nâng súng, nhắm ngay Thương Khâu và Tạ Nhất, trong cổ họng phát ra tiếng cười “Hơ hơ”, cười cứ như muốn khô nứt ra vậy, nói: “Được!! Đã như vậy, tao sẽ cho chúng mày đi âm tào địa phủ thành quỷ uyên ương!! Tao tác thành cho chúng mày!”

Hà Nguyên Phi nói xong, liền muốn bóp cò, Thương Khâu híp mắt một cái, nhanh chóng đưa tay vào trong túi, tùy tiền móc ra, lập tức chợt vung tay ném ra.

Chợt nghe được một tiếng “Vèo ——!!”, một thứ màu đen chợt bị Thương Khâu ném ra, trong nháy mắt điện quang hỏa thạch*, Hà Nguyên Phi còn chưa kịp bóp cò súng, một tiếng “Bốp!!” thanh thúy, vật màu đen kia đánh trúng cổ tay Hà Nguyên Phi, súng lục thoáng cái rơi trên mặt đất, cổ tay Hà Nguyên Phi chảy máu trong nháy mắt.

[Điện quang hỏa thạch: vì mọi người thường dùng lộn thành “Điện quang thạch hỏa”. Điện quang thạch hỏa nguyên là thành ngữ của Phật giáo. Hiện nhiều miêu tả sự vật như tia chớp và đá lửa biến mất trong nháy mắt. Cũng dùng làm ví dụ hành động nhanh chóng, bản lĩnh làm ra trước.]

“A a a a ——”

Hà Nguyên Phi hét thảm một tiếng, bụm cổ tay ngã nhào trên đất, hắn đau tới nổi trên trán tất cả đều là mồ hôi lạnh, run lẩy bẩy, máu tươi trên cổ tay chảy ra cuồn cuộn, giống như bị dao sắc bén cắt trúng chỗ hiểm vậy.

Chỉ là Hà Nguyên Phi cuối đầu nhìn, một tiếng “Lạch cạch”, thứ màu đen bắn trúng mình rơi trên mặt đất, dĩ nhiên là —— một cục chocolate.

Mặt trên còn viết lời quảng cáo, có nhân hạt phỉ [1], mượt mà đậm đà…

Tạ Nhất cũng có chút bối rối, chocolate?!

Thật đúng là phong cách của Thương Khâu.

Chẳng qua giờ bất chấp những thứ này, Thương Khâu đi tới đầy tự nhiên, đem súng lục trên đất nhặt lên, cúi đầu nhìn Hà Nguyên Phi, nói: “Ngươi vốn không có đạo hạnh, ai đang nghiên cứu tức cơ hoàn? Ngươi đang bán mạng vì ai?”

Hà Nguyên Phi bụm cổ tay của mình, run lẩy bẩy nói: “Tôi nói! Tôi nói!! Tôi có danh thiếp của hắn, ở trong túi, tôi cầm cho các người, phía trên có địa chỉ.”

Hắn ta nói xong, chậm rãi đưa tay đi lấy ba lô, trong túi đựng máu đầm đìa thực sự móc ra một cái kẹp danh thiếp, nhưng Hà Nguyên Phi mở cái kẹp danh thiếp ra, bên trong lại không có danh thiếp, mà là một cành cây nhỏ.

Hà Nguyên Phi “Ha ha” cười phá lên, lập tức nhanh chóng đem khúc cây nhỏ kia trực tiếp nhét vào trong miệng mình.

Phản ứng Thương Khâu rất nhanh, thế nhưng thấy một màn như thế, lại không ngờ không ngăn cản.

Tạ Nhất vừa nhìn thấy hắn ta đem đồ nhét vào trong miệng, kêu một tiếng, lại không kịp ngăn cản.

Hà Nguyên Phi cười ha ha lên, nói: “Ta sắp có thể sống mãi rồi!! Ta lập tức sẽ đi đầu thai! Đầu thai thành người ta muốn trở thành!”

Tạ Nhất khiếp sợ nhìn hắn, trong nháy mắt Hà Nguyên Phi đem nhánh cây kia nuốt xuống, nhất thời thất khiếu (gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng) chảy máu, máu đen từ trong ánh mắt của hắn trong lỗ mũi trong miệng, cuồn cuộn không ngừng tuôn ra.

Tạ Nhất nói: “Cậu uống thuộc độc rồi!?”

Thất khiếu Hà Nguyên Phi chảy máu, thoạt nhìn hết sức thống khổ, ruột hắn hẳn là đang quặn đau, cả người cũng cuộn tròn lại, không ngừng co giật, biểu tình trên mặt hòa lẫn dữ tợn và hưng phấn, khớp hàm phát run phát ra lời nói: “Không… Chết cũng không phải kết cuộc… Bởi vì, chúng ta còn có… Còn có linh hồn…”

Tạ Nhất nghe hắn ta nói như vậy, nhất thời cho rằng Hà Nguyên Phi chính là một người điên hoàn toàn, không, càng giống như là bệnh tâm thần làm bán hàng đa cấp!

Thương Khâu nhìn hắn ta từ trên cao, thái độ rất lạnh lùng, nói thản nhiên: “Cái chết của người khác cũng không phải kết cuộc, bởi vì linh hồn bọn họ đi vào Minh Kinh thập điện*, mà linh hồn của ngươi lập tức phải hồn phi phách tán.” [aka Âm phủ]

“Cái, cái gì!?”

Toàn thân Hà Nguyên Phi co quắp, hắn dường như cũng ý thức được có gì đó không đúng, thực sự quá đau đớn, máu đen theo lỗ tai của hắn trào ra, “Tí tí tách tách”, kèm theo tiếng rên rỉ giãy dụa của Hà Nguyên Phi, đau đớn mà gào thảm thiết.

Vẻ mặt Thương Khâu vẫn đang thản nhiên, nói: “Giống như Phùng Doanh, hắn ta cũng lừa ngươi, ngươi nuốt vào không phải bất tử, mà là bùa chú khiến ngươi mãi mãi không được đầu thai.”

Hà Nguyên Phi hít một hơi “Ồ ——!!”, trên mặt tràn đầy đều là tuyệt vọng, hắn ta cảm giác được thân thể của chính mình dường như đang cháy bỏng, không ngừng bốc cháy, chờ đợi đốt sạch.

Hà Nguyên Phi hoảng sợ kêu to: “Cứu tôi!!! Cứu tôi —— Cứu tôi! Mau cứu tôi, tôi biết hắn là ai!!!”

Tạ Nhất lập tức nhìn về phía Thương Khâu, Thương Khâu không lên tiếng, chỉ là lắc đầu, Hà Nguyên Phi nhất thời càng kinh hoàng, vẻ mặt đều là tro tàn.

Thương Khâu híp mắt nói: “Nói cho ta biết, người cho ngươi tức cơ hoàn là ai.”

Hà Nguyên Phi hoảng sợ mở to hai mắt, nước mắt kèm theo máu đen tràn ra từ mi, cổ họng co giật nói: “Bồng ——”

Hắn gào to một chữ, nhất thời đã không còn lên tiếng, nghiêng đầu té trên mặt đất, trong nháy mắt trên thi thể bốc lên một khói xanh, bị gió thổi qua, trong nháy mắt tản đi.

Tạ Nhất mở to hai mắt ngơ ngác đứng nhìn Hà Nguyên Phi, nói: “Chết… Chết rồi?”

Thương Khâu đưa tay kéo Tạ Nhất qua, mặc dù vóc người hiện giờ của anh ta không cao to như Tạ Nhất, chẳng qua vẫn vỗ vỗ bờ vai của cậu, không cho cậu nhìn xác chết trên đất, nói: “Đi thôi, giải quyết xong rồi.”


Người hại chết Phùng Doanh và đôi vợ chồng kia đã tìm được rồi, sự tình đã thuận lợi giải quyết, chỉ là còn có hai chuyện chưa thể giải quyết, thứ nhất chính là người sau màn của Hà Nguyên Phi, hắn ta chỉ nói một chữ “Bồng”, những thứ khác không tìm ra.

Chẳng qua nhánh cây Hà Nguyên Phi nuốt vào, Thương Khâu nói nhánh cây đó là gỗ đào, điều này không khỏi làm cho Tạ Nhất liên tưởng đến tổ chức tà giáo bọn họ đã gặp trước đó, tự xưng Đại Bồng tiên nhân gì đó.

Ngoài ra còn một chuyện quan trọng hơn còn chưa giải quyết được, đó chính là, Tạ Nhất và Thương Khâu vẫn không đổi trở về, vẫn đang nghĩ mãi không ra…

Ngày thứ bảy rất nhanh đã trôi qua, Tạ Nhất còn phải đi làm, dù sao cậu ngoài trừ quán cơm đêm khuya ra, còn có công việc, Thương Khâu phải tiếp tục thay cậu đi làm.

Tạ Nhất lại chuẩn bị khai trương quán cơm đêm khuya lần nữa, bởi vì hôm nay là ngày khai trương lần nữa của quán cơm đêm khuya, cho nên Tạ Nhất chạy tới quán cơm từ sớm, giúp A Lương nhập hàng lên hàng, thu dọn quán cơm vân vân.

A Lương đối với “anh Thương” coi trọng nghĩa khí giúp đỡ vô cùng cảm kích, thật thà nói: “Anh Thương anh thực sự là người tốt, ông chủ cậu ấy thường đều là ông chủ vung tay, anh lại chạy tới giúp em mở quán.”

Tạ Nhất: “…” Ông chủ của nhà cậu biết cậu ở sau lưng thổ tào cậu ấy không?

A Lương nói xong, còn cười khúc khích liền đi mất.

Sáu giờ chiều đúng giờ mở quán, hôm nay ngày đầu tiên khai trương lại, rất nhiều khách hàng quen trong tiểu khu cũng tới chiếu cố, vừa mở cửa quán, đã có rất nhiều người trên ghế.

Tạ Nhất và A Lương trong nháy mắt đã bận rộn, giúp rót nước cầm thực đơn chọn món ăn vân vân, nói chung vô cùng bận rộn.

Tạ Nhất đang bận rộn, chợt nghe được một tiếng “Đinh đang —— “, cửa lớn của quán cơm đêm khuya lại bị đẩy ra, ngay sau đó đi vào hai người nước ngoài soái ca.

Tạ Nhất có chút kinh ngạc, quán cơm đêm khuya mặc dù danh tiếng cũng không tệ, đều là khách hàng quen của tiểu khu, gần đây bởi vì nguyên do quỷ môn quan mở ra nhưng không đóng được, còn nhiều ra rất nhiều “khách hàng quen” kỳ kỳ lạ lạ, thế nhưng còn chưa có người nước ngoài.

Đi tới là hai người nước ngoài soái ca, một thân hình cao lớn, dáng vẻ bắp thịt khắp người, cánh tay quấn đầy bắp thịt thoạt nhìn rắn chắc, hắn ta mặc đồ thoải mái, coi như rất tùy tiện, tóc vàng hơi dài, trên càm đều là râu quai nón, hơi có chút lôi thôi lếch thếch, nhưng nhìn rất hiền hoà anh tuấn, để lộ ra một luồng lực mỹ cảm.

Đích thật là một soái ca, chỉ là người này… Trong tay hắn sao mang theo một cái búa lớn!?

Người đi tới còn lại, một thân mặc tây trang màu xanh sẫm, mang ba phụ kiện, trời nóng như thế còn mặc com lê, thắt cà vạt, vô cùng vừa người, tóc đen được hất về phía sau, lộ ra cái trán trơn bóng của hắn ta, ngũ quan tinh xảo góc cạnh, vóc người cao gầy, tỉ lệ vàng, trên mặt dường như mang theo nụ cười nhã bĩ*, vô cùng hấp dẫn yêu thích của các cô gái.

[Nhã bĩ là phiên âm từ Yuppie trong tiếng Anh, “Yuppie” ( /ˈjʌpi/là từ viết tắt của “young urban professional” hoặc “young upwardly-mobile professional”) là một thuật ngữ được sử dụng vào đầu những năm 1980 cho những người trẻ có chuyên môn làm việc ở thành thị. Tuy không phải con cái trong gia đình quý tộc, nhưng có năng lực ở thành thị, có thu nhập cao, dần dần tạo nên cách sống, văn hóa mới.]

Vì sao Tạ Nhất cho rằng là “dường như” mang theo nụ cười nhã bĩ? Bởi vì trên miệng soái ca nước ngoài này dường như mang một cái hàm thiếc ở mồm ngựa [2]! Hai tay còn mang theo còng tay, dây xích của còng tay thì nằm ở trong tay của soái ca ngoại quốc cao to kia.

Tạ Nhất: “…” Thần thánh phương nào?

Hai soái ca ngoại quốc kia ngồi xuống, soái ca bị còng chỉ chỉ hàm thiết, soái ca thân hình cao lớn do dự nhiều lần, lúc này mới đem hàm thiết lấy xuống, chẳng qua xiềng xích trên tay không lấy xuống.

Người đàn ông mang xiềng xích kia cười híp mắt nói: “Anh trai thân mến, anh không đem xiềng xích cởi ra, một lát sao em ăn?”

Người đàn ông cầm cây búa nói lời cay đắng: “Cậu nghĩ rằng tôi không biết, mở còng ra cậu nhất định sẽ trốn.”

Đối phương cười híp mắt nói: “Anh trai thân mến, thế nhưng anh không mở còng, người khác sẽ cho là chúng ta đang chơi gì đó… Đặc biệt.”

Hắn nói xong, còn quơ quơ còng tay của mình, phát ra tiếng “Leng keng”, thời điểm này ăn cơm phần lớn là “người bình thường”, còn rất nhiều người lớn tuổi trong tiểu khu, quả nhiên đều nhìn bọn họ.

Tạ Nhất câm nín một lúc, chẳng qua bởi vì thấy cũng nhiều, sau đó không nói gì cũng tương đối bình tĩnh, không đi quan tâm bọn họ.

Qua hơn một giờ, hai soái ca ngoại quốc chắc là ăn xong rồi, chuẩn bị tính tiền, A Lương đi tới tính tiền cho hai người, Tạ Nhất nghe được thấp thoáng…

“Ngại quá, tôi đi ra ngoài vội, không mang tiền nhân gian, tôi là con của chủ thần Odin, thần chiến tranh Thor, đây là búa Thần Sấm, có thể mượn nợ ở chỗ này hay không, ngày mai tôi sẽ cầm tiền nhân gian chuộc về.”

Thor…

Tạ Nhất đứng ở phía sau quầy, nhất thời có loại cảm giác muốn té xỉu, quái nhân trước đây đã xuất hiện ở trong quán cơm đêm khuya, còn chỉ trong giới hạn nào là Nhiếp Tiểu Thiến, Nguyệt Lão, Lữ Bố, Lưu Bang, Hạng Võ vân vân, giờ đã lao ra quốc tế, ngay cả Thần Sấm của thần thoại Bắc Âu cũng chạy ra rồi!

A Lương nhìn búa lớn kia, quay đầu lại nhìn Tạ Nhất xin giúp đỡ, Tạ Nhất gật đầu bất đắc dĩ, lúc này A Lương mới để Thor đem búa lớn gán nợ.

Thor còn vô cùng tri kỷ nói: “Cây bùa có hơi nặng, tôi giúp cậu để ở phía sau đi.”

Tạ Nhất: “…”

Quán cơm đêm khuya hôm nay khai trương, người tới ăn cơm rất nhiều, bên trong có chút ít nhạc đệm, chẳng qua còn rất bình thường, chỉ là lúc hơn tám giờ sáng Tạ Nhất nhận được tin nhắn ngắn của Thương Khâu, trên đó viết liên hoan công ty, có thể về trễ chút.

Tạ Nhất vừa nhìn nhất thời liền có chút lờ mờ, công ty liên hoan quả thật là có, cơ bản một hai tháng thì một lần, không có gì kỳ lạ, thế nhưng Tạ Nhất rất khó tưởng tượng dáng vẻ của Thương Khâu thay mình đi liên hoan, không biết có thể xảy ra “thảm kịch nhân gian” hay không…

Bởi vì Tạ Nhất quá bận rộn, không thể làm gì khác hơn là trả về một tin nhắn ngắn cho Thương Khâu —— đừng lộ.

Quán cơm đêm khuya qua mười hai giờ, đây mới thực sự là trọng đầu hí*, trong phòng ăn đã bắt đầu lật bàn rồi**, hộ gia đình trong tiểu khu dần dần đều tản đi hết, bởi vì ngày mai còn phải đi làm, hầu như không dùng cơm ở nửa đêm.

[Kịch có giọng hát và điệu bộ rất nặng, phần hay nhất trong mỗi kịch]

[Trong mỗi nhà hàng khi khách đã dùng cơm xong sẽ dọn lên bộ đồ dùng mới để đón khách sau. Lật bàn càng nhiều, có nghĩa là càng buôn bán tốt]

Thế nhưng quán cơm một chút cũng không vắng vẻ, chợt nghe được tiếng “Đinh đang —— Đinh đang —— “, chuông gió trên cửa của quán cơm lúc nào cũng bị đụng kêu, thực khách lục tục đi vào.

Cửa của quán cơm lại được mở ra, hai người thanh niên từ bên ngoài đi vào, một thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi, mặc tây trang màu lam đậm, ăn mặc phẳng phiu, cầm một túi công văn, một người chừng hai mươi tuổi, màu trắng toàn thân âu phục thoải mái, không đeo cà vạt, cổ áo mở ra hai nút, cặp mắt đào hoa cười híp mắt, thoạt nhìn có chút phong lưu.

Hai người đi vào, người nam đồ trắng cười nói: “Miêu Nhi, khó có được chúng ta tới Dương phủ một lần giải quyết việc công, ta nghe nói rượu và thức ăn nơi này so với Thái Bạch cư còn ăn ngon hơn, tới tới tới, ta mời khách, ngươi có sức ăn lớn, trở về chơi hai* với ta thì được rồi.”

[Lỗ lượng bả [玩两把] – vén hai thanh: mỗi khi muốn tìm một người chơi võng du với nhau, chỉ cần nói vén hai thanh.


Và trò chơi của hai bợn ở đây là luyện võ. Ngây thơ vl:)))))]

Người nam tây trang màu lam còn lại dường như có hơi bất đắc dĩ, thở dài lắc đầu, nói: “Bạch huynh nói đùa, bữa này vẫn là Triển mỗ tới mời đi.”

Người nam đồ trắng nói: “Ai ôi, Miêu Nhi, chỉ chút tiền lương ngươi phụng sự việc công đó, vẫn là thôi đi.”

Hai người kia cười cười nói nói, sau khi đi vào ngồi ở một góc, Tạ Nhất nghe giọng nói này cảm thấy quen tai, ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời trợn tròn mắt, đây không phải là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sao?!

Trước đây bởi vì nguyên do của cánh chim vàng, Tạ Nhất và Thương Khâu đi một chuyến Bắc Tống, lúc trở lại còn xảy ra ngoài ý muốn, đến bây giờ vẫn chưa đổi lại cơ thể, không nghĩ tới ở chỗ này lại vẫn có thể gặp được Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

Chỉ chẳng qua hai người kia không mặc đồ cổ đại, trái lại mặc tây trang giày da, thoạt nhìn giống như là tinh anh vậy.

Bạch Ngọc Đường dường như phát hiện có người nhìn mình, cũng ngẩng đầu nhìn lại, vừa lúc thấy Tạ Nhất, có điều là Tạ Nhất lúc này chui vào thể xác của Thương Khâu.

Bạch Ngọc Đường có chút kinh ngạc nói: “Miêu Nhi, ngươi xem, đó không phải là Thương huynh sao?”

Triển Chiêu cũng giương mắt nhìn sang, nhất thời có chút kinh ngạc, chẳng qua lập tức thấp giọng nói: “Bạch huynh, Thương huynh sợ rằng đã đầu thai chuyển thế rồi, vẫn không nên quấy rầy tốt hơn.”

Bạch Ngọc Đường cười nói: “Đúng đúng đúng, ta biết, chúng ta làm Âm Soái [3], không thể quấy nhiễu sinh hoạt của người sống.”

Mặc dù tiếng nói của hai người kia không lớn, thế nhưng Tạ Nhất vẫn nghe thấy, Âm Soái? Đó là cái gì? Nghe thật là cao to.

“Đinh đang ——”

Ngày hôm nay “nhân khí” quán cơm rất vượng, cửa chính quán cơm lại được đẩy ra, có người cười híp mắt đi tới, được gọi là tiền hô hậu ủng, coi như khách quen quán cơm là người quen cũ, chính là Tổng giám đốc Tất Bắc của công ty bảo hiểm XX công ty chi nhánh thứ sáu.

Tất Bắc mang kính mát, tay cầm gậy thân sĩ, phía sau theo một dàn Men in Black, liền đi vào, hắn vừa đi vào, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngồi ở góc bàn liền đứng lên, chắp tay với Tất Bắc nói: “Đại nhân.”

Tất Bắc phất phất tay, nói: “Ồ, các ngươi cũng biết thức ăn ở đây ăn ngon à?”

Tất Bắc chọn một bàn tròn ngồi xuống, Men in Black phía sau vẫn đứng như cũ, Tạ Nhất đem thực đơn đưa qua, Tất Bắc nhận lấy thực đơn, thoạt nhìn tâm tình không tệ, cười híp mắt nói: “Ta hôm nay tới, trừ ăn cơm ra, kỳ thực còn muốn cảm ơn cậu.”

Tạ Nhất kinh ngạc nói: “Cảm ơn tôi?”

Tất Bắc gật đầu nói: “Đúng vậy, chính là về chuyện của Hà Nguyên Phi.”

Tạ Nhất nghe hắn nhắc tới Hà Nguyên Phi, vẫn còn có chút thổn thức, dù sao Hà Nguyên Phi thất khiếu chảy máu chết ở trước mặt cậu, có thể Tạ Nhất bị luồng âm khí ảnh hưởng, còn từng làm ác mộng.

Tất Bắc nói: “Ta nghe nói cậu là một khu ma nhân? Lần này làm không tệ, người gọi là Hà Nguyên Phi kia chính là tội phạm truy nạ của Âm phủ ta, trong số người hắn giết có phúc trạch thâm hậu, người đó vốn không nên chết sớm, Hà Nguyên Phi coi rẻ Âm phủ, bóp méo sổ sinh tử, tội ác tày trời, chuyện này có thể giải quyết thuận lợi, cậu là công bất khả một*.” [Thành ngữ TQ, công lao của người nào đó rất lớn, không thể bị vùi dập.]

Tạ Nhất nghe có chút mơ hồ, lúc này mới nhớ tới, khẳng định Tất Bắc đem mình làm thành Thương Khâu rồi, dù sao bọn họ còn đổi cơ thể nữa.

Tạ Nhất có chút xấu hổ, ho khan một tiếng, vì vậy vẻ mặt Tất Bắc hùng hồn nói: “Không cần khách sáo với ta, những thứ này là ta thay mặt Âm phủ khen thưởng cho cậu.”

Hắn nói xong vỗ tay một cái, Men in Black Ngưu Đầu sau lưng liền đem tới một cái rương lớn, “Rầm!!!” một tiếng nện ở trên bàn, ngay sau đó một tiếng “Răng rắc” mở khóa mật mã ra.

Trong nháy mắt, cái rương liền mở rộng ra, Tất Bắc nói hùng hồn phóng khoáng: “Ba trăm triệu, Âm phủ chúng ta cũng là đủ hào phóng chứ?”

Tạ Nhất cúi đầu nhìn một cái, mấy chồng, ba trăm triệu… Tiền Âm phủ, tất cả đều in ảnh chân dung của Tất Bắc, như đại đầu thiếp [4], Tạ Nhất dám khẳng định, chính là hiểu quả sau khi dùng Beautycam [5]…

Tạ Nhất cười khan một tiếng, nói: “Này… Ha ha…”

Tất Bắc vỗ vỗ vai Tạ Nhất, nói: “Dương phủ có thể không dùng được thứ này, chẳng qua không sao, chờ sau khi cậu trăm tám mươi tuổi, nhất định sẽ dùng tới, giờ tích nhiều nhiều tiền Âm phủ, đến lúc đó đừng quên để người ta đốt cho cậu.”

Tạ Nhất: “…”

Tạ Nhất thực sự rất muốn liếc trắng mắt, quán cơm đêm khuya của mình đều tới một đám người thứ gì vậy hả.

Mặc dù Tạ Nhất bất đắc dĩ, chẳng qua đột nhiên nhớ tới đầu têu phía sau màn của Hà Nguyên Phi cũng chưa bắt lại được, liền nói một lần với Tất Bắc.

Tất Bắc nghe xong nhíu mi lại, nói: “Nhánh gỗ đào… Bồng?”

Tạ Nhất nói: “Hà Nguyên Phi chỉ nói một từ “Bồng”, còn lại chưa kịp nói ra.”

Tất Bắc sờ sờ cằm của mình, nói: “Có thể là hậu nhân Bồng Mông, hoặc là hậu duệ.”

Tạ Nhất có chút mê man, nói: “Bồng Mông [6]? Bồng Mông của Hằng Nga bay lên Mặt Trăng kia?”

Cậu vừa nói như vậy, Tất Bắc khinh bỉ nhìn thoáng qua Tạ Nhất, nói: “Giờ ta dám khẳng định cậu không thể nào là đại nhân.”

Tạ Nhất nói: “Đại nhân gì?”

Tất Bắc lầm bầm lầu bầu nói: “Mặc dù dáng dấp giống, thế nhưng tính cách một chút cũng không giống, đại nhân nhà ta mới không nhị* như thế đâu.” [Nhị ở đây là ngu, ngốc.]

Tạ Nhất: “…” Coi như là khen ngợi rồi.

Tạ Nhất nói: “Cho nên nói, Bồng Mông không phải là Bồng Mông trong Hằng Nga đuổi Mặt Trăng kia hả?”

Tất Bắc lại ban tặng cho Tạ Nhất một ánh mắt “mù chữ”, nói: “Bồng Mông kẻ này, nói rất dài dòng, đó là chuyện mấy nghìn năm trước, lúc đó bộ tộc hỗn chiến, có một bộ lạc lâu đời gọi là Nghiêu trổ hết tài năng rất nhanh, chỉ huy một phương.”

Tạ Nhất nói: “Nghiêu, tôi biết, Ngũ Đế à.”

Tất Bắc tiếp tục nói: “Sau khi Nghiêu thống trị một phương, mặc dù vẫn đang có rất nhiều bộ tộc xung đột, thế nhưng dần dần, chiến tranh cũng hơi chút lắng xuống, Nghiêu bắt đầu phân phong* chư hầu, đem đất phong ban tặng những công thần có công lao, trong đó có một công thần là Nghệ, hắn là thầy bắn cung của Nghiêu, tài bắn cung xuất thần nhập hóa, thiện xạ, được Nghiêu phong ở đất Thương Khâu**…”

[Phân đất phong hầu]

[Một thành phố ở Hà Nam, TQ]

“Thương Khâu…”

Tạ Nhất nhẹ giọng nỉ non một chút, tên gọi Thương Khâu này kỳ thực rất bình thường, chính là một địa danh, Tạ Nhất không biết tại sao Thương Khâu muốn tên gọi là một địa danh, rất có thể là bởi vì anh ta vốn chính là người của Thương Khâu.

Tất Bắc nói: “Ở trong những bộ lạc được phân phong này, còn có một bộ tộc rất uy tín, tộc trưởng là Thái Nhất, hắn được Nghiêu phong ở phía Nam… Sau này, thái bình một lúc, thế nhưng xung đột giữa bộ tộc vẫn đang không ngừng. Nghiêu có một con trưởng, tên là Chu, người tên Chu này là một nhân vật có tính truyền kỳ, rất nhiều sách sử ghi lại, Chu con nối của Nghiêu tính tình tàn bạo, bất nhân bất nghĩa, hơn nữa không hiếu thuận tổ tông, bởi vậy bị Nghiêu vứt bỏ, không muốn truyền ngôi cho Chu, mà là đem đế vị của mình truyền cho Thuấn…”

Tạ Nhất cũng đã từng nghe nói ý kiến này, thế nhưng quan điểm của học giả lịch sử đối với người gọi là Chu này cũng không giống, có người nói hắn tàn bạo bất nhân, thế mà Chu cũng là người sáng lập của cờ vây Trung Quốc, cũng có người nói Chu vô cùng thông minh, hơn nữa làm người thiện lương.

Tất Bắc dường như đang nhớ lại, từ từ nói: “Con nối Chu thông minh hơn người, nhưng mà bản tính không quả quyết, cứ như thế, lòng Nghiêu còn nghi ngờ, rốt cuộc là đem đế vị truyền ngôi cho con trai của mình, hay là đem đế vị truyền cho người có đức? Khi đó có thể kế thừa đế vị, vả lại người có đức, ngoài trừ con nối của Nghiêu, còn có hai người, một chính là lão sư Tư Nghệ, một người khác, lại là Thuấn hậu nhân còn thêm hiểu biết…”

Vào lúc đó Ngu Thuấn* uy tín rất cao, cũng có đất phong của mình, thanh danh của hắn nếu so với con nối Chu của Nghiêu còn cao hơn rất nhiều. [Tên triều đại trong truyền thuyết do Vua Thuấn lập nên]

“Rất nhanh…” Tất Bắc nói: “Trong bộ lạc truyền ra lời đồn, nói con nối Chu hung ngoan bất minh, hơn nữa bất kính tổ tông, cực kỳ bất hiếu, con trai của Nghiêu xảy ra ly gián, ở dưới đề nghị của Thuấn, Nghiêu đem con trai Chu phong ở phía Nam của Đan thủy, hậu nhân lại lấy Đan Chu coi như tên của con nối.”


Tất Bắc nói xong, hơi dừng lại, cười híp mắt nói: “Rất nhiều sách cổ đều ghi lại chuyện Cổ Đế nhường ngôi, tất cả mọi người cho rằng người của thượng cổ không có tư tâm, địa vị của bộ tộc lớn là chế độ nhường ngôi, mà không phải là độc chiếm thiên hạ, kỳ thực những thứ này chỉ là người đời sau, thần thoại thượng cổ chỉ là tình nguyện một phía mà thôi, một bộ sách lịch sử, từng ghi lại sự thật của thượng cổ…”

Nghiêu hoài nghi con trai của mình, đem Đan Chu phong ở Đan thủy, thật ra thì gọi là lưu đày, sau khi Đan Chu lưu đày Đan thủy, Thuấn cầu kiến Nghiêu, phát động binh biến, lặng lẽ đem Nghiêu giam lỏng, nói với bên ngoài là Nghiêu bệnh nặng, không cách nào quản lý chính sự, hết thảy đều có Thuấn thay mặt quản lý.

Đan Chu là một người có hiếu, nghe nói phụ thân bệnh nặng, muốn quay về thăm, thế nhưng bị Thuấn cản trở nhiều cách, Đan Chu cũng là một người thông minh, hắn phát hiện mưu kế của Thuấn.

Địa vị của Thuấn rất cao, chiến tích rất cao, đại thần ủng hộ, bách tính tán thưởng, bởi vậy không ai tin tưởng lời nói của Đan Chu, đều nghĩ Đan Chu là một người điên hung ngoan, mưu đồ đế vị của Nghiêu, ác ý hãm hại Ngu Thuấn.

Tất Bắc nói tiếp: “Đan Chu bị ép quay trở về Đan thủy, hắn tập kết một nhóm người, chuẩn bị giết trở cứu ra phụ thân của mình, cậu đoán xem, những người đó là ai?”

Tạ Nhất có chút mê man, cái này cùng với truyền thuyết thần thoại của cậu nghe lúc nhỏ, cũng không hề giống nhau, nhưng mà suy nghĩ kỹ một chút, lịch sử đều là tàn khốc, có thể nói như vậy cũng hiểu được.

Tất Bắc thấy cậu mờ mịt, nói: “Là Tam Miêu [7], cuộc chiến đánh Tam Miêu [8] trứ danh của thượng cổ.”

Đan Chu bị lưu đày ở phía Nam, lúc đó bộ lạc Hoa Hạ hầu như tất cả đều bị Thuấn khống chế, chỉ có bộ lạc Miêu Man [9] của phía Nam không ở trong khống chế của Hoa Hạ, bởi vậy Chu Đan phải thỉnh cầu giúp đỡ của Tam Miêu, đồng thời Chu Đan còn thuyết phục bạn tốt Thái Nhất của mình giúp đỡ, Thái Nhất và Tam Miêu, còn có bộ lạc của bản thân Chu Đan, rất nhanh tập kết cùng một chỗ, điều này làm cho Ngu Thuấn vô cùng lo lắng.

Mắt thấy kế hoạch lớn sẽ phải hoàn thành, không ai có thể như hắn, đem bộ lạc Hoa Hạ đẩy lên đỉnh cao của lịch sử, chẳng lẽ phải đem đế vị chắp tay tặng cho Đan Chu chỉ biết chơi cờ uống rượu sao?

Tất Bắc nói: “Đan Chu có Tam Miêu giúp đỡ, Ngu Thuấn cũng mời tới viện binh.”

Trong đầu Tạ Nhất vẫn đang một mảnh mờ mịt, lại vào giờ khắc này đột nhiên nói: “Là… Tư Nghệ?”

Tất Bắc gật đầu, nói: “Tư Nghệ không biết Ngu Thuấn bí mật nhốt đế Nghiêu, mắt thấy đại quân Tam Miêu sẽ áp sát, nếu như công tiến bộ lạc, là bao nhiêu người sinh linh đồ thán? Tư Nghệ đồng ý xuất chinh, thảo phạt Tam Miêu…”

Tất Bắc nói xong, hít một hơi thật sâu, lập tức chậm rãi thở ra một hơi nặng nề, nói sâu kín: “Xạ nhân tiên xạ mã*, bắt giặc… Bắt vua trước, Tư Nghệ lại là người giỏi trong số xạ thủ, Ngu Thuấn đầu tiên mời Tư Nghệ bắn chết người cầm đầu của đại quân phản loạn, lấy dẹp loạn sinh linh đồ thán của trận này…” [Bắn người phải bắn ngựa trước.]

Tất Bắc lại hơi dừng, nói: “Ở trong cuộc chiến Tam Miêu này, mắt phải Thái Nhất trúng tên.”

Tạ Nhất kinh ngạc nói: “Chết rồi?”

Tất Bắc gật đầu, nói: “Chết rồi. Ngu Thuấn dựa vào Tư Nghệ đánh đuổi đại quân Tam Miêu xong, Đan Chu bị bắt, triệt để áp chế luồng “phản loạn” này. Khi đó Tư Nghệ mới biết được, hoá ra Thái Nhất cũng không phải người thường, hắn chính là một trong ba Kim Ô của mắt Bàn Cổ dựng dục ra, vị thần tối cao Đông Hoàng Thái Nhất, Đông Hoàng Thái Nhất chính là thượng tiên, sau khi thoát ly thân thể vốn nên về Tiên ban, nhưng mà sai là sai ở chỗ Tư Nghệ cũng không phải người thường… Tư Nghệ đã từng dùng cung màu đỏ, tên màu trắng bắn hạ chín con Kim Ô làm hại nhân gian, bởi vậy thân thể đã thành thánh, không chết không mục, cung tên của Tư Nghệ chính là thần vật, Đông Hoàng Thái Nhất bị cung tên bắn trúng, rơi xuống tiên căn, cho nên cũng không trở về tiên ban, mà là rơi vào luân hồi, cả đời thừa nhận nổi khổ luân hồi…”

Tạ Nhất nói không ra lời, nghe đến đó, cậu cảm thấy cổ họng khô khốc, khàn khàn, cậu bỗng nhiên nhớ lại giấc mộng kia, trong mộng có người tự nói với mình, con nối của vua bị biếm Đan thủy, hắn phải đi về Thương Khâu, không biết lúc nào mới có thể gặp mặt với mình…

Tất Bắc không phát hiện cậu đang ngớ ra, nói tiếp: “Sau khi Tư Nghệ bắn chết Thái Nhất, từng đi qua núi Côn Luân, hắn cầu Tây Vương Mẫu [10] một loại tiên đan linh dược, là thuốc có thể làm cho cải tử hồi sinh không chết.”

Tư Nghệ giúp đỡ Thuấn dẹp loạn phản loạn, tiếng hô càng ngày càng cao, Thuấn muốn thừa kế đế vị có vẻ có chút trắc trở, cho dù Tư Nghệ căn bản không có ý nghĩ kế thừa đế vị, Thuấn bắt đầu sầu lo nặng nề, hắn biết, Tư Nghệ người như thế, cũng không thích hợp làm tộc trưởng của bộ lạc Hoa Hạ, chỉ có mình thích hợp, chỉ có hắn có thể đem bộ lạc Hoa Hạ phát triển tới đỉnh cao.

“Vì vậy… Thuấn tìm đến Bồng Mông đồ đệ của Tư Nghệ, Bồng Mông kẻ này, tư chất tuyệt vời, thế nhưng hắn mới là người lòng dạ hung ngoan, Thuấn nói cho Bồng Mông, Tư Nghệ trong tay có thuốc bất tử Tây Vương Mẫu ban thưởng cho hắn, thuốc bất tử chính là phượng hoàng dục hỏa trùng sinh [11], kết quả của đốt cháy ngô đồng, nghìn năm không thể cầu một quả, thân thể Tư Nghệ đã thành thánh, có thân bất tử, lấy thuốc bất tử vốn vô dụng. Bồng Mông nghe xong lời của hắn, sinh lòng ác ý, nói bóng nói gió hỏi Thuấn, làm sao có thể phá giải thân bất tử, Thuấn không cẩn thận nói lỡ miệng, nói cho Bồng Mông…”

Khoa Phụ truy nhật*, lực kiệt mà chết, thời điểm hắn chết, đem cây gậy gỗ trong tay vứt xuống, vì vậy gậy gỗ hóa thành một mảnh rừng đào, phiến rừng đào là linh mộc nghìn năm, không chỉ là trừ tà, còn có hiệu quả phá thần.

[Một câu chuyện thần thoại chép trong kinh Hải Sơn Trung Quốc. Chuyện kể rằng có một người tên là Khoa Phụ, vì đuổi theo mặt trời nên rất khát nước, anh ấy uống cạn nước sông Hoàng Hà, sông Vị Hà mà vẫn không hết khát bèn đến nơi khác để mà tìm nước, giữa đường bị chết khát. Cây gậy mà anh ấy để lại sau này biến thành một khu rừng gọi là Trịnh Lâm, về sau dùng cụm từ “Khoa Phụ đuổi mặt trời” để ví với những người có quyết tâm lớn, hoặc hàm chỉ những người không biết liệu sức mình.]

Tạ Nhất không biết vì sao, giọng nói có chút run rẩy, nói: “Bồng Mông… Dùng gậy gỗ đào của Khoa Phụ, giết chết Tư Nghệ?”

Tất Bắc gật đầu, nói: “Cậu vừa nhắc tới gỗ đào, còn có Bồng, trong nháy mắt ta liền nghĩ đến việc này, chẳng qua chuyện thượng cổ với Bồng Mông, ghi chép rất ít, Bồng Mông kẻ này, sau lúc đó dường như đã biến mất, theo lý mà nói, nếu như Bồng Mông thực sự lấy được thuốc bất tử, như vậy nhất định có thể bay lên tiên ban, thế nhưng trong ghi chép tiên ban, cũng không có Bồng Mông kẻ này, sau đó hắn liền biến mất, không có tin tức…”

Tạ Nhất nói: “Sau đó thì sao? Tư Nghệ…”

Cậu nói tới chỗ này, chợt nghe được một tiếng “Đinh đang ——”, ngay sau đó cửa chính của quán cơm đêm khuya được đẩy ra, Thương Khâu một thân tây trang màu đen, cầm trên tay túi công văn, từ bên ngoài đi tới, thoạt nhìn là vừa mới liên hoan về.

Trên mặt Thương Khâu không có biểu tình đặc thù gì, đi tới, liếc mắt liền thấy được Tạ Nhất, xoa xoa thái dương mình, âm thanh có chút khàn khàn nói: “Tạ Nhất.”

Tạ Nhất nhìn thấy anh ta, vội vàng chạy tới, nhất thời ngửi được một mùi rượu, nói: “Anh uống bao nhiêu rượu rồi? Tôi mang cho anh ly nước, mau ngồi xuống.”

——

[1] Hạt phỉ:

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

[2] Hàm thiết:

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

[3] Thập đại âm soái: Quỷ vương, Nhật Du, Dạ Du, Vô Thường, Ngưu Đầu, Mã Diện, Báo Vĩ, Điểu Chủy, Ngư Tai, Hoàng Phong là thập đại minh soái trong thần thoại, bọn họ có thể dùng tận kỳ trường, mang tận kỳ binh, trừng tận kỳ ác, báo tận kỳ công, bất kể tội nghiệp làm ác của quỷ hồn có bao nhiêu bản lĩnh, cho dù có thể lên trời, có thể vào đất, cũng khó tránh được bàn tay của bọn họ. (Vua quỷ, đi ngày, đi đêm, không ổn định, đầu trâu, mặt ngựa, đuôi báo, miệng chim, mang cá, ông vàng)

[4] Đại đầu thiếp (大头贴), ở Hồng Kông và Ma Cau gọi là thiếp chỉ tương, ở Nhật Bản, Trung Quốc đều rất lưu hành một loại kiểu chụp hình, đa số tự chụp, tức là Print Club.

Như kiểu chụp hình Hàn Quốc hồi xưa của nước mình vậy.

[5] App Beautycam:

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

[6] Truyền thuyết chị Hằng:

Tương truyền, vào thời xa xưa, trên trời xuất hiện mười ông mặt trời, cùng chiếu xuống mặt đất nóng đến bốc khói, biển hồ khô cạn, người dân gần như không thể sống nổi. Chuyện này đã làm kinh động đến một anh hùng tên là Hậu Nghệ. Anh đã trèo lên đỉnh núi Côn Lôn, dùng thần lực giương nỏ thần bắn rụng chín ông mặt trời. Hậu Nghệ đã lập nên thần công cái thế, nhận được sự tôn kính và yêu mến của mọi người, rất nhiều chí sĩ mộ danh đã tìm đến tầm sư học đạo, trong đó có Bồng Mông là một kẻ tâm thuật bất chính.

Không lâu sau, Hậu Nghệ lấy một người vợ xinh đẹp, tốt bụng, tên là Hằng Nga. Ngoài dạy học săn bắn, cả ngày Hậu Nghệ luôn ở bên cạnh vợ, mọi người đều ngưỡng mộ đôi vợ chồng trai tài gái sắc này.Một hôm, Hậu Nghệ đến núi Côn Lôn thăm bạn, trên đường tình cờ gặp được Vương mẫu nương nương đi ngang qua, bèn xin Vương mẫu thuốc trường sinh bất tử. Nghe nói, uống thuốc này vào, sẽ lập tức được bay lên trời thành tiên. Nhưng Hậu Nghệ không nỡ rời xa vợ hiền, đành tạm thời đưa thuốc bất tử cho Hằng Nga cất giữ. Hằng Nga cất thuốc vào hộp đựng gương lược của mình, không ngờ đã bị Bồng Mông nhìn thấy. Ba ngày sau, Hậu Nghệ dẫn học trò ra ngoài săn bắn, Bồng Mông với tâm địa xấu xa đã giả vờ lâm bệnh, xin ở lại. Đợi Hậu Nghệ dẫn các học trò đi không lâu, Bồng Mông tay cầm bảo kiếm, đột nhập vào hậu viện, ép Hằng Nga phải đưa ra thuốc bất tử

Hằng Nga biết mình không phải là đối thủ của Bồng Mông, trong lúc nguy cấp đã vội vàng mở hộp gương lược, lấy thuốc bất tử ra và uống hết. Hằng Nga uống thuốc xong, thấy người bỗng nhẹ rời khỏi mặt đất, hướng về cửa sổ và bay lên trời. Nhưng do Hằng Nga còn nhớ chồng, nên chỉ bay đến mặt trăng là nơi gần với nhân gian nhất rồi trở thành tiên.Tối hôm đó, khi Hậu Nghệ về đến nhà, các thị nữ vừa khóc vừa kể lại câu chuyện xảy ra lúc sáng. Hậu Nghệ vừa lo vừa giận, đã rút kiếm tìm giết nghịch đồ, nhưng Bồng Mông đã trốn đi từ lâu. Hậu Nghệ nổi giận nhưng chỉ biết vỗ ngực giậm chân kêu khóc. Trong lúc đau khổ, Hậu Nghệ đã ngửa cổ lên trời đêm gọi tên vợ hiền. Khi đó, anh kinh ngạc phát hiện ra, trăng hôm nay đặc biệt sáng ngời, mà còn có thêm một bóng người cử động trông giống Hằng Nga. Hậu Nghệ vội sai người đến hậu hoa viên nơi Hằng Nga yêu thích, lập bàn hương án, đặt lên đó những món ăn và trái cây mà bình thường Hằng Nga thích ăn nhất, để tế Hằng Nga nơi cung trăng đang nhớ đến mình.Sau khi mọi người nghe tin Hằng Nga lên cung trăng thành tiên nữ, đều đã lần lượt bày hương án dưới ánh trăng, cầu xin Hằng Nga tốt bụng ban cho may mắn và bình an. Từ đó, phong tục “bái nguyệt” vào tết trung thu được truyền đi trong dân gian.

[7] [8] Miêu Man là cách gọi các thị tộc, bộ lạc hoặc liên minh bộ lạc ở miền nam Trung Quốc vào thời cổ đại xa xưa. Khoảng vào thời Nghiêu, Thuấn, Vũ thì gọi là Miêu, Tam Miêu, Hữu Miêu. Đến sau thời Chu gọi là Man, Nam Man. Ghép hai âm lại, giới học thuật gọi là tập đoàn Miêu Man. Phạm vi hoạt động sớm nhất của họ đến lưu vực Đan Giang miền đông Tứ Xuyên, và các tỉnh dọc lưu vực Trường Giang như Hồ Bắc, Hồ Nam, Giang Tây, An Huy.

Có học giả từng nói Xi Vưu là đại diện cho Cửu Lê và có quan hệ với một tập đoàn bộ lạc khác là Tam Miêu. Căn cứ theo “Thượng thư” và “Quốc ngữ” cùng nhiều loại thư tịch cổ, Tam Miêu bắt nguồn từ Cửu Lê, và là hậu thế của Cửu Lê. Cửu Lê chiến bại, tộc nhân lưu tán, phát triển thành Tam Miêu.

*Xi Vưu (蚩尤) là thủ lĩnh của bộ lạc Cửu Lê (九黎)và được biết đến nhiều do đã chiến đấu với Hoàng Đế trong trận chiến Trác Lộc trong truyền thuyết Trung Quốc Xi Vưu đã thể hiện được uy lực trong chiến tranh, cái tên Xi Vưu cũng trở nên đồng nghĩa với từ “chiến tranh” trong tiếng Hán, những người tôn trọng thì xem ông như là “chiến thần”, còn những người bài xích thì xem ông như là “họa thủ”. Đối với người Miêu, Txiv Yawg (IPA: /cʰi jaɨ/) là một vị vua thần thoại có tính khôn ngoan. Xi Vưu có nguồn gốc phức tạp và gây tranh luận, ông có thể thuộc tộc Đông Di, Miêu hay thậm chí là Man tùy theo nguồn và nhận định.

[9] Ở thời đại Nghiêu, Thuấn, Vũ, liên minh bộ lạc Hoa Hạ (tên cũ của Trung Quốc) và liên minh bộ lạc Miêu Man vì tranh đoạt khu Trung Nguyên mà phát sinh chiến tranh. Chiến tranh duy trì liên tục hơn mười năm. Sau chiến tranh, liên minh bộ lạc Hoa Hạ ở vùng Trung Nguyên giành được ưu thế, liên minh bộ lạc Hoa Hạ và liên minh bộ lạc Miêu Man ở huyết thống, văn hóa tiến thêm một bước dung hợp. Cuộc chiến đánh Tam Miêu đối với hình thành của dân tộc Trung Hoa có ý nghĩa quan trọng.

[10] Tây Vương Mẫu: (chữ Hán: 西王母; Hangul: 서왕모; Kana: せいおうぼ), còn gọi là Diêu Trì Kim Mẫu (瑤池金母), Tây Vương Kim Mẫu (西王金母), Vương Mẫu Nương Nương (王母娘娘) hoặc Kim Mẫu Nguyên Quân (金母元君), là vị nữ thần cổ đại rất nổi tiếng trong truyền thuyết Đạo giáo Trung Quốc.

[11] Tại sao gọi Phượng Hoàng là biểu tượng của sự tái sinh:

———

Mình đang phân vân giữa làm pass hay làm pic đây, chương càng ngày càng dài, làm pic chắc vui nhỉ:))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.